"A...a...a...a..."
Tiếng hét thất thanh vang lên đã thành công đưa Thiên Kỳ về với thực tại. Đây? Đây chính là giọng cô mà!
Trái tim anh bỗng dưng co thắt, đập loạn trong lồng ngực, âm ỉ đau. Lập tức, anh chạy theo bản năng của mình, bước chân đầy vội vã. Lí trí mách bảo anh, nếu không tới nhanh, anh sẽ mất đi thứ quý giá nhất của đời mình.
Mà cùng thời điểm đó, tại phòng học ngành thiết kế, Thiên Thiên đang vô cùng đau đớn. Cô quằn quại trên nền đất lạnh lẽo, máu tươi đỏ thẫm làm ướt một mảng áo trắng tinh khôi, mái tóc đã dính đầy mồ hôi, nhỏ giọt nên khuôn mặt kiều diễm ướt át. Điều làm cho mọi người sợ hãi nhất, đó chính là vết cắn rất sâu trên da thịt mịn màng như trứng gà bóc của cô. Cô bị trúng độc! Xung quanh dấu răng đó là vết thâm tím đang ngày càng lan rộng.
Cách đó không xa, con rắn khổng lồ vẫn chưa được thỏa mãn, đôi mắt xoáy sâu vào bóng hình người con gái trước mặt. Nếu vừa rồi cô không né tránh, nó đã có thể cắn nuốt toàn thân cô, sẽ làm no bụng dạ dày nhỏ của mình.
"Rầm"
Cánh cửa phòng bật mở một cách mạnh mẽ, người đàn ông đứng đó không khỏi sững sờ. Trước mặt Thiên Kỳ bây giờ là hình ảnh một người con gái nhỏ bé, máu không ngừng chảy, vầng trán cô nhăn lại vì nén cơn đau. Tâm anh đừng đợt co thắt, Thiên nhi của anh... tình yêu của anh...
"Thiên nhi..."
Thiên Thiên cố chống chọi mọi đau đớn, đưa đôi mắt mông lung nhìn về phía cửa. Ánh chiều tà chiếu lên bóng hình ấy, trông thật mờ ảo, không chân thực.
Đây là ai a? Thiên Kỳ ca ca sao? Ngoài anh ra, sẽ không còn ai gọi cô bằng cái tên thân thương như vậy.
Bao nỗi sợ hãi, uất ức trong cô bỗng chốc ào ào như dòng nước lũ chảy về. Cô sợ, sợ lắm! Cô sợ không còn được nhìn thấy ca ca, không được nhìn thấy Bảo Khánh, và, có cả chồng cô nữa.
Ôm chặt lấy cổ anh, Thiên Thiên thút thít trông vô cùng đáng thương:
"Thiên Kỳ ca ca, Thiên nhi thực sự rất sợ... Thiên Kỳ ca ca..."
"Đừng sợ, tiểu bảo bối, đã có anh ở đây, bên em."
Thiên Thiên ý thức dần trở nên mơ hồ. Cô chìm sâu vào giấc ngủ, trong vòng tay ấm áp của anh. Mùi bạc hà quen thuộc làm cô quyến luyến không nỡ xa rời. Anh trai cô...
Bóng tối dần bao trùm khắp cả thành phố, chỉ còn tiếng xe cộ huyên náo cùng với vẻ đẹp lung linh, rực rỡ của bầu trời sao mông lung, huyền ảo.
Dương Thế Minh đứng trên tầng lầu cao nhất của khách sạn, tay không ngừng lắc qua lắc lại ly rượu mình đang cầm. Anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng người đi trên đường lớn, ở đó có cặp trai gái đang yêu, có đôi ông bà lão dắt tay nhau đi trên đường còn có... Hình ảnh một nhà ba người nắm tay nhau trông thật hạnh phúc.
Thế Minh chợt cười tự giễu chính bản thân mình. Trước đây, Anh cũng đã từng có một mái ấm gia đình, có người con gái Anh yêu hơn cả mạng sống, có đứa con ngộ nghĩnh, đáng yêu,...nhưng tất cả đó đã quá xa vời, đang tiến tới bến bờ của dĩ vãng.
Đưa ly rượu lên trên tầm mắt, từ từ, từ từ đổ xuống. Nước bắn tung toé lên sàn nhà, hòa lẫn với màu đỏ chói mắt tạo nên một bức tranh trông hết sức quỷ dị. Nhìn theo từng giọt nước rơi khỏi chiếc ly, anh lại nhớ về người con gái ấy, người con gái năm xưa đã cho anh biết ý nghĩa của cuộc sống này. Nhưng... Nước một khi đã rời khỏi ly, làm sao có thể đong đầy lại như cũ đây? Trái tim đã rạn nứt, cho dù có lành lại cũng sẽ không bao giờ che dấu được vết sẹo vẫn còn tồn tại, gây tổn thương.
"Cạch"
Trần Cảnh Đường bước vào phòng làm việc của Thế Minh. Nhìn người bạn chí cốt từ mấy chục năm xưa, Cảnh Đường không khỏi cảm thán. Anh thật nhỏ bé. Phải! Thế Minh nhỏ bé trước một khung trời rộng lớn, cô đơn, lẻ loi giữa những biển người. Anh đã chứng kiến nỗi đau đớn dày vò tâm can của Thế Minh. Khi vợ mất, Thế Minh đã điên cuồng, ngày đêm lao đầu vào công việc . Không phải vì anh muốn trở nên giàu có, mà là anh muốn quên đi, quên đi mọi sự khổ đau đã từng bước đến trong cuộc đời mình. Anh muốn lấp đầy những lỗ hổng trong tim, dùng công việc thay thế cho tình yêu sâu kín trong lòng mình.
Trần Cảnh Đường không khỏi thở dài. Đến bao giờ, bạn anh mới có thể quên đi bóng hình của người xưa để mở cửa trái tim mình? Có thể sao? Chính anh cũng không biết. Vì anh hiểu nỗi đau đớn đó đã làm thay đổi hoàn toàn con người Thế Minh. Tình yêu là gì cơ chứ? Tưởng muốn quên đi liền dễ dàng quên như vậy sao? Vậy thì đó không phải là tình yêu!
"Sao rồi?"
"Này anh bạn, có cần lạnh lùng như vậy không? Tại sao chúng ta lại không cùng nhau uống một ly rượu rồi tính tiếp nhỉ?"
"Vào vấn đề chính!"
Haizz, bạn anh luôn luôn là vậy, chẳng bao giờ biết đùa, vòng vo tam quốc lại càng không.
Cảnh Đường thở dài bất lực:
"Đã xong nhiệm vụ. Có điều, rắn độc đó mang ra thử nghiệm trên người cô ta, e là không ổn. Ngộ nhỡ bất trắc xảy ra chuyện thì... "
Dương Thế Minh xoay người lại, ánh mắt băng lãnh nhìn Trần Cảnh Đường, bàn tay có chủ ý, nắm chặt thành nắm đấm.
"Cảnh Đường, cô ta chết hay không cùng tôi và cậu không có quan hệ. Cậu đừng quên, vợ tôi đã phải trải qua cơn đau đớn hành hạ, dày vò như thế nào trước lúc chết. Ha ha, cô ta chết? Thật vừa đúng ý tôi!"
Trong bóng đêm, bóng hình hai người đàn ông to lớn hiện ra vừa tự tin, biết vừa kiêu ngạo, một tay che trọn bầu trời, ánh mắt khát máu. Họ là những con người quyền lực, nắm trong tay không biết mạng sống của bao người. Nếu thuận theo họ thì sống, mà trái lời họ, chắc chắn sẽ phải hối hận!
Loài rắn atesama(chém ạ, cụ gu gồ không có đâu) là loài rắn cực độc do chính tay Trần Cảnh Đường chế tạo ra thông qua một lần biến đổi gen. Hoạt tính của nó rất mạnh khiến Cảnh Đường cũng không khỏi có chút sợ. Tuy nhiên, vẫn chưa có ai dám thử nghiệm, Thiên Thiên cô "vinh dự" là con chuột bạch đầu tiên!!!
=== =======
"Con kẻ thù, đừng hòng trốn!"