"Được rồi, được rồi. Mỗi người ít một câu đi. Hiện tại Hân Nguyệt đã có đứa nhỏ, chúng ta cũng đã là ông bà ngoại rồi. Hai đứa kết hôn, tương lai nếu như tiểu tử này dám làm chuyện có lỗi với Hân Nguyệt nhà chúng ta, hai cha con các người chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hân Nguyệt bị bắt nạt sao?"
Hai cha con gật đầu một cái, đó là điều đương nhiên, nếu như tên tiểu tử này dám làm chuyện có lỗi với Hân Nguyệt nhà bọn họ, hắc hắc.....Hai cha con bọn họ cũng không phải là người ngồi không.
Thu phục cha mẹ Hoàng xong, kế tiếp chuyện này đã dễ dàng hơn rất nhiều. Ngày hôm sau, Lâm Vĩnh Mặc gọi điện cho công ty chuyển nhà, giúp cha mẹ Hoàng dọn nhà.
Sáng sớm, Vương Tiếu Vân nhận được cuộc điện thoại gọi tới của mẹ mình, trong lòng cô lại luống cuống. Ngày hôm qua gặp phải người đàn ông ở trường học kia, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm giống y như nhìn người chết, vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ quên được.
Ngày hôm qua thật vất vả mới thuyết phục được chính mình. Ngày đó, bọn họ làm chuyện kia hoàn toàn không có lưu lại một dấu vết gì, anh ta hoàn toàn không thể có chứng cứ được.
Nhưng hôm nay mẹ nói rõ ràng cho cô chuyện hôm qua xảy ra với nhà họ Hoàng, vốn cho là bọn họ chỉ là nói suông mà thôi. Nhưng mà, lúc sáng sớm bọn họ dọn nhà, Vương Tiếu Vân không thể không luống cuống.
Trong điện thoại bắt đầu quát lớn mẹ mình, ngay cả kí túc xá cũng bởi vì tiếng quát của cô mà nhíu mày bất mãn, chỉ là cũng không có ai dám nói gì. Những năm này, Vương Tiếu Vân liều mạng lấy lòng Hoàng Hân Nguyệt, hơn nữa trên người cô ta có rất nhiều trang sức đều là có được từ trên người Hoàng Hân Nguyệt, bọn họ cũng không phải là không biết.
Nhưng mà thế này coi như xong, Hoàng Hân Nguyệt người ta cũng không có lỗi với cô ta, nhưng mà nhìn việc cô ta làm với Hoàng Hân Nguyệt một chút. Mấy bạn học cùng lớp có lòng muốn khuyên Hoàng Hân Nguyệt, nhưng Hoàng Hân Nguyệt này là một cô gái ngốc, họ đã khuyên bảo, họ đã làm chuyện nên làm, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đã coi như là hết tình hết nghĩa, những chuyện khác họ cũng không quản được.
Ngay lúc vẻ mặt Vương Tiếu Vân đang nói đỏ bừng, có người gõ cửa bên ngoài cửa kí túc xá. Bạn học đứng ở gần cửa đang ngáp, tâm tình rất không tốt đi mở cửa. Đúng vậy, mặc cho là sáng sớm bị giọng nói này la to này đánh thức, tâm tình của họ sao có thể ổn chứ.
Chỉ là cửa kí túc xá vừa mở, ngẩn người. Hoàng Hân Nguyệt cầm bữa ăn sáng, giơ lên, cười nói: "Thế nào, không hoan nghênh mình đi vào sao?"
"Không có.......chẳng qua là......" Cô quay đầu nhìn Vương Tiếu Vân vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, khó khăn nói: "Hân Nguyệt, nếu như cậu tìm Tiếu Vân, cô ấy đang có điện thoại, có thể......Cậu chờ một chút hãy quay trở lại." Thật ra thì mở cửa là bạn cùng phòng, thật không muốn để cho Hoàng Hân Nguyệt nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên trong, phải nói là có lúc không biết đó cũng là một loại hạnh phúc.
Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người, ngó đầu vào bên trong dò xét, chỉ nghe giọng nói cực kỳ tức giận của Vương Tiếu Vân, la to vào cái điện thoại di động. Điện thoại di động trong tay cô ta là quà sinh nhật mấy tháng trước Hân Nguyệt đưa cho, cũng phải mấy ngàn tệ. Lúc ấy, Hoàng Hân Nguyệt bỏ tiền ra cũng là can tâm tình nguyện.
Hoàng Hân Nguyệt luôn hào phóng, đối tốt với bạn bè, luôn vui vẻ đối với bạn cùng lớp. Cho tới bây giờ cũng không có nói xấu sau lưng người khác, hoặc là xung đột với người khác. Ngược lại Vương Tiếu Vân, ỷ vào Hoàng Hân Nguyệt có tiền, ai cũng xem thường. Cho nên rất nhiều bạn học không hề thích cô ta, lâu ngày Vương Tiếu Vân ở chung một chỗ với Hoàng Hân Nguyệt, cũng bị mọi người lây sang chán ghét.
Hoàng Hân Nguyệt nhếch môi, cười lạnh. Vương Tiếu Vân tính toán cô, ngược lại chưa bao giờ che giấu ở trước mặt bạn học, chỉ có cô ngây ngốc còn tin tưởng.
Trước kia rất nhiều bạn học đã cảnh cáo cô, trong lòng Vương Tiếu Vân không tốt như cô nghĩ đâu, để cho cô cẩn thận. Còn có trực tiếp đối đáp Vương Tiếu, bắt cô ta đáp lời. Nhưng mà trong lòng cô vẫn tin tưởng cô ta, cô cảm thấy bạn bè thì nên tin tưởng lẫn nhau, bạn bè có thể làm bạn cả đời. Nhưng mà cô lại quên một điều, có một bạn bè trước mặt vừa nói vừa cười, sau lưng đã đâm một dao.
"Hôm nay không phải mình tới tìm cô ấy, dù sao chúng ta cũng ở cùng kí túc xá nửa năm. Đây là bữa ăn sáng mình mua, mời mọi người ăn." Nói xong khoa tay múa chân một cái, cười nói: "Chỉ có phần thôi, còn cô ta đang gọi điện mình mặc kệ. Được rồi, mình phải đi gặp giáo sư báo cáo đã." Nói xong quay người, phất phất tay, để lại các bạn học vẫn còn đang sững sờ.
Năm đó, sống cùng với bọn họ nửa năm ở kí túc xá, nếu không phải là Vương Tiếu Vân luôn luôn oán trách bạn cùng phòng sống chung không tốt thế này thế kia trước mặt mẹ Hoàng, cha Hoàng cũng sẽ không mua cho cô nhà trọ bên ngoài, mà càng thêm dễ dàng cho Vương Tiếu Vân, cách ly cô với tất cả bạn học, ngược lại cô lại cho rằng ý kiến của cô ta là hay. Nhưng mà, sau này tất cả sẽ không giống nhau nữa, nghĩ tới đây, trên mặt cô mỉm cười, nhưng trong mắt một màn lạnh lẽo kia thế nào cũng không che dấu được.
Cô đi tới phòng của giáo sư, giáo sư còn chưa tới, cô đứng ở bên ngoài chờ. Sáng sớm hôm nay, nếu không phải là nhận được cuộc điện thoại của thầy, để cho cô tới trường học một chuyến, lúc này chắc chắn cô còn đang ngủ nướng.
Ngày hôm qua, mặc dù có thể nói cha mẹ và anh trai không có sắc mặt tốt với Lâm Vĩnh Mặc, nhưng đó cũng là từ tiếng sấm lớn trở thành tiếng sấm nhỏ.
Người khác cô không biết, chỉ là nhất định sẽ không giống ngày hôm qua vượt qua kiểm tra dễ dàng được, nhưng là Lâm Vĩnh Mặc thì tương đối dễ dàng, bởi vì anh hai Lâm gia cũng chính là anh trai của Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Văn là bạn học cùng lớp với anh trai cô, năm đó anh của cô chạy nghiệp vụ khắp nơi, tìm vay mọi chỗ, nhưng mà thứ nhất là không ai cho mượn, thứ hai là ngân hàng không chịu cho anh vay. Sau đó, Lâm Vĩnh Văn nghe được chuyện này, nói chuyện với cha Lâm một cái, cha Lâm tìm người điều tra một phen, mới rót vốn cho anh phát triển.
Năm đó, chỉ gặp anh trai của cô một lần, anh ấy đã nói: "Tương lai, tiền đồ của tiểu tử này rất sáng, không có giới hạn."