Nhắc tới truy tìm, Vô Ưu mới nhớ tới mấy tên trong cánh cửa sa mạc trong không gian.
Họ ngủ cũng đã lâu rồi, đến lúc nên tĩnh lại.
Mọi người thuê một quán trọ dừng chân, chọn một phòng thượng hạng, rộng lớn.
Sau đó, tạo một kết giới thả bảy người lúc trước bắt cốc Vô Ưu ra.
Cho họ uống một viên thức tĩnh đan, một lúc sau thì họ dần tĩnh lại.
Vừa tĩnh lại, chẳng hiểu sao bọn họ thấy đói và khát vô cùng.
Không quan tâm đến chuyện gì cả, chỉ muốn được có chút gì đó để uống và ăn thôi.
Dĩ nhiên rồi, ngủ cả mấy tháng trong sa mạc không đói với khát mới lạ.
Vô Ưu cũng không keo kiệt đem cho họ mấy chai nước suối và mấy chén cháo.
Nhịn ăn lâu không thể ăn đồ cứng liền được, sẽ có hại bao tử.
Cô vẫn rất lương thiện.
Ăn uống xong, họ mới phục hồi tinh thần lại nhìn mấy người Vô Ưu.
Đồng thời cũng phát hiện họ đã trở về thế giới tinh thần lực, càng cảnh giác đề phòng nhìn Vô Ưu.
Cô tươi cười vô hại nói.
- Các ngươi yên tâm.
Chúng ta không phải muốn giết các ngươi.
Chúng ta chỉ muốn các ngươi đưa chúng ta đến tổ chức gặp thủ lĩnh của các ngươi một chuyến.
Ta có một nhiệm vụ cần thuê các ngươi làm đây.
Mấy người nhìn nhau bèn gật đầu đồng ý, họ không đồng ý cũng không được.
Tinh thần lực của họ đã bị khống chế, thân thủ lại không bằng người.
Vô Ưu chỉ cần một ngón tay cũng có thể đưa họ lên bàn thờ ngắm trái cây.
Với lại cô cũng có nhiệm vụ cần thuê bọn họ, có tiền dại gì không nhận.
Thủ lĩnh có trách phạt thì họ cũng sẽ nói sự thật.
Đánh bại bọn người Vô Ưu hay không thì phụ thuộc bản lĩnh của thủ lĩnh rồi.
Họ cũng đã cố gắng hết sức.
Tổ chức của họ ở trong một lâu đài tráng lệ nằm heo hút trong rừng sâu.
Xung quanh được bao bọc bởi một bức tường kiên cố, và một rạch hào sâu đầy cá sấu.
Khá là rùng rợn nhỉ? Đến cửa lâu đài, tên đại ca nói với người gác cổng gì đó để họ mở cửa cho bọn họ và cả nhà Vô Ưu vào.
Bọn Vạn Mị đã ẩn thân đi theo, vì nơi này có quy định không thể vào cùng lúc trên năm người.
Vào bên trong, đại điện khá là rộng lớn.
Trên bụt cao, một người đàn ông đeo mặt nạ đen ngồi trên ghế, chống cằm nhìn bọn họ như một vị vua hi lạp cổ đại.
Hai bên có các vị lão già ngồi thành hai hàng, chắc là các trưỡng lão đi.
Sáu tên bắt cóc Vô Ưu vội đặt tay trước ngực cuối chào người đàn ông đó hô.
- Thủ lĩnh!
Đeo mặt nạ, ra vẽ thần bí.
Làm Vô Ưu nhớ lần đầu tiên gặp Bạch Ngân ghê, cũng đeo mặt nạ ra vẽ thần bí.
Nhưng Bạch Ngân lúc đó đeo mặt nạ là do tự tin quá mức về sắc đẹp của mình, luôn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất đẹp trai, nên che lại dung nhan dấu đi không cho người khác mê luyến.
Nhưng từ khi gặp được Vạn Mị, Vạn Vương, Mị cơ thì hắn cũng hết bệnh đó luôn rồi.
Còn tên thủ lĩnh này, không biết phía sau mặt nạ là một khuông mặt hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh hay là ma chê quỷ hờn gì đây?
Tề Cảnh Tuyên đang ẩn thân chọt Bạch Ngân hỏi tên thủ lĩnh có bà con gì với hắn không? Bạch Ngân hừ một tiếng đáp.
"Ai bà con với hắn chứ?".
Đôi mắt hình viên đạn bắn vào tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh trầm giọng nói.
- Các ngươi đưa bọn người đó đến đây làm gì? Đã hoàn thành nhiệm vụ sao?
Tên đại ca đáp.
- Thưa thủ lĩnh! Chúng tôi quả thật chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng người đã tìm được, chính là họ ạ.
Có điều họ cũng có nhiệm vụ thuê chúng ta ạ!
Tên thủ lĩnh nheo mắt nhìn cả nhà Vô Ưu.
Lạnh lùng nói.
- Các ngươi chắc cũng đã biết nguyên tắt của chúng ta.
Nếu muốn thuê chúng ta thì các ngươi phải giao vật mà chúng ta cần tìm trước, bởi các ngươi chính là đối tượng trong nhiệm vụ.
Cha Vô Ưu lên tiếng.
- Chúng ta không có vật các ngươi cần tìm.
Cũng không lấy đi thánh vật gì cả.
Dù có giết chết chúng ta các ngươi cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, mà ngược lại bị người khác lợi dụng biến thành sát thủ giết người thay kẻ khác thôi.
Tên thủ lĩnh vỗ mạnh vào tay vịn ghế quát.
- Ngươi nói thì ta tin sao? Khôn hồn thì mau giao vật ra đây.
Không thôi tất cả các ngươi hôm nay đều phải chết.
Đột nhiên, một tiếng cười thanh thúy vang lên.
- Ha ha ha.
Ai chết về tay ai thì chưa biết đâu.
Vô Ưu từ sau lưng cha nhẹ nhàng bước lên nói.
- Ta vốn cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, chỉ muốn bàn chuyện làm ăn thôi.
Nhưng ngươi cứ một mực cho rằng mình đúng.
Ta cũng không còn cách nào? Hôm nay đành cho nơi này biến mất vậy.
Mọi người hiện thân đi!
Tám người Vạn Mị lập tức xuất hiện, trên người phát ra nồng đậm linh khí, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng.
Họ là đang ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
À mà cũng không gọi chiến đấu, mà là sẵn sàng hành hung thì đúng hơn.
Vì họ vừa xuất hiện, uy áp phát ra đã khiến tất cả những người trong điện, kể cả tên thủ lĩnh cũng phải nghẹt thở.
Ngay cả tinh thần lực cũng bị uy áp đó áp chế.
Sáu tên vừa rồi đã nhanh chân chạy trốn nấp vào một góc trước, ngay khi thủ lĩnh vỗ ghế rồi.
Họ không muốn chết đâu.
Tên thủ lĩnh và vài vị trưỡng lão có mặt trong đó, đều trừng mắt khiếp sợ.
"Linh lực?" Tên thủ lĩnh cũng là một cao thủ tinh thần lực, dĩ nhiên là biết linh lực đại biểu cho cái gì? Họ đây là đá phải thiết bản rồi.
Trong đầu hắn mắn gia tộc họ Hoàng máu chó phun đầu, "dám lừa hắn nói là họ chỉ là luyện đan cấp hai.
Cấp hai gì chứ? Phát ra tới linh lực luôn có là thượng cấp luyện đan sư thì có.
Mà không phải một người, có tới người luôn.
Khốn kiếp họ Hoàng, chờ xem lão tử xử lý các ngươi."
Một vị trưởng lão già nua, công lực thâm hậu cố chịu uy áp, ra sức lên tiếng.
- Xin...xin các vị tôn giả dừng tay.
Chúng tôi quả thật có mắt như mù, không biết thái sơn.
Chúng tôi chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Quả thật không ngờ lại làm kinh động đến các vị tôn giả.
Chúng tôi ở đây thành thật xin lỗi, nhiệm vụ này...!chúng tôi sẽ hủy bỏ.
Xin các vị thu hồi áp lực đi ạ...!khụ khụ...!
Quả là ông ta đã cố hết sức rồi.
Tên thủ lĩnh cũng nói.
- Đại trưỡng lão nói đúng.
Nhiệm vụ này chúng ta xin bỏ.
Xin các vị thu hồi uy áp lại đi.
Tôn Vạn Ngộ biểu môi.
- Thật không thú vị.
Tưởng có thể đánh một trận ra trò chứ?
Nghe hắn nói thì nhẹ nhàng nhưng vào tai người khác, đặc biệt là bọn người tổ chức "xuyên không tìm tung tích" thì là từng trận từng trận xanh mặt.
Thấy vậy, Vô Ưu bèn cho mọi người thu hồi uy áp.
Cô cũng hơi thất vọng đấy! Không ngờ họ lại yếu như vậy.
Chính xác thì không phải họ yếu, mà do họ chỉ là tinh thần lực, còn cả nhóm cô chẵng những tinh thần lực mà còn thêm linh lực nữa.
Cộng thêm bọn tám người Vạn Mị, tu vi ai không mấy chục vạn năm.
Họ là người phàm, sao chịu nổi.
Uy áp được thu hồi, những người trong điện mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên thủ lĩnh ngồi lại trên ghế, lườm sáu tên vừa rồi nhanh chân trốn trước nói thầm.
"Đợi đó! Xong chuyện lão tử xử các ngươi!" Sau đó, bắt chúng mang ghế cho nhóm người Vô Ưu ngồi.
Bởi vì chỉ còn bọn chúng là đủ sức chạy việc.
Tên thủ lĩnh đổi giọng nịnh nọt chấp tay nói.
- Vừa rồi đã mạo phạm.
Xin các vị tôn giá bỏ qua cho.
Chúng tôi cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để kiếm tiền thôi.
Ngoài ra cũng không dám đắc tội các vị đâu.
Vô Ưu bèn lên tiếng.
- Chúng ta cũng biết điều đó, cho nên khi gặp mặt ta mới không ra tay tiêu diệt các ngươi.
Ta cũng chỉ muốn cho các ngươi biết chúng ta không có lấy thánh vật gì của gia tộc họ Hoàng cả.
Đối với bản lĩnh của chúng ta cần gì đến thánh vật tầm thường đó chứ.
Vô Ưu chỉ muốn nổ nổ một chút cho họ sợ thôi, chứ cô cũng đâu biết thánh vật là cái giống gì đâu.
Nhưng cha mẹ cô và bọn người của tên thủ lĩnh thì mồ hôi đầy đầu.
"Thánh vật mà hô tầm thường, thì vật gì mới không tầm thường đây?" Tuy nhiên, bọn Vạn Mị lại đồng loạt gật đầu, cùng hô.
- Đúng vậy! Thánh vật chỉ là đồ bỏ đi!
Lần này, tới Vô Ưu giật giật khóe miệng luôn.
"Họ còn nổ hơn mình nữa." Nhưng họ có nổ hay không thì không biết, Tôn Vạn Ngộ bèn đem cây thiết bản ra thì tên thủ lĩnh và các trưỡng lão đều trừng lớn mắt.
Trên cây thiết bản phát ra nồng đậm linh khí, cùng với uy áp chấn nhiếp thiên hạ.
Quả là một bảo vật trong thiên địa, không thể dùng từ thánh vật để hình dung nữa.
Còn có thể tự do phóng to, thu nhỏ nhưng ngoài Vạn Ngộ ra thì không ai có thể cầm nổi nó.
Tên thủ lĩnh run run hỏi.
- Cái này...!gọi là gì?
Tôn Vạn Ngộ đáp.
- Nó là thiện địa vũ trụ linh thánh khí.
Một côn đánh xuống có thể phá nát cả một vật thể nặng hàng ngàn tấn, cứng hơn kim cương.
Các ngươi nói thánh vật mà các ngươi tìm có phải đồ bỏ đi không?
Chưa cho tên thủ lĩnh và các trưởng lão nói thì Mị Cơ đã đưa ra một đan đỉnh màu vàng kim, còn tỏa hào quang rực rỡ và nói.
- Nếu như các ngươi muốn nói đó là đan đỉnh thì đan đỉnh này cũng là thiên địa vũ trụ linh thánh khí, có thể luyện ra tuyệt phẩm linh thánh đan dược.
Vậy các ngươi nói thánh khí đó có phải đồ bỏ đi không?
Mấy người bên nhóm tên thủ lĩnh đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào tai mình.
"Cái gì? Tuyệt phẩm linh thánh đan dược? Chỉ có trong thần thoại mới có thôi.
Chỉ cần ngửi thôi cũng có thể vượt qua tiên thành thánh.
Sao có thể được.
Vậy họ là ai?"
Cả nhà Vô Ưu thì không hề ngạc nhiên, bãn lĩnh tám người họ cao thì đương nhiên vật tùy thân cũng không thể tầm thường.
Như Vô Ưu có thể tạo ra không gian cho bất kỳ ai vậy.
Tên thủ lĩnh lắp bắp hỏi.
- Vậy...!vậy các vị là...!đã thành thần tiên...!mà không phải là thần thánh mới đúng?
Câu hỏi này cả nhà Vô Ưu, và ngay cả cô cũng muốn biết đây.
Nhưng mỗi khi hỏi họ, họ lại nói là khi nào cô đạt tới vạn ký ức tiền kiếp thì sẽ rõ.
Vạn Mị nhẹ nhàng đáp lời.
- Là ai không quan trọng.
Quan trọng là chỉ một ngón tay của một người trong số bọn ta có thể nghiền nát cái địa phương này của ngươi thành không khí.
Còn muốn hỏi gì nữa không?
Tên thủ lĩnh quơ tay cười hề hề nói.
- Dạ không không...!tôi sẽ không hỏi nữa.
Không hỏi nữa...!
Trong lòng tên thủ lĩnh kêu gào.
" Trời ơi! Lão tử sống gần ba mươi năm, đi qua nhiều thế giới.
Nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều người đẹp như vậy mà còn lợi hại nữa chứ.
Nhưng ai cũng hung dữ cả, chẳng ai có thể hiền lành tiếp xúc hết.
Đặc biệt là cô nhóc bé nhất kia, hình như mới là thủ lĩnh đúng hơn.
Mấy người đó đều nghe lời cô ta."
Chợt hắn thấy chị Linh đang ngồi bên cạnh mẹ và Vô Ưu, trong có vẽ hiền lành dễ gần, bèn nhìn nhiều một chút.
Chị Linh cảm giác có tầm mắt nhìn mình, nhưng không nhận ra ai.
Vì tên thủ lĩnh che mặt nạ khuất luôn khuông mặt.
Lại đang nói chuyện với Vô Ưu, nên cô cũng không nghĩ hắn đang nhìn cô.
Thấy vẽ ngơ ngác của chị Linh, tim tên thủ lĩnh chợt rung động, không khỏi nhìn nhiều một chút..