Vô Ưu Truyền Kỳ

chương 41: ám độ trần thương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

'

Xa giá rất nhanh liền tới phủ tướng quân. Vô Ưu lúc này trong nội tâm lại vô cùng bình tĩnh.

Nàng ung dung bước xuống nho nhã mỉm cười, tóc dài nửa buộc nửa thả tùy ý để mặc gió thổi bay, tay ngọc giấu dưới lớp bạch y rộng thùng thình quỷ củ để ở trước thắt lưng.

Thoạt nhìn, quả thật có vài phần thư sinh lễ độ.

Tích Nguyệt một thân hoa phục đỏ thẫm, uyển chuyển dịu dàng bước về phía trước.

Ba ngàn thanh ti dùng Kim phụng trâm vàng vấn lên cao ngất, lộ ra gáy ngọc thon dài, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ đường hoàng cao quý, tẫn hiển phong thái hoàng gia.

Châu Đồng tướng quân cùng gia nhân trong phủ thấy hai người an ổn từ xa giá bước xuống, theo đúng quy củ cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, chúc tụng thiên tuế.

Lễ nghi thời cổ đại vô cùng phức tạp, dù có là đại tướng quân đầu hai thứ tóc một đời chinh chiến xa trường, thì khi gặp chân chính hoàng thân quốc thích cũng phải theo lễ cúi đầu xưng thần, càng đừng nói Châu Đồng tướng quân hiện tại trên danh nghĩa đã cáo lão hồi hương, nghi lễ với con cháu hoàng thất càng phải nghiêm khắc hơn một bậc.

Vô Ưu bất đắc dĩ từ trên cao nhìn xuống một đoàn người già trẻ lớn bé.

Nàng theo công chúa đã ngót một năm, hoàn cảnh thế này không còn là lần đầu trông thấy, thế nhưng lần nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Tích Nguyệt ngược lại tập mãi thành thói quen, khách sáo qua lại vô cùng thoải mái. Nàng ung dung hoa quý song song bước đi cùng Châu lão tướng quân, dẫn đầu đoàn người bước ra hậu viện.

Yến tiếc lần này được tổ chức ngoài trời, giữa rừng hoa lê trắng muốt đang kỳ nở rộ.

Một khoảng đất trống lớn được trải thảm mềm, quây lại bằng bình phong. Bên trong là khoảng hai mươi chiếc bàn gỗ và gối ngồi được xếp thành hai hàng song song. Thị nữ trong phủ người bưng bánh trái, người bưng rượu trà tất bật đi lại, không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa ấm cúng.

"Hoàng tỷ, bên này bên này..." Lý Định Liêm vừa nhìn thấy trưởng công chúa bước vào, liền từ thượng vị hớn hở đứng dậy, vui sướng vẫy tay ra hiệu.

Tích Nguyệt khẽ cười, không nhanh không chậm kéo bước lên án thượng cùng hắn thản nhiên trò chuyện.

Vô Ưu cũng tự để ý bản thân tìm chỗ an tọa, hiện tại nàng là phò mã nên có thể tính là "nửa hoàng thất", đương nhiên có đặc quyền ngồi gần thượng vị, song song với Châu lão tướng quân.

Gió xuân tháng ba lay động qua tán hoa lê, biển hoa như khiêu vũ trong ánh nắng huy hoàng, vô hạn xuân sắc bát ngát hương thơm..

Đáng tiếc, Vô Ưu hiện tại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt...

Bởi vì thái tử Lý Định Liêm, thừa tướng trưởng tử Quách Đình Tân, Lương Bạc tam công tử nhà phó tướng quân... và một vài vị quý nhân khác đang một mực cùng nhau nhìn nàng chằm chằm...

Có tiếng mà không có miếng, nói chính là thế này!

Vô Ưu trong lòng cắn khăn tay, liên tục thay mình hô to oan uổng, thế nhưng mặt ngoài vẫn là bình thản yên lặng uống trà, coi những tiếng xì xào bàn tán xung quanh chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng đáng nhắc tới.

Không biết bao lâu, yến tiệc mới chính thức bắt đầu. Âm nhạc lập tức nổi lên, vũ cơ ca múa tung hô thái bình, khắp nơi một mảnh vui mừng, rượu rót tràn ly.

Vô Ưu ban đầu còn tỏ vẻ mình đang lắng nghe, nghe mãi nghe mãi vẫn không hiểu ca múa hay ở chỗ nào. Cuối cùng, nàng liền quyết định tìm một tư thế thoải mái, di rời sự chú ý của mình vào cảnh vật thiên nhiên ưu mỹ xung quanh.

"...chủ đề vẫn là Hoa, công chúa liệu có nguyện khai kim khẩu?"

Tích Nguyệt gật đầu, mỉm cười nhã nhặn, rất nhanh đọc ra một bài thơ

"Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,

Hữu ám hương doanh tụ.

Mạc đạo bất tiêu hồn,

Liêm quyển tây phong,

Nhân tỷ hoàng hoa sấu." ()

(Bờ đông nâng chén hoàng hôn

Hương thầm man mác khẽ luồn ống tay

Lẽ nào hồn chẳng ngất ngây

Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa)

"Hảo một câu Người gầy hơn hoa, nói người mà cũng nói hoa, nói hoa mà chẳng phải hoa đó! Bội phục bội phục" Đám đông lập tức ồn ào tán thưởng, mượn rượu thêm dũng khí bắt đầu bỏ đá xuống giếng "Quách huynh, Quách huynh đến lượt huynh đó"

Trong mắt bọn họ ạ, công chúa tốt xấu gì cũng nên gả cho người Hán, bảo vệ dòng máu hoàng tộc thuần khiết. Quách Đình Tân chính là đối tượng lý tưởng nhất, có học thức, có ngoại hình, có địa vị.. Tốt như vậy công chúa như thế nào không muốn, lại còn nhất quyết gả cho một tên tiểu bạch kiểm ngoại quốc, khẳng định là nhất thời u mê, bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa!

Tích Nguyệt không phản đối cũng không hùa theo, thản nhiên nâng lên bát gốm uống rượu. Quách Đình Tân thắt lưng thẳng thắn, trong phút chốc muôn vàn phức tạp chăm chú nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập thống khổ sầu bi, nhưng càng nhiều là phẫn uất cùng không cam lòng.

Hắn yêu nàng a, lần đầu gặp liền yêu, cứ như vậy lẳng lặng ôm một mối tình đơn phương gần mười năm trời. Cuồng si như vậy, đến sắt đá hẳn cũng phải cảm động! Thế nhưng tại sao...trái tim nàng so với sắt đá còn muốn lạnh lùng cứng rắn..

Không biết bao lâu, tiếng ho khẽ từ bên cạnh vang lên, ý nhị nhắc nhở. Quách Đình Tân lúc này mới hồi thần, nhận ra bản thân có chút thất thố. Hắn chậm rãi nâng lên bát rượu uống cạn, dùng thanh âm trầm thấp khẽ ngâm:

"Hoa tự phiêu linh, thuỷ tự lưu,

Nhất chủng tương tư,

Lưỡng xứ nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ.

Tài há my đầu,

Khước thướng tâm đầu." ()

(Hoa rơi rụng, nước chảy mau,

Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.

Tình này chẳng thể khuây nguôi,

Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.)

Tích Nguyệt cười nhạt, không cho là đúng tiếp tục quay sang khe khẽ nói chuyện với Lý Định Liêm, một bộ chẳng mấy liên quan đến mình. Quách Đình Tân thấy vậy càng thêm chán nản, ánh mắt cũng trở lên ảm đạm.

"Phò mã gia có muốn giúp vui không?" Lương Bạc vung quạt, nhếch mép cười thách thức. Hắn chính là muốn nhân cơ hội này trả thù chuyện lần trước bị Vô Ưu làm cho mất mặt ngay giữa chốn đông người.

Phò mã thì làm sao chứ? Cô lậu quả văn (học thức yếu kém) thì còn có thể trách lên đầu hắn sao? Tên tiểu bạch kiểm này, mặt mũi của ngươi, hôm nay ta muốn định rồi!

Tích Nguyệt nhíu mày nhìn Lương Bạc, sau lại thấy Vô Ưu mông lung suy nghĩ, liền muốn mở miệng thay nàng giải vây. Lời còn chưa nói, đã thấy Vô Ưu tựa tiếu phi tiếu thản nhiên tiếp lời:

"Hoa tiền nguyệt chiếu nguyệt tự bạch

Nguyệt hạ hoa khai hoa tự hồng

Nguyệt hoa hoa nguyệt hề ảnh trùng trùng

Hoa tiền nguyệt hạ hề tâm xung xung." ()

(Hoa trước nguyệt, nguyệt in một tấm,

Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông.

Nguyệt hoa, hoa nguyệt trùng trùng,

Trước hoa dưới nguyệt trong lòng xiết đâu!")

Toàn trường bỗng chốc một mảnh im lặng, Lương Bạc giật giật khóe miệng, nghi ngờ hỏi: "Câu cú không sai, ý nghĩa không tệ, nhưng cách gieo vần quái lạ. Bài thơ này ở đâu ra, sao ta chưa từng nghe qua?"

"Chinh Phụ Ngâm" Vô Ưu thành thực trả lời "Là do một thi sĩ tên Đặng Trần Côn, người nước ta làm"

Ở đây mới thành lạ thôi, học sinh cấp ở Việt nam hầu đứa nào chẳng biết... chậc chậc...

"Như vậy không tính" Lương Bạc trợn mắt nói: "Ngươi đang ở đất Hán, đọc võ vẽ mấy bài thi ca vớ vẩn từ nơi ngươi đến, đại gia ở đây làm sao biết được"

"Như thế nào là vớ vẩn" Vô Ưu đặt CẠCH chén trà xuống bàn, giọng nói hiếm khi pha chút giận dữ "Thiên hạ rộng lớn như vậy, thứ gì ngươi không biết thì đều là vớ vẩn hết sao?"

"Được rồi..." Châu lão tướng quân lên tiếng cắt ngang, giọng nói ồm ồm như tiếng chuông đồng, thực sự rất có khả năng làm cho người ta sợ hãi

"Đây là gia yến, mọi người vui vẻ là tốt rồi, Lương Bạc ngươi cũng đừng quá phận"

"Hừ.." Lương Bạc nhếch mép cười, quay đầu tiếp tục uống rượu.

Hừ cái đầu ngươi!! quăng cho cái dép vào mặt bây giờ..

"Hảo hảo không khí, bị các ngươi biến thành cái gì" Lý Định Liêm xem chán rồi mới chịu nhảy vào tát nước theo mưa thu dọn tàn cục. Hắn một bộ công tư phân minh, quay sang Châu tướng quân hỏi: "Châu lão tướng quân chớ để giọng khách át giọng chủ, đề mục tiếp theo bản thái tử nhượng ngài ra thế nào?"

Châu Đồng vuốt râu cười, xem như hòa hoãn không khí. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, ôn tồn nói: "Lão phu cả đời chinh chiến xa trường, một lòng mong muốn đền nợ nước nhà, bây giờ cáo lão hồi hương không tránh khỏi thương tiếc, ngẫm lại quả thực vạn sự thành không. Vẫn nói cảnh tùy tâm sinh. Chủ đề Hoàng Lương nhất mộng, ly biệt chia phôi thế nào?"

(Hoàng lương nhất mộng: Giấc mộng kê vàng. Chỉ sự vinh hoa phú quý chẳng khác nào một giấc mộng đẹp, hoặc đơn giản chỉ như một giấc ngủ)

"Hảo!" Lý Định Liêm vỗ tay, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi vui sướng đọc

"Quân vương độc tấu khúc tiêu sầu .

Sông núi ngàn trùng có thấy đâu.

Tri kỷ hồng nhan không giữ nổi.

Giang sơn gấm vóc biết là giàu.

Tiêu ngân khắc khoải hờn duyên số.

Trúc vọng tâm tình mãi nhớ nhau.

Vớ vẩn tràng giang làng sống gợn.

Thẩn thờ tấu khúc cả trời đau!'' ()

Vô Ưu trong lòng bĩu môi, em giai này nhiều khả năng mai sau sẽ lên làm hoàng đế, làm thơ đa tình như vậy thực sự ổn chứ???

"Hoàng tỷ, có hay không nhã hứng góp vui" Lý Định Liêm nhướn mày cười nói, tiện tay rót rượu cho cả hai.

Nhiệt tình như vậy, Tích Nguyệt đương nhiên không hảo phất hắn mặt mũi. Nàng cũng thuận theo thanh thanh ngâm xướng

"Bi quân lão biệt lệ triêm cân,

Thất thập vô gia vạn lý thân.

Sầu kiến chu hành phong hựu khởi,

Bạch đầu lãng lý bạch đầu nhân." ()

(Bảy mươi một kiếp không nhà

Thương người vạn dặm mắt nhoà lệ châu

Thuyền đi gió lại dâng sầu

Bạc đầu con sóng bạc đầu ly nhân)

Thái tử đã nói về giấc mộng kê vàng, đương nhiên đề mục Ly biệt sẽ do công chúa đến đảm trách.

"Châu lão tướng quân, ngài và gia phụ đều theo nghiệp binh thương, hắn nên có chút khí chất oai hùng nơi trận mạc. Vãn bội nguyện thử bêu xấu một phen" Lương Bạc lúc này đã thu hồi địch ý, cung kính hướng Châu Đồng chắp tay

"Khách nước Triệu phất phơ giải mũ

Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương

Long lanh yên bạc trên đường

Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay

Trong mười bước giết người bén nhạy

Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi

Việc xong rũ áo ra đi

Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm

Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu

Tuốt gươm ra, kề gối mà say

Chả kia với chén rượu này,

Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.

Ba chén cạn, thân mình xá kể!

Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng

Bừng tai, hoa mắt chập chùng,

Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây

Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,

Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng

Nghìn thu tráng sĩ hai chàng

Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.

Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;

Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.

Hiệu thư dưới gác nào ai ?

Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh." ()

"Hảo một bài Hiệp Khách Hành" Châu lão tướng quân sang sảng cười, Lương Bạc là tam công tử nhà Lương phó tướng quân. Trong thâm tâm hắn vẫn là thiên vị tiểu tử này hơn một chút. Chính là, Lương Bạc bản chất làm người càn quấy, nếu còn không biết thu liễm nhất định sẽ có ngày chuốc họa vào thân...

"Thái tử, trưởng công chúa đều đã góp vui. Phò mã hẳn cũng nên tham gia một chút cho đại gia ở đây mở rộng tầm mắt" Lương Bạc khiêu khích cười, hắn chính là muốn làm tên tiểu bạch kiểm này cũng nếm trải qua cảm giác mất mặt giữa chốn đông người.

Cây muốn lặng mà gió hãm.......tài!!

"A, ta cũng nguyện ý giúp vui. Nhưng Lương công tử đầu óc hạn chế như vậy, không tiếp thu nổi kiến thức mới lạ, sợ rằng sẽ làm mất nhã hứng của công tử đấy" Vô Ưu cũng không chịu thua, lập tức nhếch mép cười đáp trả.

"Nhập gia tùy tục, phò mã hiện đang ở rể đất Hán, hẳn cũng nên về nhà Tập Đọc.." Lương Bạc cố ý nhấn nhá ngắt câu, gằn ra từng chữ "...thi ca của trung nguyên a"

Vãi, thâm như nhọ nồi..

Vô Ưu ngược lại cười đến vô cùng chói mắt, nhướn mày thản nhiên tiếp lời: "Thi ca trung nguyên a.." Vô Ưu nhếch mép cười

" ..Hoàng lương mộng, biệt chia phôi sao? Vậy ta xin phép tự bêu xấu..."

"Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ,

Lãng hoa đào tận anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không.

Thanh sơn y cựu tại,

Kỷ độ tịch dương hồng.

Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,

Quán khan thu nguyệt xuân phong.

Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng.

Cổ kim đa thiểu sự,

Đô phó tiếu đàm trung." ()

(Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông

Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng

Thịnh suy, thành bại theo dòng nước

Sừng sững cơ đồ hóa tay không

Núi xanh nguyên vẹn cũ

Bao độ ánh chiều tà.

Bạc đầu ngư tiều trên bãi vắng,

Khi nói thu nguyệt, khi đùa xuân phong.

Một bầu vui vẻ tương phùng,

Xưa nay bao việc cười cùng chén suông.)

Mặc kệ tiếng xì xầm xôn xao xung quang. Vô Ưu trong lòng một bên quỳ lạy cảm ơn ông trời vì trong Iphone của nàng có lưu nhạc phim Tam quốc diễn nghĩa, một bên tựa tiếu phi tiếu hướng Lương Bạc nói: "Cái ngươi biết, ta cũng biết. Cái ngươi không biết, ta càng nắm rõ trong tay. Bây giờ hẳn là được rồi đi?"

"..Lại nói, Lương công tử luôn miệng nói Nhập gia tùy tục! Vậy thứ cho ta hỏi thẳng, Lương công tử là người bản quốc, liệu có chắc bản thân ngài đã học hiểu lễ nghĩa Trung nguyên chưa?"

"Ngươi...!" Lương Bạc đập bàn đứng dậy hét lớn.

"Đấy, Lương công tử lại vô lễ rồi.." Vô Ưu chậc chậc lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Lương Bạc, ngươi như thế nào có thể bất kính với phò mã gia như vậy, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi" Châu Đồng tướng quân thấy đại sự không ổn, lập tức lên tiếng giải vây, tên tiểu tử này say đến đi còn không vững, lại còn định động tay động chân với phò mã. Thực sự là muốn chết a!

"Ngoài cái chức danh phò mã ra, hắn có gì để cho người khác phải phục chứ?" Lương Bạc lửa nóng hôn đầu, không thèm để ý đến thân phận lễ nghĩa, mượn rượu làm càn, tiếp tục gào lên

"...Hắn ở rể đất Hán còn khư khư ôm lấy văn hóa man di phương nam, đây rõ ràng là có ý khinh thường người Hán chúng ta..."

Lần thứ bị gọi là man di... Vô Ưu trong lòng im lặng đánh dấu tích. Mặt ngoài vẫn biểu hiện bản thân không thèm để ý, chuẩn bị tiếp tục phản bác...

"Lương Bạc, ngươi phạm thượng" Tích Nguyệt đập bàn gầm nhẹ, đưa mắt nghiêm khắc nhìn xung quanh "Vô Ưu là phò mã của bản cung, từ bao giờ đến lượt các ngươi đối với chàng nghị luận thị phi?"

Tràng cảnh nhất thời im phăng phắc, Lương Bạc lúc này đã bảy phần tỉnh táo trở lại, hắn mở to mắt kinh hoàng, ngơ ngác nhìn hai quý nhân ngồi ở án thượng.

Thái tử chỉ nhếch mép cười, một bộ thuần túy Tọa sơn quan hổ đấu. Đại công chúa chính là vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào hắn, lãnh ý tỏa ra không thèm che dấu, cảm giác uy áp rất nặng

"...Lương Bạc, ngươi năm lần bảy lượt nhắm vào phò mã của bản cung, đây là muốn cùng bản cung đối đầu?" Tích Nguyệt cười nhạt, đưa bàn tay lên vẫy nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio