Trời bắt đầu hửng sáng, chiếu những tia nắng ấm áp lên những ngọn cây, chim chóc cũng bắt đầu hót liếu lo.
Trên tầng cao nhất của lầu các, Tuyết Ưu nhẹ nhàng cử động lông mi.
Cảm giác đau nhức toàn thân cùng đè nặng làm cô không khỏi kêu rên.
- Đau...đau quá! Nặng quá!
Nhưng nàng hoàn toàn không cử động được, toàn thân như mất đi tri giác.
Tiếng kêu nhỏ của nàng cũng đã làm người nằm trên thân nàng cả đêm từ từ tỉnh lại.
Hoàng Minh Trầm mở mắt thấy mình đang nằm trên người Tuyết Ưu, vật nhỏ của hắn thì vẫn còn nằm trong người nàng.
Hắn không khỏi xấu hổ.
- Sao đêm qua mình lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết vậy.
Còn...!
Hắn không khỏi đỏ mặt nhưng cũng vui mừng khôn xiết.
Nàng và hắn đêm qua đã viên phòng, nàng chính thức là người của hắn.
Càng kinh hỉ hơn là hắn phát hiện tay và chân trái của hắn đã cử động bình thường trở lại.
Cả người đã không còn cảm giác bên nóng bên lạnh nữa.
Thậm chí hắn nhìn ảnh chiếu của hắn qua chiếc gương đồng được gắn ở đầu giường, khuông mặt cũng đã tuấn tú trở lại.
Nàng đã cứu hắn, nàng đã trị hết cho hắn.
Hắn cảm động ôm nàng, hôn lấy môi nàng cảm giác có như vậy mới thể hiện tình yêu và sự cảm kích đối với nàng, vật nhỏ của hắn đang nằm trong người nàng cũng bắt đầu trướng lên.
Tuyết Ưu cảm giác môi hơi đau rát, thậm chí phần dưới cũng căng đau.
Nàng cố gắng mở đôi mắt nặng nề ra, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt nàng không khỏi sợ hãi kêu lên thất thanh.
- Aaaaaaa....!Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì ta? Mạch Nha ơi! Em ở đâu cứu ta với!
Nàng cố gắng cử động tay chân nhưng dường như không có sức lực.
Nàng đau khổ khóc to lên, miệng vẫn kêu.
- Mạch Nha! Mạch Nha! Mau cứu ta! Cứu ta!
Hoàng Minh Trầm thấy nàng thét lên sợ hãi cũng kinh ngạc.
Nhưng chợt nhớ lại lời Vô Ưu nói nên vô cùng đau lòng.
Hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt của nàng, dịu dàng nói.
- Tuyết Ưu! Ta là tứ vương gia Hoàng Minh Trầm là phu quân của nàng đây? Nàng không nhớ ta sao?
Tuyết Ưu lặp lại.
- Tứ vương gia? Phu quân?
Hoàng Minh Trầm gật đầu đáp.
- Đúng vậy! Là ta!
Nhưng Tuyết Ưu không tin, nàng lắc mạnh đầu, vừa khóc vừa nói.
- Không! Ngươi không phải...ngươi không phải Tứ Vương gia.
Hắn đã nói ta là yêu quái còn ném ta đến một nơi hoang vắng lạnh lẽo.
Thì làm sao có thể ở đây? Ngươi nói dối, ngươi gạt ta.
Ngươi không phải tứ vương gia!
Hoàng Minh Trầm không khỏi đau xót nói.
- Tuyết Ưu! Ta đúng là tứ vương gia a? Nàng còn nhớ mình đang ở đâu không?
Tuyết Ưu thì thào nói.
- Ta...ta nhớ ta đang tắm trong phòng ở Vô Âm các.
Hoàng Minh Trầm mỉm cười.
- Vậy nàng nhìn xem đây là đâu?
Tuyết Ưu đưa mắt nhìn xung quanh, nàng không khỏi kinh ngạc.
- Đây là đâu? Đây không phải Vô Âm các!
Hoàng Minh Trầm đáp.
- Đúng vậy! Đây không phải Vô Âm các mà là Lâu các là nơi ở của ta.
Kể từ hôm nay cũng sẽ là nơi của nàng, chỉ có nàng và ta.
Tuyết Ưu! Đêm qua cũng tại nơi đây chúng ta đã là của nhau, nàng đã chính thức thành vương phi của ta, thành chủ nhân của tứ vương phủ.
Sau này ta sẽ che chở bảo vệ nàng, sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.
Tuyết Ưu đừng khóc nữa.
Hãy tin ở ta!
Tuyết Ưu trố mắt nhìn hắn hỏi.
- Ngươi thật sự là Tứ vương gia? Không phải gạt ta?
Hắn gật gật đầu.
- Không tin nàng có thể hỏi thị nữ Mạch Nha của nàng!
Tuyết Ưu lại hỏi.
- Mạch Nha! Em ấy đang ở đâu?
Hắn đáp.
- Có thể đang ở dưới lầu chờ chúng ta đi!
- Ta muốn gặp em ấy!
- Vậy phải tắm rửa thay y phục trước đã.
Nàng muốn để tình trạng này gặp người sao?
Tuyết Ưu xấu hổ đỏ mặt.
Lắp bắp nói.
- Ngài....ngài....đứng dậy....trước đi!
- Vậy nàng phải thả lỏng ta mới lấy nó ra được a.
Của nàng đang siết chặt nó đây này!
Hắn vô lại chỉ chỉ vào bên dưới khiến mặt Tuyết Ưu càng đỏ hơn nữa.
- Làm...làm...làm sao thả lỏng?
Hắn cười đáp.
- Để ta giúp nàng!
Rồi hắn ngậm lấy nhủ hoa của Tuyết Ưu nút mạnh khiến nàng không khỏi kêu rên.
Thế là, một màn xung cung đồ sống lại trình diễn.
Tuyết Ưu không có sức lực chỉ có thể dựa vào hắn.
Hoàng Minh Trầm gọi người chuẩn bị nước tắm và thức ăn, rồi tự bế nàng đến tắm rửa thay quần áo, chải đầu cho nàng.
" Đúng như nàng nói nàng đã không như hôm qua.
Không có khí chất sắc sảo bức người, không có ánh mắt thu hút người khác.
Ngược lại là ánh mắt hồn nhiên, trong sáng.
Nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc xinh đẹp động lòng người!" Có lẽ hắn thích nàng của ngày hôm nay hơn, nhu mì, yếu ớt để hắn có thể che chở nàng, là chổ dựa cho nàng.
Chứ không phải là ngước nhìn nàng, sợ hãi nàng rời đi hắn.
Xong, hắn lại bế nàng xuống phòng ăn trước sự kinh ngạc của đám gia nhân.
- Sao vương gia và vương phi hôm nay khác quá vậy? Vương gia đã bình thường trở lại, mặt cũng đã khôi phục vẽ đẹp ban đầu.
Còn vương phi thì cũng như vậy nhưng hình như là thiếu cái gì đó thì phải?
Nhưng thiếu cái gì thì họ cũng không rõ.
Họ cũng nhìn nàng nhưng không có ánh mắt tham lam như hôm qua.
Hoàng Minh Trầm không khỏi hài lòng, bắt đầu gắp thức ăn và cẩn thận đút cho nàng từng miếng.
Hắn thầm nói trong lòng.
" Như vậy thật là tốt.
Ta không sợ ai sẽ cướp nàng với ta nữa.
Ta cũng hoạt động bình thường trở lại, tất cả là nhờ có nàng.
Tuyết Ưu!".
Rồi hắn lấy khăn lau miệng nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Mạch Nha vừa bước vào, thấy cảnh tượng đó không khỏi vui mừng.
Vừa thấy Mạch Nha, Tuyết Ưu vui mừng hô lên.
- Mạch Nha! Mạch Nha! Em làm gì bây giờ mới đến, ta chờ em rất lâu!
Mạch Nha hành lễ, rồi kinh ngạc nhìn Tuyết Ưu.
Hoàng Minh Trầm lên tiếng giải thích.
- Công chúa của ngươi đã trở về trước đây!
Mạch Nha hiểu rõ gật đầu, Tuyết Ưu thì trố mắt nhìn hai người nghi vấn hỏi.
- Trở về trước đây? Là như thế nào? Ta trước giờ đều không phải như vậy sao?
Mạch Nha bắt đầu giải thích đem chuyện Vô Ưu đã nói trước đây với nàng thuật lại tất cả cho Tuyết Ưu nghe.
Còn kể lại những gì xảy ra sau khi Tuyết Ưu nuốt viên ngọc.
Tất nhiên là sẽ còn vài chi tiếc cô không kể rồi vì có mặt Hoàng Minh Trầm ở đây, cô đợi chỉ có người cô sẽ kể.
Như chuyện ăn khoai lang thay vì ăn cỏ, chuyện trừng trị ba tên ác nô, bởi trên đường đến Thanh Vân các Triệu quản gia có cầu xin cô, xin vương phi đừng nói cho vương gia biết.
Ông đã trừng trị chúng thích đáng, đuổi chúng đến điền trang rồi.
Vì cuộc sống sau này trong vương phủ nên Mạch Nha cũng đồng ý và cô cũng biết công chúa lúc đó cũng không để trong lòng.
Còn cả chuyện Công chúa cho cô tiền tùy ý cô tiêu xài nhưng chỉ nói là lượng thôi, tiền của ba tên kia và lệnh bài thì không nói đến.
Vì lệnh bài có thể tự ý ra vào vương phủ bất cứ lúc nào nên cô cũng không nói.
Đến chuyện hôm qua cô xin nghỉ một ngày, cô nói ra ngoài mua chút đồ, rồi gặp mặt đồng hương lưu lạc đến đây, thấy họ hoàn cảnh khó khăn nên cô đã dùng toàn bộ số tiền mà công chúa cho mua một căn nhà và cho họ số vốn làm ăn.
Vì để giúp họ quen hoàn cảnh sinh hoạt nên cô đã ở căn nhà mới đó sắp xếp cho họ một đêm đến sáng nay mới về.
Tuyết Ưu nghe xong, không khỏi đau lòng, cô khen Mạch Nha làm rất tốt.
Nhưng lần sau đừng ở bên ngoài qua đêm, rất nguy hiểm, Mạch Nha cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng đó chỉ là Mạch Nha kể một phần về Tuyết Ưu, cô cũng không thấy mình có thay đổi gì cho đến khi Hoàng Minh Trầm cho lui hết hạ nhân chỉ còn lại Mạch Nha, hắn mới đem phần còn lại kể cho Tuyết Ưu.
Chuyện cô đánh ngất hai phụ bếp rồi đốt nhà bếp, sau đó gặp hắn.
Rồi chuyện nàng chữa bệnh cho hắn, và lời thề của hắn, cả chuyện vì sao hắn phải thề độc cũng kể.
Nghe xong đừng nói Tuyết Ưu ngay cả Mạch Nha cũng há to mồm.
Nàng lợi hại thế sao? Chuyện công chúa đốt nhà bếp Mạch Nha hoàn toàn không biết nha! Nhưng thấy vương gia không trừng phạt công chúa nàng cũng vui mừng.
Sau đó thì Hoàng Minh Trầm có việc phải sử lý nên rời khỏi, để Mạch Nha ở lại hầu hạ Tuyết Ưu.
Mạch Nha bắt đầu đem phần lúc nãy kể thiếu toàn bộ nói cho Tuyết Ưu.
Tuyết Ưu lại một phen run rẩy.
Nàng đánh ba tên côn đồ, lột sạch và vẽ chữ lên bụng chúng còn cướp sạch mọi thứ của chúng.
Chuyện mà trước nay nàng chưa từng làm cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Nàng chỉ muốn bình thản mà sống, không muốn hơn thua tranh đấu gì cả.
Vậy mà sau khi nuốt viên ngọc nàng lại làm được và làm rất tốt.
Nàng mở hộp trang sức mà mẫu phi để lại, cầm lên chiếc trâm, đúng là đã thiếu một viên ngọc.
Nàng không khỏi ôm vào lòng khóc nức nỡ.
Mạch Nha vỗ về nàng và thuật lại lời mà lúc trước nàng đã từng nói với cô.
( chính xác là Vô Ưu)
- Công chúa từng dặn em đừng bao giờ khóc nữa, nước mắt không giải quyết được vấn đề.
Nếu muốn tồn tại trong xã hội này chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ, có càng mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ người mình quan tâm nhất!
Tuyết Ưu nín khóc, đúng vậy! nàng phải trở nên mạnh mẽ.
Dù không nhớ rõ mọi chuyện nhưng theo lời kể, nàng cũng hiểu ra rằng nàng thực tế không phải yếu đuối mà nàng đã cố chôn dấu sự mạnh mẽ sâu trong đáy lòng, viên ngọc cũng chỉ là đem nó thức tỉnh mà thôi.
Nàng cũng có thể trở nên mạnh mẽ mà không cần đến viên ngọc.
Tuyết Ưu đã nghĩ như vậy và ôm cây trâm vào lòng mỉm cười.
Mạch Nha mới nói sự thật là cô đem số tiền đó ra ngoài thành mua vài chục mẫu ruộng tốt cùng vài trăm mẫu đất hoang kèm một ngọn núi.
Rồi mua mười mấy nô lệ cùng bốn thị về với văn tự bán đứt đưa đến đó để trồng trọt khai hoang.
Cô cho họ xây tạm hai gian nhà tranh để ở, sau đó từ từ cho xây dựng nhà ở kiên cố.
Cô mua hạt giống hoa màu phân ra cho họ và chỉ ở đâu nên trồng loại nào.
Mạch Nha xuất thân từ nông dân, mà Mạch Khê quốc lại là vùng trù phú về nông nghiệp, người dân có kinh nghiệm trồng trọt rất cao nên sản lượng mỗi năm đều cao hơn các nước khác.
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đó, cô cho bốn thị về canh giữ nơi đó và một quản sự trong coi.
Cô vào thành đến một cửa hàng hương liệu đưa một vài hộp son, phấn và túi thơm mà cô tự chế tác lúc còn ở hoàng cung Mạch Khê quốc.
Lúc đó, có nhiều cung nữ thái giám hoặc là vì bản thân hoặc để lấy lòng chủ tử đều đến tìm cô hỏi mua.
Nhưng vì sợ gây rắc rối cho công chúa nên cô không dám bán nhiều, chỉ một tháng bán ra vài hộp đủ tiền cho hai người sinh sống là được.
Bà chủ là người thông minh, vừa ngửi là biết hàng thượng phẩm nên ra giá cao mua công thức, nhưng Mạch Khê chỉ yêu cầu chia hoa hồng mỗi tháng / lợi nhuận là được.
Tính tới tính lui bà chủ mới đồng ý với yêu cầu là cô chỉ cung cấp công thức cho cửa hàng bà.
Thế là khế ước được hình thành.
Trong người Mạch Nha lúc đó còn lượng, thế là cô đi dạo một vòng hoàng thành, ở trong một đường nhỏ thấy một quán trọ nhỏ đang treo bảng bán.
Hỏi ra thì biết con trai lão chủ quán do bị bệnh cần tiền chữa trị nên mới phải bán đi.
Sau khi xem xét và thương lượng thì cô mua quán trọ với mức giá lượng.
Số tiền còn lại cô bỏ ra lượng cho người tu sửa lại quán.
Xong xuôi mọi việc, thấy trời đã sắp tối, cô định trở về vương phủ thì giữa đường gặp lại đồng hương.
Lúc nhỏ nhà ở cạnh nhau nhưng do nhà nghèo, anh lại là con lớn mà lại không được thương yêu nên bị bán làm nô bộc.
Hỏi ra hoàn cảnh thì được biết hiện tại anh bị bán cho một lão phú hộ, làm gã sai vặt, hằng ngày bị ức hiếp đánh đập.
Hôm nay lão bắt anh đi mua đồ nhưng khi tới nơi nó đã không còn bán, anh sợ về lại bị đánh nên không dám về.
Nghe vậy, Mạch Nha mới dắt anh về gặp lão để chuộc thân.
Lão phú hộ nhìn thấy Mạch Nha là một cô bé nên cũng khinh thường, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài tứ vương phủ thì run cầm cập, lập tức đem giấy bán thân đưa cho Mạch Nha còn cười hề hề nịnh hót.
Dân thường sao dám chóng lại vương gia.
Mạch Nha dẫn anh ta về quán trọ mới mua, bảo anh ta sau này cứ yên tâm ở đây giúp đỡ việc kinh doanh quán trọ.
Thấy anh ta là người thật thà nhưng cũng thông minh lại biết chút ít chữ nghĩa nên cô để anh ta làm chưởng quầy luôn.
Thấy trời đã tối hẳn cô mới nghĩ lại đó một đêm rồi sáng lên đường trở về.
Vừa về thì quản gia đã dẫn cô đến một lâu các nói là vương phi ở đó chờ cô.
Thế là, cô đi theo ông ta đến đây.
Cô nói với Tuyết Ưu đây chính là bước đầu tiên để thành lập thế lực của công chúa.
Sau này chúng ta sẽ mở rộng thật lớn, nếu như có biến cố công chúa còn có chổ để dựa vào, không sợ bị ai chà đạp.
Tuyết Ưu ôm chầm lấy cô, cảm động rơi nước mắt.
Nói cảm ơn liên tục.
Mạch Nha cũng ôm lấy Tuyết Ưu nói rằng trên đời này Tuyết Ưu chính là người thân duy nhất của cô, người thương yêu cô.
Không nghĩ cho công chúa thì nghĩ cho ai đây.
Với lại đó cũng là tiền mà công chúa cho cô.
Nếu không làm sao cô có thể làm được gì.
Thế là hai người ôm nhau khóc cho thỏa mãn, rồi vứt mọi thứ sang một bên nhìn nhau cười.
Kể từ hôm nay, họ chính là chị em ruột thịt mà không còn là công chúa và thị nữ nữa.
Cùng nhau mạnh mẽ, cùng nhau phát triển thế lực của chính mình.
Một thời gian sau, tin đồn tứ vương gia hết bệnh đã truyền đến tai hoàng đế.
Ông cho người triệu kiến chàng vào hỏi cho ra lẽ, thì Hoàng Minh Trầm đem toàn bộ sự việc kể cho Hoàng đế nghe, đồng thời cũng nói về lời hứa của chàng đối với Tuyết Ưu.
Hoàng đế nghe xong tức giận nói Tuyết Ưu không biết tốt xấu, nhưng khi nghe Hoàng Minh Trầm giải thích vì sao nàng phải bắt chàng hứa như vậy, hoàng đế mới lui cơn thịnh nộ nhưng vẫn bán tín bán nghi.
Hoàng Minh Trầm lại đem lời nói của Vô Ưu lúc trước nói là nếu muốn nạp thiếp thì phải bỏ nàng hoặc là cho nàng rời xa nơi này, vì nàng không muốn thánh góa phụ cũng không muốn ở cạnh người bị bệnh thối rữa.
Thời cổ đại phụ nữ bị chồng bỏ rất khó sinh sống mà nàng dám nói ra điều đó, khẳng định là không phải chuyện đùa.
Mấy văn vỏ bá quan có ý định muốn đưa con gái vào tứ vương phủ, cũng bị đập tan thành mây khói.
Từ từ thối rữa mà chết nha! Không chỉ vương gia mà cả người con gái cũng bị luôn, ai mà lại dám nhảy vô chứ?
Có người hỏi tại sao vương phi lại không bị gì.
Minh Trầm cũng thuật lại lời giải thích lúc trước Vô Ưu nói nhưng cũng thêm chút đỉnh cho những kẻ có dã tâm không còn đánh chủ ý lên nàng.
Chàng nói.
- Là do nàng đã dùng tất cả năng lực nàng có được phá hủy yêu trận, cơ thể nàng cũng đã bị âm dương khí xâm nhập vào giống như ta.
Nên chúng ta đều sẽ không có chuyện gì? Với lại nàng đã dùng hết toàn bộ năng lực mình có, suýt nữa mất mạng.
Bây giờ sức khỏe suy yếu cần được tĩnh dưỡng thời gian dài.
Hy vọng phụ hoàng hạ lệnh, đừng cho các nương nương hạ lệnh truyền nàng vào cung, cùng với các vị phu nhân, tiểu thư đừng đến cửa làm phiền nàng để tránh ảnh hưởng sức khỏe nàng.
Ngay cả nhi thần cũng mới hồi phục cũng cần có thời gian tịnh dưỡng.
Cho nên xin phụ hoàng ân chuẩn miễn các yến tiệc không cần thiết, để nhi thần và nhi tức có thời gian nghĩ ngơi hồi phục sức khỏe sớm sinh cho ngài một hoàng tôn trắng trẻo khỏe mạnh ạ!
Nghe đến hoàng tôn, hoàng đế không khỏi cười toe toét.
Hoàng tôn nha! Tuy ông không ít con cháu nhưng Hoàng Minh Trầm là đứa con ông thương yêu nhất, xem trọng nhất, cũng là ông có lỗi nhất, tuy ông đã ra lệnh cho hắn vĩnh viễn không tham gia triều chính làm một nhàn tản vương gia.
Nhưng có một số việc, ông vẫn gặp riêng hắn để bàn bạc.
Nếu có thể ông rất muốn truyền ngôi cho hắn.
Nhưng mẫu phi hắn không chấp nhận, hắn càng không chấp nhận.
Ông cũng không thể ép buộc.
Nhưng không có nói là không thể truyền ngôi cho hoàng tôn nha!
Và thế là cái ngai vàng mà các vị hoàng tử của ông người tranh ta đoạt, sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng lại rơi vào đứa bé chưa ra đời của Hoàng Minh Trầm không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Hoàng đế chỉ mới thôi, còn khá trẻ để chờ hoàng tôn lớn lên mà.
Rồi một năm sau, một đôi long phượng thai ra đời khiến hoàng đế không khỏi mắt tỏa sáng.
Ô...ô...!hoàng tôn, hoàng tôn nữ a! Ông sắp thực hiện ước mơ phiêu bạc nhân giang được rồi.
Và năm sau, ngôi vị được truyền cho thế tử Hoàng Minh Luân trước sự chứng kiến của thần dân thiên hạ.
Và khuông mặt như đưa đám của vị tân hoàng đế.
" Ông nội a! Cha a! Mẹ a! Sao các người nhẫn tâm bỏ con lại mà đi hưởng thụ một mình vậy? Con không chịu đâu? Ô...ô...con cũng muốn đi phiêu bạc đây đó a!" Nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng của hắn, họ chỉ tung hô.
- Hoàng thượng vạn tuế!.