Kira cau mày mở mắt ra, thật sự là đau chết cô rồi, tự bạo mất hồn như vậy, cô thật đúng là không dám khen tặng, nếu không phải vì cứu Itachi đại thần, cô mới không làm như vậy đâu!
Nhìn bài trí chung quanh một chút, ừm, đồ vật hiện đại, xem ra nơi này là nhà của kẻ có tiền… Bé trai đứng ở cửa nhìn cô thật đúng là đáng yêu, cặp mắt mèo kia thật xinh đẹp… Chờ một chút… Tóc đen, mắt mèo… Đậu móa! Này không phải là Illumi phiên bản nhỏ sao?!
Đây không phải là sự thật, không phải là sự thật… Đúng, cô nhất định là xuất hiện ảo giác…
“Chồng của chị chút nữa sẽ trở lại.” Cậu chớp chớp ánh mắt.
Kira giương lên một nụ cười không mấy gì đẹp mắt, hỏi: “Nhóc tên gì?”
Cậu bé trai nghiêng đầu một hồi, nói: “Illumi. Zoldyck.”
Ầm ầm ầm… Kira cảm thấy thế giới của chính mình đã bắt đầu sụp đổ, cô đều mang theo toàn bộ gia sản cùng ông xã xuyên không, như thế nào lại cho cô xuyên đến thế giới nguy hiểm như vậy!
Kích thích này thật sự là quá lớn, Kira thật không chịu thua kém bị dọa ngất đi rồi.
Illumi lén lút đến gần Kira, người phụ nữ này thật yếu, so với người đàn ông kia hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, vì sao người đàn ông kia sẽ coi trọng một người như cô? Nếu là cậu, khẳng định sẽ lựa chọn một cô gái có năng lực tương xứng với mình, mà không phải là một quả hồng mềm… Không phải, là một cái bánh hồng mới đúng.
“Cô ấy vừa tỉnh lại?” Phía sau Illumi lặng yên không tiếng động xuất hiện một người.
Thật là khủng khiếp! Illumi chưa từng nghĩ đến sẽ có người thần không biết quỷ không hay cách cậu gần đến thế! Thân mình nhỏ nhắn cứng ngắc, cậu mở miệng: “Hỏi xong tên của tôi liền ngất đi rồi.”
Itachi gật gật đầu, đem cánh tay lộ ở bên ngoài của Kira cẩn thận để lại vào trong chăn.
Illumi hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Vì sao không tìm một cô gái lợi hại? Cô ấy xem ra thật yếu.”
Itachi sửng sốt, sau đó cười khẽ một chút: “Ta không cần cô ấy cường đại, chỉ cần bình an là tốt rồi.”
Illumi hiển nhiên không rõ ý nghĩ nội tâm của Itachi, cậu nhìn nhìn Kira, lại nhìn nhìn Itachi, sau đó liền có vẻ đăm chiêu rời khỏi, cậu cần cùng phụ thân thảo luận nghiên cứu về vấn đề này một chút.
Itachi nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, nếu anh đoán không sai, Kira khẳng định hiểu biết thế giới này, cũng có lẽ như anh phỏng đoán, thế giới này không thể an toàn hơn thế giới nguyên lai.
Một hồi lâu sau, cô mới từ từ tỉnh lại, chống lại cặp con ngươi yêu dã kia.
Cô cười rộ lên: “Itachi đại thần.”
Cặp mắt kia lóe lóe, sau đó truyền đến thanh âm ôn hòa: “Vì sao không nghe lời?”
Thanh âm này cực kỳ ôn nhu, thế nhưng bằng vào bản năng Kira liền phát giác ra nguy hiểm, cô than thở một câu: “Nếu em nghe lời, không phải anh đã chết rồi sao.”
Trên đầu hơn một bàn tay to ôn nhu, cô bị ôm vào trong lòng ngực rộng lớn của anh: “Em có biết anh xem đến một màn kia có bao nhiêu thống khổ sao?”
Kira níu lấy áo anh, rầu rĩ nói: “Em đây nhìn anh chết không đau khổ sao?”
Cánh tay ôm cô siết chặt lại, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm kiên định của anh: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa.”
Kira cười khẽ một chút: “Anh không hối hận?”
Itachi dịu nhàng nâng cằm cô lên, còn thật nghiêm cẩn trả lời: “Không hối hận.”
Một nụ hôn hạ xuống, Kira cũng nhắm hai mắt lại, hơi thở vương vấn lẫn nhau, cô hé mở cánh môi, đón ý hùa theo đầu lưỡi của anh, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Itachi đặt cô lên chiếc giường mềm mại, bàn tay trượt vào trong áo cô…
“Khụ khụ khụ…”
Bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm đánh gãy thời khắc kích tình giữa hai người bọn họ, Kira đỏ mặt đẩy Itachi ra, Itachi sửa sang lại quần áo, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhìn người tới.
“Cùng đến phòng khách đi.” Kira nhìn người nọ, lập tức ngây người, đậu móa, người này không phải là ông nội của Killua sao! Dấu hiệu một ngày một giết, còn có bản tính cực độ yêu tiền.
Làm sao bây giờ, gặp được đồng loại! Cô cần phải tính toán thật tốt để đạt được càng nhiều lợi nhuận.
Zeno cũng cảm thấy cực kỳ quái dị, cụ thể còn nói không rõ ràng lắm.
“Gia tộc Zoldyck không nuôi người nhàn rỗi, nếu muốn ở lại nơi này, nhất định phải trả một cái giá tương ứng.” Silva mở miệng.
Itachi gật gật đầu: “Tôi không giết người vô tội.” Yêu cầu của anh rất đơn giản.
Silva tán thưởng nhìn Itachi một cái: “Cậu có biết chúng ta làm nghề gì?”
Itachi vuốt đầu Kira, trả lời: “Trước khi giao thủ tôi liền phát hiện trên người anh dày đặc sát khí, người bình thường không nên có.”
Zeno rất là hài lòng: “Ta cực kỳ coi trọng cậu, cậu tên gì?”
Itachi sửng sốt, sau đó dời tầm mắt về phía Kira, lúc đầu Kira còn không rõ nguyên do, sau đấy lại hiểu được, cô mở miệng: “Anh ấy gọi Itachi, tôi gọi là Kira.”
Zeno nhíu mày, không có dòng họ? Chẳng lẽ hai người bọn họ đang bỏ trốn? Nếu là như thế này, không bằng trực tiếp lưu lại.
Zeno uống một ngụm trà: “Không bằng gia nhập Zoldyck đi, trở thành con trai thứ hai của ta.”
Kira sửng sốt, sau đó nhìn nhìn Silva, mẹ của tôi ơi, hiện tại Silva vẫn phi thường trẻ tuổi, hắn còn chưa trở thành gia chủ của tộc Zoldyck đâu! Kira tựa hồ nghe thấy âm thanh bàn tính của Zeno…
Kira dịu dàng mỉm cười: “Chú hai, nếu muốn nhận con trai, không bỏ ra một ít lễ vật là không được đâu, nếu chuyện này thành, tôi sẽ là con dâu thứ hai của chú, có phải cũng cần một ít quà gặp mặt hay không?”
Kira trừ bỏ đối với Itachi còn giữ lại một ít thể diện ra, đối với những người khác, có thể không biết xấu hổ liền không biết xấu hổ! Thể diện có thể kiếm tiền sao? Không thể! Không thể còn giữ thể diện để làm gì!
Trái tim Zeno tạm dừng một nhịp, con nhóc này tựa hồ không dễ lừa gạt, Zeno cong lên một nụ cười: “Đều là người một nhà, không cần so đo nhiều như vậy.”
Kira cười đến thiên chân vô tà: “Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, tôi một đồng chú một đồng.”
Zeno lạnh mặt quát: “Con nhóc kia, cô chán sống?”
Kira cũng thu hồi tươi cười: “Đời người vừa mới bắt đầu, làm sao có thể chán chứ? Không giống như chú hai, đã qua một nữa đời người.”
Zeno hừ lạnh: “Vậy tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, đều cần trả tiền thì sao!”
Kira nghiêng đầu, không sao cả nói: “Mấy thứ này đương nhiên không cần tính, một con cá, một người ăn cũng là ăn, ba người ăn cũng là ăn, chú đừng keo kiệt như vậy chứ.”
Zeno nhịn xuống xúc động muốn bóp chết cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiền thù lao nhiệm vụ chia :, ta cô .”
Kira cũng không khách khí cãi lại: “Chú nằm mơ giữa ban ngày sao, chia :, tôi chú !”
Zeno ném cái chén, hô to: “Con nhóc thối vô dụng, cũng không phải cô đi làm nhiệm vụ!”
Kira cũng nhìn trái bầu vẽ cái gáo đập bể cái chén, rống giận: “Anh ấy là của tôi! Mọi thứ trên người anh ấy đều là của tôi, tiền đương nhiên cũng là của tôi! Chú đồ già không nên nết, chính mình không làm việc, còn muốn áp bức cô gái mềm yếu như tôi!”
Zeno hô hấp dồn dập: “Ai áp bức cô! Cô thô lỗ như vậy, mềm yếu chỗ nào chứ!”
Kira xoắn tay áo lên nắm râu của hắn, cô cười hồn nhiên mắng: “Ông già, râu của chú đều bạc hết cả rồi! Ánh mắt cũng không còn sáng nữa phải không!”
Zeno rất muốn bóp chết cô nhóc thối này, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể động đến cô! Hắn hối hận rồi! Vì cái lông gì lúc con nhóc này hôn mê, hắn không bắt lấy người đàn ông kia chứ! Thật sự là thất sách mà! Thất sách mà!
“Phụ thân đã lâu không vui vẻ như vậy rồi.” Silva. [ Anh xác định là vui vẻ sao?]
“Vợ của tôi cũng thế, khó được trẻ con như vậy.” Itachi. [ Anh xác định cô ấy từng thành thục sao?]
“Tiền thù lao nhiệm vụ chia như thế nào?” Silva.
“Chia : đi, nhưng tôi có thêm điều kiện, bảo hộ an toàn của cô ấy.” Itachi.
Silva trầm tư một hồi, hỏi: “Vì sao lại đề ra điều kiện này, lấy năng lực của cậu đã không thành vấn đề.”
Itachi nhìn cô gái nhỏ đang tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, cười khẽ: “Tôi không muốn xảy ra ngoài ý muốn.”
Silva gật gật đầu, sau đó nói: “Về sau cậu chính là em trai tôi.”
Itachi vẫn thản nhiên cười, tán gẫu vài câu với Silva.
“Itachi! Anh cười như hoa nở làm chi! Có phải làm gì sau lưng em không?” Kira buông Zeno ra, nhìn chằm chằm Itachi.
Itachi vẫn là bộ dáng yêu nghiệt kia, ôn nhu nói: “Cẩn thận thân thể.”
Kira nhất thời bị thu phục, ngoan ngoãn làm cho Itachi sờ sờ đầu, cảnh này ở trong mắt Zeno thấy thế nào cũng không hài hòa, bỗng nhiên, trên đầu Zeno cũng nhiều thêm một bàn tay, thanh âm già nua truyền đến: “Ngoan nha…”
Khóe miệng Zeno run rẩy, rống giận: “Phụ thân, người đang làm gì!”
Chỉ thấy ông cụ cười cực kỳ hiền lành: “Ta cảm thấy con cũng hy vọng ta làm như thế.”
Zeno vung ống tay áo, lập tức rời khỏi nơi này, thật sự là xuất sư bất lợi! Bị nhỏ xảo trá, già ghét bỏ…..