Chương 621 Sau đó mới tiếp tục đi lên. Mặc dù đã là đầu xuân nhưng đêm khuya trong biệt thự vẫn rất lạnh, dưới ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào có thể nhìn thấy lớp khói mỏng thở ra. Lạnh như vậy mà cô còn chưa ngủ? Hoắc Tư Tước đi thẳng đến căn phòng tỏa ra ánh sáng màu quýt kia, hắn vốn định gõ cửa. Nhưng sau khi lại gần hắn mới phát hiện cửa phòng không đóng hết mà còn một khe hở có thể thấy được người bên trong, hắn thấy cô đang nửa quỳ nhìn tờ giấy trên mặt đất, không biết cô đang làm gì? ”Ôn Hủ Hủ?” ”Hả?” Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Quay về rồi? Cô vô cùng vui vẻ, lập tức lồm cồm bò dậy, ngay cả những tờ giấy trên mặt đất cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đến mở cửa: ”Hoắc Tư Tước, anh về rồi sao?” Hoắc Tư Tước đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô khi chạy đến trước mặt mình thì có chút ngẩn người. ”Ừm, về rồi, cô đang làm gì vậy?” ”Tôi đang tìm thuốc giải cho Mặc Mặc, Lạc Du vẫn chưa tìm ra thuốc chữa nấm mốc, tôi muốn thử dùng đông y xem thế nào, nhưng tôi phân tích một đêm, có thể vì cặn của đồ ngọt quá nát, lại còn quá ít nên không thể tìm ra được.” Cô nói đến đây thì có chút uất ức. Hoắc Tư Tước im lặng nhìn, chỉ trong giây lát, giọng nói vẫn luôn nói với hắn rằng đừng ôm bất kì hi vọng nào với người phụ nữ này nữa lại mềm xuống. ”Không sao, ông ta nói rồi.” ”Hả? Thật sao? Ông ta nói hết rồi? Ông ta thừa nhận mình hạ độc con chúng ta rồi sao?” Cô nghe vậy thì vô cùng kích động, ngay cả đôi tay lạnh như băng kia cũng không kìm chế được mà nắm lấy cánh tay hắn. Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn lướt qua, môi mỏng hơi nâng lên: ”Ừm, thừa nhận, tôi đã giết ông ta rồi.” Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng. Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt! Giết? Nhanh như vậy sao? Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm giác rợn tóc gáy lập tức xông lên thẳng não. Người đàn ông thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa dịu xuống lập tức trầm đi: ”Sao vậy? Cô không vui?” ”Hả?” Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, lập tức xua tay: ”Không phải không phải, không phải tôi không vui, chỉ là tôi… chỉ là anh giết ông ta nhanh như vậy, ba anh không có ý kiến sao?” Hoắc Tư Tước cười lạnh: ”Ông ta có ý kiến gì? Người ta đã muốn giết cháu ông ta rồi mà ông ta còn để lão già đó sống nữa sao?” Ôn Hủ Hủ: ”…” Lời này cũng có lí.