Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

chương 496: sự thật của hôn lễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhấp nháy, đối với mọi chuyện cũng không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ của cha trong lúc này lộ ra khiếp sợ, hắn nhíu mày. Lam Anh cũng ngừng thở, từ từ bước đến gần ghế sa lon.

Hạ Tuyết nhìn tất cả mọi người căng thẳng nhìn cô như vậy, cô cũng có chút lo lắng mỉm cười nói: "Lúc ấy chúng tôi rơi xuống vách núi thì có một ông lão đã cứu chúng tôi, dường như ông lão này rất tinh thông kỹ thuật pha trà, có vẻ rất hợp ý với tôi, cho nên dạy cho tôi một chút kỹ thuật pha trà. Mà tôi chỉ học được da lông, còn chưa hiểu hết —"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng quét về phía cha.

Sắc mặt của Hàn Trung Trí lạnh lẽo, nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, gương mặt căng thẳng, cả người phát ra lạnh lủng, chậm rãi hỏi: "Ông lão kia họ gì?"

Hạ Tuyết không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Hạo, chỉ thấy hắn ngồi cứng đờ tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Hàn Trung Trí mỉm cười nói: "Họ — Trần ——"

Ánh mắt của Lam Anh nhíu lại.

Trang Minh Nguyệt khiếp sợ trợn to hai mắt.

Hàn Trung Trí vừa nghe cái họ này, ánh mắt nhanh chóng chớp một cái, nắm chặt hai quả đấm trên đầu gối, cúi đầu mặt lạnh không muốn thừa nhận nói: "Không thể nào!"

Hàn Văn Hạo lại nhìn cha, chậm rãi mở miệng: "Thật sự bọn con gọi ông lão kia là Trần gia gia, ban đầu, con vẫn tò mò thân phận của ông ấy, bởi vì kỹ thuật pha trà của ông ấy rất cao, đối với trà đạo Trung quốc, có nghiên cứu rất sâu, hơn nữa ông ấy một mình sống ở rừng núi hoang dã, nhưng cũng không thiếu đồ dùng, con mơ hồ cảm giác có người luôn giúp đỡ cuộc sống của ông ấy lâu nay. Chân của ông ấy cử động có chút không thuận tiện. Nhiều năm trước, vợ con bị tai nạn xe cộ đã qua đời! Cháu gái gả cho người thôn trà dưới chân núi"

Hàn Trung Trí đột nhiên rất sốt ruột ngẩng đầu nhìn con trai, hai tay nắm chặt đầu gối, ngừng thở nhìn con trai, vẫn nghi ngờ hỏi: "Tại sao con biết rõ ràng như thế! ?"

"Ông ấy nói!" Hàn Văn Hạo nhìn cha, cũng có chút nghi ngờ nói.

Trang Minh Nguyệt đột nhiên cảm giác lồng ngực sắp hít thở không nổi, tay cầm chiếc khăn tay màu trắng, vẻ mặt bắt đầu căng thẳng và run rẩy.

Lam Anh lại khác, cảm thấy hứng thú nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Hạ Tuyết! Ông lão này dạy cho con kỹ thuật pha trà sao ? Ông ấy dễ dàng dạy cho con như vậy sao ? Phải biết rằng kỹ thuật pha trà này, không thể tùy tiện dạy cho người khác".

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Lam Anh, mỉm cười nói: "Đúng vậy a—— Ông ấy rất thích con —— trước khi con đi, còn bảo con quỳ xuống, nhận con làm cháu gái, muốn con dâng trà cho ông, còn tặng quà cho con —— sau khi con rời núi vẫn rất nhớ ông, có ý định, sau khi quay phim xong, con đi thăm ông một chút—— Muốn ông rời núi một chút ——"

Trong nháy mắt, Hàn Trung Trí khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Tuyết!

Trang Minh Nguyệt nhìn Hạ Tuyết, cũng không thể tin nổi, lại càng căng thẳng hỏi: "Ông ấy tặng cho con quà gì vậy ? Con có xem chưa ?"

Hạ Tuyết nhìn Trang Minh Nguyệt ngây ngốc lắc đầu, cười nói: "Không có —— Vẫn chưa mở ra xem, sao vậy ?"

Cô nhìn mọi người, có chút lúng túng.

Sắc mặt Lam Anh lạnh lùng, nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Quà tặng này con để ở đâu ?"

"Đặt ở —" Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, miễn cưỡng cười nói: "Đặt ở — à — Con đặt ở hộc đầu tiên trong tủ trang điểm —"

"Lý thẩm, bà lập tức bảo người lái máy bay trực thăng đến phòng của Hạ Tuyết, lấy quà tặng này, hôm nay chúng tôi muốn chính mắt xem qua!" Lam Anh lạnh lùng dặn bảo.

"Nhanh đi!" Trang Minh Nguyệt lập tức nhìn Lý thẩm, tiếp tục dặn bảo.

"Dạ!" Lý thẩm vội vã đi ra ngoài.

Lúc này, Lam Anh lại nhìn Hàn Trung Trí, trong đáylòng cười lạnh nói, Hàn Trung Trí, ông cũng có hôm nay!

Thời gian từng phút trôi qua, các bậc cha chú nhà họ Hàn, dường như đối với chuyện này, vẫn giữ thái độ vô cùng nghiêm túc, mọi người im lặng chờ đợi, Hạ Tuyết ngồi trong đó, rất căng thẳng, có chút thở không nổi, thậm chí cô nhìn thấy con gái cũng ngạc nhiên nhìn mình, cô nhướng mày, cắn chặt môi, cảm giác chuyện này thật không đơn giản.

Trong chuyện này, Hàn Trung Trí vẫn giữ thái độ không bình tĩnh nhất, thậm chí không khỏi dâng lên kính sợ.

Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, Lý thẩm và hai người giúp việc cùng Thanh Nhã trong phủ của Daniel lo lắng đi vào, cẩn thận đem một cái hộp gỗ đỏ cũ kỹ và một túi da cũ kỹ, cẩn thận đặt tất cả trên bàn trà!

Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cùng Lam Anh liếc nhìn cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ như quyển sách trà đặt trên bàn, cũng không khỏi run lên!

"Mở ra! !" Hàn Trung Trí lập tức bảo Lý thẩm mở ra.

"Chậm đã!" Lam Anh lạnh lùng nhìn Hàn Trung Trí, chợt nhíu mày nói: "Vật này là của ông sao?"

Trên mặt Hàn Trung Trí cứng ngắc, không khách khí nhìn Lam Anh một cái, mới quay đầu nhìn Hạ Tuyết, thái độ dịu lại, nói: "Hạ Tuyết, cô mở ra ọi người nhìn xem, ông lão này tặng cô thứ gì —"

"A —" Hạ Tuyết có chút căng thẳng, nhìn mọi người xung quanh, hơi nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng chạm vào cái hộp gỗ đỏ, lập tức, cô nhớ tới ông nội đối với mình rất đau lòng và thương yêu, cô không khỏi dịu dàng cười nhỏ, cẩn thận vươn tay, mở nhẹ ở khóa đồng, mở cái hộp ra, nhất thời một mùi thơm ngát xông vào mũi, loại mùi thơm này, dường như chứa linh khí của trời đất, hấp thụ giọt sương trong núi, dường như có thể cảm giác đám mây trôi bồng bềnh, dòng chảy của nước suối —

Mọi người nhanh chóng nhìn lá trà được đặt bên trong cái hộp gỗ, từng viên, từng viên như có sức sống mạnh mẽ, Lam Anh kích động cười nói: "Quả nhiên là Đại Hồng Bào! !"

Rốt cuộc, Hàn Trung Trí khiếp sợ nhìn bên trong cái hộp gỗ, ông ta dốc cả một đời để theo đuổi Đại Hồng Bào, ánh mắt ông ta lóe lên sợ hãi.

Trang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm lá trà đặt bên trong, hai mắt lập tức đỏ lên.

Hàn Văn Hạo thật sự không hiểu, cau mày, nhìn các bậc cha chú.

"Chuyện này —" Hàn Linh Trí cũng nghe nói chuyện năm đó, liền không nhịn được mở miệng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của anh hai, nên không dám lên tiếng.

Hàn Trung Trí nhìn chằm chằm Đại Hồng Bào trong hộp gỗ, thật lâu thật lâu, thái độ của người hô mưa gọi gió, giống như trong nháy mắt, già đi 10 tuổi, ông ta kích động duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào túi da nói: "Cô — mở tiếp túi da này xem một chút —"

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền cầm túi da, cẩn thận rút tài liệu trong đó, từng xấp, từng xấp ở bên trong túi ra ngoài, nhưng khi cô mở ra từng cái thì cô cũng hoàn toàn kinh hãi! !

Mọi người cũng khiếp sợ nhìn về phía tài liệu đang đặt trên bàn trà, bên trong có thư chuyển nhượng 127 vườn trà từ Trung Quốc đến Nhật Bản và Hàn Quốc trên toàn thế giới, trong đó có bút tích viết tay màu mực xanh: Trần Sĩ Hiên chuyển nhượng tất cả vườn trà cho cháu gái Hạ Tuyết, sau khi Hạ Tuyết tiếp nhận quyền tài sản 127 vườn trà, có nghĩa vụ thu hồi 103 vườn trà mà 38 năm trước, Hàn gia mượn dùng để “học tập”! Bên trái trang tài liệu cuối cùng, Hàn Trung Trí và Trần Sĩ Hiên ký tên xác nhận!

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn chữ viết của ông nội phía trên, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, nhớ tới ông nội một mình ngồi bên cạnh bếp lò, nhìn lửa đỏ cháy rừng rực bên trong, ánh lửa chiếu trên khuôn mặt già nua, đôi mắt trải qua thương tang, có lẽ ông đã mềm lòng, muốn tặng cho cho cháu gái mình thương yêu nhất, nhưng duyên phận cũng trong nháy mắt, chệch khỏi quỹ đạo, sinh mệnh được mất vô thường, chỉ cần dùng tâm đối đãi nhau, có lẽ Thượng Đế ban tặng món quà cuối cùng.

Cô sửng sốt ngơ ngác nhìn từng tờ quyền tài sản, không cần nghĩ cũng biết, phần quyền tài sản này là vô giá, cô lập tức nhớ tới lúc mình rời đi, bóng dáng già nua của ông nội đứng dưới máy bay trực thăng, cô xúc động, cúi đầu nước mắt rơi xuống.

Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn cha nói: "Cha! ! Chẳng lẽ Trần gia gia này, chính là trà phụ Trung quốc chúng ta?"

Hàn Trung Trí cắn chặt răng, không lên tiếng!

Trang Minh Nguyệt cũng không lên tiếng.

Lam Anh lại cười lạnh nói: "Người ta nói việc đời khó đoán, không biết Hàn Trung Trí ông, trải qua chuyện hôm nay, rốt cuộc là họa hay là phúc! Ý tứ của Sư phụ, đều ở trong cái nhìn của ông đó!"

Hàn Trung Trí lại nhớ tới chuyện cũ, chỉ lạnh lùng ngồi tại chỗ, không lên tiếng.

"Trà phụ?" Lúc này, Hạ Tuyết đã hiểu tất cả ý muốn của ông nội với mình, liền ngẩng đầu nhìn Lam Anh, không hiểu hỏi: "Mẹ———— Trà phụ———— Phải ——"

Lam Anh mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Con nói, trà của Trung Quốc phân bố khắp trên thế giới, trà phụ là có ý gì? Cô không hiểu sao ?"

Hai mắt Hạ Tuyết lập tức sáng lên, nhớ lại ánh mắt đầy cơ trí của ông nội, vô cùng có thần, lúc nói chuyện bình tĩnh, cô nhất thời kích động nói: "Những vườn trà này con không thể nhận! Tại sao con có thể muốn thứ quý trọng như thế? Con nên trả lại cho cháu gái ruột của ông!"

"Chớ dại dột!" Lam Anh mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Những vườn trà này, không phải hoàn toàn là của con, còn có ngàn vạn cổ đông, nông dân trồng cây trà và cả chính phủ, con chỉ chiếm một phần trong đó, nhưng vì con sở hữu toàn bộ vườn trà, từ nay về sau trà nghiệp Trung quốc và con có cùng một nhịp thở! Dù sao cũng phải nói, vinh dự còn đáng quý hơn so với tài sản!"

Hạ Tuyết trợn tròn mắt————

Người cả gia tộc họ Hàn, tất cả dùng thái độ tôn kính và ngưỡng mộ nhìn Hạ Tuyết.

Sắc mặt của Tần Thư Lôi tái nhợt, nhìn Hạ Tuyết, tay nắm chặt váy trên đầu gối.

Lam Anh mỉm cười, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đang bình tĩnh ngồi một bên, trong lòng cảm thán, duyên phận kỳ diệu chính là ở chỗ này. Bà không lên tiếng, mặc dù trong lòng có chút thương cảm, vẫn không có tin tức của sư phụ, khổ công tìm kiếm mấy chục năm, không ngờ ông lão đã trải qua cuộc sống ẩn dật, bà đột nhiên cười, đứng lên vỗ vỗ bả vai Hàn Trung Trí nói: "Ông bạn già, một côn này, đánh thật là ngoan độc chứ! Nhớ đấy, bây giờ là ông thiếu nợ Hạ Tuyết, rất nhiều! ! Nhớ phải trả! ! Tôi muốn ngày sau, sư phụ sẽ phái người tới phụ giúp Hạ Tuyết tiếp nhận vườn trà và thu hồi khoản nợ mà người nhà họ Hàn ông đã thiếu ! ! Tất cả mọi người đi dự lễ đi! !"

Bà vừa nói xong, đã mỉm cười đi ra ngoài, cũng không vạch trần trong còn che giấu bao nhiêu chuyện cũ thật chua xót giữa sư phụ, Hàn Trung Trí và Văn Giai! !

Trang Minh Nguyệt thật sự vô cùng vui mừng nhìn Hạ Tuyết, kích động sôi trào muốn nói nhưng không thốt nên lời.

Hàn Trung Trí cũng không nhịn được, nhìn Hạ Tuyết, tất cả thái độ lúc trước, đã để xuống, mặc dù đè nén, nhưng vẫn phân phó Lý thẩm sắp xếp chỗ dự lễ cho Hạ Tuyết, gần họ hàng, sau đó im lặng cùng Trang Minh Nguyệt đi ra ngoài.

Mọi người Hàn gia, cũng nhìn về phía Hạ Tuyết, ánh mắt thân thiện và ủng hộ nhìn về phía cô, rồi im lặng đi ra ngoài!

Hạ Tuyết vẫn còn đang kích động nhìn tất cả giấy tờ quyền tài sản này, nhớ ông nội dạy bảo mình rất nhiều, trong lòng của cô xúc động run rẩy.

Hàn Văn Hạo cũng ngồi tại chỗ, nhớ đến lúc mình rời đi, Trần gia gia nói một câu: đây là quà tặng cuối cùng ông cho cháu —— Hắn nghĩ đến những lời này, hai tròng mắt không khỏi lạnh lẽo, cắn chặt răng, cố đè nén tức giận trong lòng, không lên tiếng, đứng dậy, đỡ Tần Thư Lôi vẫn còn trong khiếp sợ, đi ra ngoài.

Hạ Tuyết không nhịn được, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến vào lúc quan trọng như vậy, hắn lại rời đi————

Lý thẩm lại dẫn người giúp việc bưng tới một cái khay màu vàng, bên trong để một đóa hoa hồng đỏ thắm và cái nơ thêu kim tuyến vàng, cẩn thận cài cho Hạ Tuyết, mới mỉm cười nhìn cô nói: "Hạ tiểu thư, lúc nảy lão gia đã căn dặn, hôm nay cô và phu nhân ngồi chung dự lễ ——"

Hạ Tuyết nghe, trong lòng lại không khỏi đau nhói, hai tay ôm cái hộp gỗ đỏ vào trong lòng, thầm nói: Ông nội, mới bao nhiêu ngày không gặp, nhưng tình huống lại chuyển biến, có lẽ ông liệu việc như thần, nghĩ đến Hạ Tuyết sẽ có ngày bị người coi thường và nhục nhã khinh khi, cám ơn ông đã cho cháu mọi thứ quý giá, chẳng qua, cháu đành để cho ông thất vọng, cháu không thể cùng hắn ở bên nhau, nhưng lại phát hiện, kiêu ngạo trong lòng còn quan trọng hơn so với của cải. Cháu từ chối hắn, hôm nay cháu đã không có đường lui, chỉ có thể bước thẳng về phía trước, ông yên tâm! Cháu sẽ đi thẳng về phía trước thật tốt, không phụ kỳ vọng của ông. Cám ơn ông, đã cho cháu mọi thứ hôm nay, ông nội, nghĩ tới những ngày ở chân núi, cháu rất nhớ, rất nhớ ông, cám ơn ông đã cho cháu niềm kiêu ngạo ——— Cám ơn ông ——

Cô nghĩ đến đây, cảm thấy thật ấm áp, làm ình nở nụ cười, mặc dù nụ cười có chút khổ sở, rồi lại nhìn thấy Hàn Văn Vũ hùng hùng hổ hổ nhào xuống lầu, thấy trong phòng khách đã vắng bóng người, hắn khiếp sợ nhào tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô nói: "Chuyện này đã xong rồi ? Cha tôi không giận dữ, giật tóc mắng to, sau đó tăng xông máu sao ?"

Hạ Tuyết nghe Hàn Văn Vũ nói như vậy, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì, Cha của anh sao lại giận dữ ?"

Hàn Văn Vũ nhíu mày, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô không biết? Cô không biết thật sao ?"

"Anh đừng lại làm tôi sợ! !" Hôm nay Hạ Tuyết khiếp sợ đã đủ rồi, trong lòng của cô lại cảm giác lạnh lẽo nhìn Hàn Văn Vũ, gần như muốn gào lên, hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả ?"

Đôi mắt to tròn hồn nhiên củ Hàn Văn Vũ chợt lóe sáng, ngón tay duỗi ra chỉ chiếc ngọc bội trên ngực Hạ Tuyết!

"Chát!" Hạ Tuyết vươn tay, đập tay của hắn nói: "Đứng đắn một chút !"

"Chậc, chậc, chậc!" Hàn Văn Vũ bị cô bắt lấy tay, không có cách nào, cười nói: "Cô thôi đi ! Còn chưa phải là nữ chủ nhân của Hàn gia, nhưng cứ giống như vậy đấy ?"

"Anh nói cái gì ?" Hạ Tuyết còn chưa hiểu, nhìn Hàn Văn Vũ, cầm ly trà uống một ngụm lớn !

Hàn Văn Vũ cố ý lườm cô một cái, rốt cuộc bật cười nói: "Cô đeo dây chuyền ngọc mặt trăng là tượng trưng cho nữ chủ nhân của Hàn gia, dây chuyền này mẹ tôi đeo mấy chục năm nay —"

"Phốc ——" Cả người Hạ Tuyết không chịu nổi kích thích, phun hết nước trà ra ngoài! !

Hạ Tuyết tức giận đến cả người run rẩy đi ra khỏi cái sân lớn của Hàn gia, nhìn tân khách trái phải đông đủ, ở trên sân cỏ xanh mướt, đang cầm rượu đỏ lui tới, cô nghiến răng, tức giận nói: "Hàn Văn Hạo, anh đừng để cho tôi tìm thấy anh, nếu gặp được anh, tôi muốn cắn chết anh! !"

Cô vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang cầm ly rượu đỏ, một tay cắm túi quần, đứng trước mặt một người khách nước ngoài, vừa mỉm cười vừa nói, vô cùng phong độ, nhưng Hạ Tuyết nhìn đến hắn, đã giận muốn gần chết, một tay nắm chặt dây chuyền mặt trăng trên ngực, sải bước đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, các người giúp việc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc trang phục như vậy, cung kính gật đầu, nhường ra, các tân khách có chút quen thuộc Hàn gia, cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Tuyết!

Hạ Tuyết đỏ mặt, cô cắn răng đi đến trước mặt của Hàn Văn Hạo, đầu tiên là cố giả vờ mỉm cười nhìn người khách nước ngoài gật đầu một cái, sau đó dùng tiếng anh lễ phép nói: "Excuse me!"

Người khách nước ngoài vừa nghe, liền lập tức mỉm cười giơ ly rượu, xoay người rời đi.

Dường như Hàn Văn Hạo không nhìn thấy Hạ Tuyết, cầm ly rượu đỏ, mặt lạnh tránh đi.

"Đứng lại!" Hạ Tuyết cắn răng, cúi đầu nói: "Đến bên kia, tôi có việc muốn nói với anh!"

"Cô đừng cho rằng cô có hơn một trăm vườn trà, thì tôi sẽ nghe lời cô nói!" Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết nói.

"Phi!" Hạ Tuyết tức giận, cũng không để ý xung quanh, liền đưa tay nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, kéo hắn đi tới dưới một cây liễu, tức giận nhìn tên đê tiện này, nói: "Rõ ràng tôi mặc bộ quần áo này, đeo cái đồ vật này, là tượng trưng cái gì, anh lại không nói cho tôi biết ? Anh có quá đáng hay không? Anh cố ý để cho tôi mất mặt ! !"

Hàn Văn Hạo giống như nghe chó sủa, nói: "Đúng vậy! Tôi biết rõ tượng trưng cho cái gì? Nhưng cái này có quan hệ gì tới tôi ? Đây là mẹ tôi đưa cho cô, cũng không phải do tôi cho cô! Cô rơi vào tình trạng thế nào, chẳng quan hệ tới tôi!"

Hắn nói xong, nâng ly rượu đỏ, quay đầu nhìn cây cầu hoa xinh đẹp mộng ảo, uống một ngụm rượu đỏ.

"A—— Thì ra là như vậy—— Anh nghĩ đến vợ chưa cưới của mình nên đem tôi vo thành viên thịt phải không ? Nghĩ rằng cha của anh sẽ đem tôi ăn đi!" Hạ Tuyết vừa nói xong, nhìn người phục vụ rượu, búng ngón tay!

Phục vụ lập tức bưng tới một khay rượu đỏ.

Hạ Tuyết nhanh chóng cầm lên một ly rượu đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, ly rượu ở trong tay của mình làm xoay tròn365 độ.

Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, nói: "Thế nào? Muốn cầm rượu hắt tôi à?"

Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận đến muốn nổ phổi, lại cười lạnh nói: "Hàn Văn Hạo! ! Đàn ông hẹp hòi tôi đã thấy nhiều, nhưng người hẹp hòi giống như anh, tôi thật đúng là hiếm thấy! ! Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đắc tội với anh sao? Tôi giết cả nhà anh sao, anh phải dùng thái độ đó đối xử với tôi như vậy ? Tôi mặc kệ ý tứ của mẹ anh đối với tôi như thế nào, không phải anh nên nhắc nhở tôi mặc quần áo này có nhiều lúng túng?"

Hàn Văn Hạo cười lạnh nhìn Hạ Tuyết nói: "Tại sao tôi phải nhắc nhở cô? Cô chịu tội gì, có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu khổ sở, có quan hệ gì với tôi? A! Đúng rồi! lần trước cô uống chua rượu, không phải nói cô là cỏ dại sao? Vốn là để cho người ta đạp đấy! !"

"Anh ——" Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nâng lên rượu đỏ không còn lý trí, liền hướng Hàn Văn Hạo hắt qua, không ngờ bị hắn nhanh chóng né ra, rượu hắt về phía người phía sau!

Hạ Tuyết hít vào một ngụm khí lạnh, cầm ly rượu trống không, khiếp sợ nhìn Hàn Trung Trí đứng ở trước mặt của mình, đang cố nén lửa giận nhìn mình, trên mặt, trên lễ phục cao cấp, tất cả đều là rượu đỏ, cô bị sợ vội che miệng lại, vẻ mặt đau khổ, nghĩ tới lần này nhất định sẽ bị mắng không nhẹ. . . . . .

Nhưng Hàn Trung Trí chỉ đứng trước tân khách, cắn chặt răng nhìn Hạ Tuyết!

Hạ Tuyết cũng nín thở nhìn Hàn Trung Trí, nghĩ muốn cười, nhưng không dám cười, cẩn thận nhìn ông ta từng chút.

Lam Anh đứng ở một đầu khác, thật tò mò nhịn cười, nhìn Hàn Trung Trí, xem lão già chết tiệt này, rốt cuộc bày thái độ gì.

Hàn Văn Hạo cũng nhìn cha, có chút tò mò.

Thời gian trôi qua một chút, Hàn Trung Trí vẫn còn mặt lạnh, làm như không có chuyện gì xảy ra, bước tới, vừa đi vừa trầm giọng nói: "Còn ở đây làm cái gì? Không vào nơi dự lễ?"

Hạ Tuyết sững sờ nhìn ông ta chằm chằm.

Phốc! Lam Anh lập tức không nhịn được bật cười.

"Ông ta bỏ qua cho tôi như vậy sao?" Hạ Tuyết không thể tin được nhìn về phía Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm ly rượu đỏ, rời đi.

"Hạ Tuyết ——" Lam Anh hướng Hạ Tuyết mỉm cười ngoắc tay, nói: "Mau tới đây! Giới thiệu cho con quen một người !"

"Tốt —— con đi xem cô dâu mới một chút, rồi tới —— " Hạ Tuyết xoay người vừa muốn đi về phía trước, lại không cẩn thận va phải một người, ví tiền lập tức rơi trên mặt đất, cô “ôi” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Hàn Văn Kiệt đã thay âu phục màu trắng, trông rất đàn ông, nho nhã cao quý đứng ở trước mặt của mình, mỉm cười nhìn mình, cô mỉm cười nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Trời ạ! Chú rễ đến rồi! Oa! Rất đẹp trai a!"

Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, cười nhẹ, muốn cúi người xuống, nhặt ví tiền lên, nhưng Hạ Tuyết đã khom người giúp hắn nhặt ví tiền lên, không ngờ tấm hình của Mộng Hàm rơi xuống đất, cô lại khom người xuống, nhặt lên, mở ví tiền ra, nói: "Ngớ ngẩn như vậy, nếu hình Mộng Hàm rớt hư, nhất định cô ấy sẽ thu thập anh —— "

Cô sững sờ, cầm tấm hình của Mộng Hàm, lại nhìn thấy một chỗ trong suốt của ví tiền, là hình của cô gái gần 20 tuổi, cô gái kia, để tóc ngắn, mặc váy màu đen, mang giày trắng, đứng trong tuyết bay, tươi trẻ, yêu đời nở nụ cười, cặp mắt to, giống như vì sao lóe sáng trong tuyết bay —— Hai mắt cô ửng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Kiệt——

Hàn Văn Kiệt thấy không kịp ngăn cản cô nữa, nhất thời có chút lúng túng, nở nụ cười, dịu dàng nhìn Hạ Tuyết.

"—— " Hạ Tuyết nhất thời nói không ra lời, chỉ rưng rưng khiếp sợ nhìn Hàn Văn Kiệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio