Vô Tự Thiên Thư

chương 199: có tình vô tình (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một mảnh vách tường không có gì khác với những nơi khác, góc tường trồng từng tảng lớn những đóa hoa màu tím hồng, thoạt nhìn cả địa phương đặt chân đều không có, Tiểu Khai nhịn không được đưa tay lên tường sờ sờ, lại xoay người cẩn thận nhìn hoa tùng, nhưng không có tìm được manh mối gì, ngẩng đầu nghi hoặc nói: " Nơi này có đường đi không?"

" Chủ nhân, dù sao ngài không có nghiên cứu qua nguyên lý phong ấn trận pháp, cho nên ngài nhìn không ra, trên tường này có ba mươi bảy đạo phong ấn." Tiểu Hùng Miêu đắc ý nói: " Ba mươi bảy đạo phong ấn này hoàn toàn tương liên, dựa theo nguyên lý phá giải bình thường, chỉ cần thi triển ra ba mươi bảy lực lượng khác nhau mới có thể phá hư, hơn nữa mỗi khi phá hủy một đạo, những phong ấn còn lại bởi vì duyên cớ ảnh hưởng lẫn nhau, phát sinh biến hóa vi diệu, cho nên, đây kỳ thật là gọi là Liên Hoàn Phong Ấn không thể hóa giải."

Huyền Chu Nhi liên tục gật đầu: " Đúng đúng, trước kia có nghe nói qua, gặp phải loại phong ấn tối cao này, chỉ có một loại biện pháp, đúng là người phá giải có năng lực trong nháy mắt phóng xuất ra các loại lực đạo hoàn toàn bất đồng, trong phút chốc đem mấy phong ấn này đồng thời phá sạch, hơn nữa lực lượng không thể sai lầm, nếu không, những phong ấn còn lại ảnh hưởng cho nhau, sẽ biến thành một liên hoàn phong ấn khác, như vậy cho dù là người hạ phong ấn, cũng không rõ ràng làm sao phá được."

Ngọc Hồ gật đầu nói: " Tại ma giới người có thực lực này chỉ có năm đại cao thủ mà thôi, mà đồng thời hiểu được nguyên lý và lực lượng phong ấn có phân tấc, có lẽ cũng chỉ có Tê Bì đại nhân, cho nên loại phong ấn này, kỳ thật là phong ấn chết, mặc dù là Ma Tôn đích thân đến, có lẽ cũng chỉ có thể dùng bạo lực đánh nát mà thôi."

Tiểu Hùng Miêu càng đắc ý, cao cao ưỡn ngực nói: " Ngươi nói sai rồi, kỳ thật còn có người có thể phá được liên hoàn phong ấn, đó chính là ta."

Đến từ Phá Thư phong ấn thuật được xưng vạn pháp đều có thể phá, căn bản không xem tính chất và đặc thù của phong ấn, nói đến kỳ thật là kỹ năng của một đứa ngốc, cho nên liên hoàn phong ấn cho dù có phức tạp cũng vậy, dù sao, Tiểu Hùng Miêu căn bản không biết gì về phong ấn, hắn chỉ biết chữ " Phá" nói ra, thì sẽ xong xuôi hết.

Kỹ năng phong ấn như vậy, theo ý nghĩa nào đó mà nói, đích xác còn trên cảnh giới của Tê Bì Nhĩ Bá Cách.

Theo liên tiếp vài tiếng " Phá" nói ra, vây quanh bức tường liên tục truyền đến một tiếng nổ rất nhỏ, Tiểu Khai trừng lớn ánh mắt nhìn xem, chỉ thấy cảnh sắc bên kia lập tức vạn biến, thế nhưng còn có vô số huyễn tượng ở trong đó, chia ra vài phút, rốt cuộc " ba" một tiếng, bụi bặm rơi xuống, vách tường bóng loáng biến mất không thấy, hiện ra trước mắt đúng là một tấm vách sắt ngăm đen, dưới vách sắt còn có hoa hồng hoa tím gì nữa, rõ ràng là vô số lưỡi dao sắc bén, cắm dài một loạt trên mặt đất.

Được xưng là liên hoàn phong ấn không thể giải, cư nhiên lại bị Tiểu Hùng Miêu phá rớt.

Tất cả mọi người nhìn thấy âm thầm kinh ngạc, hoa viên ra vẻ bình thản này, kỳ thật bên trong chứa đựng vô số hung hiểm.

" Khai ca, ngươi xem nơi đây." Tiểu Hùng Miêu chỉ vào góc tường phía dưới: " Nơi này có một cái động có thể vào..."

" Nói bậy cái gì." Ngọc Hồ quát: " Chủ nhân làm sao có thể chui lỗ chó..."

Đích xác, phía dưới vách sắt, có một động nhỏ chưa được nửa thước, đúng là lỗ chó, đương nhiên đúng là không biết từ bao nhiêu năm trước, cỏ trước động cũng cao hơn một thước, còn tán lạc không biết là xương cốt gì.

Tiểu Khai lại không chút do dự gật gật đầu: " Không quan hệ, ta chui."

" Chủ nhân...." Hồ Niệm và Vô Song Vô Đối cùng kêu lên.

" Thật sự không có gì." Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ta muốn đi gặp Tiểu Trúc, chui lỗ chó có gì quan hệ, mặc dù là phải qua núi đao biển lửa, cũng muốn đi."

Mọi người vốn có rất nhiều lời muốn nói, nghe xong lời này, tất cả đều nuốt trở về, nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng đúng lúc này, đã có một thanh âm phi thường rất nhỏ, phi thường mơ hồ từ dưới lỗ chó truyền tới: " Tiểu Trúc cô nương, cô khỏe chứ?"

Tiểu Khai hoảng kinh!

Đây rõ ràng là thanh âm của đại thiếu gia!

Theo gió truyền đến một thanh âm thanh thúy: " Ta vốn rất khỏe, cảm ơn ngươi, đại thiếu gia!"

Tim của Tiểu Khai bắt đầu phanh phanh nhảy dựng, cả ngừng cũng ngừng không được, thanh âm này...không phải chính là Tiểu Trúc muội muội trong hồn khiên mộng oanh của mình hay sao chứ?

Mọi người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, mỗi người độ lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Chẳng lẽ bên ngoài vách tường này, chính là nơi ở của Trì Tiểu Trúc? Đây thật là quá xảo diệu a.

Mắt mèo của Tiểu Hùng Miêu chuyển vòng vo, vươn ngón trỏ lên môi, ý bảo mọi người không cần lên tiếng, hắn vươn hai tay ngay miệng lỗ chó làm một động tác, nhất thời một quang giới màu trắng phảng phất như vòng tròn trùm lên miệng động, Tiểu Hùng Miệu nhìn vòng quang giới kia nhẹ nhàng hô một tiếng: " Phong!"

Đây là một trong những kỹ năng của Phá Thư: " Phong ấn.

Cùng phá phong ấn giống nhau, thiết trí phong ấn kỳ thật cũng là một kỹ năng đứa ngốc, đối với Tiểu Hùng Miêu vốn không hiểu gì về nguyên lý mà nói, hắn muốn thiết ra phong ấn, chỉ cần làm một việc, thì phải là hô một tiếng " Phong". Một chiêu này cảnh giới thật cổ quái, nếu để cho Tê Bì Nhĩ Bá Cách biết được, có lẽ sẽ trừng ánh mắt, liên tục thở dài.

Tiểu Hùng Miêu quay đầu lại, cười hắc hắc: " Tốt lắm, ta đã che lại thanh âm của động khẩu, bây giờ chỉ có chúng ta nghe bọn họ nói, bọn họ không nghe được chúng ta nói."

Trong lúc còn đang nói, thanh âm bên kia lại truyền tới.

" Tiểu Trúc cô nương, cô vừa mới thức tỉnh, thân thể suy yếu, hay là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi nhiều bên ngoài."

" Hì hì, không quan hệ, kỳ thật ta thích đi ra ngoài một chút, nằm hoài trên giường buồn bực muốn chết, hơn nữa cảnh sắc của hoa viên này cũng được nga."

" Tiểu Trúc cô nương, cô xem trán của cô đã thấm mồ hôi, ta giúp cô lau một chút."

Nắm tay Tiểu Khai siết chặt, sắc mặt bỗng trở nên thật khó coi.

Hoa viên cảnh sắc động lòng người, trước hoa dưới trăng nói chuyện phiếm, cư nhiên còn muốn giúp Tiểu Trúc lau mồ hôi, muốn chơi trò mập mờ? Tiểu Khai nóng đến phát hoảng, giờ phút này, hận không lập tức ôm lỗ tai, miễn phải nghe những lời nói khó thể chấp nhận được.

Cô gái thần thánh trong lòng hắn, nàng thật sự lại cùng một nam nhân khác ngắm hoa dưới trăng được sao chứ?

" Chủ nhân...bình tĩnh một chút." Ngọc Hồ nhẹ nhàng hô một tiếng: " Tiểu Trúc cô nương chỉ vì bị mất trí nhớ mà thôi."

Thanh âm của Tiểu Khai nghẹn cứng làm cho trong lòng người ta phát chua xót: " Đó là do thần lực tạo thành...ta...ta làm sao phá?"

Thanh âm bên kia rồi lại truyền tới.

" Di, Tiểu Trúc cô nương, cô đang làm gì?" Đây là thanh âm có chút kinh ngạc của đại thiếu gia.

" Ngươi...ngươi không nên đụng ta, ta...tâm tình thật loạn." Thanh âm Tiểu Trúc có vẻ như giãy dụa: " Ta biết...ta là phải gả cho ngươi, nhưng ngươi...ngươi trước tiên không nên đụng ta."

" A a, Tiểu Trúc cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn giúp nàng lau mồ hôi." Đại thiếu gia cười nói: " Ta không phải muốn chiếm tiện nghi của cô, nhạ, khăn tay đây cô tự lau đi."

" Ta không cần." Tiểu Trúc nói nhanh: " Ta...ta phải đi về rồi. Ta muốn suy nghĩ kỹ lại."

" Nàng muốn nghĩ gì a?" Thanh âm của đại thiếu gia nghe có chút ảo não: " Chúng ta đã sắp thành thân rồi, có chuyện gì nên nói với ta nha."

" Ta không biết...ta không biết..." Thanh âm của Tiểu Trúc có điểm rối loạn: " Ta cuối cùng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết địa phương nào không đúng...ta...ta cần phải một mình yên tĩnh suy nghĩ."

Sau đó là thời gian dài trầm mặc đáng kể.

Tiểu Khai lặng lẽ nhổ ra một hơi dài, chỉ cảm thấy trái tim càng nhảy càng nhanh, nhưng trong thâm tâm nhảy ra một tia hy vọng mơ hồ: " Chẳng lẽ...chẳng lẽ Tiểu Trúc muội muội của ta...nàng còn có thể nhớ tới ta sao?"

Hồi lâu sau, mới nghe được thanh âm của đại thiếu gia: " Được rồi, ta đưa nàng về."

Thanh âm của Tiểu Trúc rõ ràng đã bình tĩnh trở lại: " Đại thiếu gia, thật xin lỗi."

Đại thiếu gia thật ra biểu hiện thật phong độ: " Không quan hệ, chúng ta đi thôi."

" Ân, ngươi đi trước." Tiểu Trúc dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: " Ngươi đừng đi sát ta, có được không?"

Đại thiếu gia rõ ràng bị đả kích thật thảm, qua hồi lâu mới nói: " Chúng ta cùng đi chung, không được hay sao?"

Tiểu Trúc trầm mặc sau nửa ngày, thấp giọng nói: " Thật xin lỗi."

Gió thổi qua rừng cây, truyền đến tiếng vang sa sa, tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ vang lên, sau đó dần dần đi xa.

Tiểu Khai buông nắm tay đang siết chặt, chỉ cảm thấy trong lòng là vui mừng, lại là chua xót, nói giọng khàn khàn: " Ta cần đi qua, các ngươi về trước đi." Nguồn:

Tiểu Hùng Miêu đút đầu nhìn kỹ vào động vài phút, mới quay đầu lại nói: " Khai ca, bên kia còn có phong ấn, ta cùng ngươi đi, giúp ngươi đả thông một con đường để đi gặp Tiểu Trúc cô nương."

Động khẩu đích xác có chút nhỏ, Tiểu Hùng Miêu tuổi còn nhỏ, đầu cũng nhỏ, đi còn dễ dàng, Tiểu Khai thì phải mất chút khí lực, bên kia vừa lúc cũng là hoa viên, bất quá thì lớn hơn bên chỗ Tiểu Khai, trong vườn cũng không vây nhiều hung hiểm cơ quan, Tiểu Khai đi theo phía sau Tiểu Hùng Miêu, Tiểu Hùng Miêu phá đi phần lớn cũng chỉ là chút ít trận pháp vây khốn người như mê tung trận pháp mà thôi, một đường này dù phá cũng nhiều, nhưng đám ma tộc nằm mơ cũng không nghĩ đến, thế nhưng không ai có thể phá giải được liên hoàn phong ấn, theo phía sau hoa viên lẻn vào, hơn nữa đối với phong ấn thuật của Tê Bì đại nhân có sự tin tưởng mù quang, cho nên không đề phòng một chút nào, Tiểu Khai và Tiểu Hùng Miêu một đường thuận tiện, trực tiếp đi tới dưới lầu của Tiểu Trúc.

Nơi này là một mảnh rừng trúc cao ngất, trong rừng trúc là một tòa lầu trúc hai tầng có vẻ phiêu dật mà cao ngất, bên trên mái nhà có một viên dạ minh châu cực lớn, mặc dù bây giờ còn sáng, nhưng vẫn nhìn thấy hào quang nhàn nhạt bắn về phía bầu trời, Tiểu Hùng Miêu nhịn không được le lưỡi, quay đầu lại nói: " Khai ca, thứ này chính là vô giới chi bảo a, xem ra Tiểu Trúc cô nương được đãi ngộ không tệ."

Tiểu Khai cười khổ nói: " Con dâu của Bá Cách gia tộc, đãi ngộ đương nhiên sẽ không kém rồi."

Tiểu Hùng Miêu nhanh chóng ngậm miệng, quy củ đi phía trước dẫn đường.

Có lẽ là vì bên ngoài quá tự tin về phong ấn, lầu trúc này hoàn toàn không thiết phòng, ngoại trừ mấy ma phó( người hầu) lui tới, cơ hồ nhìn không thấy người ngoài, đại thiếu gia đang đứng một mình trước lầu, hai tay nắm chặt, thoạt nhìn thật ra có chút ý vị cô tịch, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ bên trên, sắc mặt có chút cô đơn, kinh ngạc nên hồi lâu vẫn không có nhúc nhích chút nào.

Tiểu Khai và Tiểu Hùng Miêu không dám thở, dán sát sau một khối tảng đá ngoài rừng trúc, dán chặt đến nỗi chân tay cũng tê rần, mới nghe được đại thiếu gia phát ra một tiếng thở dài, sau đó xoay người chậm rãi tiêu sái.

Hai người đợi cho đại thiếu gia đi xa, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu, một chân bước lên thang lầu, nhất thời " chi nha" một thanh âm vang lên, hai người lại càng hoảng sợ, còn chưa kịp ẩn núp, chợt nghe bên trên truyền đến thanh âm có chút tức giận của Tiểu Trúc: " Đại thiếu gia, ngươi không tuân thủ ước định, như thế nào còn trở lên?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio