Tiểu Khai nói: " Qua một thời gian, ta muốn mời thành chủ cho ta mượn dùng Trấn Nguyên Thạch."
Ánh mắt Ác Ma Thành Chủ nhất thời ngưng lại, trầm giọng nói: " Ngươi muốn điều gì?"
" Thành chủ đừng hiểu lầm." Tiểu Khai nhanh chóng giải thích: " Ta không phải muốn lừa bảo bối của ngươi, ta chỉ là muốn dùng làm một việc, nếu thành chủ lo lắng, đến lúc đó ta sẽ sử dụng ngay mặt thành chủ cũng được."
Khuôn mặt Ác Ma Thành Chủ lúc này mới hòa hoãn xuống tới, gật đầu nói: " Được, ta đáp ứng."
Lúc Ác Ma Thành Chủ đi gặp Ma Tôn, trong lòng vẫn có chút nói thầm, dù sao Ma Tôn thân là ma giới chi chủ, không ngờ lại chịu ở trong Ác Ma Thành vô thanh vô tức hơn mười ngày, chờ mình xuất quan, hiển nhiên là có chuyện tình trọng yếu.
Hắn biết Ma Tôn tìm Tiểu Khai là muốn bổ thiên, điểm này ở mấy tháng trước có nghe nói trong hội đấu giá, vấn đề này đi tìm Tiểu Khai, vì sao hơn mười ngày trước lại còn nói: " Bổn tôn vừa lúc có việc muốn nhờ?" Ma Tôn muốn nhờ, hẳn nhiên cũng không phải là việc nhỏ, Ác Ma Thành Chủ tưởng tượng chuyện bổ thiên thì trong lòng có điểm sợ hãi, nghĩ thầm, không phải chuyện bổ thiên này lại cần bổn thành chủ đi làm nghĩa vụ lao động công ích đó chứ?
Tính tình của Ma Tôn cũng vẫn ôn hòa như cũ, đón chào Ác Ma Thành Chủ và Tiểu Khai, Tiểu Trúc, nói trước: " Chuyện của thành chủ đã giải quyết xong rồi?"
Ác Ma Thành Chủ " ngô" một tiếng, xem như đã trả lời, hắn tự nhiên không muốn lộ ra tin tức về bảo bối của mình cho nhiều người biết, cho nên hắn thật kịp thời quay đầu nhìn Tiểu Khai liếc mắt, trong ánh mắt tràn ngập ý vị cảnh cáo, ý tứ là bảo Tiểu Khai không được nói lung tung.
Tiểu Khai thật ra cũng sẽ không nói, nhưng câu thứ hai của Ma Tôn, khiến cho dự cảm không rõ của Ác Ma Thành Chủ ứng nghiệm ngay tại chỗ.
Ma Tôn nói: " Bổn tôn có việc muốn nhờ, còn thỉnh thành chủ vì triệu vạn sinh linh ma giới, cống hiến ra Trấn Nguyên Thạch."
Mắt thấy sắc mặt Ác Ma Thành Chủ thay đổi, Ma Tôn nhanh chóng bổ sung: " Vì muốn đền bù tổn thất cho thành chủ, bổn tôn nguyện ý dùng Lục Tâm Thông trao đổi, đồng thời nguyện ý sẽ hết sức thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của thành chủ."
Ác Ma Thành Chủ sắc mặt trở nên trầm xuống, nhưng vẫn chưa muốn trở mặt tức khắc, chỉ trầm giọng nói: " Bổ thiên thì bổ thiên, tại sao lại có quan hệ tới Trấn Nguyên Thạch, không phải ngài muốn mượn cơ hội bổ thiên để gạt đi bảo bối của ta?"
Đối với tính tình ích kỉ của Ác Ma Thành Chủ mà nói, lời này coi như đã khách khí, dù sao vẫn còn xưng là " Ngài", nhưng Ma Tôn lại nói trực tiếp: " Bầu trời của ma giới không phải tùy tiện dùng tài liệu gì cũng có thể bổ cứu, ít nhất phải là tài liệu thần cấp, bổn tôn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Trấn Nguyên Thạch của thành chủ là thích hợp."
Sắc mặt của Ác Ma Thành Chủ càng khó nhìn, nói: " Tê Bề lão nhân có Bàn Cổ Phủ, Vong Xuyên Chi Nguyên cũng có Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc, Ma Tôn lại đi tìm bổn thành chủ, chẳng lẽ nghĩ bổn thành chủ là dễ khi dễ nhất hay sao?"
Ma Tôn không hề tức giận, thanh âm càng nhu hòa: " Thành chủ bớt giận, bổn tôn tới tìm ngươi, là bởi vì bổn tôn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Trấn Nguyên Thạch của thành chủ là thích hợp để bổ thiên nhất, truyền thuyết năm xưa Nữ Oa bổ thiên, chính là luyện ra ngũ sắc thạch, có thể thấy được bầu trời của ma giới là tính thạch, vừa lúc tương xứng với Trấn Nguyên Thạch, mà Bàn Cổ Phủ là vật kim thiết, Sa La Mộc và Hoàn Hồn Thảo lại thuộc tính mộc, mặc dù bổn tôn có tới hỏi, thì không chắc đã có thể bổ thiên được."
Trong tai Tiểu Khai nghe được hai chữ " Nữ Oa", nhất thời rất là tò mò, nghĩ thầm chẳng lẽ Nữ Oa bổ thiên chuyện xưa, lại chính là bổ thiên tại ma giới hay sao? Hắn nghĩ tới đây, lại đi thăm dò Vô Tự Thiên Thư, hoàn hảo chuyện xưa này cũng không nằm ngoài tam giới, quyền hạn tuần tra cũng đủ, vì vậy Vô Tự Thiên Thư làm ra đáp án, nguyên lai là Nữ Oa năm đó chính là một vị cao thủ của ma giới, mà chuyện Nữ Oa bổ thiên, chính là bầu trời của ma giới, chẳng biết vì sao lại truyền vào tu chân giới, lại do tu chân giới truyền vào nhân gian giới, lúc này mới có truyền thuyết Nữ Oa bổ thiên.
Tiểu Khai lại nghĩ tới Bàn Cổ, vị nhân vật trong truyền thuyết khai thiên tích địa chính là một trong tứ đại ma thần, có thể thấy được truyền thuyết trong nhân gian đều là từ ma giới truyền ra.
Tâm tình của Ác Ma Thành Chu giờ phút này có thể tưởng tượng mà biết, vừa mới tu bổ xong Trấn Nguyên Thạch, đang trong lúc vô cùng hưng phấn, bỗng nhiên bị Ma Tôn xối một chậu nước lạnh, hắn nhìn Ma Tôn, vẫn là hình dáng che kín toàn thân, không nhìn ra chút vẻ mặt nào. Trong lòng Ác Ma Thành Chủ tới tới lui lui cân nhắc thật lâu, cắn răng nói: " Nếu ta giao Trấn Nguyên Thạch cho ngươi, ngươi thật sự có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ta hay sao?"
Ma Tôn vui vẻ nói: " Thành chủ đáp ứng phải không? Bổn tôn nói chuyện uy tín, tự nhiên sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi."
Ác Ma Thành Chủ trầm giọng nói: " Tốt lắm, Lục Tâm Thông ta còn chưa xem vào mắt, ta muốn ngươi đi cướp Bàn Cổ Phủ của Tê Bì lão nhân về cho ta, thế nào?"
Ma Tôn ngẩn người, lắc đầu nói: " Chuyện này, ta làm không được."
Ác Ma Thành Chủ lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, cười lạnh nói: " Ma Tôn được xưng ma giới đệ nhất, Tê Bì lão nhân tuyệt không phải đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, làm gì có đạo lý làm không được."
Ma Tôn trầm mặc sau nửa ngày, hốt nhiên đứng dậy, nói: " Nếu ta muốn cướp Bàn Cổ Phủ, lại đến tìm thành chủ trao đổi Trấn Nguyên Thạch, tại sao ta không trực tiếp ra tay, đoạt Trấn Nguyên Thạch trong tay thành chủ? Bỏ gần cầu xa, tại sao không tốn công một lần?"
Thanh âm của Ma Tôn vẫn âm nhu như trước, nhưng lời kia vừa thốt ra, Ác Ma Thành Chủ hoắc nhiên đứng dậy, lui bảy tám bước, nhất thời ma công toàn thân thăng cao, một cỗ uy thế kinh thiên động địa từ trên người hắn tản mát ra!
Tiểu Khai nửa điểm chần chờ đều không có, nhanh chóng kéo Tiểu Trúc ra phía sau, không nói hai lời đã bay đi, một hơi bay ra khỏi đại sảnh, xẹt qua hành lang, xa xa bay lên trời không, ít nhất đã rời xa mấy ngàn thước. Phản ứng của Ngọc Hồ và Ảnh cũng thật nhanh, vừa nhìn thấy lão đại bỏ chạy, không ngờ còn chạy xa hơn hắn chút ít.
Tiểu Trúc bị Tiểu Khai kéo tay đến đau đớn, thấp giọng hô: " Ngươi muốn làm chi?"
Những lời này vừa mới nói ra, đã nhìn thấy ở địa phương rất xa, phủ đệ của Ác Ma Thành Chủ đã nổ lên một tiếng rung trời, khí lãng khôn cùng nhất thời phiêu dũng mà ra, cả phủ đệ trong phút chốc nổ thành mảnh đất bằng phẳng, giống như là mấy ngàn cân thuốc nổ bỗng nhiên nổ tung, đem tất cả mảnh nhỏ tàn tro bay bắn ra ngoài, nhất thời địa phương phủ đệ của Ác Ma Thành Chủ, thế nhưng như bị nước rửa sạch tẩy qua, đã hoàn toàn sạch sẽ, bình thản đến có thể soi được cả mặt.
Mà gây ra cảnh tượng lớn như vậy, lại nhìn thấy hai bóng người nho nhỏ đang đứng đối diện nhau, chính là Ác Ma Thành Chủ và Ma Tôn.
Động tĩnh thật lớn như vậy, nhất thời kinh động tất cả ma tộc trong Ác Ma Thành, trong phút chốc, vô số thân ảnh hoa lạp hoa lạp xông lên bầu trời, rậm rạp một mảnh, cơ hồ che phủ cả ánh sáng ban ngày. Mấy ma tộc này liếc mắt nhìn xuống, nhất thời đã phát ra tiếng hít sâu, có người thét lên: " Thành chủ! Đó là thành chủ!"
Có một người khác thét lên: " Trời ạ, đối diện thành chủ là ai, ma giới còn có ai dám đối kháng ngay mặt cùng thành chủ?"
Sau đó thì có một người, một thanh âm căng thẳng không thể tin truyền tới: " Đó là…đó là Ma Tôn a…mấy ngàn năm trước, tiểu nhân may mắn có dịp nhìn thấy hình dáng của Ma Tôn…"
Tiểu Khai toàn thân lục quang phát ra, bao bọc quanh Tiểu Trúc kín đáo, ôn nhu nói: " Tiểu Trúc, đừng sợ."
" Ta đương nhiên không sợ." Tiểu Trúc thản nhiên cười nói: " Bởi vì ta biết, trận đánh này sẽ không xảy ra."
Tiểu Khai liên tục lắc đầu: " Nàng không thấy bọn họ đều đã muốn động thủ rồi sao, trận đánh sắp xảy ra rồi."
Tiểu Trúc mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ ló đầu ra khỏi vai Tiểu Khai, xa xa quan sát.
Giữa sân, Ác Ma Thành Chủ cả người khí lưu vờn quanh, chân đạp trên Trấn Nguyên Thạch, chín vị Trấn Nguyên Thần Thị uy phong lẫm lẫm đã xuất hiện ngay trước mặt, vẻ mặt họ dị thường nghiêm túc, Ma Tôn đối diện lại vẫn là bộ dáng không chút sợ hãi, đứng ở nơi đây, ngay cả nón che đầu cũng không hề nhúc nhích, toàn thân cao thấp không toát ra chút ma khí, nhìn qua, phảng phất như đang lững thững giữa sóng gió mênh mông.
Ác Ma Thành Chủ phẫn nộ quát: " Ngươi muốn cướp Trấn Nguyên Thạch, thì động thủ đi."
Ma Tôn ngẩng đầu nhìn xem Ác Ma Thành Chủ, hốt nhiên ôn nhu cười nói: " Ta bất quá chỉ là dùng sự luận sự mà thôi, thành chủ như thế nào bỗng nhiên nổi giận như vậy?"
Ác Ma Thành Chủ rõ ràng ngẩn người, lúc này mới cười lạnh nói: " Đã đến lúc này, ngươi cần phải giả vờ làm chi, mặc dù ngươi được xưng ma giới đệ nhất, ta vẫn không sợ ngươi."
Ma Tôn lắc đầu, hốt nhiên phát ra một tiếng thở dài ung dung: " Thành chủ còn nhớ rõ, ba ngàn năm trước bổn tôn từng giúp ngươi một chuyện."
Ác Ma Thành Chủ hừ nói: " Đúng vậy, lúc ấy công lực của ta chỉ tiến tới bình cảnh, nếu không có Ma Tôn ra tay hỗ trợ, có lẽ còn chưa tới được cảnh giới bây giờ, bất quá dù là vậy, hôm nay ta cũng tuyệt sẽ không giao ra Trấn Nguyên Thạch."
Ma Tôn lại lắc đầu, nói: " Vậy chuyện năm ngàn năm trước, ngươi còn nhớ rõ?"
Ác Ma Thành Chủ nhíu mày nói: " Khi đó Thiên Huyễn Yêu Vương đến Ác Ma Thành chúng ta khai chiến, bổn thành chủ thực lực hơn xa hắn, cho dù khai chiến cũng không có gì, ngươi đi ra giải hòa can qua, nhưng thật ra cũng không tính là có giúp ta."
Ma Tôn cười nói: " Đương nhiên không phải giờ phút này ta mới xuất ra chuyện cũ năm xưa yêu cầu báo đáp, chỉ là trong việc này, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra được tính tình của bổn tôn sao?"
Ác Ma Thành Chủ ngạc nhiên nói: " Ý tứ gì?"
Ma Tôn phát ra tiếng cười sang sảng, chỉ là thanh điều âm nhu, mặc dù khắc ý sang sảng, nhưng cũng có vẻ quái dị, ngược lại giống như là thái giám nói chuyện: " Mặc dù người trong ma giới xưng bổn tôn là đệ nhất ma giới, nhưng những năm gần đây, ta không hề dùng võ lực khinh người, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, nhiều năm như vậy, bổn tôn còn chưa bao giờ chính thức cùng người giao thủ sao?"
Thần sắc của Ác Ma Thành Chủ có chút cổ quái, nói: " Ý tứ của ngươi là…"
Ma Tôn nhất thời cười ha ha: " Bổn tôn đến mượn Trấn Nguyên Thạch, vẫn chỉ là muốn nhờ vả, nếu thành chủ vẫn không chấp nhận, bổn tôn tự nhiên phải bỏ qua, nhưng thành chủ lại như lâm đại địch bày ra tư thế này, đã tự nhiên phá hư một tòa phủ đệ, thật sự là đáng tiếc vô cùng."
Ác Ma Thành Chủ dùng sức hít một hơi, vẫn có điểm không thể tin tưởng: " Ý tứ của ngài là…"
Tiểu Khai thật nhạy cảm chú ý tới, bất tri bất giác, xưng hô của hắn từ chữ " ngươi" biến thành chữ " ngài". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Ma Tôn cũng không trả lời, nhưng thản nhiên xoay người, xa xa vẫy tay với Tiểu Khai: " Đại sư, chúng ta đi thôi."
Tiểu Khai nhanh chóng bay qua, không thể không quay đầu nhìn lại Tiểu Trúc, nghĩ thầm: " Nàng đã đoán đúng rồi, trận này đúng là không đánh nữa." Tiểu Trúc nhìn thấy hắn nhìn qua, nhất thời thoáng nhíu mũi, lộ ra một nụ cười. Bọn họ vừa động, Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh cũng động theo, hai vị này nhưng thật ra càng ngày càng ăn ý, trước kia còn cần Tiểu Khai phân phó một chút, bây giờ đã không cần phân phó nữa.
Bốn người Tiểu Khai vừa động, nhất thời trên bầu trời những ma tộc đang vây xem không ngừng thở dài liên tục, vô số ma tộc từ xa tới Ác Ma Thành trong lòng đều suy nghĩ: " Đại sư cùng ma tôn đi rồi, lần này chẳng biết khi nào mới có thể về lại Ác Ma Thành nữa."
Xa xa, Chuẩn đại nhân thở ra một hơi thật dài, tâm trạng nhiều ngày mỏi mệt rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn biết, theo ngày mai bắt đầu, Lạc Ưng Giản cuối cùng đã được thanh tỉnh, cuộc sống rốt cuộc có thể khôi phục lại bình thường.
Cuộc sống bình tĩnh khó được tới cỡ nào a, ta bỗng nhiên hiểu được tư vị của hạnh phúc…Chuẩn đại nhân ở một khắc này toát ra nhiều cảm khái.