Lúc Kira tỉnh lại, bệnh viện không còn một bóng người, tiếng ồn ào bên ngoài thật lớn. Nắm quyền đầu, khí lực thân thể giống như đã muốn khôi phục, nhưng là, vì sao cô sẽ ngất xỉu hử?
=.= chẳng lẽ cô không cẩn thận đụng trúng thanh Shuriken trong tay? Không, đây không phải là sự thật…
“Ha ha ha… Ta rốt cục cũng đi ra rồi!!!!” Thanh âm hưng phấn như vậy giống như đã từng nghe ở nơi nào.
“Phong Độn. Luyện Không Đạn!” Một tiếng nổ vang lên.
Mịa nó! Đây không phải tuyệt chiêu của Shukaku sao?! Kira không kịp nghĩ nhiều, lập tức kết ấn: “Độn!”
“Nee-chan! Cẩn thận!” Vừa mới mở to mắt Kira liền đối mặt với Luyện Không Đạn của Shukaku! Cho nên nói, thể chất của cô thật sự là bia đỡ đạn ư!
“Ba!” Shukaku lại phát ra một cái Luyện Không Đạn, cái Luyện Không Đạn phía trước liền bị lệch khỏi quỹ đạo, Kira chỉ bị ảnh hưởng một xí, ngã xuống mặt đất.
Shukaku nhìn bóng dáng trên đất, có chút kỳ quái nói: “Ta có phải đã gặp qua mi không? Cảm giác rất quen thuộc… A ha ha ha…”
Kira nghe tiếng cười rất hỉ cảm của hắn, rất không nể tình nở nụ cười.
Shukaku vươn một móng vuốt xách cô lên: “Vì sao mi cười? Bổn đại gia buồn cười lắm sao?!”
Kira ‘Khanh khách khanh khách’ nở nụ cười: “Là rất buồn cười!”
Shukaku nghe xong, mặt không chút thay đổi ném cô đi, lẩm bẩm nói: “Vì cái lông gì cảm thấy chán ghét như vậy nha…”
Đậu móa! Lúc ném người sao không rên một tiếng! Bỗng nhiên, thân thể bị cái gì bảo hộ, cúi đầu vừa thấy, đờ mờ, đầu lưỡi của Cóc đại ca á!
Nhìn cái miệng càng ngày càng gần của Cóc đại ca, Kira kêu to lên: “Cóc đại ca ta không phải côn trùng! Không cần ăn ta!”
Gamabunta nheo cặp mắt lại, đem cô thả xuống, nói: “Ai muốn ăn mi, không có mấy lượng thịt, cũng không đủ ta nhét kẽ răng!”
“A ha ha ha… Mi thật sự là đồ ngốc! A ha ha ha…” Shukaku thật không khách khí nở nụ cười.
Kira tay xoa thắt lưng, hô: “Móa, cái thằng ngay cả bao kéo búa cũng không biết chơi, còn dám cười ta!”
Bao kéo búa? Shukaku liếc mắt nhìn móng vuốt của mình một cái, ờ… Bộ dáng giống như rất quen thuộc… Cô nhóc này… À há… Không phải nhóc con kia sao!
Shukaku phe phẩy cái đuôi của mình, cười to: “Shura Yoru, đã lâu không gặp! Mi thế nhưng không chết!”
Naruto nhìn nhìn Kira, lại nhìn nhìn Shukaku, khó có thể tin kêu to: “Nee-chan quen biết Shukaku?!”
Kira ha ha cười: “Trước kia là Jinchuuriki của nó, bất quá, đã chết một lần, hiện tại kêu Kira.”
Gamabunta hít một hơi khói, nói: “Xem ra lời đồn là thật, bộ tộc Shura có khả năng tự mình phục sinh.”
Kira lắc lắc đầu: “Không phải phục sinh, sau khi sống lại có lẽ là… Một người khác hoặc… Một vật khác…”
Gamabunta rút đao ra: “Hiện tại không phải thời điểm để ôn chuyện, phải đánh thức linh môi, bằng không sẽ lớn chuyện!”
Kira còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Gamabunta đã bắt đầu nhảy a nhảy! Móa, vì cái lông gì không nói với cô một tiếng!
Kira cảm giác chính mình như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy, còn là loại tàu không thắt dây an toàn nữa!
“Phong Độn. Luyện Không Đạn!” Shukaku.
“Thủy Độn. Thiết Đạn Pháo!” Cóc đại ca.
Kira nhìn hai quái vật lớn, mặt không chút thay đổi nói: “Để cho bão táp đến càng thêm mãnh liệt đi!”
“A!” Nhìn xem, cô liền bị đá bay như vầy!
Naruto nhìn Kira rơi xuống, vội vàng hô to: “Cóc đại ca, nee-chan ngã xuống rồi!”
Cóc đại ca không kiên nhẫn kêu: “Dong dài, lát nữa lại cứu!”
“Luyện Không Đạn! Ha ha ha ha…” Shukaku y như bị tiêm thuốc kích thích.
Thời điểm Kira rơi xuống, hô to: “Bà đây sắp chết rồi, còn không nhanh tiếp bà!”
Bỗng nhiên một dúm hạt cát kéo cô lại, cô vững vàng đứng ở trên đầu Shukaku.
Shukaku kêu to: “Vì cái lông gì mi chết rồi còn muốn ra lệnh cho ta!!! A a a a… Thật phiền toái!!!! Luyện Không Đạn! Luyện Không Đạn!”
Kira liền đi theo bụng nó run lên run xuống, móa, cô dễ dàng sao!!!
“Nee-chan, chị khống chế hành động của nó! Em đánh thức thằng lùn kia!” Naruto kêu to.
Kira xem xét xung quanh mình, gấu mèo nhỏ đâu? Gấu mèo nhỏ đi nơi nào?
Thật sự chịu không nổi con nhóc trì độn này, Shukaku cười nhạo một tiếng: “Bị mi đạp lên kìa!”
Kira cứng ngắc nhìn dưới chân, quả nhiên, nữa cái đầu của gấu mèo nhỏ ở dưới chân cô! Còn nửa cái còn lại đâu? Ở trong hạt cát chứ đâu…
Kira vội vàng đào cậu ra, tràn đầy áy náy nói: “Gấu mèo nhỏ, chị không phải cố ý, không phải cố ý…”
Shukaku giữ chặt Kira lại: “Hiện tại cũng không thể để cho mi đánh thức hắn!”
Kira nhìn thoáng qua Naruto, mặt không chút thay đổi nói: “Naruto, chị bị bắt cóc, chuyện tình kế tiếp phải dựa vào em, ngủ ngon.”
“Nee-chan, chị đừng ngủ mà! Nee-chan!!!!” Naruto đã muốn phát điên luôn rồi.
Gamabunta cũng khẩn trương lên: “Naruto, ta không am hiểu biến thân, cho nên, mi kết ấn thay ta.”
Naruto cứng đờ: “Vì cái lông gì không ai chịu hỏi qua ý kiến của tôi…”
“Khốn kiếp! Cậu tỉnh lại cho tôi!” Bên tai truyền đến tiếng kêu của Naruto.
Vừa mới mở mắt liền đón nhận một quả đấm của Naruto… Hộc máu, vì cái lông gì đánh cô?
Naruto hô to: “Nee-chan, ngượng ngùng, ngộ thương rồi!”
Naruto em lại đây, chị cam đoan không đánh chết em đâu! Bỗng nhiên, sát khí bên người oanh động, đờ mờ, gấu mèo nhỏ tỉnh…
Gấu mèo nhỏ hung tợn nói: “Ta muốn các người đều phải chết!
Kira nhìn gấu mèo nhỏ, hai mắt đẫm lệ, gấu mèo nhỏ, tâm nee-chan thật sự vỡ thành mảnh vụn, vì cái lông gì luôn muốn giết chị?
Hạt cát nơi cổ càng ngày càng chặt, thể thuật của Kira căn bản là số , hoàn toàn giãy không ra, a! Shukaku đã muốn ngủ say rồi, đậu má, vừa mới nên đào tẩu! Hô hấp càng ngày càng không thuận… Gian nan hướng Sasuke bên kia nhìn một chút, Sasuke, nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nha… Cảm giác hít thở không thông làm cho cô lập tức rơi vào trong bóng tối…
“A ha ha ha… Vừa muốn chết một lần, cảm giác thế nào?” Là Shukaku.
Kira trợn trắng mắt liếc nhìn nó một cái: “Chết thì chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán!”
Shukaku trước mắt thật nhỏ bé, nói như thế nào đây… Chính là một cái manh vật đó nha… =.=
Kira lấy lòng nhìn Shukaku: “Shukaku, cậu cho tôi ôm một cái có được không?”
Shukaku hừ lạnh một tiếng: “Bổn đại gia là mi có thể ôm sao?!”
Bộ dáng ngạo kiều này làm cho Kira không còn lý trí, lập tức ôm lấy Shukaku vào trong ngực, kêu hô: “Quá manh rồi! Quá manh rồi!”
Một cái móng vuốt chụp lên trên mặt Kira, Kira nháy mắt bị chụp bay, khóe miệng chảy ra máu, Shukaku xù lông nói: “Không được ôm bổn đại gia!”
Kira sờ sờ khuôn mặt sưng lên, hai mắt đẫm lệ: “Móa nó, mi thật giống như gấu mèo nhỏ!” Không hiểu trái tim thiếu nữ gì hết!
Shukaku bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Kira, ngạo kiều nói: “Đến chơi oẳn tù xì nào!”
Khóe miệng Kira giật giật: “Vì sao đột nhiên chơi cái này?”
Shukaku nghiêng đầu: “Trước kia đáp ứng mi, nếu mi thả ta ra ngoài, ta liền chơi trò này với mi.”
Tâm tình Kira khó nói nên lời, nhưng là trong lòng thật cảm động, ắt hẳn Shura cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ?
“Bao kéo búa!”
“Bao kéo búa!”
“Bao kéo búa!”
Kira ngốc ngốc nhìn cái bao của mình, nhất thời không phản ứng kịp, cô thế nhưng thua cả ba lần!
Shukaku thật hưng phấn té trên mặt đất lăn lộn: “A ha ha ha… Mi thật đúng là đồ ngốc, mi không biết bổn đại gia có thể khống chế hạt cát sao?”
Mịa nó, còn có thể chơi xấu thêm chút nữa sao!!!!!
Shukaku dừng cười, đi đến trước mặt Kira, còn thật sự nói: “Shura, ta đã thực hiện lời hứa của ta.”
Khóe mắt Kira có chút ướt át, cô đáp một câu: “Tôi đã biết, thật cảm động…”
Shukaku không rõ cho nên rầm rì một tiếng, sau đó hướng cô phất phất tay: “Mi có thể đi rồi.”
Kira thốt ra: “Đi đâu?”
Shukaku đưa lưng về phía cô, bay tới một câu: “Thế giới nguyên bản của mi.”
Không đợi Kira nói thêm cái gì, cô liền cảm giác chính mình bị lôi đi, cả người một trận đau đớn…
Đôi mắt nhỏ của Shukaku có chút mất mát, cái đuôi buông xuống trên mặt đất, nó nhỏ giọng nói: “Shura, thật xin lỗi… Còn có… Hẹn gặp lại.”