Chương 78 “Dì ơi, găng tay của con có đẹp không ạ?” “À? Đẹp quá!” Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu cẩn thận lột vỏ tôm thì nghe thấy Mặc Bảo nói, ánh mắt theo bản năng liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ của con trai một cái. Ôn Hủ Hủ nhớ tới hình ảnh khi vừa tới đây, Cố Hạ đang đeo găng tay cho Mặc Bảo còn Hoắc Tư Tước đang ngồi trên bàn ăn. Trong lòng cô nhói lên một cảm giác hụt hẫng. “Dạ vâng, dì Cố tự tay đan cho con đấy.” Mặc Bảo sau khi nghe mẹ khen, cậu bé đưa bàn tay nhỏ tới trước mặt Ôn Hủ Hủ để cho cô nhìn rõ. Ôn Hủ Hủ: “……” Tự tay đan? Cái này không giống nếu là găng tay đan bằng tay sẽ không có mũi chẵn còn nên có thể khâu lại thì cũng không thể nào giấu mũi như vậy. Hơn nữa, người biết đan thường những viên pha lê màu này sẽ không bắt đầu ngay vào một mũi khâu khác, nếu Cố Hạ khâu nó phía trên găng tay không thể nào luồn sợi chỉ len vào bên trong đẹp và tự nhiên như vậy. Ôn Hủ Hủ có thể chắc chắn với suy đoán của mình, đôi găng tay này không thể nào là tự tay đan được? Ôn Hủ Hủ nhìn một lượt, đánh giá đôi găng tay rồi trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Không phải chứ, nhìn không giống găng tay tự đan cho lắm, nút thắt thủ công cũng không phải làm như vậy.” “Hả? Thật sao?” Trước âm thanh nghi ngờ của Mặc Bảo, tiếp theo đó là không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên im bặt. Mà sắc mặt Cố Hạ liền biến đổi! “Ôn Hủ Hủ, cô có ý gì? Vì sao cô nói đôi găng tay nay không phải tự tay làm? Ôn Hủ Hủ, cô biết đan sao?” Hoắc Tư Tước là người đầu tiên đặt câu hỏi nghi vấn, hắn cũng không thể nào giải thích được lý do vì sao hắn vốn không thích Cố Hạ nhưng ngay lúc này trong lòng hắn lại không hy vọng những lời của Ôn Hủ Hủ là sự thật. Tất nhiên những mâu thuẫn trong người Hoắc Tư Tước, Ôn Hủ Hủ không thể thấy được. Khi nghe câu chất vấn từ hắn, cô châm chọc nói: “Tất nhiên là tôi biết, hàng năm tôi đều đan cho…… mình, không những đan mà còn đan rất nhiều. Đây, tôi đang mặc trên người cái áo len dơi này cũng chính là do tay tôi đan.” Ôn Hủ Hủ cố ý đứng trước mặt mọi người kéo kéo quần áo trên người. Hành động này của cô, vô tình làm bầu không khí càng trở nên căng thẳng. Trò hay cũng sắp bắt đầu rồi! Ôn Hủ Hủ thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn mấy khuôn mặt hết xanh rồi lại tím trên bàn ăn, nhất là Cố Hạ, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn. Cuối cùng thì tâm trạng của Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn một chút, cô đưa tay cầm lấy đũa một cách tự nhiên. Mặc Bảo nghe mẹ nói xong, cậu bé quay sang nhìn Hoắc Tư Tước cố tình nói: “Ba ơi, con không cần, dì là người nói dối, con không tin dì nữa!” Lúc này đến lượt Hoắc Tư Tước đã không thể nào kiềm chế được cơn tức giận, hắn buông đôi đũa trên tay xuống, quay người đứng khỏi ghế. Trước sự giận giữ của Hoắc Tư Tước, Cố Hạ sợ run người! “Không phải, Tư Tước, anh… anh nghe em giải thích, cái găng tay này… thật ra là em tự mình mua len, còn có màu sắc rực rỡ của tinh thạch em tìm người làm, em chỉ là… chỉ là không biết đan, những thứ khác thật sự đều là do em chọn lựa!”