Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

chương 604

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 604 Vệ sĩ: ”…” Ôn Hủ Hủ ngược lại lại ngăn cản hai đứa nhỏ, cô bò dậy, tùy tiện dùng áo lau vết thương trên thái dương: ”Được rồi, mẹ không sao cả, các con đừng nổi giận với các chú.” ”Nhưng mà…” Hoắc Dận còn đang định nói gì đó. Nhưng mẹ đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, sau đó nhặt hộp quà bị rơi trên đất đưa cho cậu bé. ”Xin lỗi con Dận Dận, hôm nay mẹ có chút việc nên không thể làm bánh đậu xanh cho con được, đây là bánh ngọt mẹ mua ở cửa hàng, là bánh hạnh nhân, ăn rất ngon đó, mẹ từng ăn khi còn nhỏ rồi.” ”…” Hoắc Dận không quan tâm đến bữa ăn nhẹ này. Thứ cậu cần chỉ là muốn gặp mẹ thôi. Cuối cùng Hoắc Dận hơi hé miệng, cậu nhận bánh hạnh nhân mẹ đưa, chờ ăn xong mới mấp máy môi, nhìn vết thương của mẹ nói: ”Chúng ta đến bệnh viện.” ”Hả? Bệnh viện? Không cần không cần, mẹ không sao, chút vết thương nhỏ thôi, mẹ về xử lí là được, đúng rồi, Dận Dận, mẹ… muốn nói với con một chuyện.” Ôn Hủ Hủ vô cùng thận trọng khi nói đến chủ đề này. Thật ra đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà cô kiên trì như vậy. Bây giờ người đàn kia đã không cho cô gặp con, cô nhất định phải nói cho mấy đứa nhỏ biết trước, nếu không các bé lại hiểu lầm thành mẹ không cần các bé nữa thì sao? Ôn Hủ Hủ kìm nén nỗi đau trong lòng, kéo hai đứa nhỏ đến trước mặt mình. ”Dận Dận, Nhược Nhược, có khả năng mẹ… tạm thời sẽ không ở cạnh các con được, giữa mẹ và ba có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mẹ có thể đảm bảo, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi các con, mẹ cũng sẽ nhất định giải quyết chuyện này nhanh chóng, được không?” ”…” Hoắc Dận nghe xong thì lập tức ủ rũ. Mà Nhược Nhược nghe xong thì lập tức ”oa” một tiếng khóc lớn: ”Không muốn, con không muốn mẹ đi đâu, con muốn mẹ cơ…” Cô bé khóc lớn, cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt mẹ không rời. Ôn Hủ Hủ: ”…” Cũng đúng lúc này, trước cổng nhà trẻ, một chiếc xe Bentley đen xuất hiện, người đàn ông ngồi trong xe cách đó không xa thấy vậy thì giẫm phanh xe. Chiếc xe lập tức dừng ”két” lại cách ba mẹ con không xa. Ôn Hủ Hủ đang buồn bã vì con gái khóc thấy được, sắc mặt vốn không tốt lắm của cô lập tức sầm xuống. Cuối cùng hắn cũng xuất hiện. ”Tổng giám đốc!” ”Ừm…” Người đàn ông xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, dáng người hắn cao thẳng, ngũ quan anh tuấn, bộ âu phục được thiết kế riêng màu xám đậm càng tôn lên khí chất tôn quý ưu nhã của hắn lên, người nào nhìn thấy cũng không kìm được mà tim loạn nhịp. Ôn Hủ Hủ ngẩn ngơ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio