Vô Ưu ngủ gần cả tháng mới tĩnh lại, nhưng cũng may Vạn Mị đã mang cô vào không gian linh thủy, nên có thể điều chình thời gian cho cả nhà cô không lo lắng.
Vô Ưu vừa mở mắt ra thì đã thấy bảy khuông mặt, mười bốn con mắt tập trung nhìn cô.
Cô yếu ớt hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Vạn Mị đỡ cô ngồi dậy, cho cô uống một ngụm linh thủy, rồi nói.
- Nàng đã ngủ gần một tháng rồi.
Chúng ta đều rất lo lắng.
Nàng cảm thấy trong người thế nào?
Vô Ưu bất ngờ.
Cô đã ngủ gần một tháng? Chuyện gì đã xảy ra? Cô yếu ớt hỏi.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại có thể ngủ lâu như vậy?
Vạn Mị dịu dàng đáp.
- Nàng trong lúc hoảng sợ đã kích phát năng lượng tạo ra không gian nên khiến năng lượng bị khô cạn, mới bị ngủ lâu như vậy?
- Không gian? Chẳng lẽ...!
Cô nhớ đến cái vùng tối đen như mực ấy.
Không lẽ là nơi đó? Nhưng sao lại tối đen vậy? Cô thử dùng ý thức thăm dò nhưng lại thấy đầu đau như búa bổ.
Cô ôm đầu lắc mạnh, Vạn Mị ôm cô vào lòng nói.
- Vô Ưu! Nàng đừng tùy tiện sử dụng ý thức, nàng còn rất yếu, không gian chỉ mới là bước đầu hình thành, nàng cố dò xét sẽ bị phản phệ.
Để nàng hoàn toàn khôi phục sức lực đã sau đó hãy vào xem.
Vô Ưu ngưng lại dòng ỳ thức, đầu cũng hết đau nhức.
Cô mệt mỏi dựa vào người Vạn Mị, nói.
- Ta mệt quá.
Muốn ngủ tiếp!
- Được! Nàng cứ ngủ.
Nơi đây là không gian linh thủy, nàng muốn ngủ bao lâu cũng được.
Nhưng nàng nhất định phải tĩnh lại đấy!
Vô Ưu gật gật đầu rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Bảy người nhìn nhau, thở dài rồi lại tiếp tục canh giữ bên cạnh cô.
Lại một tháng sau, Vô Ưu tĩnh lại nhưng lại thấy bụng đói cồn cào đến mức không chịu nổi, cô vội gọi to.
- Vạn Mị! Vạn Mị! Ta đói quá!
Bảy người đang ngồi xếp bằng tu luyện ở bên ngoài, nghe Vô Ưu gọi vội vui mừng chạy vào.
Thấy cô kêu đói, Vạn Mị bèn biến ra cho cô một tô cháo nóng vừa ăn.
Không kịp chờ đợi, Vô Ưu đã vội bưng tô cháo húp một hơi cạn sạch.
Nhưng cô vẫn thấy vô cùng đói, Vạn Mị lại cho thêm một tô to hơn nhưng kết quả Vô Ưu vẫn vô cùng đói.
Tề Cảnh Tuyên cho cô một tô cháo cá thật to, nhưng ăn hết Vô Ưu thấy đói.
Bảy người nhìn nhau, sau đó Bạch Ngân cho cô một con gà nướng, Khánh Vân cho một con vịt quay, Kim Nhân cho một con heo sữa quay, Vạn Vương lại cho một bàn hải sản, Vạn Ngộ lại cho thêm một thúng chuối và đào.
Nhưng đều không thể khiến Vô Ưu no được.
Vạn Mị di chuyển tất cả trái cây ở không gian linh thủy đều đem vào.
Kết quả, cô ăn mất tấn dưa hấu, tấn trái cây các loại, uống một ngàn trái dừa xiêm, thêm củ nhân sâm một ngàn năm nữa mới tạm thời cảm thấy hơi no.
Xong rồi lại tiếp tục ngủ.
Bảy người đều trợn mắt há hóc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy có người một lúc ăn kinh khủng như thế.
Cũng may không gian sản xuất rất mau, nếu không thật không biết đào đâu ra một lúc nhiều thức ăn như vậy.
Một tuần sau, Vô Ưu lại một lần nữa tĩnh lại, nhưng lần này là kêu khát nước.
Không chần chờ, Vạn Mị mang cô ngay ra biển linh thủy.
Cô khum xuống uống một hơi, cả biển linh thủy rộng lớn vô ngần đã tụt xuống m nước.
Cũng may là linh thủy không bao giờ cạn, một lúc sau lại đầy lại như cũ.
Nếu không chỉ cần vài lần là biển cũng có thể cạn khô.
Ba ngày sau, Vô Ưu mới hoàn toàn tĩnh hẳn, không đói cũng không khát nữa.
Khỏe mạnh tung tăng, nhảy nhót như ngày thường.
Bảy người đều thở phào nhẹ nhõm, họ cũng đã hiểu vì sao cô lại ăn và uống nhiều như vậy.
Đó là, cô đã dùng chúng để bổ sung vào năng lượng đã tiêu hao.
Vô Ưu thử dùng y thức tiến vào không gian mới hình thành, thì thấy cũng toàn bóng tối và bóng tối.
Cô thất vọng trở ra, hỏi Vạn Mị hắn nói là do cô ép bức hình thành ra không gian nên tạm thời nó sẽ vẫn cứ như vậy.
Chờ đến lúc cô đủ năng lực rồi sẽ có thể tự biến hóa nó theo ý mình, muốn không gian thành như thế nào thì thành thế ấy.
Nếu bây giờ cô cố ép quá cũng không tốt, sẽ làm vỡ đi nền móng mới hình thành, đồng thời cũng sẽ khiến cô ngủ lâu như vừa rồi.
Tuy hơi thất vọng, nhưng Vô Ưu cũng không cưỡng cầu, cái gì cũng phải từ từ, không thể gấp rút được.
Cô bắt đầu trở ra sinh hoạt như bình thường.
Cũng nhờ Vạn Mị đưa cô vào không gian điều chỉnh thời gian, nên khi cô trở ra cũng chỉ mất vài tiếng.
Nếu không cả nhà lại một phen lo lắng rồi.
Thời gian qua, Vạn Vương cũng đã hết lòng quan tâm chăm sóc cô, nên tạm thời cô sẽ không ghét hắn nữa.
Nhưng trong sâu thẳm trong tâm cô, cô vẫn còn ghét hắn.
Cô cũng không hiểu vì sao như vậy? Thôi mặc kệ tới đâu hay tới đó thôi.
Dù là biết không thể cưỡng cầu, nhưng Vô Ưu vẫn suy nghĩ xem mình nên tạo ra một không gian như thế nào? Các không gian của bảy người của Vạn Mị cô đều xem qua, chỉ có của Vạn Mị là một hệ thống huấn luyện đặc biệt.
Còn sáu cái khác cũng tương tự như không gian linh thủy thôi.
Vì thế, cô muốn tạo ra một không gian khác biệt một chút.
Thậm chí, sẽ không bị khống chế khi ở trong không gian của người khác.
Cô muốn đó sẽ là tập hợp của mọi nơi, từ biển cả cho tới sa mạc.
Từ đồng bằng cho tới rừng núi.
Từ ban ngày cho tới ban đêm, từ mùa xuân đến mùa đông.
Nhưng chúng sẽ phân chia ra và ngăn cách bởi một cánh cửa, bởi nếu chúng hợp lại thì có khác gì trái đất đâu.
Cô muốn mỗi một cửa sẽ là một sự khác biệt.
Kể cả có thêm những hệ thống trò chơi giống như Vạn Mị vậy.
Nhưng mà cô cũng không biết có thể tạo ra được không nữa.
Có vẽ rất khó khăn, nhưng cô tin chắc chỉ cần có quyết tâm thì sẽ làm được thôi.
Thấm thoát cũng đến tết nữa rồi, cũng như mọi năm mọi người đón tết rất vui vẽ.
Tuy không còn đốt pháo nhưng cả nhà vẫn thức đến khuya để đón giao thừa, xem pháo bông trên tivi, hết rồi mới đi ngủ.
Nhưng đêm nay, Vô Ưu lại nằm mơ.
Từ khi được trở về tuổi thơ đến giờ, cô chưa bao giờ ngủ mà nằm mơ cả.
Chẳng hiểu sao, hôm nay lại nằm mơ, mà lại mơ một giấc mơ thật kỳ lạ.
Trong mơ cô thấy một đốm sáng nhỏ, cô đến gần thì cảm giác nó vô cùng thân thiết giống như là mảnh vỡ của không gian linh thủy vậy.
Nhưng cô vừa chạm vào nó thì nó đã bay đi xa.
Vô Ưu vội bay nhanh đuổi theo, nó cũng bay càng nhanh.
Cô cố đuổi theo bắt nó lại, ý nghĩ duy nhất của cô là phải bắt cho được nó.
Cuối cùng, cô cũng nắm được nó, đột nhiên nó phát ra ánh sáng chói lòa.
Lúc đó thì Vô Ưu bừng tĩnh, cảm thấy cả người như mất hết sức lực.
Cả bảy người Vạn Mị đều nhìn cô ngạc nhiên.
- Vô Ưu! Nàng làm sao vậy?
Cô yếu ớt đáp.
- Ta nằm mơ...một giấc mơ lạ.
Ta đuổi theo một đốm sáng nhỏ, cảm giác nó rất thân thiết.
Ta bắt lấy nó, nó chạy, ta cũng đuổi theo và cuối cùng cũng bắt được nó nhưng nó lại phát ra một ánh sáng vô cùng chói mắt.
Ta thấy cả người mất hết sức lực, mệt mỏi, muốn ngủ.
Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên, bảy người vội ẩn thân.
Chị Linh mở cửa ló đầu vào trêu ghẹo.
- Mèo lười! Bảy giờ rồi! Còn không mau dậy sao? Mùng một mà ngủ nướng nha!
Nhưng Vô Ưu đã không còn sức ngồi dậy, cô thều thào nói.
- Chị ơi! Em...!mệt.
Chỉ muốn ngủ thôi! Năm nay em sẽ không đi chúc tết.
Nói rồi cô chìm vào giấc ngủ.
Chị Linh hốt hoảng vội kêu cha mẹ lên.
Cha mẹ cô và cả em Thành đều lên xem, cha cô bắt mạch cho cô nhíu mày một chút.
Rồi nói.
- Chỉ là mất sức, lại bệnh cũ nữa.
Không sao! Chỉ cần để U U ngủ đủ rồi sẽ khỏe thôi.
Sau đó, bảo chị Linh và em Thành đi xuống trước chuẩn bị.
Ông và mẹ ở lại một lát xem thế nào rồi xuống.
Mẹ Vô Ưu thấy hai chị em đi xuống rồi nhìn sang cha hỏi.
- Anh! sao vậy?
Cha cô nhíu mày nói.
- Cũng là tình trạng mất sức nhưng lần này có vẽ nặng hơn lần trước.
Mẹ cô lo lắng.
- Có cần đưa đi bệnh viện không?
Cha cô lắc đầu,
- Có đưa đi họ cũng không khám ra.
Mạch tượng con bé đều bình thường, chỉ đơn giản là ngủ.
Nếu không đưa tinh thần lực vào kiểm tra cũng khó mà phát hiện ra.
Mất sức ở đây chính xác hơn là mất năng lượng lưu trữ, chỉ cần hấp thu đủ trở lại sẽ không sao.
Trong người U U vỗn có một nguồn năng lực rất mạnh nhưng hôm nay bị cạn cũng không biết là nguyên nhân gì?
Mẹ cô thở dài nói.
- Kiếp trước con bé đâu có như vậy? Tuy kiếp trước khổ một chút nhưng bọn trẻ chỉ là bệnh bình thường cảm mạo thôi.
Kiếp này, tại sao U U lại mắc bệnh lạ thế chứ? Có khi nào liên quan đến việc chúng ta sống lại lần nữa không? Nó đã ảnh hưởng đến con bé?
Cha cô vỗ vai mẹ cô nói.
- Không phải đâu.
Tuy chúng ta sống lại nhưng cũng không có hành động nào khác trước, chỉ thuận theo tự nhiên thôi.
Chỉ có điều...!
Ông lại nhìn Vô Ưu rồi nói.
- Người thay đổi là con bé.
Chính xác hơn là cha nuôi nó đã thay đổi tất cả.
Ông ta và cả hai đứa cháu của ông ta nữa, đều không phải là người tầm thường.
Anh cảm nhận họ rất mạnh, nhưng nhiều lần quan sát thấy họ không làm gì U U ngược lại còn rất yêu thương con bé.
Nên anh cũng để cho con bé theo họ.
Mẹ cô lại nói.
- Nhưng mà vì sao kiếp trước chúng ta không gặp họ? Có khi nào...là những người đó...!
Cha cô lắc đầu nói.
- Không đâu.
Không phải những người đó.
Tuy anh thấy họ rất mạnh nhưng họ tu luyện lại là một sức mạnh khác không phải tinh thần lực như chúng ta.
Nếu là những người đó, khi dùng tinh thần lực kiểm tra sẽ phát hiện ngay.
Ngay cả U U cũng được họ dạy cho tu luyện sức mạnh đó, theo anh đoán là như vậy.
Từ lúc con bé gặp ông ta, con bé đã thay đổi rất nhiều, so với kiếp trước mạnh mẽ và chững chạt hơn nhiều lắm.
Mẹ cô lại u sầu.
- Em biết điều đó.
Nhưng em lại muốn con bé vô tư như kiếp trước hơn.
Mọi việc đều để chúng ta lo liệu.
Nếu chúng ta không bị bọn người đó phát hiện, có lẽ sẽ không chết và cho bọn trẻ cuộc sống hạnh phúc đến suốt đời.
Cha cô lại nói.
- Anh lại nghĩ khác.
Anh thấy kiếp này bọn trẻ mới tốt hơn, chúng có thể tự lập được khi không có chúng ta bên cạnh.
Em có nghĩ kiếp trước sau khi chúng ta chết đi bọn trẻ sẽ ra sao không? Đặc biệt là U U con bé chắc phải vô cùng vất vả, gánh nặng chăm lo cho chị em.
Mẹ cô lại thở dài, vuốt tóc Vô Ưu.
- Chúng ta đặt tên con bé là Vô Ưu tại sao không thể vô ưu được chứ? Em chỉ hi vọng kiếp này có thể sống trọn đời với các con.
Mong rằng bọn người đó đừng tìm được chúng ta như kiếp trước.
Cha cô cười nói.
- Em yên tâm.
Dù có tìm được chúng cũng sẽ không thể giết được chúng ta như kiếp trước!
Mẹ cô ngạc nhiên dùng ánh mắt dò hỏi.
Cha cô xoay xoay chiếc nhẫn cưới rồi lấy ra một viên đan dược đưa cho mẹ cô.
Mẹ cô ngửi thử, trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Đan dược cấp , tăng thần lực đan.
Cha cô gật đầu.
- Đúng vậy! Anh chọn trong đống quà tặng dược liệu mà cha nuôi U U gửi tặng tìm được vài nguyên liệu luyện chế.
Vốn định chỉ là theo khả năng luyện tăng lực đan cấp hai thôi.
Không ngờ tinh thần lực của anh lại có thể luyện đến cấp .
Có cái này thì cho dù người như bọn chúng, anh cũng có thể đánh lại.
Mẹ cô vui mừng, nhưng lại buồn buồn nói.
- Nếu em không bị trọng thương trở thành phế vật, thì có lẽ gia đình chúng ta đã không phải chạy trốn đến thế giới này.
Anh đã có thể trở thành luyện đan sư cao cấp nhất rồi.
Cha cô ôm mẹ cô vào lòng ôn nhu an ủi.
- Tuyết Trâm! Em đừng buồn.
Một ngày nào đó anh nhất định sẽ luyện ra được đan dược có thể chữa lành vết thương cho em.
Chỉ cần một cấp nữa là đủ rồi.
Chỉ thiếu dược liệu thôi, nhưng nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được.
Em lại có thể như xưa dùng tinh thần lực khai lò luyện đan.
Kiếp trước không có hi vọng nhưng kiếp này anh tự tin có thể..