Vô Tự Thiên Thư

chương 210: đại đả xuất thủ (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Tê Bì cũng rời khỏi, nhưng ở bên này vô số cao thủ của Bá Cách gia tộc lại chậm rãi xông tới, đứng ở đầu tiên chính là Vũ Ca tiểu thư. Mà trong tay Vũ Ca tiểu thư, chính là Bàn Cổ Phủ.

Tiểu Khai kỳ lạ hỏi: " Tê Bì đại nhân sao lại đưa Bàn Cổ Phủ cho ngươi?"

Vũ Ca tiểu thư cười lạnh không nói, gương mặt bao phủ sát khí, cô ta đã sớm hận Tiểu Khai đến thấu xương, trước kia vì đại kế của cha nên vẫn ẩn nhẫn, bây giờ cuối cùng đã đến thời điểm trút giận, giờ phút nàng cô nàng nghiến chặt hàm răng, mày liễu nhướng cao, đầu ngón tay nắm chặt cán búa, hiển nhiên đã vận hết ma công toàn thân, muốn dùng một kích giết chết Tiểu Khai.

Đôi mắt Tiểu Khai vừa chuyển, lại nói: " Đại ca ngươi mới là tộc trưởng tương lai của Bá Cách gia tộc, vì sao ngươi không đưa cây búa cho hắn?"

" Nghiêm Tiểu Khai, đến lúc này rồi, ngươi đừng mong ly gián." Đại thiếu gia nở nụ cười: " Vốn tiểu muội là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của chúng ta, cha đưa cây búa cho nàng, chúng ta đều không có ý kiến."

Tiểu Khai rất là kinh ngạc, nói: " Di, nương tử, nguyên lai ngươi mới là đệ nhất cao thủ của Bá Cách gia tộc nha, nhưng ngươi lại thân nữ nhi, cũng đừng quên hôn ước của chúng ta nga."

Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư thần thái tỉnh táo đến đáng sợ, bổn ý của Tiểu Khai chỉ là muốn thiêu động tâm thần của cô ta, vì muốn tạo cho mình một cơ hội, nhưng khi thốt ra lời này, rõ ràng là đã đốt lửa, gương mặt Vũ Ca tiểu thư từ trắng thành hồng, từ hồng thành xanh, sau đó nổ bạo.

" Nghiêm Tiểu Khai! Bổn cô nương đã sớm không còn nhẫn nhịn ngươi được nữa, hôm ngươi lại còn dám khiêu khích, bổn cô nương lúc này phát hạ thiên ma độc thệ, mặc dù lên trời xuống đất tận cuộc đời này, cũng phải giết chết ngươi, nếu như phản lời thề, khiến cho ta...khiến cho ta đời này không thể gả chồng được nữa!" Vũ Ca tiểu thư rống giận, vừa dùng sức, Bàn Cổ Phủ giơ cao, hướng Tiểu Khai chém tới.

Thiên Ma Độc Thệ vừa ra, từ nay về sau không được cãi lời, Tiểu Khai vừa nghe lời này, chỉ biết mình đã nói sai lời, trong phút chốc, hoàn toàn trở mặt, luống cuống tay chân xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, quát to một tiếng: " Chạy mau a!" Lôi kéo Tiểu Trúc chạy ngược ra sau.

Ma tộc trong rừng trúc chừng mấy ngàn người, muốn xông vào cũng không có nửa điểm cơ hội, nhưng mặt sau rừng trúc, chính là hậu hoa viên phương hướng lại hoàn toàn trống trơn, giờ phút này Tiểu Khai đang kinh hoảng, tự nhiên phải tìm địa phương ít người nhất mà chạy.

Bàn Cổ Phủ đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, rõ ràng lực lượng của Bàn Cổ Phủ mạnh hơn nhiều lắm, Tiểu Khai bị đánh cho toàn thân phát run, nhanh chóng thu hồi Sáng Thế Bảo Bình, cắm đầu chạy trối chết.

Tiểu Trúc lần này tỉnh lại, thì cũng chưa từng bị người đụng chạm qua, cả đại thiếu gia vốn là vị hôn phu của nàng, còn chưa dám chạm nàng một chút, giờ phút này lại bị Tiểu Khai nắm chặt bàn tay ngọc, nhất thời trên mặt đỏ hồng, vốn định dùng sức hất ra, nhưng mắt nhìn Tiểu Khai thần tình đẫm mồ hôi và vết máu nơi khóe miệng, suy nghĩ một chút vị nam nhân này vì muốn mang mình đi, mạo hiểm bao nhiêu nguy hiểm, suy nghĩ lại mình từng nghe qua chuyện xưa chẳng biết là thật hay giả kia, trong lòng hốt nhiên có chút vừa động, lặng lẽ cúi đầu xuống, mặc cho hắn kéo chạy về phía trước.

Vũ Ca tiểu thư không nói hai lời, cầm Bàn Cổ Phủ mau chóng đuổi theo phía sau, muốn đơn thân một mình chém giết Tiểu Khai.

Ma tộc phía sau cũng đuổi theo, đại thiếu gia chạy nhanh nói: " Bên kia không có đường đi, mọi người không cần gấp, không cần kinh hãi, vây khốn chết bọn họ nơi đó."

Chúng ma tộc âm thầm làm theo, thả chậm bước chân, chậm rãi vây quanh.

Tiểu Khai chạy một lát, đột nhiên dừng chân lại, hoắc nhiên xoay người.

" Chạy đi, ngươi chạy đi." Vũ Ca tiểu thư thần tình sát khí, cười lạnh đứng đối diện: " Ta thật muốn nhìn, hôm nay ngươi có thể còn sống đi ra ngoài hay không!"

Con đường này quả nhiên là đường chết, ở phía sau lưng Tiểu Khai chính là cấm khu của Bá Cách gia tộc, cánh cửa màu đen kia đang lẳng lặng đứng ngay phía sau, Tiểu Khai biết, chỉ cần chạm vào nó, có lẽ trong khoảnh khắc sẽ bị thiêu thành tro bụi, chính mình muốn đi ra ngoài, có lẽ chỉ còn lại một con đường: đánh bại Vũ Ca tiểu thư.

Tiểu Khai thở dài, sờ tay vào ngực, sờ vào cọng lông khỉ trong đó.

" Hầu tử a hầu tử, lần này dù ngươi chửi ta thế nào, ta cũng bất chấp, hôm nay ta phải tìm ngươi hỗ trợ rồi." Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nếu không, ta có lẽ không qua được cửa này."

Vũ Ca tiểu thư thật ra băng tuyết thông minh, tuyệt không phạm vào sai lầm của cha cô ta, cô ta sẽ không cho Tiểu Khai cơ hội phản ứng, giương tay lên, Bàn Cổ Phủ đã bổ tới. Cô ta thân là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Bá Cách gia tộc, thực lực đã có bốn năm phần hỏa hầu của Tê Bì, nếu nói đơn giản, vượt qua Tiểu Khai đâu chỉ thập bội, Tiểu Khai đâu còn thời gian lấy sợi lông khỉ, chỉ còn kịp động ý niệm trong đầu, lại xuất ra Sáng Thế Bảo Bình.

Sáng Thế Bảo Bình theo tính chất và cảnh giới mà nói, đích thật là có thể so sánh với thần khí như Bàn Cổ Phủ, nhưng lực lượng cường độ mà xem, vẫn còn kém quá xa, thời điểm mà Tiểu Khai phân tích Bàn Cổ Phủ, chỉ dám hút đi một tia lực lượng tiến vào Di Lạc Chi Tâm, mà thời điểm chế tác ra Sáng Thế Bảo Bình, cũng không chút kiêng kị hút hết toàn bộ lực lượng trong hắc ngọc, từ điểm đó có thể nhìn ra hai bên chênh lệch lớn bao nhiêu. Nếu không phải Vạn Uẩn Bình chính là do Đa Tình Công Tử đích thân luyện chế ra thần khí chính thức, có lẽ lần đầu tiên bị Bàn Cổ Phủ đánh xuống, đã đánh nó thành dập nát.

Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư ôm hận bổ tới, lại không thể giống như cha cô ta, lại chém lung tung hơn mười búa, mà là thật sự chỉ dùng một chiêu, ngưng tụ công lực toàn thân. Một búa này xuống tới, Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm đại chấn, phảng phất như toàn thân bị đánh tan, máu tươi trong cơ thể nhất thời không thể khống chế tứ tán chảy ra, chỉ nghe " phốc, phốc, phốc" mấy tiếng vang lên, từ khóe miệng hắn, khóe mắt, mũi và lỗ tai đồng thời thấm ra máu tươi, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

" Nghiêm Tiểu Khai..." Tiểu Trúc cả kinh mở to hai mắt nhìn, một tay nắm chặt tay Tiểu Khai.

Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, không chút chần chờ, lại chém tới một búa, phảng phất như thái sơn áp xuống chém tới lần nữa!

Tính tình cố chấp của Tiểu Khai bộc phát, hắn dùng sức nuốt ngụm máu, nhướng cao mày, ném Sáng Thế Bảo Bình ra ngoài: " Cản cho ta!"

" Ba!" Trong tiếng vang thanh thúy nứt vỡ, Sáng Thế Bảo Bình run rẩy, bạch quang bị tiêu mất, mềm nhũn rơi xuống trong tay Tiểu Khai, mà thân thể Tiểu Khai, lại bị chém bay ngược, trực tiếp hướng cánh cửa cấm khu đánh tới!

Tiểu Khai muốn buông tay Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc lại nắm chặt tay Tiểu Khai, nhất định không buông ra, thân hình nàng nhẹ nhàng bay lên, đi theo Tiểu Khai chàng vào trong cánh cửa.

Sắc mặt Vũ Ca tiểu thư vui mừng, đang chờ xem bộ dáng hai người bị thiêu thành tro bụi, nhưng khi thân hình hai người chạm đến cánh cửa, thì ngọn lửa vừa bốc lên, đã liền biến mất, mà thân hình hai người, chỉ có chút chợt lóe, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

" Bọn họ bị thiêu chết rồi sao?" Đại thiếu gia thần tình mê hoặc tiêu sái đi tới.

" Không có." Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, trầm giọng nói: " Bọn họ không ngờ đã đi vào trong."

" Đi vào trong! Có lầm hay không!" Đại thiếu gia kinh hô: " Không phải cha nói, phàm ai chạm đến cánh cửa này, đều sẽ bị đốt thành tro bụi hay sao?"

" Ngươi nghe được chỉ là nửa câu đầu." Vũ Ca tiểu thư vẻ mặt tràn ngập không cam lòng: " Cha còn nói qua, nếu trên người có thần khí, ngọn lửa không thể thiêu chết hắn, sẽ xuyên qua cánh cửa cấm khu, tiến vào trong đó."

Đại thiếu gia líu lưỡi nói: " Vậy...cánh cửa này rốt cuộc là gì?"

Vũ Ca tiểu thư chậm rãi lắc đầu: " Ta không biết."

Nhị thiếu gia cũng chậm rãi đi tới, âm dương quái khí nói: " Đã như vầy, sao tiểu muội không truy vào xem?"

Đại thiếu gia quát lớn: " Nhị đệ, không được nói bậy!"

Nhị thiếu gia cũng không sợ hắn, ngược lại cười có chút hả hê: " Tiểu muội vừa rồi còn phát ra thiên ma độc thệ, nói phải giết Nghiêm Tiểu Khai, nếu như bỏ qua, thì cả đời không thể gả ra ngoài đó sao?"

Đại thiếu gia cả giận nói: " Ngươi cút xuống cho ta!"

Nhị thiếu gia dù sao cũng không dám đắc tội tộc trưởng tương lai, vẻ mặt giận dữ chợt lóe rồi biến mất, chậm rãi lui đi xuống.

Đại thiếu gia lôi kéo Vũ Ca tiểu thư muốn đi trở về, nói: " Tiểu muội, cha đang một mình ngăn cản Vong Xuyên Quân, chúng ta nhanh đi hỗ trợ."

Vũ Ca tránh thoát tay của đại thiếu gia, cắn răng nói: " Nhị ca nói không sai, ta nên đi vào xem."

Đại thiếu gia cả kinh: " Tiểu muội, muội ngàn vạn lần đừng hồ đồ, nơi này ngay cả cha cũng không dám đi vào, nghe nói là do thủ hộ ma thần Cửu Thiên Huyền Nữ của Bá Cách gia tộc thiết trí, đó là cấm khu của thần a!"

" Ta mặc kệ!" Vũ Ca tiểu thư thần thái dị thường nghiêm túc, cắn chặt mái tóc nơi khóe miệng, nhìn ra tràn ngập vẻ quyết tuyệt: " Bàn Cổ Phủ trong tay ta cũng là thần khí, bọn họ đi được, ta cũng đi được!"

Đại thiếu gia cả kinh hít một hơi rét lạnh, kéo mạnh tay Vũ Ca tiểu thư: " Không được hồ đồ, theo ta trở về!"

Vũ Ca tiểu thư lại hất tay đại thiếu gia, công lực của cô ta hơn xa đại thiếu gia, cái hất này, đã trực tiếp hất đại thiếu gia ra xa hai ba thước, không cho đại thiếu gia thêm cơ hội khuyên ngăn, hai tay ôm chặt Bàn Cổ Phủ, đánh thẳng vào cánh cửa cấm khu!

" Trời ạ! Tiểu muội, muội không muốn sống nữa!" Đại thiếu gia sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim không còn đập.

Hoàn hảo...hoàn hảo...trên Bàn Cổ Phủ hiện lên một mạt hàn quang kinh tâm động phách, thân hình Vũ Ca tiểu thư đã lọt vào trong cánh cửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Lại nói khi Tiểu Khai chạm đến cánh cửa, chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rực toàn thân, vốn nghĩ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trước ngực, sau lưng, vùng bụng ba chỗ truyền đến cảm giác mát mẻ, sau đó...hắn phát hiện mình đã đi tới một địa phương hoàn toàn lạ lẫm.

Bên người, Trì Tiểu Trúc đang mỉm cười nhìn hắn, toàn thân không hề tổn thương, dù là sợi tóc đang bay, cũng không hề bị thiêu hủy nửa sợi.

" Chúng ta...còn còn sống?" Tiểu Khai ha ha nói: " Nơi này chẳng lẽ là cấm khu?"

" Ta không biết cái gì là cấm khu." Tiểu Trúc có chút đỏ mặt, thấp giọng cười nói: " Nhưng...ngươi có thể buông tay ra không?"

Gương mặt Tiểu Khai đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra, ấp úng nói: " Thực xin lỗi...thực xin lỗi...ta...ta không phải cố ý."

Tiểu Trúc lơ đễnh lắc đầu, nói: " Ngươi có biết đây là địa phương gì không?"

Đây là một địa phương mà có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio