Vô Tự Thiên Thư

chương 165: phong ma khẩu quyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài lỗ thủng, Vạn Uẩn Bình và phần đông Ma tộc, hình thành một sự giằng co tạm thời. Một bên giằng co, Tiểu Khai và Ba thiếu gia thì đang tranh cãi.

" Hãy bớt sàm ngôn đi, trả lại Tiểu Trúc cho ta, ta để cho các ngươi đi!" Tiểu Khai lớn tiếng nói.

" Hừ, ngươi cũng đừng mơ tưởng, ta nói cho ngươi, vị cô nương này là ta phát hiện, ta tuyệt đối sẽ không trả lại cho ngươi." Ba thiếu gia lớn tiếng nói.

" Nhưng ngươi không quen biết nàng, ngươi muốn dẫn nàng đi làm gì?" Tiểu Khai cả giận: " Ta nói cho ngươi, chuyện khác đều có thể thương lượng, chuyện của Tiểu Trúc, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không thỏa hiệp."

" Thiết, ngươi không thỏa hiệp liên quan gì ta." Ba thiếu gia nói: " Vị cô nương này trời sinh lệ chất, khí chất thanh lệ vô song, càng khó được chính là xử nữ chi khu, căn cốt chi giai càng ngàn năm khó gặp, ta nhất định phải đem nàng về..."

" Mang về làm gì?" Tiểu Khai vội la lên: " Ta nói cho người đừng mong có chủ ý với nàng, nàng là vợ của ta, ngươi dám chạm vào nàng một chút ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi."

" Hừ hừ, ngươi đã tới ma giới, muốn làm quỷ cũng không dễ dàng như vậy, ta không ngại thành thật nói cho ngươi, ta đưa nàng trở về, là muốn lão gia tử của ta thu nàng làm đệ tử nhập thất." Ba thiếu gia cười ha ha: " Hơn nữa, ta đối với vị cô nương này vừa gặp đã yêu, ta nghĩ muốn lão gia tử làm mai, cưới vị cô nương này làm vợ."

" Thả con mẹ ngươi đánh rắm." Tiểu Khai mở miệng mắng to: " Tiểu Trúc nàng thích ta, tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi này ma tộc đáng xấu hổ, ngươi có tư cách gì cưới nhân loại làm vợ?"

" Tiểu tử, không hiểu thì đừng nói lung tung, thật mất mặt." Ba thiếu gia nói: " Hậu duệ của nhân loại và ma tộc mới là cao đẳng ma tộc tối hoàn mỹ, có huyết thống tối vĩ đại, có thể truyền thừa tuyệt thế ma công của lão gia tử, bỏ đi, nói với ngươi mấy chuyện này chỉ đàn khảy tai trâu."

Tiểu Khai tức giận sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: " Được, ta toàn bộ thu thập các ngươi, nhìn ngươi còn dám mạnh miệng."

" Lai nha nha, con chim chết, muốn dựa vào vài món ma khí mà nghĩ đến chuyện thiên hạ vô địch a? Bảo bối này có lẽ ngươi trộm từ sư phó của ngươi ba." Ba thiếu gia phản bác nói: " Có lẽ ngươi còn không biết, vị Tiểu Trúc cô nương trên người còn có nhiều lớp phong ấn vô cùng phức tạp, trong cơ thể còn có hai quả tiên tinh, một con Thiên Yêu, hồn phách chi loạn, trước đó chưa từng có. Trong vòng tam giới, ngoại trừ lão gia tử ta, tuyệt đối không có người khác có thể cứu nàng, ngươi nếu muốn nàng còn sống, thì mau buông tay, nếu không làm tổn thương nhân mạng, đến lúc đó đừng nói ta không nhắc nhở ngươi."

" Ngươi đúng là nhất phái hồ ngôn!" Tiểu Khai nói: " Trong thiên hạ chỉ có ta biết làm sao để cứu nàng, nếu thật để cho thứ như ngươi mang nàng đi về, để cho lão gia tử cá thí của ngươi ra tay, ta sợ nàng sẽ bị các ngươi làm cho mất mạng!"

Cả đám ma tộc và đám thần thú, nhìn thấy hai vị đang cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy không biết nghe ai.

Tiểu Khai quay đầu, thấp giọng phân phó Ngọc Hồ: " Ngươi đi ra phía sau, thừa dịp bọn họ còn chưa ra tay, xem có thể cướp được Tiểu Trúc về không."

Ngọc Hồ đáp ứng, nhẹ tay nhẹ chân bay qua, đưa tay chụp vào chiếc giường, tay còn chưa chạm tới giường, bỗng nhiên trong không khí tuôn ra một đoàn hỏa quang, Ngọc Hồ kêu thảm thiết một tiếng, phảng phất như con diều bị đứt dây, phiêu phiêu ung dung bay ra ngoài, hoàn hảo thể chất hắn cứng cỏi, giữa không trung mạnh mẽ điều chỉnh thân thể, phun ra một búng máu, cuối cùng ổn định thân hình.

" Tiểu tử, đừng uổng phí công phu, vô dụng thôi." Ba thiếu gia cười ha ha: " Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Thực lực của chúng ta phân biệt như trời và đất, ma công của cao đẳng ma tộc cường đại thế nào, các ngươi mấy con trùng này căn bản không thể đến gần."

Đôi mày của Tiểu Khai cau chặt, quay đầu nhìn đám Bí Hý: " Uy, giúp ta một tay, chúng ta cùng công kích Ba thiếu gia, ta cũng không tin là vô dụng."

Đám Bí Hý nhìn nhau, không tình nguyện cùng lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Khai. Mấy thượng cổ thần thú này trí óc cũng không thấp, rất rõ ràng thực lực của chính mình cách xa cao đẳng ma tộc, bọn chúng sống lâu, cùng thiên địa đồng thọ, làm sao dễ dàng liều mạng như thế.

Ba thiếu gia nhìn thấy Tiểu Khai không có biện pháp, càng hưng phấn, quét mắt nhìn đám ma tộc bên người, quát to: " Các ngươi đều là dũng sĩ của gia tộc, đi, chúng ta cùng phát lực, tránh thoát hai kiện ma khí này, mau đi về nhà!"

Hơn mười ma tộc cùng rống to, thanh âm chấn đến bầu trời run nhè nhẹ, Vạn Uẩn Bình phát ra một trận run rẩy dữ dội, bỗng nhiên " ba ba " hai tiếng, hai điều dây lưng màu trắng ngưng trệ rõ ràng, Ba thiếu gia thân hình bay lên, đã bay ra khỏi phạm vi bao phủ của dây trắng, hai tay hắn xuất chiêu, chiếc giường đặt Tiểu Trúc liền vô thanh vô tức lướt qua, Ba thiếu gia một tay đỡ chiếc giường, nhìn Tiểu Khai cười ha ha: " Cáo từ!"

Tốc độ của hắn phảng phất như quỷ mị, trong bóng tối không nhìn thấy rõ, đã chợt lóe chợt lóe, cơ hồ vọt tới chân trời, mắt thấy hổ nhập rừng sâu, rồng vào biển rộng, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

Tiểu Trúc rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại không sao cứu trở lại, giờ phút này tâm tình của Tiểu Khai cấp bách muôn ngàn, có thể nói là trong tích tắc cuộc đời này, không ngờ cả hốc mắt đều đỏ rực, một cỗ nhiệt huyết vọt mạnh lên đỉnh đầu, tiếng hô tê tâm liệt phế: " Tiểu Trúc!"

" Chủ nhân, ngài bình tĩnh một chút..." Ngọc Hồ quay đầu, chỉ thấy thần thái Tiểu Khai dữ tợn, phảng phất ác quỷ, đang một quyền đánh lên lưng của chính mình!

" Hắn điên rồi...không ngờ lại tự tiêu diệt mình." Tiểu hùng miêu ảm đạm thở dài, lắc lắc đầu.

Sau một khắc, thiên địa biến đổi!

Vốn là một bầu trời đêm tối đen chỉ mang một chút màu lam, thế nhưng trong tích tắc sáng ngời như ban ngày, một đạo cột sáng thô tế cỡ chừng mấy thước từ trên đỉnh đầu Tiểu Khai trực xông thẳng lên bầu trời, lại xỏ xuyên bẻ gãy nghiền nát cả tòa núi non.

" Ngao ô!" Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang vọng không gian rộng lớn mấy ngàn bình phương phương viên, vốn Ba thiếu gia đã thoát được chỉ còn cái bóng ở tại địa phương cực xa xăm chợt phát ra " oanh long" một tiếng nổ, phảng phất như đánh phải một bức tường vô hình, thế nhưng bị ngạnh sanh chàng cho ngừng lại.

" Phách ba!" Một đạo tia chớp đỏ như máu phá không trung, trên đỉnh đầu mọi người uốn lượn vút qua.

Một cỗ khí thế khôn cùng bát ngát từ trên người Tiểu Khai tản mát ra, những nơi lướt qua, tất cả hùng miêu, Bí Hý, Hạn Bạt, cùng đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.

Ngọc Hồ tát lên mặt mình, lớn tiếng tự nhủ: " Đây là ma khí, đây chỉ là ma khí, không cần quỳ!"

Tính cách của hắn thật ra kiên nghị, mặc dù hai chân run run phảng phất như muốn quỵ xuống, nhưng vẫn còn gắng gượng đứng đó, không quỳ xuống.

Hai mắt Tiểu Khai trong lúc này, từ đỏ bừng biến thành tối đen như mực, ánh mắt đen nhánh phảng phất như tia laser bắn ra ngoài, đảo qua tất cả ma tộc trước mặt, tất cả ma tộc cảm thấy tâm thần run rẩy, dữ dội, một cỗ tâm tình muốn làm lễ cúng bái nhanh chóng lan tràn ra.

" Mọi người nhất định phải đứng vững, đây là Long Chi Huyễn Giới của Vong Xuyên Quân!" Cổ lão tê thanh kêu to: " Tiền bối, ngươi thân là một trong năm đại cao thủ của ma giới, chẳng lẽ muốn phá hư quy củ, tự mình ra tay hay sao?"

Không biết không nói, đám cao thủ ma tộc được tuyển chọn này quả nhiên cũng có địa phương bất phàm của chính mình, dưới uy thế kinh thiên động địa như thế, mặc dù cả đám đầu đầy mồ hôi, nhưng không ai lộ ra vẻ khiếp sợ, hai chân đều đứng thẳng tắp, cắn răng gắt gao đứng chống đỡ lực hấp dẫn của Vạn Uẩn Bình.

Tiểu Khai lạnh lùng hừ hừ, căn bản mặc kệ hắn, lại hướng tới Ba thiếu gia ở phía xa vươn tay ra, nhẹ nhàng một chiêu...thanh âm vô cùng chói tai tại không khí kịch liệt vang lên, phảng phất như sắt thép đang ma sát vào nhau, hai chân Ba thiếu gia căng căng giữa không khí, phảng phất đang cố gắng bỏ chạy, nhưng một chiêu lực lượng này của Tiểu Khai, không ngờ lại cường đại không thể kháng cự, ngạnh sanh lôi ngược hắn từ mấy ngàn bình phương phương viên kéo tới bên người.

" Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?" Ba thiếu gia sợ hãi không hề là giả vờ, hắn thật sự bị dọa khiếp: " Truyền thuyết Vong Xuyên Quân hóa thân vạn ngàn, hành tung vô định, chẳng lẽ ngươi...ngươi đúng là Vong Xuyên Quân Hắc Long đại nhân?"

Phản ứng của Tiểu Khai rất kỳ quái, hắn nhìn nhìn Ba thiếu gia, lại há mồm, rõ ràng là muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên lại nhắm lại, cả ánh mắt cũng nhắm lại, toàn thân kịch liệt run rẩy.

" Tiền...tiền bối ngươi đừng làm loạn." Ba thiếu gia sợ hãi: " Ta biết ngươi khẳng định đang vận chuyển ma công gì, ngươi đừng có phá hư quy củ của ma giới...ngươi ra tay với tiểu bối như ta, nếu bị Ma Tôn biết được..."

Tiểu Khai bỗng nhiên hét lên một tiếng, một tiếng này dị thường cổ quái, phảng phất cũng không phải thanh âm của chính hắn, ngược lại không nam không nữ, phân không rõ là thanh âm của ai, tiếp theo, miệng hắn hé ra, nhổ ra liên tiếp những âm tiết cổ quái không ai nghe hiểu, sau đó lại ngậm miệng lại.

Ba thiếu gia khẩn trương hít vào một hơi, thử nói: " Tiền bối, tiền bối...ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Khai nhảy dựng lên, sau đó nặng nề quăng ngã xuống, phát ra tiếng hét thảm, giận dữ hét: " Ngươi cút đi cho ta!"

" Ta...cút đi? Cút đi đâu?" Ba thiếu gia lắp bắp kinh hãi, ha ha hỏi.

Nhưng Tiểu Khai vốn không phải nói với hắn, hắn mở miệng, thanh âm không nam không nữ từ trong miệng hắn phát ra, nhổ ra một chuỗi âm tiết cổ quái không ai nghe hiểu.

Ba thiếu gia lặng lẽ thối lui vài bước, không dám thở mạnh giương mắt nhìn động tác của Tiểu Khai.

Tiểu Khai phảng phất như bị quỷ ám trên thân, trong chốc lát nói tiếng người, trong chốc lát lại nói tiếng thật không hiểu, thanh điều đổi tới đổi lui, giống như là hai người đang cãi nhau.

Ba thiếu gia nhìn hồi lâu, cuối cùng nhìn ra một chút mánh khóe, trầm tư nói: " Chẳng lẽ Vong Xuyên Quân tiền bối lại bị đa trọng nhân cách, bây giờ bệnh chứng phát tác hay sao?"

Ý niệm này vừa khởi lên trong đầu, nhất thời càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, vừa rồi biểu hiện cổ quái của Tiểu Khai tất cả đều có giải thích hợp lý.

Hắn sờ sờ cằm, nhịn không được lại muốn: " Nếu thật sự là như vậy, ta bây giờ không phải có cơ hội giết chết hắn hay sao? Nếu giết chết hắn, lão gia tử còn không vui vẻ vô cùng, đến lúc đó địa vị tộc trưởng của gia tộc Bá Cách ngoại trừ ta còn ai ngồi nữa?"

Hắn vừa nghĩ tới đây, nhất thời hung quang trong mắt lòe lòe, lặng lẽ nâng tay lên.

Đúng lúc này, Cổ lão dưới hấp lực của Vạn Uẩn Bình gian nan hô lên một tiếng: " Thiếu gia, không thể!"

Ba thiếu gia cả kinh, nhất thời như nước lạnh xối lên đầu, hoàn toàn tỉnh táo!

Đúng rồi, đúng rồi, đây chính là một âm mưu! Đáng chết Vong Xuyên Quân, một kế không thành, lại sanh một kế, hắn rõ ràng đang làm bộ, làm bộ phát bệnh, đây không phải là dẫn dụ ta chủ động công kích hắn hay sao?

Hắn tưởng tượng đến đây, lại không hề chậm trễ, giữ chặt chiếc giường, quay đầu bay đi, rốt cuộc mặc kệ nơi này đang diễn màn kịch gì.

Nhưng đúng lúc này, chợt nghe được Tiểu Khai phát ra một tiếng quát mười phần khí thế: " Cút ra cho lão tử!" Sau đó, long khí thế phô thiên cái địa xoát một cái tan thành mây khói, phía sau " cô đông" một tiếng, Tiểu Khai đã ngã xuống đất.

" Chủ nhân, sao lại thế này?" Ngọc Hồ chạy nhanh tới nâng Tiểu Khai: " Ma khí của ngài giống như không còn linh nữa?"

" Mất linh con khỉ." Tiểu Khai thần tình đều là cuồn cuộn mồ hôi, dùng tay áo lau một hơi, mắng: " Ta thiếu chút nữa bị lão già đáng chết kia chiếm cứ thân thể rồi."

" Vì cái gì? Vì cái gì? Ta vì cái gì lại thất bại nữa? Rõ ràng là hắn chủ động gọi ta về a!" Trong Long Chi không gian, hắc long phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, thân hình thật lớn giảo động cả nước biển phảng phất như sôi trào lên: " Không đạo lý, thật sự không đạo lý a! Lần sau, ngươi chờ xem Nghiêm Tiểu Khai, bổn long nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi lợi dụng lực lượng của ta, lại còn không cho ta điểm lợi, coi như oán thù này chúng ta đã kết xuống rồi. Lần sau ngươi còn dám gọi ta về, ta nhất định phải ăn mòn thần trí của ngươi, chiếm cứ thân thể ngươi, sau đó...sau đó lão tử lập tức tự sát, cho ngươi hồn phi phách tán!"

" Chủ nhân, vậy làm sao bây giờ?" Ngọc Hồ có chút lo lắng nhìn không trung, lực lượng của Vạn Uẩn Bình mặc dù cường đại, nhưng dù sao cũng là vật chết, đám ma tộc đã ngày càng thích ứng, xem hình dáng tùy lúc đều có thể tránh thoát hấp lực, cho nên Ba thiếu gia, hắn thừa dịp này đã chạy đi rất xa rồi.

" Mẹ nó, Ba thiếu gia, ngươi là con thỏ chuyển thế hay sao? Chỉ biết chạy!" Tiểu Khai nghiến răng đứng lên: " Phi!" một tiếng, nhổ ngụm nước bọt trên mặt đất: " Lần này là ngươi thật sự bức ta, vốn ta không muốn làm tuyệt tình như vậy, nhưng là vì Tiểu Trúc, đừng trách ta ra tay vô tình..."

" Ách...chủ nhân, chẳng lẽ ngài còn có ma khí?" Ngọc Hồ hưng phấn nói: " Ta chỉ biết pháp bảo của chủ nhân là nhiều nhất."

" Ma khí ta không có, nhưng ta bỗng nhiên nhớ tới, đối phó Ma tộc, ta còn một tuyệt chiêu." Tiểu Khai nhìn bóng lưng của Ba thiếu gia hung hăng đưa lên ngón giữa, bỗng nhiên hai mắt trợn trừng, lưỡi uốn mạnh, từng chữ đã hét lên: " Phong! Ma! Khẩu! Quyết!"

Phong Ma Khẩu Quyết, thủ đoạn hàng ma tối cổ quái của thiên hạ, được xưng là không có ma tộc nào mà không thể phong. Người có duyên chỉ luyện là thành, người vô duyên luyện ngàn năm cũng uổng công. Tại Ma giới khắp nơi trên đất đều là địa phương của Ma tộc, đây đúng là cấm chú siêu cấp tuyệt sát nhất trong tất cả các loại cấm chú, bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, chẳng những tất cả Ma tộc sắc mặt đại biến, ngay cả đám Bí Hý và Hạn Bạt phủ phục trong động, đều đồng loạt ngẩng đầu lên, thần tình không thể tin được nhìn về phía Tiểu Khai.

Trải qua mấy tháng yên lặng, đến lúc này siêu cấp kỹ năng trong Vô Tự Thiên Thư Phong Ma Thiên, rốt cuộc đã được gặp lại!

Thân thể Ba thiếu gia ở giữa không trung cư nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, thần tình vẻ mặt đều là không thể tin được, chiến nguy nguy vươn tay ra, chĩa chĩa Tiểu Khai, phảng phất như muốn nói cái gì, nhưng miệng cứ há ra, cái gì cũng chưa từng nói, bỗng nhiên " a" hét thảm một tiếng, cả thân hình phảng phất như lưu tinh rơi xuống.

Cổ lão phát ra một tiếng hét thảm, cắn mạnh chót lưỡi, phun ra một ngụm máu lớn, huyết châu đầy trời rơi xuống phương viên không gian ba bốn thước, hắn cũng không giống như những Ma tộc khác, những Ma tộc khác đều là máu đen, nhưng ngụm máu này của hắn đi ra, thế nhưng kim quang lòe lòe, trong kim quang còn mang theo huyết quang, thoạt nhìn phá lệ kinh tâm động phách.

Máu vừa ra miệng, hắn phảng phất như có thêm thập bội lực lượng, song chưởng phát ra, thế nhưng đem tất cả Ma tộc bên người đồng thời ném ra ngoài, ra khỏi phạm vi của bạch đái( dây lưng trắng), hét lớn một tiếng: " Bảo vệ thiếu gia!"

Vạn Uẩn Bình phát ra tiếng gió rít kịch liệt, phảng phất như rốt cuộc khó có thể chịu được đám ma tộc không xem lực lượng của nó trong mắt, hai điều bạch đái trong phút chốc tề tề bao lại Cổ lão, " sưu" một tiếng, phảng phất như trăm xuyên quy hải, thân hình khô gầy của Cổ lão ngạnh sanh bay tọt vào trong bình.

" Ba tháp" nắp bình đóng lại, hai cái chai nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay Tiểu Khai.

Xa xa, Ba thiếu gia nặng nề rơi xuống trong tay đám thuộc hạ, thần tình trắng bệch, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn luôn ỷ vào ma công cao minh, hơn nữa ỷ vào gia tộc sau lưng cũng đủ mạnh, luôn luôn tung hoành, ngẫu nhiên chịu chút thiệt thòi, lão gia tử cũng có thể giúp hắn báo thù, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, có chết cũng không nghĩ tới lần này lại gặp phải Phong Ma Khẩu Quyết.

Thời điểm nghe được bốn chữ đó, hắn quả thật như muốn chết cả tâm tình. Nếu sớm biết địch nhân biết sử dụng Phong Ma Khẩu Quyết, có lẽ hắn đã sớm không nói hai lời, quay đầu chạy trốn.

Ai cũng biết, Phong Ma Khẩu Quyết được xưng là phong ấn tuyệt đối, đó là phong ấn mà cả thần cũng không giải nổi a! Nói cách khác, một thân công phu này của hắn, lần này thật sự là hoàn toàn phế đi.

" Lần này thật sự là nháo lớn." Một gã Ma tộc lòng còn sợ hãi nói: " Ba thiếu gia toàn thân công lực đều ở miệng, lần này bị Phong Ma Khẩu Quyết phong ấn, toàn thân công lực bị phế đi hơn phân nửa, có lẽ đại thiếu gia sẽ vô cùng vui vẻ."

" Ai, Cổ lão cũng bị bắt, Phá Thư lại nằm trong tay Cổ lão, lần này thật sự là thất bại hoàn toàn." Lại một gã Ma tộc đỡ lấy chiếc giường bạch ngọc, hãnh hãnh nói: " Hoàn hảo vị cô nương này vẫn còn, chúng ta trở về cũng có công đạo."

Tiểu Khai mặc dù thu thập được Cổ lão, nhưng cũng không có một chút vui vẻ, đứng xa xa nhìn Ma tộc bỏ chạy, rốt cuộc không có cách nào ngăn cản, Ngọc Hồ nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, thấp giọng nói: " Chủ nhân, đừng quá lo lắng, đi vào nói chuyện." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Tiểu Khai gật gật đầu, theo lời đi vào.

Trong động lại là một quang cảnh khác, nhìn thấy Tiểu Khai tiến đến, tất cả hùng miêu đều phác thông phác thông quỳ đầy trên mặt đất, chỉnh tề kêu lên: " Bái Nhĩ gia tộc bái kiến Hắc Long đại nhân."

Tam Hạn còn đang nhìn chằm chằm Tiểu Khai ngẩn người, Đại Hạn ở phía sau đã dùng sức vỗ hắn một cái, hắn bỗng dưng phản ứng, liền nhanh chóng quỳ xuống trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Các ngươi không ngờ cũng biết hắc long?"

" Biết, đương nhiên biết." Tiểu hùng miêu lá gan lớn, chủ động ngẩng đầu lên: " Trong năm đại cao thủ ma giới, Vong Xuyên Quân Hắc Long hóa thân vạn ngàn, bí truyền long lực lượng, có được công kích thủ đoạn nhiều nhất tỏng tam giới, mấy điển cố này trong ma giới ai mà không biết chứ?"

" Đúng vậy, đúng vậy." Lão hùng miêu ở phía sau vội nói: " Huyền Hắc Ma Khí của Hắc Long đại nhân ở tại ma giới độc nhất vô nhị, chúng ta làm sao lại không biết, lúc trước chúng ta không biết đại nhân giá lâm, đã có nhiều mạo phạm, tội đáng chết vạn lần, còn mời đại nhân thứ lỗi."

" Nga, ta nghĩ ngươi đang nói tới con rồng kia." Tiểu Khai cười nói: " Các ngươi đứng lên đi, ta không phải là Hắc Long đại nhân gì, các ngươi hiểu lầm rồi."

Chúng hùng miêu hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy cực kỳ kỳ quái, Huyền Hắc Ma Khí của Hắc Long đại nhân căn bản là không cách nào khác giả mạo, Long Chi Huyễn Giới lại càng không thể là người khác xuất ra, vị đại nhân này rõ ràng đã thi triển ra chiêu bài công phu của chính mình, vì cái gì bây giờ còn phủ nhận?

Cũng là lão hùng miêu hiểu biết nhiều, trong đầu chuyển mấy vòng, liền nhanh chóng cười khan nói: " Dạ, dạ, chúng ta hiểu lầm rồi, ngài căn bản không phải là Hắc Long đại nhân, Hắc Long đại nhân làm sao lại tới địa phương nhỏ này của chúng ta chứ, ha ha, ha ha."

Hắn vừa nói, vừa nháy mắt với đám hùng miêu, cuối cùng đám hùng miêu này trí óc không kém, chỉ hơi sững sờ một chút đã liền xoát xoát phản ứng: " Đúng vậy, Hắc Long đại nhân có thân phận cao quý, hôm nay lại ở chỗ này khi dễ tiểu bối, chuyện này là chê cười trong thiên hạ, khẳng định có đánh chết cũng không thể thừa nhận. Chúng ta phải làm chính là phải giúp Hắc Long đại nhân che dấu a, nếu không dưới sự giận dữ của hắn, giết hết diệt khẩu, đó đúng là chuyện xấu.

Một niệm này, tất cả hùng miêu đều cười ha ha đứng lên, phụ họa: " Đúng vậy, đúng vậy, ngươi quả nhiên không phải Hắc Long đại nhân, bất quá ngài cũng là vị thiếu niên anh hùng a, di, vị anh hùng này, không biết làm sao xưng hô?"

Tiểu Khai kỳ lạ nhìn đám hùng miêu như bị bệnh thần kinh này, thuận miệng nói: " Ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai."

" Tốt! Tên rất hay, tên Nghiêm Tiểu Khai này, quả thật là thiên hạ đệ nhất a!" Đại Hạn nhanh chóng nhảy ra: " Ta sống nhiều năm như vậy, hay là lần đầu tiên gặp được cái tên tốt như vậy. Anh hùng, ngươi thật sự là văn nhã cao tuyệt a!"

Bốn con Hạn Bạt này cũng không ngốc, mặc dù so với đám hùng miêu thì phản ứng chậm hơn một chút, rốt cuộc cũng hiểu được, khi vừa hiểu được, liền nhớ tới ban ngày đã từng cùng Hắc Long đại nhân có một ít xung đột nho nhỏ. Đây chính là sai lầm có thể đưa tới họa sát thân, cho nên Đại Hạn quyết định thật nhanh, quyết định phải lấy lòng Tiểu Khai!

Đại Hạn nhảy dựng ra, Nhị Hạn cũng tiếp tục nhảy theo, nói lời bay tứ tung: " Đại ca nói đúng, tên này, thoạt nhìn đường đường chính chính, đọc lên khí quán núi sông, quả nheien là một cái tên thật là lợi hại a!"

" Còn nói gì, tên của anh hùng làm sao có thể bình thường?" Tam Hạn hưng phấn nói: " Ngươi xem chữ Nghiêm này, kỳ thật chính là Viêm cùng âm, Viêm là gì? Đó là Hắc Long Chi Hỏa a, vị long viêm long viêm, đó là lực lượng đứng đầu của ma giới. Nói tới chữ Tiểu, đây là khiêm tốn a, từ xưa tới nay, đại nhân vật chính thức đều khiêm tốn, cho nên, một chữ Tiểu này, có thể nhìn ra vị anh hùng này có ý chí bao la rộng lớn, còn chữ Khai này..."

" Ta biết, ta biết." Tứ Hạn cười ha ha chạy đến, dùng sức nói: " Từ phản nghĩa của Khai là gì? Là Quan a, quan là phong bế, cho nên Khai đúng là Phá Phong, Bái Nhĩ gia tộc có quyển sách này được xưng là " Phá Tẫn Thiên Hạ Phong Ấn.", các ngươi nói ai là người phong ấn cực mạnh của ma giới? Đương nhiên là Bá Cách gia tộc Tê Bì đại nhân, các ngươi nghĩ thử đối đầu lớn nhất của Tê Bì đại nhân là ai? Thì phải là Vong Xuyên Quân Hắc Long đại nhân a, ngươi xem, vị...này...ách..vị này thiếu niên anh hùng đến cướp Phá Thư, kỳ thật là có thâm ý a, mà chữ Khai này, vừa lúc biểu đạt nguyện vọng tốt nhất đó."

Ngọc Hồ nghe được trợn mắt há hốc mồm, vô cùng ngưỡng mộ nhìn về phía Tiểu Khai: " Chủ nhân, nguyên lai tên của ngài...còn có hàm nghĩa khắc sâu như vậy a..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio