Vô Tự Thiên Thư

chương 223: tử lý đào sanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Khai lại có chút sững sờ, ấp úng nói: " Nàng…nàng đồng ý sao?"

" Ta vì sao không đồng ý?" Tiểu Trúc thản nhiên cười nói: " Tiểu Khai, tâm ý của ngươi ta đều hiểu được, tâm ý của ta ngươi đều hiểu được, kỳ thật, vô luận ngươi đưa ra yêu cầu gì, ta cũng sẽ không cự tuyệt."

Những lời này vốn mang theo tình ý sâu đậm, nhưng trong đầu Tiểu Khai rối loạn hò hét, lại không biết làm sao nhận thức, chỉ là dùng sức bắt lấy cánh tay Tiểu Trúc, thấp giọng nói: " Ta ra tay đây."

Tiểu Khai toàn thân phát ra lục quang, một cỗ thần niệm từ cổ tay Tiểu Trúc đi vào, cỗ thần niệm mang theo công năng độc đặc của Di Lạc Thần Quyết, dù cả Sáng Thế thần lực còn không tránh khỏi, cho nên tất cả trạng huống trong cơ thể Tiểu Trúc nhất thời xem rõ ràng.

Cảnh giới tu luyện của Tiểu Trúc thấp phi thường, lúc ấy nàng vừa mới học được ngự kiếm phi hành, đã bị thiên yêu cướp lấy thân thể, sau đó là thời gian dài bị phong ấn và bị thương. Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, trong cơ thể nàng cơ hồ không khác biệt gì với người phàm, một ít tiên linh khí yếu ớt đang chậm chạp di chuyển không mục đích, Tiểu Khai thử thăm dò sử dụng nguyên lực màu xanh biếc hút đi tiên linh khí này, mới hơi một ít, thân thể mềm mại của Tiểu Trúc run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là vì linh khí trong cơ thể bị hao tổn làm cho nàng cảm thấy rất đau khổ.

Tiểu Khai cũng có một chút nhẫn tâm, dùng nguyên lực màu xanh biếc ngạnh sanh tìm tòi khắp nơi trong cơ thể Tiểu Trúc, cả những góc xa cũng đi vào, sau khi không tìm được gì, mới đem tiên linh khí đưa đến Di Lạc Chi Tâm để kiểm tra, Di Lạc Chi Tâm trong suốt thông thấu, chính là chiếu yêu kính trong lực lượng thiên địa, một lần kiểm tra này, Tiểu Khai nhất thời có điểm yêu thương, nguyên lai một tia tiên linh khí này, quả nhiên là khí tức thuần túy của tu chân giới, hơn nữa đích thật là tâm pháp chính tông của phái Nga Mi, mấu chốt nhất chính là, trong cỗ hơi thở này, còn mang theo nguyên âm nữ tính.

Thực hiển nhiên, điểm ấy lực lượng mặc dù kém đến khó tả, cũng chính là do Tiểu Trúc dùng bổn mạng nguyên âm khổ sở luyện ra, Tiểu Khai hấp thu, khó trách nàng lại lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy.

Tiểu Khai nhanh chóng đưa tia hơi thở này trở về, Tiểu Trúc cơ hồ là thân thể phàm thai thuần túy, yếu ớt không chịu nổi, mặc dù chỉ một tia khí tức này, còn phải chậm rãi đưa trở về, mắt thấy vẻ mặt thống khổ của Tiểu Trúc biến thành bình tĩnh, Tiểu Khai âm thầm tự trách, chậm rãi thu hồi nguyên lực màu xanh biếc trên người, nhịn không được âm thầm ôm lấy Tiểu Trúc, nhẹ giọng nói: " Tiểu Trúc, thực xin lỗi."

Tiểu Trúc lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn thấy ánh mắt hắn bèn mỉm cười: " Tiểu Khai, không cần nói ba chữ này với ta."

" Nhưng, ta đích xác đã sai." Tiểu Khai ảo não nói: " Ta còn nghĩ là nàng…"

" Hư…không cần nói, ta đều biết." Ánh mắt Tiểu Trúc nhu hòa mà yên lặng, nhìn qua tràn ngập hương vị trong trẻo mà thông thấu: " Ngươi chỉ là lo lắng ta thực lực quá yếu nên dễ dàng bị thương, cho nên mới muốn kiểm tra tiến độ tu luyện của ta một chút, đúng hay không?"

" Ta…ta…" Tiểu Khai mở miệng ấp úng, chỉ cảm thấy hổ thẹn nói không nên lời, suy nghĩ hồi lâu, mới đỏ mặt gật đầu: " Đúng vậy."

Thanh âm của Tiểu Trúc càng ôn nhu: " Ta cũng không phải nữ hài tử kín cổng cao tường, cả thống khổ khi thiên yêu phụ thể ta cũng qua được, huống chi chỉ là một chút thống khổ vừa rồi, Tiểu Khai, ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá."

Tiểu Khai tràn ngập cảm động, dùng sức cầm tay nàng, một chữ cũng nói không nên lời, nhưng ở phương diện khác, trong đầu đã hoàn toàn biến thành một đoàn rối loạn.

Xem ra Tiểu Trúc khẳng định là thật, nhưng nàng lại không vào được Diệt Thế Chi Môn, là vì sao chứ?

Hắn còn chưa kịp tinh tế tự hỏi, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại dị thường đang bao trùm trời đất xông đến, cỗ thần niệm này va chạm cùng Tiểu Khai, Tiểu Khai nhất thời toàn thân chấn động, bật thốt: " Vong Xuyên Quân!"

Ngọc Hồ kinh ngạc nói: " Chủ nhân, ngươi không phải nghĩ sai rồi, ta và Tiểu Ảnh không cảm giác được gì."

Tiểu Khai lại lắc đầu, thần sắc càng khẩn trương, trầm giọng nói: " Đúng vậy, Vong Xuyên Quân đến đây."

Tiểu Hùng Miêu ở một bên cười nói: " Ngọc Hồ, xem ra thực lực bây giờ của Khai ca đã vượt trên chúng ta rồi."

Ngọc Hồ gật đầu nói: " Cũng phải."

So sánh với nhân gian giới, người tu luyện có đặc điểm lớn nhất chính là cảm giác năng lực cường hãn, người tu chân có khả năng thấp nhất chính là có thể tai thính mắt sáng, tiến thêm một bước có thể nhẹ nhàng nghe được sự lưu động máu và tiếng kinh mạch nhảy của người thường, có thể dựa vào thanh âm và khí tức để phân biệt sinh vật di động, đây là khả năng trạng thái " nội thị", mà như Tuyết Phong và Tùng Phong đạo trưởng những cao thủ tu chân giới cao nhất, có thể đại khái cảm giác được lực lượng dị thường xuất hiện trong tu chân giới.

Thực lực của người trong ma giới hơn xa tu chân giới, cho nên năng lực cảm giác của ma tộc đã vượt xa Tuyết Phong bọn họ, tuyệt đại bộ phận ma tộc đều có thể dùng thần niệm bao phủ phương viên địa vực mấy trăm dặm rộng lớn, chỉ khác nhau ở chỗ trình độ lão luyện của năng lực mà thôi, giống như cao thủ đỉnh cấp như Tê Bì, thần niệm có thể tung hoành hơn phân nửa ma giới, còn có thể thấy rõ chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm.

Đương nhiên, cũng bởi vì năng lực cảm giác vô cùng cường đại, cho nên phàm là cư xử của ma tộc, bình thường đều có đủ các loại các dạng kết giới, đó là dùng phòng ngừa thần niệm thấu nhập.

Giờ phút này Tiểu Khai đã cảm giác được Vong Xuyên Quân xuất hiện, mà Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh lại hoàn toàn không nhận biết, hiển nhiên cảnh giới màu xanh biếc của Tiểu Khai đã vượt trên hai người.

Tiểu Trúc vội la lên: " Chúng ta nhanh chạy đi thôi."

Tiểu Khai thở dài, lắc đầu nói: " Đã muộn."

Đích xác đã muộn, một cao thủ như Vong Xuyên Quân, đã cảm giác được vị trí của đám người Tiểu Khai, tự nhiên sẽ không có khả năng để cho mọi người chạy thoát. Tiểu Khai vừa mới nói xong, đã nhìn thấy một cái bóng màu đen xuất hiện trong mắt.

Cái bóng này so với ánh sáng còn nhanh, vừa mới lộ ra, đã từ chân trời vọt tới trước mặt, nhìn Tiểu Khai ha ha cười nói: " Sư đệ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!"

Tiểu Trúc giương mắt nhìn Vong Xuyên Quân, rồi nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, khóe miệng cong lên một đường vòng xinh đẹp.

Hình dáng bây giờ của Vong Xuyên Quân đích xác có chút chật vật, tóc như bị người lấy dao bén cắt qua, có nơi dài, có nơi ngắn, rối loạn trên đỉnh đầu, trường bào vốn thật phong cách trên người đã phá đi mấy lỗ thủng.

Tiểu Khai ngạnh da đầu, cười nói: " Sư huynh, ta đang muốn trở về Vong Xuyên Chi Nguyên tìm ngươi, ngươi làm sao vậy?"

Vong Xuyên Quân hãnh hãnh nói: " Tê Bì lão tặc không nói qui củ, ỷ đa số mà thắng, Bá Cách gia tộc hắn nhiều cao thủ, ta nhất thời sơ ý, nên nếm chút chật vật."

Trong lòng Tiểu Khai âm thầm bật cười, khi đó Tê Bì đang ôm một bụng lửa giận, tự nhiên không nhàn tâm mà đánh tay đôi với hắn, thoạt nhìn Vong Xuyên Quân chịu thiệt thòi không nhỏ.

Vong Xuyên Quân đưa tay phải, nói: " Lấy ra."

Tiểu Khai nhanh chóng đưa ra Biến Hình Y, cười nói: " Vật quy nguyên chủ, sư huynh, chúng ta rõ ràng rồi."

Vong Xuyên Quân nhíu mày: " Không phải thứ này."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Đó là gì?"

Vong Xuyên Quân nói: " Đương nhiên là Bàn Cổ Phủ."

Tiểu Khai cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng nói: " Sư huynh, ta…ta không lấy được."

Vẻ mặt Vong Xuyên Quân nhất thời thay đổi, cười lạnh nói: " Không lấy được, hay là không muốn đưa cho ta?"

Những lời này của hắn vừa nói ra, hắc long lực nhất thời tuôn ra cơ thể, tràn ngập ra, cả không khí chung quanh phảng phất như rơi chậm lại vài phần, thân thể Tiểu Trúc khẽ run lên, vô thức rụt đầu lại.

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Sư huynh, có chuyện từ từ nói, hắc long lực của ngươi nàng không chịu nổi đâu."

Vong Xuyên Quân cũng không thèm để ý, hàn khí chung quanh phảng phất tăng thêm vài phần, cười lạnh nói: " Xem ra cô ta chính là Trì Tiểu Trúc."

Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi: " Làm sao ngươi biết?"

" Ta làm sao có thể không biết, ta đương nhiên biết." Vong Xuyên Quân bỗng nhiên bạo nộ: " Nghiêm Tiểu Khai, chúng ta rõ ràng thương lượng rất tốt, ngươi trộm Bàn Cổ Phủ, ta đưa Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc cho ngươi, nhưng nhìn ngươi đã làm cái gì? Vì một nữ nhân đắc tội Tê Bì lão tặc, cư nhiên bị đuổi ra khỏi Bá Cách gia tộc, không trộm được Bàn Cổ Phủ không nói, còn hại ta vô duyên vô cớ chạy đến đánh nhau với lão tặc kia một trận, bây giờ sự tình biến thành như vậy, ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Đây là ai nói cho ngươi?"

" Còn có thể là ai?" Vong Xuyên Quân quát: " Tê Bì lão tặc còn tưởng rằng ta với ngươi liên thủ bày cạm bẫy cứu nữ nhân này ra, vừa đánh với ta vừa mắng không dứt miệng, nguyên lai ngươi còn dám gạt ta đi phong ấn tam thiếu gia của Bá Cách gia, Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, tâm kế của ngươi cũng thật thâm trầm, dám lợi dụng luôn cả ta."

Tiểu Khai nhìn thấy sát khí lộ trên mặt hắn, hiển nhiên đã thực sự nổi giận, giải thích: " Sư huynh, ta đích thật là muốn trộm Bàn Cổ Phủ, hơn nữa ta còn lấy được, nhưng…"

" Không cần nói láo!" Vong Xuyên Quân vung tay cắt lời hắn: " Nghiêm Tiểu Khai, ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ rõ quy củ của ta không?"

Tiểu Khai nói: " Quy củ gì?"

Vong Xuyên Quân nói: " Bổn quân không chiếm tiện nghi của người, thì cũng không cho người chiếm tiện nghi, hôm nay ngươi lợi dụng ta, đó là chiếm tiện nghi của bổn quân, nếu ngươi không thể xuất ra Bàn Cổ Phủ, vậy ngươi phải cấp cho ta một công đạo!"

Hắn xưng hô từ sư đệ biến thành Nghiêm Tiểu Khai, giờ phút này lại còn tự gọi mình là bổn quân, hiển nhiên là không định cùng Tiểu Khai nói chuyện tình cảm nữa.

Tiểu Khai nhìn thấy Tiểu Trúc run run, nhẹ nhàng cầm tay nàng, truyền một cỗ nguyên lực màu xanh biếc qua, Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai mỉm cười, gật gật đầu.

Một màn này vô cùng ấm áp, nhưng rơi vào trong mắt Vong Xuyên Quân, thì lửa giận càng bốc cháy, âm trầm nói: " Tốt lắm, Nghiêm Tiểu Khai, xem ra ngươi cùng với lời đồn đãi trong Ác Ma Thành giống nhau, thật chỉ cần mĩ nhân không cần mạng sống, ngươi cho rằng ta thật không dám giết ngươi sao?"

Tiểu Khai biết chuyện này có lẽ sẽ rất khó giải quyết, giận dữ nói: " Sư huynh, ngươi bất quá chỉ muốn có Bàn Cổ Phủ mà thôi, chúng ta suy nghĩ biện pháp, trộm thêm lần nữa, được chưa?"

Vong Xuyên Quân cười lạnh nói: " Nếu Bàn Cổ Phủ dễ trộm như vậy, ta đã trộm tới tay mấy ngàn năm rồi, cần gì phải tới lượt ngươi, ngươi nếu sợ chết, ta có thể cho ngươi một cơ hội."

Tiểu Khai vui vẻ nói: " Sư huynh mời nói."

Vong Xuyên Quân nói: " Ngươi vì nữ nhân này phá hủy đại sự của ta, khẩu khí này bổn quân không thể không xuất, bây giờ ngươi đích tay giết chết nàng ta, bổn quân sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau bổn quân vẫn như cũ nhận ngươi làm sư đệ, chuyện trộm Bàn Cổ Phủ, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp sau."

Sự liên quan Tiểu Trúc, thì không còn đường thương lượng, Tiểu Khai không chút do dự lắc đầu nói: " Không được."

Ánh mắt Vong Xuyên Quân có chút nheo lại: " Nghiêm Tiểu Khai, vậy ngươi đúng là muốn chết?"

Tiểu Khai ngược lại nở nụ cười: " Sư huynh, nếu ngươi nhất định muốn giết Tiểu Trúc, ta thật sự tình nguyện nhận cái chết."

Khuôn mặt Vong Xuyên Quân đanh lại, quát to: " Tốt lắm!"

Không khí bốn phía có chút ngưng lại, trong phút chốc thiên địa không một tiếng động, một cỗ hắc long lực khổng lồ từ trên người Vong Xuyên Quân phóng lên cao, bốn phía phảng phất như hàn băng địa ngục, chỉ nghe được " khách sát" một tiếng thanh thúy, một thân cây bên canh phảng phất không chịu được hàn khí đánh tới, đã gãy đoạn, chậm rãi rơi xuống, bắn tung mảnh băng vỡ đầy đất.

Lục quang trên người Tiểu Khai phun ra, nhất thời bao phủ bản thân và Tiểu Trúc ở bên trong.

Vong Xuyên Quân càng tức giận, phất tay bắn ra một đạo ô quang, hướng ngay mi tâm của Tiểu Trúc mà đến.

Ngọc Hồ và Ảnh đồng thời cùng động, Ngọc Hồ đưa tay, cánh tay nhất thời dài hơn mười thước, vòng ngược lại, hướng ô quang kia đánh tới một quyền, Tiểu Ảnh đứng ở tại chỗ, vươn một lóng tay, trong miệng hét lên bốn chữ: " Phá phá phá phá!"

Khóe miệng Vong Xuyên Quân lộ ra một nụ cười lạnh, hừ nói: " Huyền Hắc Ma Khí của bổn quân mà hai người các ngươi có thể tiếp nổi hay sao."

Một trong năm đại cao thủ ma giới, Vong Xuyên Quân xưng danh vì thủ đoạn công kích đa dạng, điểm ô quang này kỳ thật chính là tuyệt chiêu độc môn của hắn, đừng xem hào quang ảm đạm, kỳ thật ẩn chứa hắc long lực tối tinh túy nhất, nắm tay của Ngọc Hồ tiếp xúc với ô quang, nhất thời toàn thân run lên, chỉ nghe " đinh" một tiếng, ô quang lại xuyên thấu nắm tay của hắn. Ngọc Hồ nhướng mày, lộ ra vẻ thống khổ, cánh tay dài nhất thời rụt trở về.

Phá Thư lực của Tiểu Ảnh cũng đúng lúc này bộc phát, điểm ô quang này phảng phất trùng vào trong đống thuốc nổ, bốn phương tám hướng bạo mở ra lửa hoa mãnh liệt, Tiểu Ảnh còn chưa kịp lộ ra sắc mặt vui mừng, thì nhìn thấy điểm ô quang bình yên vô sự từ vùng thuốc nổ bay ra, phảng phất chưa từng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn hướng Tiểu Trúc bay đi.

Tiểu Khai không nói hai lời, đưa tay chụp tới, nhất thời chụp ô quang vào trong tay, dùng sức bóp mạnh, nhất thời tiêu tán.

Vong Xuyên Quân hơi kinh hãi, kinh ngạc nói: " Trách không được ngươi không sợ, nguyên lai thực lực của ngươi lại tiến bộ tới bậc này."

Phải biết rằng khi Tiểu Khai đột phá tới cảnh giới màu vàng, đã đủ để cùng Vũ Ca tiểu thư liều mạng, mà thực lực của Vũ Ca tiểu thư, cũng là cực mạnh nhất trong số tuổi trẻ đời này của Bá Cách gia, giờ phút này Tiểu Khai lại đột phá cảnh giới màu xanh biếc, lại nói, mặc dù còn có sự chênh lệch với năm đại cao thủ, nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm, Vong Xuyên Quân phải tìm mấy vạn năm mới đến được cảnh giới này, Tiểu Khai chỉ mấy tháng mà đã đạt tới bậc này, cũng khó trách hắn kinh ngạc.

Hắn đương nhiên vạn vạn cũng không nghĩ đến, môn công pháp này của Tiểu Khai kỳ thật là công pháp của thần, đợi khi luyện đến cảnh giới màu tím, thì đã trở thành thần tộc chính thức, còn hơn cả Huyền Hắc Ma Khí của hắn, không biết cao minh nhiều hơn bao nhiêu.

Vong Xuyên Quân mặc dù kinh ngạc, cũng không sợ hãi, phất tay bắn ra một đạo ô quang, nói: " Ngươi thử lại xem."

Đạo ô quang này có tốc độ không khác lắm so với tốc độ vừa rồi, Tiểu Khai đưa tay ra bắt, ai ngờ ô quang tới tay đột nhiên nhảy dựng, thế nhưng lại thay đổi phương hướng, xông tới trước ngực Tiểu Trúc vọt tới. Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, vội vàng đưa tay ra ngăn cản, ai ngờ ô quang bỗng dưng trầm xuống, hướng trên đùi Tiểu Trúc bay tới.

Hoàn hảo Tiểu Khai có điều đề phòng, nhanh chóng đưa tay ra bắt, điểm ô quang như có nhân tính, trước mặt Tiểu Trúc bay tới bay lui, tốc độ nhanh như điện chớp, Tiểu Trúc ngơ ngác đứng nơi đó, căn bản hoàn toàn nhìn không ra quỹ tích của ô quang, tự nhiên nhìn không ra động tác của Tiểu Khai, qua hồi lâu, mới nghe được " phốc" một tiếng, Tiểu Khai thu hồi bàn tay, kinh nghi nói: " Đây là công pháp gì?"

Vong Xuyên Quân cười lạnh: " Huyền Hắc Ma Khí của bổn quân biến hóa vạn ngàn, lại có hình dáng mô phỏng như nước sông Vong Xuyên, chưa từng ổn định. Công pháp của ngươi mặc dù tiến bộ tới cảnh giới này, nhưng đấu nhau sống chết cũng không chỉ so công pháp mạnh yếu, thật muốn đánh nhau, bổn quân diệt ngươi quả thật dễ như trở bàn tay."

Tiểu Khai cắn răng nói: " Không ngại thử xem."

Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Cũng tốt, ta cho ngươi nhìn xem, ngươi cùng bổn quân đến tột cùng có bao nhiêu chênh lệch."

Lời hắn vừa ra, ngón tay bắn tới, nhất thời bay ra tám đạo ô quang.

Tiểu Khai kinh hãi, vận chuyển Di Lạc Thần Quyết tới cực hạn, toàn bộ tinh thần chăm chú giương mắt nhìn ô quang đánh úp tới, đưa tay ra.

" Phốc phốc phốc phốc!" Tiếng vang không dứt bên tai, tám đạo ô quang toàn bộ bị hắn chộp trong tay, cư nhiên không có một chút khó khăn, Tiểu Khai còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên nghe được Ngọc Hồ ở bên cạnh la hoảng lên: " Chủ nhân, cẩn thận mặt sau!"

Tiểu Khai xoay người, đã nhìn thấy gốc cây khô ngã trên mặt đất bị một bàn tay vô hình thao túng, nhảy dựng lên, hướng eo của mình quét ngang tới!

Tiểu Khai vội đưa tay ngăn cản, nhánh cây " ba" một tiếng đánh vào trên cánh tay, đánh cho cánh tay hắn ẩn ẩn đau đớn, mà đoạn cây khô hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, mỗi một mảnh nhỏ phảng phất như thanh kiếm sắc bén, cùng đồng loạt hướng lưng của Tiểu Trúc vọt tới!

Mấy mảnh nhỏ này nếu bắn trúng, có lẽ Tiểu Trúc lập tức sẽ biến thành con nhím hình người.

Tốc độ của Tiểu Khai đã không theo kịp nữa, trơ mắt nhìn thấy mảnh nhỏ bay qua, thần niệm trong đầu khẽ động, trong miệng quát lớn: " Sáng Thế Bảo Bình!"

Sáng Thế Bảo Bình lên tiếng bay ra, bạch quang nhàn nhạt trong phút chốc bao lại toàn thân Tiểu Trúc, vô số mảnh nhỏ kia đánh vào trên màn hào quang, phát ra thanh âm ba lạp, sau đó nhuyễn nhuyễn ngã xuống.

Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, động tác này mau lẹ, mồ hôi lạnh trên lưng cũng xuất ra. Quay đầu nhìn Vong Xuyên Quân, Vong Xuyên Quân ôm hai tay, vừa lúc nhìn qua bên này, nếu vừa rồi Vong Xuyên Quân nhân cơ hội rat ay, có lẽ mười Tiểu Khai cũng đã chết.

" Ma khí này của ngươi thật ra cũng có ý nghĩa." Vong Xuyên Quân thản nhiên nói: " Ngươi đưa ma khí này cho ta, rồi giết Trì Tiểu Trúc, ta sẽ không truy cứu tội mạo phạm hôm nay của ngươi, như thế nào?"

Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ngươi động thủ đi."

Vong Xuyên Quân nhíu mày nói: " Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu, ta vừa ra tay, các ngươi toàn bộ đều phải chết, nhưng chỉ cần ngươi nghe lời ta mà làm, ngươi có thể sống sót."

Tiểu Khai gật đầu nói: " Ta tự nhiên hiểu được."

Vong Xuyên Quân nói: " Vậy ngươi còn không mau giết chết nữ nhân này!"

Tiểu Khai mỉm cười: " Có một số việc ngươi không hiểu được đâu, ngươi ra tay đi."

Trên mặt Vong Xuyên Quân lộ ra thần sắc tức giận, cắn răng gật đầu nói: " Ta vốn còn muốn cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi muốn tự mình tìm chết, ta cũng không nhiều lời nữa!"

Lời này nói xong, Vong Xuyên Quân rốt cuộc hạ sát thủ!

Mấy trăm đạo ô quang từ giữa ngón tay bay ra, mấy ô quang này hiện ra quỹ tích thật phức tạp, có xoay quanh, có toát ra, có quay lại, chỉ là nhìn xem cũng đủ làm kẻ khác hoa cả mắt, chúng bao trùm trời đất bao phủ cả không gian, hướng Tiểu Khai và Tiểu Trúc gào thét mà đi!

Bụi đất phảng phất bỗng nhiên bị nhiễm một tầng màu đen, màu đen này bị gió cuốn bay lên bầu trời, ở chung quanh hai người bay nhanh xoay tròn lên.

Từ vị trí của Tiểu Khai nhìn ra, phảng phất đầy trời đều là quang điểm màu đen chợt lóe chợt lóe, ít nhất cũng có tới mấy ngàn viên, mấy quang điểm này, một viên cũng đủ lực lượng trí mạng đáng sợ.

Trên người Tiểu Khai lục quang phun ra, nhưng mấy quang điểm này bóp méo, xoay tròn, vặn vẹo tầng phòng ngự này, ngạnh sanh tiến đến.

Tiểu Khai lại xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, nhưng mấy quang điểm này nhiều như vậy, phức tạp như thế, ngay cả tịnh hóa lực của Sáng Thế Bảo Bình đều không kịp hóa giải, ít nhất đã có hơn trăm quang điểm xuyên vào trong bạch quang, xuyên qua bình chướng cho Sáng Thế Bảo Bình bày ra.

Công kích như vậy, đích thật là cả cuộc đời này Tiểu Khai chưa từng gặp qua, và quả thật là hắn không thể ngăn cản.

Tiểu Khai đưa tay cầm bàn tay ngọc của Tiểu Trúc, hai người đồng thời nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.

Lần này…có thể cứu được không…

Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu Tiểu Khai, từ chân trời bỗng nhiên vang lên một thanh âm như tạc lôi nổ tung: " Dừng tay!"

Một tiếng này quả nhiên vang xa tới cực điểm, tạc nổ lỗ tai Tiểu Khai ông ông, giống như là tinh không sét đánh, ngay sau đó, cả thiên địa phảng phất như rung động, những viên màu đen từ bốn phương tám hướng phảng phất như bị mất khống chế, bị một cỗ hấp lực đến từ trời cao hấp thành một con rắn dài, hoa lạp lạp hướng bầu trời bay lên, trước mắt Tiểu Khai nhất thời sáng ngời!

Trên bầu trời cao, một khối gì đó hình vuông đang vững vàng phiêu phù, những viên màu đen liều mạng hướng khối vuông đó bay đi, giống như đàn chim gặp lửa, nhào vào trong đầm nước, biến mất không thấy.

Tiểu Khai ngẩng đầu tinh tế dò xét, thứ kia toàn thân màu vàng âm u, mặt ngoài còn mang theo rất nhiều hoa văn thô tháo bất quy tắc, nhìn qua có vẻ vô cùng cổ xưa, cư nhiên lại chính là một khối tảng đá.

Vẻ mặt Vong Xuyên Quân nghiêm túc, mày nhướng cao, trầm giọng nói: " Ác Ma Thành Chủ?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Một người đột nhiên hiện ra thân hình trên bầu trời, Tiểu Khai nhìn kĩ, chỉ thấy người này râu ria đầy mặt, cặp mắt sáng rực, nhìn qua khí thế cực thịnh, quần áo trên người dị thường hoa quý, phảng phất hoàng tộc, chân hắn đạp trên tảng đá, hai tay chống nạnh, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, thoạt nhìn phảng phất như quân lâm thiên hạ: " Đúng là bổn thành chủ!"

Vong Xuyên Quân hừ lạnh nói: " Ngươi tới làm gì?"

Ác Ma Thành Chủ cười ha ha, bước chân dẫm xuống, tảng đá kia nhất thời từ trên không trung rơi thẳng xuống tới, nện trên mặt đất, phảng phất mặt đất cũng bị tạp đến chấn động, thân hình Ác Ma Thành Chủ theo tảng đá hạ xuống, như trước vẫn dẫm trên tảng đá, nhìn Vong Xuyên Quân gật đầu, ngạo nghễ nói: " Thiên tài ma luyện sư ngàn năm khó cầu, chính là ma giới chi phúc, còn thỉnh Vong Xuyên Chi Chủ cho ta một mặt mũi, tha cho hắn một mạng thế nào?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio