Vô Tự Thiên Thư

chương 7: mỹ nhân đồng hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Hứ, ai biết ngươi nói là thật hay giả." Tiểu Khai đã tin tám phần nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ không phục: " Ngươi đúng là một kẻ khoe khoang, ngày hôm qua ta đã thấy ngươi biểu diễn qua rồi a."

" Mặc kệ ngươi tin hay không, ta phải nói cho hết lời." Tiểu Quan nói chuyên môn của mình với vẻ thật nghiêm túc: " Ngươi cùng nàng mặc dù nhất định sẽ hữu duyên nhưng bởi vì bát tự quá hợp nhau, có thể sẽ bị ông trời đố kỵ, cho nên sẽ rất có thể xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn…"

" Ta kháo ! Ngươi đã quá đáng rồi !" Tiểu Khai nhất thời nổi giận: " Cho dù ta không tin ngươi, ngươi cũng không nên nguyền rủa ta chứ !"

" Ta không rủa ngươi a !" Tiểu Quan ủy khuất nói: " Ta nói thật đó, bởi vì vận mệnh của các ngươi tốt đến nỗi làm cho trời đố kỵ, cho nên mặc dù cuối cùng các ngươi sẽ thành một, nhưng quá trình cũng sẽ chia chia hợp hợp, gần ít xa nhiều, phiêu lãng khắp nơi, tương tư hai phương, trong lúc đó sẽ có thêm vô số chuyện xấu xảy ra, nặng yếu nhất chính là bản thân ngươi, ngươi điển hình là có đào hoa chiếu mạng, sao hồng loan bám vào, từ nay về sau còn không biết sẽ gây ra biết bao nhiêu chuyện tình cảm ngang trái, ta phỏng chừng vị tỷ tỷ kia sẽ còn phải ăn phải không ít dấm chua mà thôi."

" Ta, sao hồng loan chiếu?" Tiểu Khai quả thực oan uổng đến muốn khóc: " Ta, hai mươi mốt năm qua, chính là có cuộc sống của một hòa thượng a ! Ngươi xem xem, trong công ty chúng ta, Trì Tiểu Trúc, cho tới bây giờ không để ý tới ta, Tần Trăn, mỗi lần nhìn thấy ta đều chỉ có một bộ dáng khinh thường, ngay cả những bạn học thời đại học nếu có tụ tập thì cũng chỉ ở chung với những nam sinh khác mà uống rượu, nữ sinh viên bọn họ có hoạt động gì, căn bản cũng không nhớ tới ta, như vậy mà gọi là sao hồng loan bám vào, đào hoa chiếu mệnh sao?"

Đang nói tới đó, điện thoại vang lên, Tần Trăn cười vui vẻ chạy tới tiếp điện thoại, Tiểu Khai có chút khinh thường cười cười, hắn cơ hồ có thể khẳng định, vị trí đại quản lý nhất định là Tần Trăn, vô luận như thế nào " công ty chi hoa"( bông hoa của công ty) này đều có giao tình với rất nhiều lãnh đạo.

Bất quá tình huống tựa hồ không như hắn tưởng tượng, bởi vì Tần Trăn đang cười mủm mỉm chỉ mới nói có hai câu thì bỗng nhiên thất thanh kêu lên: " Cái gì? Trì Tiểu Trúc?"

Cả văn phòng lập tức yên lặng, chỉ nghe Tần đại mỹ nữ chợt nghiêm mặt nói: " Dạ." Sau đó gác điện thoại, xoay người lại nói với giọng yếu ớt: " Cấp trên tuyên bố, do Trì Tiểu Trúc tạm thời tiếp nhận chức vụ đại quản lý, chủ trì mọi công việc thường ngày."

Thần sắc của Trì Tiểu Trúc có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức có phản ứng, nói: " Được." Rồi gom lại vật dụng trên bàn mình, dọn tới văn phòng quản lý.

" Ân, không biết khi nào ta mới học được sự trầm ổn như cô ấy nhỉ." Tiểu Khai âm thầm nghĩ: " Nhưng với tính cách của ta, phỏng chừng cả đời cũng sẽ học không nổi."

Cả buổi sáng gió êm sóng lặng, đến khoảng giữa trưa, Tiểu Trúc gọi Tần Trăn vào văn phòng, nửa giờ sau Tần Trăn nghiêm mặt đi ra, đi đến bên bàn Tiểu Khai, mang theo vẻ tức giận vỗ vỗ lên mặt bàn: " Vào trong, quản lý tìm ngươi."

" Tìm ta?" Tiểu Khai ngạc nhiên. Nhưng Tần Trăn mặc kệ hắn, đôi giày cao gót vang lên thanh âm thanh thúy đi đến chỗ ngồi của mình, kiêu hãnh ngồi xuống.

Tiểu Khai đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương nói không nên lời, đi làm ba tháng, nghiêm khắc mà nói, hắn cùng Trì Tiểu Trúc chưa từng nói chuyện gì với nhau, ở ngày thường, Tiểu Trúc mặc dù nhiều lần giúp hắn ra mặt kháng nghị Cổ Chánh Kinh, nhưng Tiểu Khai hiểu được, chỉ là vì cô gái này có tính chính nghĩa mà thôi, mà không phải là có tình ý gì với hắn, nhưng không nghĩ tới nàng vừa lên nhậm chức đã tìm ngay mình.

" Đừng sợ, không phải chuyện xấu." Tiểu Quan chợt vui vẻ lên tiếng trong lòng hắn, cười hì hì nói: " Ta đã sớm nói, hai người các ngươi hữu duyên, mặc dù từ nay về sau còn nhiều khó khăn, nhưng tình cảm sẽ thuận lợi, yên tâm đi, nàng sẽ đối với ngươi rất tốt."

" Ta..ta không sợ một chút nào." Tiểu Khai đỏ mặt, tim nhảy bình bịch, ương ngạnh nói: " Ta là một nam nhân chân chính a."

Nàng định nói gì với mình chứ? Tiểu Khai cẩn thận đẩy cửa, cẩn thận đi vào, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa, thấp giọng nói: " Tiểu Trúc…Trì quản lý, cô tìm tôi?"

Tiểu Trúc vẻ mặt kỳ quái nhìn từng động tác của Tiểu Khai, đến khi nghe hắn nói thì sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc bật cười ra tiếng. Nàng vốn là một đại mỹ nữ, hơn nữa cử chỉ ngày thường rất rụt rè nhẹ nhàng, rất khó thấy nàng có tâm tình cởi mở, bây giờ tự nhiên bật cười, thì y như hoa mai nở rộ trong mùa đông, vẻ thanh tân uyển chuyển thế này làm Tiểu Khai chợt ngẩn ngơ.

" Cô..cô cười cái gì?" Tiểu Khai thấy nàng cười, đột nhiên cảm thấy thoải mái.

" Anh yên tâm, tôi tìm anh không phải để phê bình gì anh đâu." Tiểu Trúc có chút cười cười chỉ ngoài cửa: " Anh cùng Tần Trăn không giống nhau đâu."

" Đó là chuyện gì?" Tiểu Khai hỏi.

" Là thế này." Tiểu Trúc nói: " Anh tới đây xem."

Nàng mở ra một phần bản kế hoạch trên bàn, Tiểu Khai thò đầu qua xem, gương mặt trắng như tuyết của Tiểu Trúc ở ngay trước mắt, trong mũi hắn chợt nghe được một mùi thơm thanh đạm, làm tim hắn đập lên thật nhanh, thanh âm đã ấp úng: " Cái..cái..cái vật gì vậy?"

" Đây là một phần bản kế hoạch." Tiểu Trúc không để ý đến thần thái của Tiểu Khai, tự nhiên quay đầu qua, một hơi thở như lan tỏa vào mặt Tiểu Khai: " Chiều hôm nay, công ty bất động sản Trung Hành sẽ mở ra một buổi đấu thầu tại siêu thị lớn, dựa theo ý tứ của cấp trên, chúng ta phải tham gia hội đấu giá lần này, cho nên tôi nghĩ muốn anh đi theo giúp tôi."

" Tôi và cô cùng đi?" Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tham gia đấu thầu, không có chút kinh nghiệm nào đâu."

" Tôi biết." Tiểu Trúc thản nhiên cười: " Kỳ thật cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tham gia qua, nhưng tôi nghĩ, anh đi còn tốt hơn là bọn họ."

Trong công ty Tiểu Trúc vốn chưa từng nói chuyện với ai, luôn luôn điềm đạm, nhưng chỉ ngắn ngủn vài phút, nàng đã cười hai lần, Tiểu Khai chỉ cảm thấy cao hứng trong lòng, cũng cười nói: " Chẳng lẽ tôi lại giỏi và tuấn tú hơn họ sao?"

" Tên tiểu tử thối ngươi." Tiểu Trúc liếc hắn: " Bình thường tình hình trong văn phòng đâu phải tôi nhìn không ra, kỳ thật anh đã rất lợi hại, đám người kia chuyện gì cũng ép anh làm hết, vậy mà mỗi lần trước khi tan sở anh đều làm xong hết, khó được nhất là anh làm mọi chuyện cho bọn họ nhưng chưa từng sai sót bao giờ, anh nói, tôi không tìm anh thì còn có thể tìm ai?"

" Ân, cô nói quá lời." Có mỹ nữ nói lên nỗi bất bình cho mình như vậy, Tiểu Khai nhất thời thấy cảm động vô cùng: " Đám người này cũng thật không tốt, được, nếu cô đã nói vậy thì tôi cùng cô đi đấu thầu, sẽ nhất định hoàn thành nhiệm vụ !"

" Hì hì, không cần tự tin quá như thế." Tiểu Trúc nói: " Kỳ thật lần này đi, tôi cũng chỉ muốn đi thử thôi, ý tứ của cấp trên cũng chỉ là muốn chúng ta tham dự một chút, bởi vì cạnh tranh lần này quả thật quá khó khăn, cơ bản thật sự không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ."

" Vì cái gì?" Tiểu Khai khó hiểu hỏi: " Thiên Dật chúng ta không phải đã là đại xí nghiệp hay sao?"

" Đúng vậy, Thiên Dật đúng là đại xí nghiệp, nhưng bản kế hoạch này…" Tiểu Trúc thở dài, đưa bản kế hoạch trong tay cho Tiểu Khai: " Anh xem, đây là của Cổ quản lý đưa ra đó."

Tiểu Khai cầm bản kế hoạch, mới nhìn vào một phút, sắc mặt đã thay đổi: " Cái này không phải là đùa chơi chứ?"

" Quả thật là chuyên nghiệp a…" Tiểu Trúc nói: " Nếu không phải vì bản kế hoạch này quá kém, cấp trên cũng sẽ không cảm thấy Cổ quản lý có vấn đề, cũng sẽ không phái người điều tra bộ phận này, nếu phát giác ra được vấn đề này trước, thì có thể kịp làm lại lần nữa, nhưng bây giờ thời gian đã không còn đủ nữa, nếu thêm một lần khảo sát rồi tra tư liệu cùng xác định phương án, khẳng định sẽ không còn kịp rồi, cho nên ý tứ của cấp trên là chỉ muốn tôi mang bản kế hoạch đi thử một lần."

Tiểu Khai nghe được thì há mồm cứng lưỡi: " Vậy những hạng mục trước kia, Cổ quản lý làm sao thực hiện được?"

" Hừ." Trên mặt Tiểu Trúc lộ ra thần sắc khinh thường: " Cũng là do…Tần Trăn!"

Tiểu Khai mê hoặc hỏi: " Tần Trăn làm sao?"

Sắc mặt Tiểu Trúc chợt có chút đỏ lên: " Trước kia mỗi lần đều là Tần Trăn đi ký hợp đồng."

Tiểu Khai càng nghi hoặc: " Tần Trăn lợi hại như vậy sao? Nhưng tôi thấy cô ta cũng chỉ bình thường thôi."

" Không phải là ý tứ này…" Tiểu Trúc hung hăng trừng hắn liếc mắt: " Anh thật không rõ hay chỉ giả vờ?"

" Đương nhiên là thật chứ." Tiểu Khai kỳ lạ nói: " Cho tới bây giờ tôi chưa từng tham gia chuyện thế này..làm sao mà biết được."

Gương mặt trắng như tuyết của Tiểu Trúc chợt đỏ lên, cắn môi: " Ý của tôi là, Tần trợ lý luôn lên giường cùng với người của công ty khác…"

Tiểu Khai bỗng nhiên hiểu được, gương mặt chợt đỏ bừng, hai tay nhất thời không biết làm thế nào, chỉ ấp úng giải thích: " Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi..tôi.."

" Ân, không có gì." Tiểu Trúc xoay đầu sang bên, gương mặt đỏ hồng lan tới cổ: " Tôi không có trách anh.."

Trong văn phòng đột nhiên trở nên yên lặng, sự xấu hổ giữa hai người chợt lan ra. Tiểu Khai lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tiểu Trúc, lại cũng đang gặp ánh mắt Tiểu Trúc nhìn qua, hai người vừa nhìn nhau chợt bật cười ra tiếng.

" Chúng ta đi ra ngoài thôi." Tiểu Khai cảm thấy âm thanh của mình phi thường ôn nhu, ôn nhu đến độ hắn giật nảy mình.

" Ân." Tiểu Trúc thật nghe lời gật gật đầu.

Tiểu Khai cảm thấy như được uống mật ngọt đi ra cửa, trong đầu chỉ có một ý niệm chuyển tới chuyển lui: " Quả nhiên là nàng hữu duyên với ta ! Nàng quả thật hữu duyên với ta !"

Đúng vậy, nếu không phải trong vận mệnh có sự hữu duyên, thì làm sao ngày hôm qua còn đường ai nấy đi, hôm nay lại trở nên có quan hệ mập mờ như thế?

Hai người ra cửa đúng giữa trưa, trên bầu trời trống rỗng không một áng mây, thuận lợi đi tới hội đấu thầu, vừa tiến vào hai người lại càng hoảng sợ.

Trong đại sảnh ngồi đầy người, mỗi người đều có bộ dáng là người thành đạt, đàn ông mặc đồ ves, tóc chải láng bóng, còn phụ nữ thì mặc đồ văn phòng, dung mạo sang trọng xinh đẹp, khi vừa nhìn thấy, Tiểu Khai chợt cảm thấy xấu hổ, nhìn bộ quần áo trên người mình, thoạt nhìn qua cảm thấy như cũ kỹ, Tiểu Trúc xem như hoàn hảo hơn nhiều, quần áo toàn một màu trắng, nhìn nàng thật là thanh tân sảng khiết, đầu tiên hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông, chỉ tiếc đám phụ nữ nhìn nàng với ánh mắt khinh miệt, bởi vì theo các nàng trang phục của Tiểu Trúc không thích hợp xuất hiện tại chỗ này.

" Xin chào, xin hỏi các vị thuộc công ty nào vậy?" Mị lực của Tiểu Trúc quả thật khác thường, hai người còn chưa phục hồi tinh thần, đã có một người đàn ông phong độ đi tới gần: " Có phải cũng đến đấu thầu không?"

" Nga, đúng vậy." Tiểu Trúc trấn tĩnh gật gật đầu: " Chúng tôi thuộc công ty Thiên Dật."

" Thiên Dật? Nga, thật sự là có lỗi, dường như tôi chưa từng nghe qua." Người đàn ông này thoạt nhìn cao chừng một thước tám mươi lăm, cỡ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chẳng những gương mặt có vẻ thành thục, hơn nữa thanh âm ôn nhu hữu lễ, cử chỉ phiêu sái có thừa, không thể phủ nhận, quả thật có lực hấp dẫn không nhỏ: " Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là quản lý của Tư Mã gia tộc, Tư Mã Thính Tuyết."

Tập đoàn Tư Mã, bốn chữ này vừa nói ra, ngay cả những người đang đi ngang qua bên cạnh nghe được đều quay đầu nhìn thoáng qua. Phải biết rằng, tập đoàn Tư Mã không chỉ là một xí nghiệp nhỏ bình thường, đó là một trong tứ đại tập đoàn xí nghiệp trong nước, hơn nữa còn là hoàn toàn thuộc về gia tộc xí nghiệp, vị tổng tài của Tư Mã xí nghiệp có hai trai, hai gái, có tên là Tư Mã Thính Phong, Tư Mã Thính Tuyết, hai gái tên là Tư Mã Thính Hoa, Tư Mã Thính Nguyệt, đều đảm nhiệm những chức vụ trong Tư Mã tập đoàn, mà vị Tư Mã Thính Tuyết ở trước mặt này là tam công tử của Tư Mã gia.

Chi nhánh của Tư Mã tập đoàn khác hẳn với chi nhánh của công ty Thiên Dật, chi nhánh của Tư Mã tập đoàn có đến mấy ngàn nhân viên và những nhân viên văn phòng cao cấp với tiền lương cao ngất ngưởng, còn của công ty Thiên Dật chỉ là những người tốt nghiệp đại học loại hai rồi đến làm việc kiếm sống, chỉ là một công ty nhỏ bé.

Tư Mã Thính Tuyết mặc dù ngôn ngữ có vẻ ôn nhu hữu lễ, nhưng trong lòng vẫn có điểm ngạo khí, sau khi tự giới thiệu thì đứng yên ở đó chờ đợi sự ngưỡng mộ của người khác.

Nhưng Tiểu Trúc chỉ khẽ gật đầu: " Nga." Cũng không hề tỏ vẻ gì khác.

Vẻ mặt Tiểu Khai càng tỏ vẻ mờ mịt, tùy tiện nhìn hắn một cái rồi tiếp tục đưa mắt dò xét khắp phòng.

Gương mặt Tư Mã Thính Tuyết nhất thời trở nên khó coi, ánh mắt tham lam nhìn lướt trên mặt Tiểu Trúc, đè bất mãn trong lòng xuống, mỉm cười nói: " Không biết làm sao xưng hô tiểu thư?"

" Tôi họ Trì." Tiểu Trúc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn rồi quay đầu nhìn Tiểu Khai, thản nhiên kéo tay Tiểu Khai: " Đi, chúng ta đến bên kia ngồi."

" Được a, bên kia cũng được, tôi đang muốn qua đó." Tiểu Khai chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay đang được Tiểu Trúc nắm chặt, chỉ cảm thấy bàn tay nóng lên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, chỉ gật đầu với Tư Mã công tử bên cạnh: " Đi thôi, chúng ta cần phải nghiên cứu lại bản kế hoạch một chút."

Mặt mũi Tư Mã Thính Tuyết trắng bệch, nhìn theo bóng lưng hai người, hai tay nắm chặt lại.

" Thiếu gia, có muốn tôi điều tra về cô gái kia không?" Một người đi lên, thấp giọng hỏi.

Tư Mã Thính Tuyết nghiêm mặt gật gật đầu: " Công ty Thiên Dật là gì vậy? Giúp ta điều ra rõ ràng, nếu có thể, hãy chuẩn bị mua nó đi."

Tiểu Trúc lôi kéo Tiểu Khai đến một góc đại sảnh rồi mới buông tay ra, thấp giọng cười nói: " Cái tên Thính Tuyết gì đó nhất định rất tức giận."

" Hừ ! Tôi thật không quen nhìn thấy những người tự đại !" Vẻ mặt Tiểu Khai chính nghĩa dương dương: " Cái gì là Tư Mã tập đoàn hay không Tư Mã tập đoàn, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua, phỏng chừng cũng chỉ là tiểu xí nghiệp hàng thứ ba mà thôi, cư nhiên dám ở trước mặt chúng ta ngạo nghễ.!"

Tiểu Trúc nhất thời ngây dại: " Anh muốn nói..anh thật sự không biết?"

" Đúng vậy, sao thế?" Tiểu Khai nhìn lên đài: " Nga, đã bắt đầu rồi."

Ở sâu trên đài, có một cái bàn, ngồi trên đó đúng là người của công ty bất động sản Trung Hành. Tiểu Khai vừa liếc mắt nhìn thì chợt sững sốt, hắn vừa nhìn thấy được một người quen.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu trắng giống Tiểu Trúc, thoạt nhìn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, giờ phút này đang ngồi bên một lão nhân thản nhiên mỉm cười, lời nói có vẻ như đang vui vẻ, mái tóc buộc đuôi ngựa không ngừng lúc lắc, tràn ngập sức sống thanh xuân, cái mũi nho nhỏ đáng yêu đang nhướng lên, cộng thêm chiếc miệng anh đào nhỏ xíu, làm Tiểu Khai nhìn đến ngẩn ngơ một hồi mới thu lại ánh mắt.

Cô gái này không phải người khác, chính là cô gái trong tấm hình ở trong bao da mà ngày hôm qua Tiểu Khai nhặt được. Tiểu Khai nhìn lại Tiểu Trúc bên người mình, ngẫm nghĩ hai cô gái này một người thì trầm tĩnh, một người thì hoạt bát, đều xinh đẹp, thật sự khó phân biệt được rõ.

" Chẳng lẽ bạn trai của cô ta đúng là người của công ty bất động sản Trung Hành?" Tiểu Khai âm thầm nghĩ ngợi: " Lão nhân kia là ai? Là ông nội của cô ấy? Xem ra cô ấy cũng là một cô gái nhà giàu nga."

Lần này buổi đấu thầu của công ty Trung Hành, quả thật là rất lớn, bọn họ đã mua được một khu đất khoảng hơn ba vạn thước tại khu buôn bán mới, định thành lập một khu giải trí xa hoa, mà lần này đem đấu thầu, chính là muốn lựa chọn đơn vị thích hợp để tiến hành cả bố cục xếp đặt chỉnh thể cho khu đất. Thậm chí có thể nói, chỉ cần có được thắng được buổi thầu này, thì cũng đủ cung ứng cho nhiều đơn vị có tiền lời trong rất nhiều năm. Đó cũng chính là lý do Tư Mã tập đoàn đã cử người có chức vụ lớn tự mình đến buổi đấu thầu.

Mà buổi đấu thầu đại quy mô khổng lồ này, những đơn vị đến đây không những là những đại xí nghiệp nổi danh trong nước, Tiểu Trúc và Tiểu Khai cùng quan sát, cơ hồ mỗi xí nghiệp đi lên đài để tự giới thiệu đều là những đại xí nghiệp to lớn, lịch sử lâu đời, kỹ thuật hùng hậu, còn có những kế hoạch thật chu đáo, toàn là những cái tên rất kêu như " Kỹ thuật cao cấp chủ đạo cuộc sống", hoặc là " Nhân tính hóa xếp đặt", hay " Độc giả tiêu phí tâm lý" tất cả những danh từ này được xuất ra bất tận, làm hai người nghe một hồi thì đầu cũng lớn ra, mồ hôi lạnh tuôn xuống, khoảng hai mươi phút sau khi nghe xong thì hai người đối với bản kế hoạch của chính mình hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng.

" Tiểu Khai, hay là chúng ta về thôi." Một cô gái trầm tĩnh như Tiểu Trúc cũng cảm thấy xấu hổ: " Không cần phải lên để mất mặt nữa."

" Ân, tôi cũng nghĩ như vậy." Tiểu Khai gật gật đầu: " Mặc dù bản kế hoạch của Cổ quản lý có kém một chút, nhưng mặc dù chúng ta hao hết toàn lực đi làm cũng sẽ không có cơ hội gì."

" Đúng vậy." Tiểu Trúc khách quan nói: " Cạnh tranh quá kịch liệt, mấy xí nghiệp này, đừng nói kế hoạch bọn họ làm được như thế nào, chỉ cần quy mô, kích thước và danh dự trong ngành thì cũng đã vượt xa sự suy nghĩ của chúng ta rồi."

" Giờ phải làm sao?" Tiểu Khai có điểm không cam lòng nói: " Bỏ đi như vậy tôi cảm thấy thật không cam tâm."

" Không cần do dự nữa." Tiểu Trúc thật quyết đoán, quyết định chủ ý xong lập tức kiên định đứng lên, bỏ bản kế hoạch trong tay vào trong giỏ rác: " Chúng ta đi thôi."

" Nhưng…" Tiểu Khai còn đang do dự, đã nghe người chủ trì trên đài lớn tiếng nói: " Công ty kế tiếp, chính là Tư Mã tập đoàn. Xin mời quản lý Tư Mã Thính Tuyết tiên sinh."

Tiểu Khai đặt mông ngồi xuống: " Chúng ta nghe thử xem hắn nói gì đã."

Biểu hiện của Tư Mã Thính Tuyết quả nhiên không phụ với thanh danh của Tư Mã tập đoàn, hắn thập phần ưu nhã tiêu sái đi lên đài, cầm lấy microphone, còn chưa vội nói chuyện, đầu tiên lộ ra nụ cười mỉm đầy mị lực của người đàn ông từng trải, làm cho nhiều vẻ mặt của phụ nữ dưới đài cũng đều sáng lên, sau đó mới dùng âm thanh thật quyến rũ nói: " Chư vị đều biết, Tư Mã tập đoàn của chúng tôi sở dĩ có thể trong vài năm ngắn ngủi quật khởi nhanh chóng, trở thành đại xí nghiệp lớn nhất Trung Quốc, tất cả là vì bốn chữ " chất lượng làm nền", cho nên chúng tôi có ý niệm, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm được tốt nhất, làm được tận thiện tận mỹ, không có chút tỳ vết nào, chẳng những không lộ chút sơ suất, thậm chí cả chính mình cũng vậy, bởi vì chỉ có tự hà khắc với chính mình, yêu cầu nghiêm khắc mới làm ra được điều chúng ta muốn, đây là lời của người xưa đã nói, là đạo lý, là mục tiêu, vừa đạt đến đỉnh cao nhất cũng là tốt nhất, cảm ơn."

Một đoạn diễn văn này vừa xong thì lập tức dẫn đến một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tiểu Khai chú ý tới, những người ngồi phía sau của Trung Hành công ty cũng đều vỗ tay.

" Cũng thật sự có chút tài năng a !" Tiểu Khai nghiêng đầu cảm khái nói: " Tư Mã tập đoàn này mặc dù không có danh tiếng gì, nhưng xem ra quả thật có phòng bị mà đến a!"

Tiểu Trúc che miệng gật đầu, Tiểu Khai rõ ràng thấy được nàng đang lén bật cười.

" Di, cô cười cái gì chứ?" Tiểu Khai ngốc nghếch hỏi: " Chẳng lẽ tôi nói sai rồi? Chẳng lẽ Tư Mã tập đoàn rất có danh?"

Trên đài, Tư Mã Thính Tuyết đang xuất ra bản kế hoạch, rồi phân phó cho trợ lý của hắn chiếu lên màn hình.

" Oa !" Dưới đài nhất thời sợ hãi kêu lên. Nguồn:

Phần tài liệu này thật sự làm cho người ta phải than thở, hình ảnh có thể nói không chê vào đâu được để hình dung, người cẩn thận thậm chí có thể phát hiện, trên đó còn có những đoạn quảng cáo chi tiết đến mức không thể hơn được, cũng giống như lời của Tư Mã Thính Tuyết đã nói, đã dùng toàn bộ tâm huyết để làm bản kế hoạch này, bản kế hoạch như vậy nếu hòa cùng tài lực cường đại của Tư Mã tập đoàn, và những uy tín tuyệt đối của họ, thậm chí có thể nói nếu không có gì ngoài ý muốn, thì buổi đấu thầu hôm nay đã là vật nằm trong tay Tư Mã tập đoàn.

" Ông trời ! Đây mới chính là một bản kế hoạch tốt nhất a !" Tiểu Khai ngơ ngác nhìn lên đài, vô cùng cảm khái.

" Hừ ! Mấy thứ này chỉ rối loạn mà thôi, nếu hắn làm như vậy, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề." Bỗng nhiên, một thanh âm rất nhỏ vang lên bên lỗ tai Tiểu Khai, hắn chợt sửng sốt khoảng nửa giây rồi nhớ tới, đây là tiểu hài tử quái dị ở trong Vô Tự Thiên Thư, thanh âm của Tiểu Quan.

" Tiểu Quan, ngươi biết cái gì?" Tiểu Khai thử câu thông với Tiểu Quan ở trong lòng: " Theo ánh mắt chuyên nghiệp của ta, phần kế hoạch này tuyệt đối là cực phẩm a !"

" Oa ha ha, đương nhiên là không tốt rồi ! Làm như vậy nhất định sẽ chết người!" Tiểu Quan ở trong tâm linh Tiểu Khai không chút kiêng kỵ cười to: " Ngươi xem bản đồ này của hắn, đối diện khách sạn là bể bơi, ở giữa còn có một nửa ngọn núi, ngươi có biết đây là cái gì không? Đây là điển hình của Tán Tài Chi Cục( tiêu tan tài sản), trong khách sạn có bao nhiêu vàng bạc, sẽ bị nước chảy trôi đi hết. Hơn nữa nửa ngọn núi kia, càng ngăn trở tất cả con đường trở về, vì thế chỉ có tán tài, không có con đường tiến tài( tiền bạc đổ vào) đâu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio