"Tôi thấy người quyền lực nhất ở Roppongi này không phải anh em nhà Haitani, mà là cô bé Chiharu.
Bọn họ chưa từng từ chối bất kì yêu cầu gì của cô bé.
Biết cô bé thích cá mập, liền mua cho cô bé cả một phòng đầy thú nhồi bông hình cá mập, còn mua cả đồ ngủ hình cá mập nữa.
Cô bé muốn ăn spaghetti do chính tên công an kia làm, liền phóng xe tới thẳng cơ quan cảnh sát quốc gia ở Tokyo, đưa tên đó đến Roppongi chỉ để làm một bát mì, còn nói dối là tên đó đến thăm chứ không phải bị bọn họ đưa tới đây.
Dù cho bọn họ có ghét tên kia đến mức nào, cũng sẽ vì cô bé bị bỏ qua tất cả.
Sợ cô bé tối nhớ nhà nên tối nào cũng sẽ nắm tay, hát cho cô bé nghe, đợi cô bé ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng.
Những khi rảnh rỗi, không phải làm việc gì thì bọn họ đều ở bên cô bé, cùng cô bé chơi, như thần giữ của vậy.
Ngày cô bé bị bắt đi là ngày đông lạnh nhất trong năm.
Sau khi cô bé về sức khỏe yếu đi thấy rõ, luôn ho khan, chân tay đau nhức, nhất là chân phải sau di chứng, vào ngày mưa thì đúng là cực hình.
Lo cô bé bị lạnh nên lúc nào cũng mang túi giữ nhiệt.
Dù cùng cô bé ở gần nhau / nhưng vẫn gắn định vị vào lắc chân của cô bé, cái này thì cô bé không biết đâu.
Thật là, chân cô bé từ sau lần đó cũng khó đi lại rồi.
Lo cô bé nhàm chán nên mua một con chó để làm bạn.
Chỉ cần cô bé ở đây, bọn họ sẽ như con quỷ bị phong ấn, luôn nghe theo lệnh của cô bé vậy."