Vô Tự Thiên Thư

chương 144: trường sinh phát uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Lộc nhất thời giận dữ, mắng: " Hèn hạ vô sỉ, đánh!" Nói hết lời, hắn liền hóa thành một đạo lưu quang, đón Trường Sinh bay đi.

Hết thảy tiên gia tranh chiến, rất ít có chuyện dùng thân thể đánh nhau, đa số thời điểm đều là so pháp bảo, so trình độ nguyên khí thâm hậu, nhưng Thiên Lộc cũng là dị sổ, Thất Sắc Công Pháp của hắn đặc điểm lớn nhất đúng là biến hóa đa đoan, mà năm đó hắn hách hách uy danh, có bao nhiêu đều là do đánh nhau mà có, cho nên trực tiếp tranh đấu, cũng vừa lúc sở trường của hắn.

Mấy ngày trước đây hắn từ trong Bích Thủy Thiềm Thừ đi ra, bởi vì bị giam cầm quá lâu, thân thể còn chưa hoạt động bình thường, tay chân không linh tiện, cho nên bị bách dùng phương thức truyền thống đối kháng Thiên Ma Tử, kết quả Thất Sắc Công Pháp của hắn bị tiểu kiếm màu trắng của Thiên Ma Tử đánh cho thất bại thảm hại, chuyện này cho tới hôm nay hắn vẫn luôn ghi nhớ. Giờ phút này Thiên Lộc đã linh hoạt lại tay chân, đã sớm muốn đánh một trận cho tốt, hôm nay khó được cơ hội gặp lại Trường Sinh, thật sự là cầu còn không được.

Nhưng Thiên Lộc không biết, Trường Sinh cũng là người thích trực tiếp đánh nhau.

Thiên Hỏa là cực nhiệt của thiên hạ, huyền băng lại là cực hàn, hai dạng này vốn nước lửa không dung, từ sau khi bị Trường Sinh đồng thời thu phục, vẫn bị trong trạng thái mâu thuẫn, một phương diện hai thứ không thể dung hợp, về phương diện khác, lại không thể không cùng cộng sinh cộng tồn, cho nên thiên hỏa huyền băng tại mỗi thời mỗi khắc đều vận động biến hóa, vận chuyển không thôi, biến hóa không ngừng, đã đạt tới một loại bình hành vận động, cửu nhi cửu chi, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, nóng lạnh giao thế cũng càng lúc càng mau, mặc dù Trường Sinh chính tự mình không tu luyện, nhưng chúng nó tự tranh đấu cũng vĩnh viễn không ngừng.

Đã bị thiên hỏa huyền băng ảnh hưởng, ưu thế lớn nhất của Trường Sinh đúng là tốc độ vô cùng lạ thường và lãnh nhiệt giao thế các loại biến hóa, hai lần trước đánh nhau cùng Tiểu Khai, Trường Sinh thật sự biết thế nào là lợi hại, một phương diện, Tiểu Khai mở ra cái chai có Sa Mạc Quân Chủ căn bản là không sợ lạnh sợ nóng, da cứng thịt dày, cũng không sợ bị đánh, ngoại trừ cùng hắn đấu nguyên khí, căn bản không có biện pháp nào khác, về phương diện khác Tiểu Khai có cây gậy kia càng vô sỉ, Trường Sinh căn bản cả một gậy cũng đỡ không được, còn làm sao nói gì được đến tốc độ và biến hóa?

Cho nên nhìn thấy Thiên Lộc trùng đi tới, Trường Sinh hận không được ngửa mặt lên trời cười dài, không chút do dự đã vọt đi.

Ách…hai người vừa xông vào đánh, đoàn người đều có điểm phát ngây.

Trong ấn tượng của đoàn người, tiên nhân ma, hiển nhiên là có phong độ, áo quần phất phơ phiêu phiêu, đầu bạc phiêu phiêu, động hay không động đều có thể xuất ra dị hương lan tỏa, thiên nữ tán hoa, tinh quang sáng lạn, nhưng hành vi bây giờ của hai người kia…như thế nào xem tới lui đều như tên côn đồ đầu đường đang đánh nhau.

Đương nhiên, nói là tên côn đồ đầu đường là có điểm không chính xác, cho phép xác, ít nhất tốc độ của hai người này xa hẳn đám đầu đường xó chợ có thể so sánh, mười đầu ngón tay của Thiên Lộc phảng phất bỗng nhiên biến thành súng, hào quang bắn ra một đạo rồi một đạo, có lớn có nhỏ, có dài có ngắn, màu sắc khác nhau, như mưa to gió lớn bắn tới mức đầu mặt của Trường Sinh cũng rối loạn tăm tối, chỉ nhìn trình độ dày đặc kia, có lẽ so với mưa to còn dày hơn, mà hai tay của Trường Sinh, đã phảng phất bỗng nhiên biến thành hai khối tấm chắn, một khối màu hồng che kín là thiên hỏa, một khối hắc ửu ửu huyền băng trụ lại, hai khối tấm chắn này đưa lên xuống ngăn trở, trái phải ngăn đón, bởi vì động tác quá nhanh, dừng trong mắt không ngờ hình thành hai đạo quang tràng mông lung, vô cùng chuẩn xác đánh rơi những tia giống như laser kia một đạo không lọt ra ngoài.

Đánh tới căng thẳng, Thiên Lộc trừng mắt, nhất thời " xoát", từ trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng, trực bắn tới mặt Trường Sinh, Trường Sinh cười hắc hắc " lui" nhổ ra một đoàn huyền băng, vừa lúc đánh bật hai đạo ánh sáng. Thiên Lộc vừa thấy không được, ba ba hai cước, trùng tới hướng bộ vị hạ bộ của Trường Sinh thốc tới, Trường Sinh không hề sợ hãi, quát một tiếng: " Ta đáng!" Bộ vị nơi bụng bỗng ngưng kết xuất ra một đóa thiên hỏa, thiêu đốt tới hướng mũi chân của Thiên Lộc, ngược lại cháy sạch chiếc giày làm cho Thiên Lộc phải rút chân về.

Hai mắt Điền Tử Câm nhìn chằm chằm, nhìn chừng năm phút, thật sự là xem không hiểu, chỉ có thể có chút xấu hổ quay đầu đi, nói: " Vạn Yêu Vương tiền bối…ngài xem…ai sẽ thắng?"

Tiểu Quan thở dài: " Thiên Lộc lập tức sẽ thất bại."

" Không phải đâu." Bạch Lộ nói: " Ta xem Thiên Lộc tiền bối một mực tiến công, Trường Sinh căn bản là không có lực hoàn thủ a."

Tiểu Quan cười khổ nói: " Không phải như thế."

Thực lực của Thiên Lộc bây giờ, vốn đã kém hơn Trường Sinh một bậc, nếu giao thủ bình thường thì căn bản không có phần thắng, cho nên hắn vừa ra tay thì kiệt lực tấn công, mục đích nhờ giành vị thế chủ động để giành thắng lợi, nhưng cách đánh kiểu này, nguyên khí tiêu hao quá lớn, căn bản không thể kéo dài, chỉ cần kéo dài tới trung kỳ, đã không còn cơ hội nữa." Tiểu Quan nói: " Các ngươi xem, Trường Sinh mặc dù một mực ngăn cản, nhưng nhìn hắn thong thả có thừa, phảng phất còn không đem hết toàn lực, mà Thiên Lộc đánh tới bây giờ, đã sắp hoàn toàn kiệt lực rồi.

Nghe Tiểu Quan nói như vậy, hai người lại cẩn thận nhìn, quả nhiên trên trán Thiên Lộc đã mồ hôi hột ẩn ẩn, mà khóe miệng Trường Sinh lại mỉm cười, toàn thân cao thấp lại sạch sẽ, phảng phất cả quần áo đều không chạm vào được một chút.

Như vậy vừa thấy, quả nhiên song phương chênh lệch còn không nhỏ.

" Vậy làm sao bây giờ?" Điền Tử Câm nhíu mày nói: " Chúng ta thực lực thấp kém, không làm được tác dụng gì, nếu không…tiền bối đi tới hỗ trợ?"

" Ta đi cũng vô dụng." Tiểu Quan cười khổ: " Đừng xem ta danh đầu to lớn, ta bây giờ đúng là một phế nhân."

Điền Tử Câm trợn mắt nói: " Vậy làm sao bây giờ?"

" Không có biện pháp." Tiểu Quan nói: " Ta thành thật nói cho ngươi, hôm nay không có ai chống đỡ được tiểu tử Trường Sinh kia, huống chi…" Hắn nhìn xem chiến cuộc, thở dài: " Trường Sinh lần trước rõ ràng bị Khai ca đuổi đi, hôm nay lại dám chủ động tìm đến, còn có tuyệt chiêu chưa phát ra đâu."

Trong lòng Điền Tử Câm có chút phát lạnh, nói: " Chẳng lẽ hắn còn thật có khả năng huyết tẩy Linh Sơn hay sao? Nếu không…chúng ta đi thỉnh chưởng môn xuất quan?"

" Vô dụng." Tiểu Quan trực tiếp đập nát hy vọng của hắn: " Ngươi cho rằng Khai ca thật sự là ở trong sơn động a? Hắn đã tiến vào Vô Tự Thiên Thư rồi, trừ phi hắn tự mình đi ra, nếu không cũng không ai có thể tìm thấy hắn."

Lời nói tới đây, Điền Tử Câm cũng có chút mờ mịt.

iểu Quan ngược lại cười rộ lên: " Ngươi cũng không cần lo lắng, ta cùng Thiên Lộc liên thủ, so Trường Sinh có thể còn kém một chút, cần cuốn lấy hắn thì khẳng định không thành vấn đề, hai người các ngươi nhanh trở về núi, thông tri mọi người, Linh Sơn lớn như vậy, chỉ cần chúng ta khắc ý ẩn núp, hắn tìm không được người đâu."

Điền Tử Câm và Bạch Lộ liếc mắt nhìn nhau, đều gật gật đầu, không dám dừng lại, quay đầu bước đi, Tiểu Quan bước tới, cười nói: " Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, lão mũi trâu, ta tới giúp ngươi."

Trường Sinh lạnh lùng cười, không chút sợ hãi, trên người bỗng nhiên lóe ra một đạo thiên hỏa dài đến hơn mười thước, trực tiếp lôi Tiểu Quan nhiễu vào chiến trường.

Tiểu Quan và Thiên Lộc đều cả kinh, nhịn không được liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nhau: bọn họ đều biết Trường Sinh rất mạnh, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến Trường Sinh lại mạnh như thế, theo đạo thiên hỏa này đến xem, hắn vừa mới nhiều nhất chỉ xuất ra bảy phần công lực.

Lực chiến đấu của Tiểu Quan bây giờ quả thật rất yếu, nhưng hắn kỹ xảo không ít, mà công còn hơn đạo pháp, vốn có thể xưng là quỷ bí khó lường, hắn vừa ra tay, thì hiệu quả tương đối xinh đẹp, trước tiên thổi ra một chùm sương khói, tiếp theo lại xuất ra một loại chất lỏng hắc hồ hồ, ngay sau đó đẩy ra hai chưởng, cư nhiên bay ra vài con trùng tử màu vàng kêu lên " ông ông", trùng tử còn chưa bay ra, liền ngay sau còn bắn ra vài đạo chỉ nhỏ trong suốt cơ hồ nhìn không thấy, ngược lại bay đến trên đầu trùng tử bay đi.

Chỉ tiếc Trường Sinh điển hình là một pháp phá vạn pháp, đạo thiên hỏa kia gắt gao quấn quanh Tiểu Quan, vô luận hắn bắn ra vật gì đều một mực thiêu hủy, ngọn lửa thiên hỏa mãnh liệt thế nào, Tiểu Quan duy nhất có thể làm là vãi ra một đống kỹ xảo, mới có thể thật khó khăn ngăn trở thiên hỏa thu nhỏ lại.

Theo Hoàng Bội xem ra, Thiên Lộc còn có thể đánh được với Trường Sinh, còn quái nhân đầu bóng lưỡng này thật sự là vô cùng nhỏ yếu, bị Trường Sinh tùy tiện phóng ra một đạo thiên hỏa đã làm cho nguyên khí đại thương, giống như sẽ lập tức không thể tự bảo vệ chính mình.

Nàng xem hồi lâu, nhịn không được nói: " Các ngươi làm gì phải khổ sở giãy dụa, chỉ cần đem Tuyết Phong giao ra đây là được, Tuyết Phong và các ngươi không thân không thích, đừng nói là có cảm tình gì, các ngươi làm gì muốn bảo vệ hắn?"

Nàng lại nhìn Thiên Lộc nói: " Tuyết Phong và ta có ân oán ngươi cũng không phải không biết, ai đúng ai sai, chẳng lẽ ngươi nhận không ra sao? Cố chấp như thế, thật sự là trợ Trụ vi ngược."

Thiên Lộc thở hồng hộc nói: " Tuyết Phong đã bái tại môn hạ chúng ta, là đồ đệ của ta, lão tử không bảo vệ đồ đệ thì còn có thể bảo vệ ai?"

Tiểu Quan cũng nói: " Ngươi biết rõ chỉ có Tuyết Phong có khả năng bãi Luân Hồi chi trận, đem Tuyết Phong giao cho ngươi, vậy Tiểu Trúc tỷ tỷ làm sao bây giờ?"

Hoàng Bội cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt nói: " Ta có thể chờ các ngươi cứu Tiểu Trúc trước."

Thiên Lộc nhịn không được cười ha ha: " Chim hết cung tàng, thỏ chết giết chó, loại sự tình này chúng ta làm sao làm được? Tuyết Phong nếu thật sự cứu được Tiểu Trúc, thì là có đại ân với Linh Sơn, ta làm sao có thể giao hắn cho ngươi?"

Hoàng Bội âm thanh lạnh lùng nói: " Vậy không còn biện pháp nữa."

Lời này vừa mới ra miệng, thân thể Trường Sinh chung quanh bỗng nhiên hào quang sáng rực, thiên hỏa phảng phất trong nháy mắt sáng lên thập bội, xoát một cái chiếu sáng cả bầu trời. Thiên Lộc đến đây mới hét lớn một tiếng: " Không hay!" thì hào quang phát ra đã bị huyền băng ngưng tụ thành tấm chắn hoàn toàn bức trở về, hào quang đảo vòng, cơ hồ cắn trả bản thân, trong lúc nguy cấp, hắn chỉ kịp ngưng tụ một cỗ nguyên khí cuối cùng bảo vệ ngực, liền cảm thấy toàn thân nóng rực, trước mắt tối sầm, cơ hồ đương trường hôn mê đi.

Sau một khắc, trên người lại kỳ hàn triệt cốt, Thiên Lộc giãy dụa một chút, tay chân cũng không biết bị cái gì trói buộc nghiêm nghiêm thật thật, cả động cũng không thể động một chút.

" Bây giờ biết ta lợi hại rồi chứ." Trường Sinh cười đến điên cuồng càn rỡ, Thiên Lộc và Tiểu Quan bị hắn dùng thiên hỏa huyền bằng hoàn toàn giam cầm lại, thành cá nằm trên thớt: " Nếu không đem Tuyết Phong giao ra đây, các ngươi cứ chờ chết đi."

Tiểu Quan nặng nề hừ một tiếng: " Nếu sợ chết lão tử sẽ không đi ra đây."

Hàm răng tuyết trắng của Hoàng Bội cắn chặt môi, trầm ngâm hồi lâu, nói: " Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, giao Tuyết Phong ra hay không?"

Thiên Lộc mắng: " Không giao không giao, chết cũng không giao, các ngươi có gan cứ giết chúng ta."

Sắc mặt Hoàng Bội càng lạnh, nói: " Ngươi cho rằng huyết tẩy Linh Sơn thật sự chỉ là nói mà thôi sao?"

Thiên Lộc không chút quan tâm, ngẩng đầu lên cười lạnh: " Tùy tiện ngươi."

" Tốt, tốt phi thường tốt." Trường Sinh cười ha ha, thoạt nhìn nghiến răng, thập phần dữ tợn: " Ngày đo tại Thục Sơn, Nghiêm Tiểu Khai đúng là như vậy bức bách đệ tử Thục Sơn chúng ta, không nghĩ tới hôm nay phong thủy luân lưu chuyển, đến phiên ta bức bách Linh Sơn đệ tử rồi, tốt, ta bây giờ từ nơi này một được thiêu đi vào, đem cả Linh Sơn ngươi thiêu cháy sạch!"

Hắn hắc hắc cười, bắt chước ngữ khí ngày đó của Tiểu Khai, nói từng chữ: " Ta thật muốn nhìn, các ngươi có thể chịu tới khi nào!"

Giờ phút này trời xanh mây trắng, vạn trượng ánh mặt trời từ trên trời cao bắn xuống tới, dung mạo tuấn tú của Trường Sinh trong hào quang lại nhè nhẹ dữ tợn, ngón tay hắn bắn ra, một đóa thiên hỏa khổng lồ rơi xuống dưới đại địa Linh Sơn.

Đóa thiên hỏa này còn sáng hơn lửa ít nhất thập bội, hiển nhiên ẩn chứa uy lực thật lớn, mắt thấy Linh Sơn muốn biến thành một mảnh biển lửa, Hoàng Bội khẽ nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Bỗng nhiên trên bầu trời nổi lên một trận gió nhẹ, phảng phất có một chút bọt nước ở giữa không trung nhộn nhạo một chút, đóa thiên hỏa ẩn chứa uy lực vô thượng kia đã bị tiêu mất vô hình, một thanh âm quen thuộc đã đồng thời vang lên: " Ha ha, trở về đúng lúc."

Trường Sinh lắp bắp kinh hãi, ánh mắt vừa nhấc, liền nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đám người.

Nói là một đám người, kỳ thật cũng chỉ có sáu mà thôi, một nam năm nữ, ở phía trước nhìn thấy, chính là Thiên Tuyển môn chủ Nghiêm Tiểu Khai.

Ánh mắt Tiểu Khai chuyển tới trên người Hoàng Bội, nhíu mày nói: " Hoàng cô nương, ngươi muốn tìm Tuyết Phong báo thù ta có thể giải thích, nhưng ngươi mang theo Trường Sinh muốn huyết tẩy Linh Sơn, có phải là có điểm quá phận?"

Tiêu Vận đứng ở phía sau Tiểu Khai, mặc dù không nói chuyện, nhưng xem gương mặt nàng trầm trọng, hiển nhiên đã thật sự tức giận, hai mắt to trừng lên nhìn Hoàng Bội, xem hình dáng là muốn hỏi vị tỷ muội tốt của mình trả lời một câu thỏa đáng.

Hoàng Bội môi khẽ nhúc nhích, trầm ngâm một chút, mới cắn răng nói: " Vì báo thù, ta bất chấp tất cả."

Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Trường Sinh, nhịn không được nói: " Hoàng cô nương, cho dù ngươi muốn báo thù, chỉ vào hắn, có lẽ còn kém quá đó."

Trường Sinh vừa nghe lời này nhất thời giận dữ, ngón tay bắn ra, một chút hỏa tinh đã bay về hướng Hiểu Nguyệt, trong miệng hét lớn một tiếng: " Lớn mật!"

Điểm ấy hỏa tinh ảm đạm không ánh sáng, chỉ chừng hạt gạo, đám người Tiểu Khai chỉ nhàn nhạt liếc mắt, đại khái cảm thấy không có chút gì, thậm chí không ai đưa tay ngăn đón một chút, mắt thấy hỏa tinh kia đã bay đến trước người Hiểu Nguyệt, Trường Sinh trong lòng nhịn không được có chút vui vẻ.

Phải biết rằng điểm ấy hỏa tinh chính là thiên hỏa tinh túy ngưng kết mà thành, không phải ngọn lửa tầm thường, mãnh liệt không chỉ gấp trăm lần, vài phút trước, Trường Sinh bắn ra một chút hỏa tinh đã trực tiếp xuyên thủng phi kiếm của Điền Tử Câm và Bạch Lộ, còn đánh lui Điền Tử Câm vài thước, uy lực to lớn, bởi vậy có thể thấy được.

Mà lúc này đây, Trường Sinh giận Hiểu Nguyệt đối với hắn khinh thường, điểm ấy hỏa tinh mặc dù thoạt nhìn càng thêm ảm đạm, nhưng uy lực còn hơn vừa rồi, càng lớn ba phần, đừng nói chỉ là một con hồ ly nho nhỏ, có lẽ chưởng môn của tu chân môn phái bình thường, đã chưa chắc có thể ngăn cản được.

Nhưng Hiểu Nguyệt mỉm cười, vươn ngón tay ngọc, cũng khuất chỉ bắn ra, chợt nghe " vèo"một tiếng, điểm hỏa tinh tinh túy đã bị diệt mất.

Trường Sinh lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng có ai âm thầm ra tay giúp nàng, mày nhướng lên " ba ba" hai tiếng, lại hai điểm hỏa tinh bắn tới.

Hiểu Nguyệt không chút nào sợ hãi, lại khuất chỉ bắn ra hai lần, lại đem hai điểm hỏa tinh hóa thành vô hình.

Trường Sinh có điểm phiền táo, theo hắn xem ra, trong đám người đối diện này, cũng chỉ có mỗi Tiểu Khai là khó đối phó, nhưng bây giờ, cư nhiên bị một con tiểu hồ ly quét sạch mặt mũi, hiển nhiên là sỉ nhục của Thục Sơn, cho nên hai tay hắn liên tiếp bắn ra, một viên hỏa tinh lớn xoát xoát bay qua, dày đặc giống như pháo bông ngày tết, hỏa tinh từng đóa từng đóa sái ra ngoài.

Thần sắc Hiểu Nguyệt có chút khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy mới mẻ, nàng mở rộng mười ngón tay ngọc, phảng phất như đang gảy đàn, vũ động tới hướng hỏa tinh đang bay tới, tư thế kia vô cùng mạn diệu, giống như ở trước mắt bày ra một tầng bình chướng vô hình bình thường, đem tất cả hỏa tinh đánh tiêu tan thành mây khói.

" Tốt, tốt, làm rất tốt!" Tiểu Khai liên tục vỗ tay: " Hiểu Nguyệt, cố gắng lên."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Nguyệt đỏ bừng, xem ra tương đối hưng phấn, vốn là bộ tộc yêu quái, trường kì sinh tồn dưới bóng ma của người tu chân, căn bản không dám cùng người chiến đấu, không nghĩ tới lần đầu tiên ra tay, lại chống lại ngay cao thủ đứng đầu tu chân giới, càng không nghĩ tới lại có khả năng đối kháng, loại thành tựu này thật to lớn, làm cho tiểu hồ ly trực tiếp đạt tới trạng thái chiến đấu tốt nhất. Nhất là đương trường tìm được sự tán dương của chủ nhân, nàng quả thật khí thế như hồng, lại có xu thế đột phá.

Trường Sinh có điểm nổi giận, hét lớn một tiếng, xoát một cái bay ra một đóa thiên hỏa lớn, bắn tới hướng Hiểu Nguyệt, mắng: " Ngươi thử ngăn xem!"

Hiểu Nguyệt lại càng hoảng sợ, nhất thời luống cuống tay chân, lui ra sau một bước, dưới chân mềm nhũn, vừa lúc đảo ngay tại lồng ngực của Tiểu Khai, Tiểu Khai cười hì hì ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tiểu hồ ly tinh, nói: " Đừng sợ."

Thiên hỏa bay một nửa, liền trực tiếp bị Ngưng Hương bảo châu của Khinh Hồng ngăn lại, hai bên va chạm, áy náy vang lên, thiên hỏa bị đâm cho tan thành mây khói.

Trường Sinh dùng sức hít vào một hơi, cuối cùng phát giác có điểm không đúng.

Ngưng Hương bảo châu rất mạnh, điểm ấy Trường Sinh đã biết, nhưng đóa thiên hỏa này chính là Trường Sinh ôm hận ra tay, ẩn chứa uy lực thật lớn, vô luận như thế nào cũng không nên bị Ngưng Hương bảo châu dễ dàng chàng toái, nhưng nhìn hào quang trên bảo châu phảng phất một chút biến hóa cũng không có.

Hắn nhịn không được nhìn xem Khinh Hồng, này vừa thấy, càng tức giận đến hộc máu, nguyên lai tiểu nha đầu đang cười như hoa nhìn Tiểu Khai, bộ dáng sáng tỏ là một cô gái đang trong tình yêu chờ đợi vị ý trung nhân của mình xưng tán.

Ngươi muốn liếc mắt đưa tình ta không có ý kiến, nhưng ngươi không thể trong lúc chiến đấu mà lại không xem ta ra gì chứ? Nói như thế nào, ta cũng tay cầm thiên hỏa huyền băng, được xưng thiếu niên kỳ tại tiếp cận phi thăng nhất của đương kim tu chân giới chứ? Loại sỉ nhục này, Trường Sinh nghĩ thấy, vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn nữa.

Cho nên Trường Sinh xoát một bước nhảy đi ra, dùng vẻ bi tráng như: phong tiêu diêu hề Dịch thủy hàn của Kinh Kha cao giọng nói: " Khinh Hồng cô nương, ra đấu với ta một trận?"

Lời này nói xong, đám người Tiểu Khai vốn đang hi hi ha ha chợt im lặng xuống tới, cả đám người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.

Trường Sinh cúi đầu, mới phát hiện mặt đất dưới chân Linh Sơn, chẳng biết khi nào đã đứng đầy người, mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn xem cuộc chiến, còn có một ít người có khả năng bay lên, đã sớm dùng pháp bảo bay lên bầu trời đứng xa xa nhìn tới, nếu không phải Điền Tử Câm và Bạch Lộ nghiêm lệ ước thúc, phỏng chừng đám người này đã sớm bay qua đây.

Không thể không thừa nhận, thần thái Trường Sinh khiêu chiến rất có dáng hình, dùng một từ của thế tục để hình dung phải là " khốc", nhưng thần thái mọi người nhìn hắn, lại mang theo vẻ buồn cười, dẫn theo chút ít hèn mọn, còn dẫn theo chút ít cổ quái khó có thể hình dung.

" Nhìn cái gì vậy!" Trường Sinh một đầu mơ hồ, rồi lại không cam lòng yếu thế, giận tím mặt đột nhiên giận dữ nói: " Ai dám đánh với ta một trận?"

Hoàng Bội ở phía sau nhẹ giọng nói: " Trường Sinh…ngươi nên..khiêu chiến Nghiêm Tiểu Khai mới đúng, khiêu chiến một nữ hài tử…không được tốt a…"

" Ách…" Trường Sinh nháy mắt, nghĩ thấy như hiểu được: " Tốt lắm, ta…"

Hắn nói còn chưa dứt lời, Khinh Hồng đã dùng tư thái mạn diệu đi ra: " Đến đây đi, ta không sợ ngươi."

Dưới mặt đất nhất thời vang lên tiếng cười to.

Đám đệ tử của Linh Sơn phái đều từng xem qua Tiểu Khai cải tạo Linh Sơn, gần nhất lại thấy ma đầu và Tán tiên, lòng kính sợ đối với những cao thủ tự nhiên phai nhạt rất nhiều, trong mắt bọn họ, Linh Sơn chưởng môn Nghiêm Tiểu Khai đúng là biểu tượng vô địch, cho nên tên mặt trắng đi tới đảo loạn này, mặc dù ra vẻ có chút tài năng, nhưng có chưởng môn lúc này cũng không có gì đáng sợ, cho nên mọi người hống cười rộ lên, nhưng thật ra không để cho Trường Sinh có chút mặt mũi, đã không còn sợ đắc tội hắn sẽ có phiền toái. Nguồn truyện: Truyện FULL

Gương mặt của Trường Sinh có chút hồng, cắn răng nhảy ra nói: " Tốt, ngươi không sợ chết, đừng nói là ta khi dễ ngươi."

Bạch Lộ dậm chân, nén giận nói: " Tiểu sư muội thật sự là điên rồi, Ngưng Hương bảo châu làm sao là đối thủ của thiên hỏa huyền băng, không được, ta không thể để cho bọn họ đánh nhau." Nàng đang muốn lao ra, Điền Tử Câm đã giữ chặt nàng, cười nói: " Đừng nóng vội, không có việc gì đâu."

Bạch Lộ vội la lên: " Huynh không hiểu, uy lực của thiên hỏa huyền băng ta đã từng nhìn thấy, ngoại trừ Thiên Tuyển môn chủ, ai cũng không đỡ được, tiểu sư muội sẽ có nguy hiểm."

Điền Tử Câm cũng không buông tay, cười nói: " Tiểu sư muội bây giờ, đã không phải là tiểu sư muội của nửa tháng trước, muội không nhìn thấy Hiểu Nguyệt cô nương cũng có thể chống đỡ được thiên hỏa hay sao?"

Bạch Lộ lúc này mới hiểu được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio