Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

chương 455: vùng trời tình yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọt ngào, ngọt ngào kéo dài, dường như trong thời gian yên tĩnh này, số mạng cũng bỗng chốc yên tĩnh. Cho bọn hắn một chút thời gian, duyên phận từ 6 năm trước kéo dài đến tận giờ phút này, rốt cuộc trải qua rất nhiều khó khăn, trắc trở, một thiện lương khoan dung, một tàn nhẫn cố chấp, để cho hai quỹ này đạo gặp nhau, hợp thành ngọn lửa! Bọn họ đã tránh được ánh mắt của Thượng Đế, kết hợp ngoài ý muốn của Thượng Đế, một chút duyên phận này, rốt cuộc sẽ tạo ra nghiệt ngã gì.

Phố xá sầm uất càng lúc càng náo nhiệt! Người càng lú càng đông đúc !

Hạ Tuyết vừa bước đi, vừa nhìn tấm hình của mình và Hàn Văn Hạo dán mặt, đa số đều là vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng của Hàn Văn Hạo, cô không nhịn được bật cười, lâu lâu quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo đi bộ trên đường, cũng thầm mỉm cười, hai tròng mắt vẫn phát sáng, cô sâu kín nhìn nữa gương mặt hắn rất đẹp trai, đột nhiên bật cười.

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết cười, liền hỏi: "Cười cái gì ?”

Hạ Tuyết có chút xúc động, vừa bước đi, vừa nhìn những đôi hạnh phúc đi trong màn mưa phùn ảm đạm, vừa nói: "Tôi không nghĩ, có một ngày, tôi và anh không gây gổ, lặng yên đi trên đường phố, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, đã không dám khát vọng bình thường”.

Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng, quay đầu nhìn cô.

Hạ Tuyết cẩn thận đem hình cất vào trong túi, đột nhiên vươn tay, nhét vào trong khuỷu tay Hàn Văn Hạo, nhìn đám người chung quanh, sâu kín nghẹn ngào nói: "Không biết, lúc bọn họ và chúng ta gặp thoáng qua, có thể hiểu một chút chuyện xưa của chúng ta không, nếu hiểu một chút, có lẽ chúng ta cũng sẽ không cô đơn, cô đơn chỉ còn lại hai nguời, không chiếm được một phần ủng hộ.

Cô nói tới đây, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra buồn bã, rơi lệ.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo mãnh liệt chớp lóe, vươn cánh tay, ôm chặt vai của cô, thẳng bước đi về phía trước, len vào trong thế giới người bình thường, tất cả mọi người bên cạnh của bọn hắn vui vẻ kề vai.

Hạ Tuyết vừa bước đi, vừa dựa sát vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nghĩ đến hình ản lúc nảy hai người chụp, một khắc kia đã thành mãi mãi rồi, có lẽ cái này đủ rồi, đâu còn dám có mong muốn xa vời ở bên nhau, phải tách ra. Đột nhiên cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn khuôn mặt người đàn ông này, thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng đôi mắt kia quá kiên định, kiên định làm cho người ta có cảm giác hắn có chút ác liệt.

Trong lòng của cô đau nhói, mặt tựa vào trên vai của hắn, đưa ra hai tay vòng chặt hông của hắn, nước mắt dọc theo khóe mắt lăn tới cánh mũi, cuối cùng thấm ướt một lõm trước ngực hắn, tạo thành vệt nước lờ mờ.

Có lẽ Hàn Văn Hạo cảm nhận được nước mắt của Hạ Tuyết, ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe lên, ôm chặt vai Hạ Tuyết, để cho cô dựa sát vào trong ngực mình, thẳng bước về phía trước, lúc đi qua cửa hàng kẹo que 24 h, ánh mắt Hạ Tuyết đột nhiên nhìn chăm chú, trái tim như bị nện một chùy, ánh mắt cô lóe lên, giống như lơ đãng tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, dịu dàng cười nói: "Tôi muốn ăn kẹo que!"

"Ừ, muốn ăn mùi gì" Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi.

"Ách, mùi táo".

"Được !" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết đi tới trước cửa hàng kẹo que, muốn hai cây kẹo que mùi quả táo, sau đó ngồi trên ghế đặt ở dưới gốc cây phong dọc bên đường.

Hạ Tuyết vui vẻ ngồi trên ghế, nhìn Hàn Văn Hạo cũng ưu nhã, cao quý ngồi trên ghế, bóc lớp vỏ bên ngoài cây kẹo cho Hạ Tuyết, bóc xong, vừa nhìn cô, vừa đưa cho cô.

"Cám ơn! " Hạ Tuyết vui vẻ cầm cây kẹo que, bỏ vào trong miệng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cũng ăn đi! Ăn xong rồi chúng ta lưu lạc chân trời!"

Hàn Văn Hạo đột nhiên bật cười, cầm cây kẹo que, cũng im lặng bóc lớp vỏ bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ngậm nhẹ một chút, lại đem ra ngoài, xoay tròn cây kẹo que màu xanh nhạt, mỉm cười nói: "Mùi này thật không tệ".

Hạ Tuyết ha ha ha cười, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh có nghĩ, cây kẹo que là kỷ niệm trân quý nhất trong đời tôi không, cho nên tôi vẫn không dám ăn".

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết mỉm cười nhìn đám người bên trong phố xá sầm uất, ai cũng vui mừng hớn hở, lui tới, giống như bọn họ chỉ là khán giả dưới đài đã mất đi linh hồn, tất cả ánh sáng huyễn hoặc bao quanh, cô sâu kín, xúc động nói: "Hôm nay lúc đi đến nhà của anh, tôi ôm một tia hi vọng, bởi vì tôi không có nhà, cha của tôi chỉ để lại cho tôi một chút ấn tượng, dường như năm ấy tôi sáu, bảy tuổi, ông dắt tay của tôi, đi vào phố xá sầm uất, vừa đi, vừa nói với tôi: Tuyết Nhi muốn ăn cái gì, cha mua cho con, tôi nói muốn ăn kẹo que, tôi thấy rất nhiều người bạn nhỏ đều ăn kẹo que, ông liền dẫn tôi đi tới một cửa hàng kẹo que 24 h, cửa hàng kẹo que kia rất đắt, một cây 3 đồng, lúc đó, thật là đắt, thật là đắt, nhưng cha nói, cuộc sống mặc kệ rất khó khăn vất vả, mùi vị gì, chúng ta đều phải nếm thử. Ông vừa nói xong, từ trong túi quần của mình, trái móc, phải móc, rốt cuộc móc ra 2,5 đồng tiền, lúc đó tôi còn nhỏ, ngẩng đầu nhìn ba, lúc đó, cha nhìn tôi cười xấu hổ, cầm 2,5 đồng tiền, nhìn nhân viên phục vụ nói, có thể giảm bớt 5 xu tiền không, con gái của tôi rất muốn ăn".

Hàn Văn Hạo im lặng nghe, hai tròng mắt bắn ra tinh quang vỡ vụn.

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cô vội vàng cúi đầu lau, hít mũi một cái, nghẹn ngào, cười khổ nói: "Có lẽ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cha tôi, nhân viên phục vụ cảm động, hắn đưa cho cha tôi một kẹo que vị táo nói, cha là một cây đại thụ, đội trời đạp đất, vì con cái, vì cây con mà che gió mưa, một thân khổ cực, nặng nề, tôi rất yêu, rất yêu cha tôi, rất yêu thương ông, ngày ấy, một giọt nước mắt tôi cũng không khóc nổi, bởi vì trái tim đã chết, tan nát cõi lòng, đối với mọi thứ xung quanh hoàn toàn trống rỗng".

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, cúi đầu, nhìn cây kẹo que trong tay.

"Cho nên hôm nay tôi đến nhà anh, tôi hy vọng tìm lại quá khứ xa vời, có lẽ nhà các người là loại xa hoa trên thế giới, nhưng mang đến cho tôi khát vọng có một chút ấm áp của cha mẹ, nếu như có thể xoay ngược thời gian, cha mẹ tôi còn sống, tôi tình nguyện gánh chịu nhiều vất vả, tôi tình nguyện để bọn họ dạy dỗ tôi, trách mắng tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý chịu đựng, chỉ cần bọn họ còn sống".

Hạ Tuyết lại khóc, nói: "Không có cha mẹ nào không thương yêu con của mình, không có con cái nào không yêu cha mẹ của mình, tôi có thể hiểu hôm nay anh dẫn tôi ra ngoài, anh rất mâu thuẫn, nhưng tôi muốn nói, không nên oán trách cha của anh, bây giờ anh cũng là một người cha, Hi Văn làm cho anh rất mâu thuẫn, anh cũng nên thông cảm, ông ấy luôn thương yêu anh, ông ấy nói, tất cả đều là vì nghĩ cho anh, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, thật ra cha mẹ làm rất nhiều, con cái có thể không hiểu và đánh giá cao, giống như tôi, hôm nay ngồi ở chỗ này, nhớ đến cha của tôi, ông đã để lại nụ cười ngượng ngùng, vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn cho tôi, nếu cha tôi ở trên thiên đường, có thể nghe được lời của tôi nói, tôi muốn nói với ông, thật ra cây kẹo que kia, còn hơn rất nhiều, rất nhiều tình yêu, bây giờ cha mẹ của anh vẫn còn sống, có cơ hội đối mặt nhau, tức giận, gây gổ, đã là hạnh phúc rồi, đừng oán hận".

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy lệ, nhìn cảnh vật phồn hoa, đột nhiên trong lòng có chút khổ sở.

Hạ Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn cảnh vật phồn hoa trước mặt, lại khóc nói: "Nghĩ đến gia gia một mình quạnh quẻ, nếu quả thật muốn hạnh phúc, chúng ta nên hết sức cố gắng, để cho bọn họ tiếp nhận chúng ta mà không phải xem thường hạnh phúc người khác, chỉ lo cho hạnh phúc chúng ta".

Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Vậy em sẽ ở chung một chỗ cùng tôi không ?"

Hạ Tuyết nghe hỏi, trong lòng của cô đau nhói, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, trong lòng đau nhói, hắn xoay người lại, nắm chặt kẹo que trong tay, nhìn cô, giọng nói mạnh mẽ, kiên quyết: "Tôi đã nghe Daniel hát một ca khúc tặng ẹ của em, tôi có thể đồng ý với cha của em, tôi sẽ chăm sóc con gái của ông thật tốt, tôi sẽ cho em rất nhiều kẹo que, tôi dốc hết toàn lực cho em kẹo que ngọt nhất thiên hạ! !"

Trong lòng của Hạ Tuyết kích động, nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn ra Hạ Tuyết quyết tâm muốn rời khỏi, hắn nắm tay của cô, đặt lên trái tim của mình, cắn chặt răng, hai mắt ửng đỏ, nói: "Hạ Tuyết! Cho tôi một cơ hội! ! Tôi muốn sống chung với em, mặc kệ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện đáng sợ và nguy hiểm, tôi cũng muốn sống chung với em, tôi cũng không có cách nào sống chung với người khác, nếu như đòi hỏi mọi người tha thứ, vậy tôi ! ! Tôi sẽ buông bỏ mọi thứ để cầu xin mọi người tha thứ! ! Hôm nay tôi cùng em và con gái bên nhau, tôi sợ rằng không có cách nào trả em về bên cạnh Daniel, nếu phải làm một người ích kỷ, tương lai có xuống Địa ngục, vậy hãy để tôi gánh chịu tội! Trước hết cho tôi tình yêu của em trong đời này, sau khi chết, tôi nguyện ý xuống Địa ngục, chịu ngàn vạn năm bị róc xương lóc thịt!"

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, trong lòng đau nhói, đột nhiên khóc rống.

Hai mắt Hàn Văn Hạo cũng rưng rưng ôm lấy Hạ Tuyết vào trong ngực, hôn nhẹ lên tóc cô, nghẹn ngào nói: "Tôi thề với trời, thề với cha mẹ của em ở trên trời, tôi nhất định sẽ chăm sóc con gái của bọn bọ thật tốt, tất cả lỗi lầm và đau khổ, tôi sẽ gánh chịu ! ! Tôi nhất định sẽ cho em hạnh phúc! Em hãy dũng cảm! ! Đi về phía tôi! !"

Hạ Tuyết nắm chặt cổ áo của hắn, khóc rống lên.

Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, ông thật chặt, thật chặt, mặt dính vào trong tóc cô, hai mắt rưng rưng nói ra bí mật nhiều năm: "Yêu em sáu năm rồi, muốn đuổi em đi, bởi vì không biết có thể đem đến cho em hạnh phúc hay không, bây giờ tôi đánh cuộc một lần với số mạng! ! Sống thì sống, chết thì chết! !"

Hạ Tuyết đau khổ, run rẩy khóc.

"Tôi biết em muốn đi, đừng đi, tôi muốn sống chung với em, tôi muốn sống chung với em". Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào, khổ sở cầu xin.

Mưa phùn vẫn bay bay, chúng vẫn còn đang tình tự, nếu không, tại sao phải tan tác như vậy.

Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất cao ốc 100 tầng, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hơn nữa có thể nhìn một khách sạn ở nơi xa, đèn bảng hiệu màu xanh dương của khách sạn, trong màn sương mù, nhấp nháy màu sắc thật ấm áp động lòng người, tiếng thang máy sau lưng vang lên, trong lòng của cô vừa động, xoay người lại thấy Hàn Văn Hạo từ trong thang máy đi ra, đang nhìn mình, nở nụ cười dịu dàng nói: "Xác định, bên dưới không có phóng viên, tôi đã bảo hộ vệ giữ chặt cửa rồi".

Hai mắt Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng chớp một cái, lúc nảy hai người lái xe dọc đường, chạy thẳng về nhà riêng Hàn Văn Hạo, có lẽ vì đêm khuya, vừa vặn nhìn thấy tất cả phóng viên rời khỏi, bọn họ đi thẳng về nhà.

Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, nhìn Hạ Tuyết Hạ Tuyết có chút ướt đẫm, mỉm cười nói: "Toàn thân đều ướt rồi, đi tắm đi, tôi còn có phần tài liệu, muốn xem hết".

Không khí lúc này, có chút lúng túng.

"Được" Hạ Tuyết thở nhẹ, cũng sờ mái tóc ướt đẫm của mình, nhìn Hàn Văn Hạo, có chút tinh nghịch hỏi: "Vậy tôi tắm ở phòng sáu năm trước nhé".

Hàn Văn Hạo nghe xong, vừa mập mờ cười, vui vẻ đi về phía Hạ Tuyết, cho đến đi tới trước mặt cô.

Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, thân thể dán vào bức tường thủy tinh, cúi đầu, khẽ cắn môi.

Hàn Văn Hạo vươn tay véo nhẹ cằm của cô, giọng nói khàn khàn chậm rãi: "Gian phòng kia dĩ nhiên ở trong phòng của tôi".

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, nói: "Tôi vừa vào phòng của anh, tôi lại nghĩ đến chuyện của anh và Dạ Thiên Thiên năm ấy".

Ánh mắt của Hàn Văn Hạo không vui, nheo lại, nói: "Chẳng lẽ trời sinh nhớ phụ nữ luôn nhớ tới một số chuyện không cần thiết ?".

"Tôi không có" Hạ Tuyết lầu bầu nói.

"Đi nào" Hắn đột nhiên bật cười, nhẹ nắm tay của cô, kéo cô đi qua phòng khách, sau đó đi lên lầu, từng bước, từng bước đi về phía trước, Hạ Tuyết không nhịn được, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Hàn Văn, trái tim cô không khỏi rung động, Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng, nhẹ nắm khóa cửa, vặn ổ khóa, hai người đi vào.

Hạ Tuyết bước vào phòng của Hàn Văn Hạo, chuyện sáu năm trước, đột nhiên ùa về trong tâm trí mình, lúc đi vào phòng này, vẫn là một cô gái ngây thơ, mặc dù khổ cực một chút, nhưng cũng không chịu đựng quá nhiều, thì ra lúc đó, mình cũng hạnh phúc, cô cười khẽ, nhìn Hàn Văn Hạo một mình đi vào trong tủ áo, lấy ra một cái áo sơ mi, đưa cho Hạ Tuyết, nói: "Tắm rửa một chút đi, tôi bên ngoài chờ em".

Mặt của Hạ Tuyết nữa đỏ lên, nhưng vẫn nhận lấy áo sơ mi, “a” một tiếng, nhỏ giọng đi vào phòng tắm, khép nhẹ cửa lại.

Hàn Văn Hạo nghe tiếng động kia, hai tròng mắt hắn đột nhiên xốc xếch, chớp một cái, đuôi mắt xẹt qua vui vẻ và nụ cười ngọt ngào, dường như có chút không chân thật, cảm giác cả nguời bay bỗng, hắn chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của mình, ngồi xuống, một tay chống lên trán, ánh mắt không nhịn được, liếc về phía cánh cửa phòng tắm kia, đột nhiên nghe bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, trên mặt của hắn không nổi, tràn lên nụ cười, vẫn có cảm giác không chân thực.

"Hàn Văn Hạo! ! " Tiếng Hạ Tuyết từ bên trong truyền ra!

"Ừ" Hàn Văn Hạo lập tức lên tiếng.

"Khăn lông của anh để ở đâu" Tiếng Hạ Tuyết lại truyền ra!

"Trong hộc ngay phía trên bồn rửa tay" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cúi đầu, lơ đãng mở phần tài liệu của mình, phát hiện phần tài liệu này mới đưa tới hôm nay, có lẽ do Tả An Na hôm nay đưa tới, hắn tò mò mở ra xem, lập tức nhìn thấy vụ án điều tra Cẩn Nhu trúng đạn, hắn ánh mắt chăm chú, vẫn xem phân tích tình huống và số liệu phía trên, hắn cầm điện thoại bàn bên cạnh, bấm số điện thoại Hứa Mặc.

"Vâng! Tổng Tài! " Hứa Mặc lên tiếng.

"Theo tài liệu phân tích vụ án Cẩn Nhu trúng đạn, có thể sát thủ đến từ Nhật Bản" Hàn Văn Hạo thấp giọng hỏi.

"Vâng! " Hứa Mặc lập tức nói: "Đầu đạn kia là ‘sa mạc chi ưng’ đạn súng lục ! Đầu đạn này, tôi chết cũng nhận ra được! Ở trong đầu tôi còn một viên! Trên thế giới có thể giữ thứ này, chỉ có hai nguời! "

Hàn Văn Hạo bình tĩnh nghe.

"Một là Sơn Bổn Nhất Phu! Một chính là tôi! ! " Hứa Mặc lập tức nói.

Hàn Văn Hạo nhướng mày, nói: "Tại sao Sơn Bổn Nhất Phu xen vào chuyện của Cẩn Nhu?"

"Chúng tôi đang âm thầm điều tra! Hơn nữa tôi phát hiện trong đó có một chuyện rất kỳ quặc! " Hứa Mặc lại nói.

"Ừm! " Hàn Văn Hạo đáp lời.

"Trầm Ngọc Lộ đến từ Nhật Bản! Làm em gái nuôi của hoàng phi, nhưng tôi xem một trong những tấm hình của các thám tử tư, thấy cô ta đã từng xuất hiện tại bữa tiệc do hắc bang Nhật Bản tổ chức, sự thực là thế nào, còn chưa chắc chắn! Thật ra chúng ta còn có một biện pháp có thể biết cô ta có phải là Hồ Điệp thật không! " Hứa Mặc lại nói.

Hàn Văn Hạo im lặng nghe.

"Xé mặt của cô ta, sẽ biết là phải hay không! " Hứa Mặc đột nhiên tàn nhẫn nói.

Hàn Văn Hạo nghĩ tới chuyện này, sau đó nói: "Muốn xé, đã sớm xé, bây giờ thân phận của cô ta đặc biệt, không thể hành động thiếu suy nghĩ! Tiếp tục điều tra đi! "

"Vâng!" Hứa Mặc đồng ý.

Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, vẫn nhìn số liệu trên tài liệu, sau đó không lâu, lại nghe được tiếng mở cửa vang lên, hắn đột nhiên mở mắt, đầu tiên thấy một đôi bàn chân trắng như tuyết, sau đó thấy một đôi chân dài, nhìn lên nữa, thấy Hạ Tuyết chỉ mặc áo sơ mi trắng của mình, tóc hơi ướt, đứng tựa cửa, có chút ngượng ngùng nhìn mình.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, nhẹ nhàng khép lại tài liệu, sau đó đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau đó ngửi được một mùi thơm cơ thể thật mê người, cảm xúc của hắn tuôn trào mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng đè nén, đưa hai tay nhẹ nắm cánh tay của cô, nói: "Lạnh không ? Có muốn lấy cho em cái chăn hay không?"

"Không lạnh, chỉ có chút khát nước" trái tim của Hạ Tuyết đột nhiên phanh phanh nhảy dựng, hơi thở có chút khó khăn, tay nhẹ nắm 1 góc áo sơ mi, muốn che giấu một chút.

Mí mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, nhìn động tác nhỏ của cô, đột nhiên bật cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, cúi đầu mê người hỏi: "Uống chút rượu đỏ ?"

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, hiểu ý của hắn, không dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ đành phải gật đầu: "Ừ"

Hàn Văn Hạo nhẹ nắm tay của cô, dắt cô đến gian phòng bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống ghế sa lon, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.

Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, nhìn mưa phùn bay bay ngoài cửa sổ, khẽ cắn môi, trái tim đang phanh phanh vang dội, chút kiên trì, giờ khắc này đã vỡ vụn, người đàn ông này luôn có một loại hấp dẫn, làm cho cô không nhịn được tiến vào trong thế giới của hắn, không cách nào thoát khỏi, cô biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, cô không có cách nào ngăn cản, cô không có cách nào trông nom, dường như tình yêu và hạnh phúc đến từ tương lai khẽ gọi, có lẽ trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Cửa mở ra, cô giật mình, nhanh chóng xoay người, nhìn Hàn Văn Hạo tay cầm một chai rượu đỏ và hai cái ly, mỉm cười đi vào, Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo mỉm cười ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, đặt cái ly trước mặt của hai người, sau đó rót rượu vào ly, đặt chai rượu đỏ xuống, cầm ly rượu lên nhìn Hạ Tuyết nói: "Cạn ly, đây là Phẩm Lệ Châu năm 90, thích hợp với khẩu vị của em".

"Tại sao anh biết tôi không thích uống Xích Hà châu" Hạ Tuyết ngạc nhiên cầm ly rượu đỏ, hỏi hắn.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, mỉm cười, khẽ giơ ly lên cụng ly với Hạ Tuyết, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ, quay đầu, hai mắt nóng rực nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết giật mình, nhưng vẫn nâng ly, cũng uống một hơi cạn sạch, có lẽ vì uống quá mau, cô chợt cúi đầu ho khan một tiếng, lồng ngực phập phồng, thở phì phò, Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng kia của cô, đột nhiên bật cười, ngồi sát vào bên cạnh cô, vươn tay nhẹ kéo vai của cô, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, khẽ vuốt tóc của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cúi đầu mang theo vài phần cưng chìu hỏi: "Sợ nên uống vội vã như vậy sao ?"

"Tôi có sợ sao" Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, cảm thấy lồng ngực của hắn truyền tỏa ra hơi nóng bỏng, mặt của cô đỏ lên, hai chân có chút rét lạnh, hơi co lại, nhưng vì ở dưới cúc áo không quá chặt, dễ dàng lộ ra quần lót màu tím đậm, cô lúng túng, lập tức kéo áo sơ mi che lại giữa hai chân.

Tròng mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, mỉm cười, cúi đầu ở bên tai của cô nói: "Xấu hổ như vậy, không phải là vì ngoại trừ tôi ra, em không tiếp xúc với đàn ông khác chứ".

"Anh ……." Hạ Tuyết lập tức tức giận ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Tôi tùy tiện như vậy sao ?"

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo lơ đãng sáng lên, nhìn gương mặt xinh đẹp, dịu dàng của Hạ Tuyết, hắn đột nhiên vui vẻ cười một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi lại đau lòng gọi: "Đứa ngốc !"

Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, tựa vào trong ngực của hắn, nghe tiếng trái tim đập, hai tay không nhịn được sờ vào, nói: "Tim của anh đập dễ nghe nhất"

"Vậy sao" Hàn Văn Hạo đột nhiên thần bí cười "Vậy tối nay cố gắng nghe một chút" Một tay hắn nâng cằm của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Hạ Tuyết giật mình, cũng không cự tuyệt, nhẹ cuộn rút hai chân, hai tay ôm cổ của hắn, đón nhận nụ hôn của hắn, mở đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi nhẹ nhàng dây dưa với hắn, Hàn Văn Hạo chậm rãi đè Hạ Tuyết xuống ghế sa lon, vẫn ôm lấy thân thể của cô ôm hôn, tay khẽ vuốt ve bộ ngực không có mặc áo lót cô, săn chắc và co giãn, thậm chí hắn véo nhẹ đốm nhỏ, khiến nó hơi thẳng đứng.

"Ưm" Hạ Tuyết khó chịu, nhẹ nhàng cuộn rút hai chân, vẫn không nhịn được ôm hông của hắn, cảm nhận bắp thịt phía sau lưng của hắn rắn chắc.

Hàn Văn Hạo vừa ôm hôn Hạ Tuyết, vừa đưa tay nhẹ mở từng cúc áo sơ mi của cô xuống, sau khi mở xong, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, ngay sau đó hắn hôn cổ của cô, dọc theo ngực, khẽ cắn điểm phấn hồng.

"A ….." Hạ Tuyết mặt ngửa ra sau, cuộn tròn hai chân, cảm giác giữa hai chân đã ẩm ướt, hai tay của cô không nhịn được khẽ vuốt ve cổ của hắn, kêu nhỏ: "Hàn Văn Hạo"

"Ừ" Sau khi hắn đáp lời, nhanh chóng ôm lấy cô, đi đến bên gường, thân thể Hạ Tuyết bồng bềnh, kích động nhìn hắn.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng rực nhìn cô, đè trên người cô, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa cởi áo của mình, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng, hắn dùng cánh tay tráng kiện, ôm Hạ Tuyết thật chặt, không ngừng hôn lên mặt của cô, tai của cô, Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, thân thể bắt đầu bị kích thích ướt át, thậm chí hơi run rẩy.

Hàn Văn Hạo hôn càng lúc càng đi xuống, khẽ cắn điểm hồng của cô.

"A!" Hạ Tuyết khó nhịn kích tình kêu nhỏ.

Hàn Văn Hạo nghe tiếng thở của cô gấp áp, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, hai mắt nóng bỏng, bá đạo hỏi: "Yêu tôi không ?"

Hạ Tuyết chăm chú nhìn hắn, đột nhiên hai mắt ửng, cười cười mà nói: "Yêu"

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên sáng lên, lập tức nhắc chân dài của cô, cắn chặt răng, dùng sức đè xuống nơi thần bí đang ướt át kia !

"A! Đau! !" Hạ Tuyết kêu lên, đột nhiên níu bả vai Hàn Văn Hạo, hai mắt rưng rưng nói: "Đau quá"

"Lúc nào em cũng khít khao như vậy! Tôi thích!" Cảm xúc Hàn Văn Hạo đột nhiên xung động, nói dứt lời, ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, thân thể đè mạnh xuống dưới, lập tức một hồi kích thích làm cho hắn cảm giác cô gái trong ngực mềm mại mê người, một loại cảnh giới thật sâu làm hai tròng mắt của hắn ửng đỏ, hắn ôm chặt thân thể của cô, hôn môi của cô, đè mạnh người xuống dưới! !

"Ưm" Hạ Tuyết kích động nắm chặt ga giường, cảm giác như tê liệt, bị thân thể Hàn Văn Hạo tiến vào, mang đến hàng loạt cảm giác kích động, cô vừa đón nhận nụ hôn của hắn, vừa đón nhận hắn tiến vào, nước mắt lăn xuống, cảm giác giống như say rượu, bồng bềnh, thậm chí van xin hắn tiến vào sâu một chút.

Hàn Văn Hạo vừa ôm chặt Hạ Tuyết, vừa nhanh chóng tiến vào, từ lúc bắt đầu thương tiếc, đến từng trận dục vọng chưa thỏa mãn tiến vào, từng lần, từng lần đè ép, đè xuống giữa hai chân ướt át của cô, làm cho hắn dường như khó nhịn, ở bên tai của cô thở khẽ "Hạ Tuyết, anh yêu em"

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn xích lỏa trên người, cũng ngước mặt, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, cô khẽ mỉm cười, cảm động nói: "Em cũng yêu anh".

Hàn Văn Hạo mỉm cười, ánh mắt chợt lóe, ôm chặt thân thể của cô, tiến mạnh vào! !

"A ……….." Hạ Tuyết níu chặt ga giường, nâng hai chân, ngẩng đầu lên đón nhận tất cả cảm giác bồng bềnh, Hàn Văn Hạo nhanh chóng tiến vào, nhịp nhàng, tiết tấu đánh thẳng vào, ép cả cái giường nhẹ nhàng đụng mặt tường, cả căn phòng khắp nơi xông lên một mùi kích tình thật sâu, hai người càng không ngừng triền miên, cuộn tròn, hắn vẫn tiếp tục, vừa khẽ liếm tai của cô tế nói: "Anh muốn mỗi đêm ngủ cùng em, ôm chặt em đi vào giấc mộng! ! Mỗi đêm đều muốn em! !"

Hạ Tuyết cảm động mỉm cười, ôm lấy hắn vẫn hôn cuồng nhiệt, hưởng thụ thân thể hắn tiến vào giữa hai chân của mình! !

Giờ khắc này vui vẻ, tuyệt vời, giờ khắc này, người đàn ông này hoàn toàn luân hãm vào trong thân thể cô gái này, chỉ thấy hắn đè trên người của cô, vì cô vui vẻ mà hôn nhẹ, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng cư xử như vậy với bất kỳ cô gái nào! Hắn yêu cô, thương tiếc thân thể của cô, cho đến lúc cuối cùng tiến vào, hắn còn muốn hôn khắp toàn thân của cô, ở giữa hai chân của cô nhẹ nhàng hôn, để cho cô hưởng thụ buổi tối tuyệt vời nhất.

Tất cả phải có lúc tạm dừng, sau khi Hàn Văn Hạo kết thúc tiến vào cô khá lâu, hắn đột nhiên ôm thân thể xích lỏa của cô, thân thể quá tiêu hồn, nhẹ xoa bộ ngực sữa của cô, hôn lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, vô cùng cưng chìu, nói: "Ngủ ngon bảo bối"

Thân thể Hạ Tuyết mềm yếu ở trong ngực hắn, khẽ mỉm cười, cuối cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ, còn lẩm bẩm nói: "Ngày mai em dậy chuẩn bị bửa sáng cho anh"

Hàn Văn Hạo mỉm cười, ôm cô vào trong ngực, cùng nhau nhắm mắt ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio