Chương 645 Sự việc đã phát triển đến mức này, bất kể xuất phát từ quan điểm nào, Ôn Hủ Hủ quả thật nên vứt bỏ anh ta, sau đó trở lại bên cạnh Hoắc Tư Tước. Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người phải bất ngờ khi Ôn Hủ Hủ quát xong hai chữ ‘đủ rồi’, cô lại trực tiếp chuyển ánh mắt về hướng Kiều Thời Khiêm: “Đã đến lúc lên máy bay rồi.” Kiều Thời Khiêm: “…” Giống như trái tim đã chết đột nhiên sống lại, anh ta vui mừng khôn xiết gật gật đầu, ngay lập tức cầm lấy hành lý trên đất. Hoắc Tư Tước sững sờ. Có thể nói là hắn hoàn toàn không dự liệu được kết quả này, hắn vẫn đứng trơ như phỗng để cho hai người bọn họ xách hành lý xoay người rời đi. Cho đến khi đứa trẻ trong vòng tay hắn nhìn thấy mẹ rời đi, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: “Mẹ ơi, mẹ…”. Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng bừng tỉnh, sau đó ôm đứa nhỏ bộc phát cảm xúc lần nữa, hắn giống như kẻ điên xông tới túm lấy Ôn Hủ Hủ, kéo mạnh về phía mình. “Tại sao? Tôi nói… vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Hắn cố gắng kiềm chế cơn thô bạo đáng sợ trong lòng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ gằn từng câu từng chữ. Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch như tờ giấy trắng. Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của hắn, cũng thấy màu môi trắng bệch của hắn, cô hít một hơi sâu lấy hết cam đảm. “Bởi vì so với những gì ba con các người đã làm với tôi thì anh ta chả là gì cả, Hoắc Tư Tước, anh có biết so với chuyện nhà tan cửa nát thì chuyện này đối với tôi nó bình thường thế nào không?” Không còn âm thanh nào nữa. Giờ phút này, những lời này giống như một con dao đâm vào trong tim Hoắc Tư Tước, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo tối tăm, dường như toàn bộ ánh sáng trên thế giới này đều bị dập tắt. Hóa ra đây là địa ngục. Hắn nhắm chặt hai mắt, loạng choạng bước —— “Nhược Nhược!” Ôn Hủ Hủ sợ tới mức hét lên. Cũng may lúc này Kiều Thời Khiêm nhanh tay lẹ mắt bắt được đứa nhỏ rơi xuống. Ôn Hủ Hủ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên đang muốn chửi Hoắc Tư Tước, lại phát hiện bỗng nhiên có một giọt nước ấm áp rơi xuống mặt cô, cô giật mình. Hoá ra nó nhỏ xuống từ trong đôi mắt còn đang nhắm chặt của Hoắc Tư Tước. Lông mi đó thật đẹp… Nó giống như hai hàng quạt nhỏ, dày và hơi cong, nhưng lúc này nó lại không ngừng run rẩy giống như những cánh bướm bị ướt. “Tạm biệt, Ôn Hủ Hủ.” Cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó xoay người rời đi, bước đi loạng choạng nhưng hắn không hề quay đầu lại. Ôn Hủ ngơ ngác nhìn hắn.