*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
I feel life oh I feel love
Everything is clear in our world
“Oh my love” —— John Lennon
(1) John Winstonma me Ono Lennon, nhạc sĩ, ca sĩ người Anh, người sáng lập và thủ lĩnh của ban nhạc huyền thoại The Beatles.
Đi ra khỏi căn hộ của cô ả kia khi đã quá 11 giờ, Tần Cửu châm điếu thuốc xua đi cái rét xuân đậu trên người. Mới phà được một hơi, điện thoại đằng túi sau đã rung. Ngó tên hiển thị ghi Đại Bân, cậu ấn nút nhận máy.
“A Cửu, tới Space Oddity không?”
Tần Cửu bước tới cạnh thùng rác, ngó mấy đầu lọc nằm chèo queo trong lõm gạt tàn trên nắp thùng. Một cái trong số ấy còn dính vết son đỏ tươi. Khạc khói mù khỏi miệng, cậu nói: “Không được, tớ mới xong chuyện…”
Đầu kia, Đại Bân vứt lại câu đã biết rồi cúp phựt.
Tần Cửu ngó cái điện thoại. Nội thành của 11 giờ khá yên ắng, con đường cái chỉ lác đác bóng xe qua, tầng lớp làm công ăn lương cực nhọc cả ngày trời cần một giấc ngủ tử tế. Cũng thấm mệt, cậu nghiền đầu thuốc vào lõm gạt tàn, mày díu sâu đắn đo nên gọi xe hay tìm đám bạn lông bông trong phố xin tá túc một đêm.
“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu…”
Tiếng gọi vọng từ đằng sau lưng. Cậu ngoảnh đầu, thấy là cô ả kia khoác áo lông chồn, trong vẫn nguyên cái váy ngủ tơ tằm ban nãy, xỏ vội đôi dép đã chạy ra. Tóc cô ta xõa xượi, đôi tay ôm trước đầu, đang chạy về phía cậu. Gương mặt có ráng đỏ không biết vì sự ban nãy, hay vì thở gấp mà ló dạng.
Tần Cửu nhíu nhẹ hàng mày, tức khắc đổi sang vẻ cười tươi tỉnh, cặp con ngươi đẹp đẽ hút hồn đến lạ dưới ánh đèn đêm thâu.
Cô ả vừa chạy vừa thở hồng hộc, dừng khựng trước mặt cậu hắt ra một hơi.
Tần Cửu hắng giọng một cách âm thầm, nói: “Sao vậy… Hử?”
Giọng nhẹ bẫng, tỏa ra cái sự nhác lười và bâng quơ. Đặc biệt ngữ điệu của chữ cuối cùng, âm sắc ngả ngớn hóa màu đêm chuyển nhập nhằng và đặc quánh.
Cô ả cười cười, xòe bàn tay. Là dây chuyền của cậu.
Thoạt tiên Tần Cửu sững mặt, kế đó cười khiến tim rung rinh hơn cả trước. Cậu nhón sợi dây chuyền, ngón tay lơ đễnh xước vào lòng bàn tay cô ả: “Cảm ơn nhé…”
Cô ả nhún vai, thở đứt quãng khó nhọc, “Không có gì, tôi thấy cậu chỉ đeo mỗi cái này… May cậu chưa đi xa…”
Một cơn gió bấc quất vào người, mái tóc dài của Tần Cửu bị dập bết vào má, giấu gọn nụ cười khiến cô ả không dời mắt nổi kia. Cậu nhét sợi dây chuyền vào túi, duỗi tay xốc lại cổ áo cho cô ả, đoạn dắt gọn tóc cô ta ra sau tai.
Đương lúc cô ả ngẩn ngơ, một chùm sáng rọi tới gọi cả hai cùng lúc ngoảnh nhìn. Đằng ven đường có kẻ khởi động xe. Sườn mặt Tần Cửu lấp ló mảng tối dưới lần đèn soi, gợi thêm chiều sâu trong mắt cô ả.
Cậu ngước lại, nét cười rung rinh, nói: “Nhanh về đi, đừng để mắc cảm…”
Mùi thuốc lá đằng đầu ngón tay rộn rạo vành tai. Cô ả ngước đầu, nụ cười vương màu bẽn lẽn: “Lần tới lại tìm cậu.”
Tần Cửu cười, gật đầu, nói: “Đợi chị.”
Cô ả vừa đi vừa ngoái mãi. Cậu dõi bóng lưng cô nhỏ dần, nụ cười bên mép dần bặt tăm. Cúi nhìn sợi dây chuyền đã mài xước gần láng do đó khiến kí hiệu trên nó mòn đi không đọc nổi, dằn giọng mắng khẽ.
“Mẹ kiếp…”
Cậu nhét sợi dây chuyền vào túi, dạ nôn nao cấm cảu, sút bốp vào thùng rác một cú làm mấy đầu mẩu thuốc rung rung văng ra.
Thình lình đuôi mắt quét phải một cuốn sách chỏng chơ trên đất, lẻ cô trên đường lộ, bị gió bấc thổi lật từng trang. Trang sách rậm kín dấu ghi chép, mực đen cả tảng trên giấy trắng thành sự đối lập rạch ròi.
Tần Cửu đi tới. Tên sách là “Hiện hữu và Thời gian (Being and Time)”. Khéo lạ lùng, một cơn gió hẩy mở trang tên sách, trên viết: Phó Nhất Duy đại học Cầu Cảng, dưới còn kèm một dãy số điện thoại.
Trên phố lớn quạnh quẽ hơi người, chỉ duy tiếng gió thổi trang sách rần rật. Một chùm ánh trăng rọi trên ba con chữ, kiểu đẹp nét thanh nét đậm riêng bút máy mới có khắc này lại hợp cảnh nhường ấy.
“Người có văn hóa à…”, cậu châm thêm điếu thuốc, mắt lom lom quyển sách nọ. Chừng lát sau, cậu móc điện thoại, quay số.
——
Hẳn nhiên Tần Cửu không ngờ nổi người xuống từ xe lại là thầy.
Một thân dáng xước mờ nổi phềnh trong tầm mắt mông muội bởi khói thuốc, dần tụ nét, rõ rệt nhờ ánh đèn, thong thả hóa thành một dáng người rắn rỏi, cao ráo.
Cậu nhận ra thầy.
Tần Cửu đưa cuốn sách tới. Phó Nhất Duy đáp câu “cảm ơn” gọn lỏn bằng thái độ đầy khách sáo. Ngó kiểu ăn mặc của Tần Cửu, giọng thầy lạnh tanh: “Không ngờ cậu còn là học sinh cấp ba.”
Tần Cửu miết tắt đầu thuốc, nhìn thầy, im lặng. Con mắt chạm nhau trong lơ đễnh, cậu đủ sức nhận ra ngay con mắt sau cặp kính kia chứa trọn vùng hoang lạnh và giá băng, bao hàm cái ơ hờ cùng tận.
Hệt từ lần đầu gặp, khi được chị Thanh Chi nhờ xử giúp một gã khát rượu. Cậu đã sống trong Space Oddity từ tấm bé, quen với những lề thói kiểu thế này, vả chăng còn hiểu tường tận cảnh nhà Thanh Chi. Em trai cực khổ đèn sách thi đậu trường thuộc dự án 985(1), mọi sự kiếm tiền đè cả lên đôi vai cô gái mới chớm đầu hai.
(1) Còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”, là dự án xây dựng các trường đại học tầm cỡ quốc tế, trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc, hiện có 39 trường.
Gã trai kia thoạt trông rặt tên công sở thật thà. Tần Cửu chuốc gã đến nỗi mình cũng váng hơi men, hợp lực với Thanh Chi cùng lôi gã đi ráo riết. Trò bịp tống tiền cũ rích. Sớm ra bò dậy, chưa kịp làm ăn gì, lũ đàn ông đã phải cun cút vét sạch. Lập tức cả hai định kéo nạn nhân đi qua con ngõ sau quán bar, một bóng người đằng đối diện đã đi tới.
Phó Nhất Duy rít điếu thuốc, nhấc đôi giày da láng o không vương hạt bụi đá mấy lon bia rỗng trên đường: “Thả người hay tôi báo cảnh sát?”
Tần Cửu đã uống nhiều. Sẵn gai mắt lũ đàn ông giày da mặc vét, nho nhã đạo mạo xưa nay, cậu tổng quát lũ đàn ông kiểu đấy vào một chữ — giả. Chớm sinh ý lao lên, Phó Nhất Duy đã móc ví, rút một xấp tiền đưa sang, nói: “Tiền rượu.”
Thanh Chi ngăn lại, nhận tiền lôi Tần Cửu chuồn biến đi ngay. Tần Cửu có ngoái nhìn, bóng gã đàn ông đứng thẳng như cây cột trong con ngõ lổn ngổn lon rác.
Ánh đèn lướt vụt trên mặt người ấy, lại không soi rõ đường nét lên nổi. Ấy là một đốm sáng lạnh xa xăm, nhấp nháy như mờ như tỏ quanh con mắt mảnh dài. Khoảnh khắc đốm li ti trong mắt bị lồng dưới đèn điện, con mắt người ấy hệt nhũ băng cực hàn vun vút trong đêm giá.
Cậu mãi không quên được người đàn ông ấy.
——
Phó Nhất Duy kẹp sách vào giữa cánh tay và sườn ngực, hỏi: “Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Đây là một câu khẳng định, không phải đang trưng cầu ý kiến.
Tần Cửu đáp: “Phía bắc thành.”
Phó Nhất Duy liếc nhanh qua cậu, nói: “Lên xe.”
Hôm nay Phó Nhất Duy lái một chiếc Cherokee. Tần Cửu nghiền ngẫm khoang xe, sạch bong hệt mới được tậu về. Cậu ngồi vào, đã nghe Phó Nhất Duy nói: “Đai an toàn.”
Tần Cửu cài nút đai an toàn, thấy Phó Nhất Duy gỡ mắt kính, khởi động xe. Qua kính chiếu hậu cậu thấy ghế sau đặt một thùng các tông, bên trong toàn những sách, có mấy cuốn vì không nhét nổi phải đặt lên trên thùng. Cuốn “Hiện hữu và Thời gian” kia hẳn đã rơi vì thế.
Xe lăn bánh đều đều ra khỏi thành phố. Từ đuôi mắt Tần Cửu trông rõ tay áo sơ mi may khéo của Phó Nhất Duy và cái đồng hồ lấp ló vừa đủ. Cậu biết nhãn hiệu đấy, là hàng xa xỉ, giá không đắt thường, thậm chí cậu làm cả đời cũng đừng hòng mua nổi.
Phó Nhất Duy không định mào lời, bật loa, mở một bài nhạc Jazz.
Tần Cửu liếc ánh mắt tập trung của thầy, trái cổ lên rồi xuống, nói: “Âm thanh nâng cấp rồi nhỉ…”
“Ừ.” Phó Nhất Duy đánh vô lăng, trả lời đơn giản.
Nghĩ đằng nào cũng đã mở lời, không thể lại im đi thế được, Tần Cửu hỏi: “Thầy là giảng viên đại học?”
“Phải, đại học Cầu Cảng, dạy Triết học, mảng nghiên cứu chính là về chủ nghĩa hiện sinh (Existentialism).”
Tần Cửu nhếch môi, cảm giác lĩnh vực này cách mình xa xôi lắm. Cậu không biết cái gì là “chủ nghĩa hiện sinh”, càng chẳng biết nên tiếp chuyện gì.
Khoang xe lại im ắng một lúc. Mắt đăm đăm cột đèn tín hiệu chuyển đỏ, Tần Cửu hỏi: “Thầy thường tới Space Oddity?”
Phó Nhất Duy nới cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi, bàn tay thon dài có khớp xương cộm lên gai sắc dưới lần đèn đêm và ánh chiết xạ từ cửa kính, “Thi thoảng có tới…” Thầy xoay sang nhìn Tần Cửu, nói: “Lần trước là bạn tôi, đề tài của cậu ấy không được chọn làm đề án khoa học xã hội nhân văn cấp quốc gia năm nay, nên tâm trạng không được tốt…”
Cái nhìn phẳng lặng của thầy khiến tim Tần Cửu co siết, không biết nên giải thích việc lần ấy thế nào.
“Tôi rất thích tên của quán bar. Space Oddity là một bài hát của David Bowie, thời gian trước đã được công ty của Musk đưa lên vũ trụ(1). Thông điệp của hành động này là kể cả khi con người không còn tồn tại, bài hát này vẫn mãi trường tồn.”
(1) Space Oddity được viết và ghi âm bởi David Bowie năm 1969, được lấy cảm hứng để tạo nên nhân vật giả tưởng phi hành gia Major Tom cho bộ phim A Space Odyssey (2001).
Năm 2018, tên lửa Falcon Heavy của SpaceX do Elon Musk làm CEO thành công phóng lên vũ trụ, bay cùng là chiếc xe Tesla đỏ. Bài hát Space Oddity của David Bowie vang lên từ loa xe.
Phó Nhất Duy nhìn cậu, nét mặt vẫn không biểu cảm gì.
Hai người cứ nhìn nhau như thế. Bụi mịn trong không khí lững lờ trôi, đèn xe quét đến lại vờn nhau bay múa. Mắt giao mắt, Tần Cửu cảm tưởng cơ thể mình có thứ gì dợm xôn xao, rộn rã, khiến cậu như quên đi tất thảy. Mãi tận khi từ đằng sau vẳng tiếng kèn xe.
Phó Nhất Duy nói khẽ một câu “xin lỗi”. Tần Cửu không biết thầy nói với ai, nhưng trái tim đã đang tăng tốc không duyên cớ.
Tần Cửu hắng giọng, nói tiếp: “Quán bar là của bố tôi, ban nhạc của tôi biểu diễn ở đó.”
“Tôi biết. Tôi từng thấy cậu diễn.”
Tần Cửu xoay cổ, ngắm sườn mặt cứng đơ của thầy. Hốc mắt thầy rất sâu, làm con ngươi thêm hun hút khiến kẻ nhìn e ngại. Ngay khi nhận thấy chuyển động của đôi ngươi ấy, Tần Cửu tức tốc lảng đi.
Phó Nhất Duy cười khẽ khàng, âm như tiếng thở hắt qua xoang mũi khiến Tần Cửu nhấp nhổm. Thầy hỏi: “Ban nhạc của cậu tên gì?”
“Bạn lữ hành số 2.”
“Hợp với Space Oddity lắm.”
Xe chạy men về hướng khu phố cổ. Một sóng yên lặng mới phủ trùm khoang xe.
Lẽ tất nhiên Tần Cửu biết thầy từng xem mình diễn.
Thầy luôn ngồi lẻ loi trong góc kín, gọi một chai bia Corona hoặc 1664, đổ ngập đá rồi nhấc ly, gác bên mép lâu lắc trong khi nhấp từng ngụm thật nhỏ. Đôi lần thầy khẽ đong đưa theo nhịp điệu, có khi chỉ gằm đầu tập trung vào ly, thi thoảng mới ngước mắt.
Tần Cửu đã để ý đến thầy từ ấy. Cử chỉ khoan thai, ngũ quan hun hút, ánh nhìn phẳng lặng, không vội vã rề rà, không ấp úng che đậy, một sự ổn định nhất quán. Để dẫu trong đám đông cậu luôn chạm mắt thầy trước tiên. Và cũng luôn là kẻ lảng tránh trước ngay khoảnh khắc mắt chạm mắt.
——
Cảnh vật ngoài cửa sổ vơi dần vẻ phồn hoa, đốm đèn như đốm sao li ti kể chuyện suy bại của phố cổ. Đèn chiếu lập lòe vẻ đẹp trần tục mà thường hỏng hóc, con đường hẹp quanh co mà hay bùn sình, quần thể kiến trúc bởi xây vội mà bong tróc, lem nhem. Phó Nhất Duy trông lạc lõng bần bật với số đông lúc nhúc như giun dế ở chốn này.
Trong lúc cẩn thận quan sát đường sá, Phó Nhất Duy hỏi: “Trông cậu thì, là chơi hard rock?”
Tóc ngang tai chẻ ngôi giữa, xỏ khuyên mày và khuyên môi, đeo nong tai, hình xăm men dọc mé cổ phải và cổ tay áo xắn lên khoe cánh tay xăm trổ… Lạc quẻ hẳn với bộ đồng phục cậu đang mặc.
“Hồi ban nhạc của bọn em thành lập là một ban nhạc punk.”
Phó Nhất Duy hỏi tiếp: “Ờ, người chơi nhạc các cậu đều thích ăn mặc kiểu đấy?”
“Em chịu ảnh hưởng của thần tượng, nhóm Guns N’ Roses.”
Tần Cửu hơi hối hận. Nếu không do yêu cầu của cô ả kia, cậu đã không xỏ bộ đồng phục non xanh này ra đường.
Phó Nhất Duy nhếch hàng mày cuốn hút, không hỏi thêm. Tần Cửu chỉ đường lái. Một lát sau khi cậu nói đến rồi, xe chậm rãi dừng bánh.
Phó Nhất Duy ngó con ngõ đêm tối nhờ ngoài cửa sổ, hỏi: “Đây không phải nhà để xe à?”
Tần Cửu tháo đai an toàn, nói: “Ban nhạc bọn em thuê ga ra này để tập luyện và ghi âm, em thì tạm ở đây luôn.”
Phó Nhất Duy gật gù.
Tần Cửu liếc nhanh thầy qua kính chiếu hậu. Trông thầy vẫn có vẻ lạnh nhạt. Cậu nói: “Cảm ơn thầy Phó, thầy muốn vào xem thử không?”
Chỉ tiện miệng khách sáo thế, Tần Cửu không nghĩ thầy lại lập tức đồng ý, tắt máy xe. Thoáng ngạc nhiên và lẫn ít mong đợi khó hiểu, cậu đi trước kéo mở cửa ga ra. Cánh cửa cuốn vang tiếng nhức tai trong đêm yên ắng.
Không gian không rộng nhưng đủ cả mọi thứ. Dàn trống, organ(1), loa, ghi-ta và ghi-ta bass treo trên vách, dây điện lằng nhằng kín đất nối đủ loại nhạc cụ và bàn đạp hiệu ứng (pedal). Một chiếc mô tô đậu ngay cửa, trong góc có cái giường xếp chỏng chơ, trên đặt vài ba món quần áo, là chỗ ngủ của Tần Cửu.
(1) Tức đàn keyboard, chỉ chung các loại đàn phím như piano, organ, keytar (một loại organ có dây đeo)… nhưng thường được dùng nhiều nhất để chỉ organ.
Tần Cửu tìm công tắc, bật đèn, tầng ngầm phút chốc bừng sáng. Cậu lục chai nước khoáng mời khách. Phó Nhất Duy rời mắt thôi quan sát ga ra, nhận chai nước, nói: “Cảm ơn, tôi cũng thích nhạc rock.”
Mắt Tần Cửu vụt sáng: “Em đoán thầy thích The Beatles… hoặc dòng nhạc Britpop(1) như nhóm Oasis.”
(1) Brit trong British (nước Anh) và pop trong nhạc pop, một thể loại pop bắt nguồn từ Anh vào giữa thập niên 1990, có màu sắc tươi sáng và hấp dẫn tương phản với dòng nhạc grunge u ám hơn từ Mỹ. Được coi như thành công nhất trong dòng Britpop là bốn nhóm nhạc Oasis, Blur, Suede và Pulp.
Phó Nhất Duy không đáp. Tần Cửu tiện tay nhấc cây ghi-ta, ngồi trên cái ghế nhựa bắt đầu khảy đàn.
Hey Jude don’t make it bad
Take a sad song and make it better
Remember to let her into your heart
Then you can start to make it better
…
Tần Cửu hát một đoạn. Cậu cố tình hạ tông giọng, âm thanh u ám thấp trầm văng vẳng trong căn ngầm. Đoạn gảy mấy hợp âm coi như kết.
Phó Nhất Duy đi tới bên cậu, nhấc tay lướt trên phím đàn, cũng khảy một đoạn âm ngắn. Thầy ngước mắt, trông Tần Cửu đang ôm cây ghi-ta, nói: “John Lennon là một nhà nghệ thuật vĩ đại.”
Tần Cửu để ý thấy chiếc nhẫn trên ngón út tay trái thầy lập lòe dưới ánh đèn mờ tối. Nghe bảo nó đại diện cho chủ nghĩa không kết hôn.
Cậu cúi đầu ngó cây ghi-ta, gảy vài hợp âm, tay chỉnh âm khi nói: “Thế ạ… Nhưng Julian chỉ có thể mua bản viết tay của “Hey Jude” với giá 25 000 bảng Anh từ buổi đấu giá(1)… Lennon kêu gọi tình yêu và hòa bình, lại không thể cho con trai tình yêu.”
(1) Con trai John Lennon với người vợ đầu Cynthia, phải sống ở nhà người thân từ khi bố mẹ ly hôn với mức chu cấp 2400 bảng Anh mỗi năm kể cả sau khi John chết và hầu như không được gặp bố. Sau khi giành được 8% di sản của John Lennon qua kiện tụng, Julian đã dùng nó để mua lại nhiều kỉ vật của John như những tấm bưu thiếp và lá thư duy nhất John gửi Julian khi đi lưu diễn hồi bé, những bản viết tay bài hát, những cái áo John từng mặc trên các trang bìa… qua các hội đấu giá.
Phó Nhất Duy nhấp một ngụm nước, nhìn sâu vào Tần Cửu đang cúi đầu. Tóc lòa xòa giấu khuất sườn mặt cậu, chỉ trừ chóp mũi. Nhìn một hồi, thầy nói: “Tình yêu và hòa bình là thật, nhưng vì bận rộn không lo nổi mình mà lơ là con trai cũng là thật… Nhìn chung hẳn có thể coi đây là đặc quyền riêng của nam giới. Tình yêu của đàn ông đôi khi là cái gì trừu tượng.”
Tần Cửu ngửa đầu, thấy nụ cười lờ mờ treo trên mặt Phó Nhất Duy. Đây là lần đầu thầy cười. Cậu tự ý thức mình đã gần thầy hơn một bước. Tầng tầng lớp màng bọc chắn trong tim cậu lan dần vết rạn, hình như một nơi nào trong cơ thể bắt đầu tái sinh, hóa thành mềm nẫu.
Cậu cười theo, vẻ như nghiền ngẫm. Cậu nói: “Thầy Phó, hai người đàn ông chúng ta ngồi đây thảo luận về tình yêu của đàn ông, thầy không thấy ngộ lắm ư?”
Phó Nhất Duy sượng cứng, trong không khí bỗng lảng vảng mùi thuốc súng gay mũi. Thầy hếch cằm, mắt nhìn Tần Cửu không né tránh, đoạn cất giọng rề rà: “Tôi không thấy ngộ đâu, cậu trai bao.”
Chưa để Tần Cửu kịp tỉnh hồn sau cú sốc vì bí mật bị lột trần, Phó Nhất Duy đã nhấc cơ thể cao ráo hướng ra cửa. Vẫy tay khi đưa lưng về cậu, thầy nói: “Tạm biệt…” Tần Cửu mới dợm cất tiếng, Phó Nhất Duy đã quay đầu, khuôn mặt điển trai khuất mảng sáng tối bởi đèn chiếu, tỏa ra cái hài hước và ơ hờ. Thầy nói:
“À mà, ban nhạc tôi thích nhất là Pink Floyd.”
Tần Cửu hãy còn nguyên thế mấp máy môi, Phó Nhất Duy đã khuất bóng. Phía ngoài có tiếng động cơ xe hơi vọng vào.
Trong tiết cuối đông đầu xuân, Tần Cửu nhận thấy cái nóng phừng phừng chưa từng có. Cậu tuột áo khoác trải ra giường, châm một điếu thuốc, ngắm trần nhà ngẩn ngơ.
Điện thoại trong túi quần rung rung. Cậu mở máy. Có một tin nhắn wechat: Phó Nhất Duy muốn thêm bạn là bạn tốt.
Chú thích:1. Thùng rác có phần lõm kim loại trên nắp để làm gạt tàn:
2. Phong cách punk: phong cách nổi tiếng với sự nổi loạn, phá cách, và có phần hơi điên, chịu ảnh hưởng nhiều từ các thể loại rock nặng. Punk thường có các hình xăm, xỏ khuyên nhiều nơi, tóc dựng ngược, nhuộm nhiều màu, chuộng trang phục đen. Nong tai là khoét một lỗ ở vành tai và nới rộng nó dần, thường ngay vị trí đeo khuyên (hình 2).
3. Bài Space Oddity cho ai muốn nghe, rất phê:
4. Bài Hey Jude, được McCartney viết để an ủi Julian, con trai John Lennon khi bố mẹ ly hôn, một bài hát rất thành công của The Beatles kể cả khi nhóm đã sắp tan rã.