Ta muốn nói, vì nhiều nàng nói là tội nghiệp Thiên Kỳ, cho nên ta sẽ viết đoản về Thiên Kỳ nhé, mà chỉ đăng trên fb thôi nghen:
__________________
Tối,
Chiếc xe có hạn điên cuồng gào rú trên đường lớn, như tiếng gầm gừ của một con sư tử oai phong.
Dương Thế Minh vừa đi vừa kiếm tìm bóng hình nhỏ bé, bàn tay vì sợ hãi mà nắm chặt lấy vô lăng.
Cô cư nhiên dám bỏ trốn khỏi bệnh viện! Cô rốt cuộc là đã đi đâu?
"Thiên Thiên, tốt nhất là đừng để tôi bắt được em. Nếu không, nhất định tôi sẽ trừng phạt em thật mạnh mẽ! "
_______________________
_______________
"Ba, con về rồi"
Thiên Thiên mở cửa phòng bước vào. Nhìn căn phòng tối đen, cô không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt cố gắng thích nghi trong bóng tối, cô tìm kiếm công tắc điện. Tầm mắt đảo quanh một vòng đại sảnh. Quần áo, túi xách, giày dép tứ tung, thậm chí còn có cả đồ lót của phụ nữ bị ném trên ghế salong, trong lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ.
Con trai rời đi, một chút bận tâm ông ta cũng không có, chưa quá mấy tiếng mà đã chạy đi tìm kiếm người tình bé nhỏ, ông ta liệu là con người hay chỉ là đồ cầm thú?
"Ba, con về rồi"
Cô mở cửa phòng của Triệu Lâm Khang, không nhanh không chậm mà mở miệng, lời nói nhàn nhạt khiến người ta có cảm giác bồn chồn.
Đáp lại câu trả lời của cô chỉ là những tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ cùng tiếng cười dâm đãng của người đàn ông. Họ không chú ý đến sự xuất hiện của cô hay là coi cô như không tồn tại? Có liên quan đến cô sao? Cô có nhất thiết phải bận tâm không?
"Ba"
"Cút ra ngoài! "
Triệu Lâm Khang quơ tay với lấy cái gạt tàn trên bàn, tàn nhẫn mà nhằm vào cô ném tới. Trên đời này, ông ta ghét nhất là loại người không biết thân biết phận mà phá hỏng việc tốt của mình.
Thiên Thiên bị đập trúng vào bụng khiến cô có chút đau đớn, bàn tay khẽ che chắn lấy nó, ánh mắt sâu thăm thẳm chứa đựng sự lạnh lùng cùng chán ghét:
"Ba, con không phải muốn phá hỏng việc tốt của người, chỉ là con muốn thông báo một việc hết sức quan trọng, người không muốn nghe sao? "
"Có chuyện gì thì đợi khi khác nói, còn bây giờ thì cút ra ngoài! "
Triệu Lâm Khang không mấy chú ý đến lời cô nói, vẫn tiếp tục một màn hoan ái khiến ai cũng phải đỏ mặt.
Thiên Thiên cúi đầu xuống, môi khẽ nhếch lên thành một đường bán nguyệt.
Triệu Lâm Khang, tôi sẽ xem ông còn vui vẻ được đến bao giờ?
"Lúc nãy, khi còn trong bệnh viện, Dương Thế Minh có đến đe doạ con, ép con phải hợp tác với anh ta, nhưng con không đồng ý. Sau đó, con nghe thấy anh ta gọi cảnh sát nói là đã có đầy đủ bằng chứng nên sai người đến bắt ba"
"Cái gì? "
Ông ta nhảy dựng lên, áo quần không mặc tử tế mà cứ thế chạy thẳng một mạch lên lầu trên. Đầy đủ bằng chứng là như thế nào chứ? Rõ ràng ông đã che giấu rất kĩ, đã khoá lại bằng mật mã rất cẩn thận!
Triệu Lâm Khang đi rồi, chỉ còn cô và cô tình nhân kia, kẻ đứng người ngồi, tư thế hết sức quỷ dị.
"Cô bắt cá hai tay cũng thật là giỏi, câu được Dương Thế Minh không nói, lại còn được ba tôi cưng chiều. Thật đúng là diễn viên xuất sắc!"
Thiên Thiên nhìn bộ dạng lẳng lơ của cô ta, trong lòng sự khinh thường cùng chán ghét đã đạt tới cực điểm.
Cùng là con người với nhau, nhưng cách thể hiện của cô ta còn không bằng một con súc vật, ăn cây táo, rào cây sung!
Lâm Ngọc Lan ngồi thẳng người dậy chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, vết hôn chằng chịt trên cơ thể kiều mị ướt át, sự quyến rũ yêu nghiệt làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng đều muốn phạm tội.
Cô ta ngồi vắt chéo chân, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lấy ra một điếu thuốc để sát vào miệng.
"Thiên Thiên, cô không thể nói như vậy được. Tôi chỉ làm theo những yêu cầu của kim chủ mà thôi"
Kim chủ? Cô ta nói ra mà chính mình không cảm thấy nhục nhã hay sao? Đê tiện, lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông, đây cũng có thể là một công việc rất tốt sao?
"Lâm Ngọc Lan, tôi muốn hỏi, rốt cuộc cô có bao nhiêu kim chủ đây? Được người đàn ông giàu có, gia thế hiển hách như Dương Thế Minh bao nuôi, lẽ nào cô vẫn chưa cảm thấy thoả mãn hay sao? "
Cô ta hơi nhíu mày lại, sau đó lại giãn ra như không có chuyện gì. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đến chỗ cô đang đứng dạo một vòng:
"Không đủ! Thời nay cái gọi là sự trong sạch có là gì? Đồng tiền mới chính là vạn năng. Một mình Dương Thế Minh, cô nghĩ là có thể thoả mãn về tất cả mọi mặt như tôi mong muốn sao? Có thể bây giờ anh ta rất giàu, nhưng ai có thể nói trước được sau này mọi chuyện sẽ như thế nào? "
Cô cũng không có ngu ngốc đến mức không biết tìm cho mình một con đường thoát thân an toàn!
Thở ra một vòng khói lượn lờ trong không khí, đôi mắt sắc lạnh khẽ híp lại. Trong làn khói mờ ảo, cô vẫn không nhìn ra Triệu Thiên Thiên có vẻ mặt gì là khác thường cả.
Không tức giận cho Dương Thế Minh sao? Không lao vào tát cô mấy bạt tai như trước sao? Là cố gắng kiềm chế hay chính là không thèm bận tâm đến sống chết của anh ta nữa?
Như vậy cũng tốt, con đường vinh hoa của cô vẫn còn dài dài.
"Cô đối với Dương Thế Minh, lẽ nào không có một chút tình cảm sao? Cô không hề yêu anh ta đúng không? "
Đáp lại câu hỏi của cô, Lâm Ngọc Lan chỉ cười lạnh, gương mặt xẹt qua một tia bi thương khó tả. Yêu? Yêu là cái gì? Ăn được sao? Có thể cho cô ta có quyền có thế được sao? Cô ta không biết yêu, cũng không cần tình yêu. Cái cô ta cần chỉ là tiền và tiền. Ai mang đến cho cô ta danh vọng, cô ta liền tặng bản thân mình cho người đó. Không sao hết! Chỉ cần một ngày nào đó cô ta có thể trèo lên đỉnh cao, giẫm đạp lên đám người dơ bẩn đó ở dưới chân mình!
Đừng trách cô ghê tởm, đừng coi cô là loại người cặn bã, cũng đừng bao giờ gọi cô là đồ tiểu tam. Để tồn tại trong cái giới showbiz này, có ai mà không cần phải đánh đổi bằng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu? Giả bộ thanh thuần trong sáng thì được cái gì? Có thể giúp cô sống tốt sao? Không! Sẽ chẳng bao giờ có ai cho không ai cái gì!
Cô trở thành con người như hôm nay, không phải là nhờ một bàn tay giúp sức của mẹ mình hay sao? Bà ta cho cô uống thuốc kích dục vào đêm cô tròn tuổi mười tám, bán cô cho một ông già đã ngoài sáu mươi để đổi lấy chút tiền mọn. Chính bà ta đã mở ra con đường nghiệt ngã này để cô bước đến!
"Cô có nhìn thấy gì đây không? "
Lâm Ngọc Lan chỉ tay vào vết hôn trên cổ của mình, môi khẽ nhếch lên thể hiện rõ sự khinh bỉ:
"Đây là dấu hôn của Dương Thế Minh đó! Anh ta nói anh ta muốn tôi, thèm khát được yêu thương tôi"
"Khi nào? "
"Mấy tiếng trước"
Lừa gạt! Lúc đó không phải anh vẫn bên cạnh cô sao? Hơn nữa, loại đê tiện như cô ta, không bao giờ anh thèm để tâm đến!
"Vậy thì sao? "
Thiên Thiên đưa ánh mắt trong veo mà lạnh lùng lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nụ cười trên khoé môi vẫn không giảm đi, mà còn đẹp mắt hơn trước.
"Lâm tiểu thư, anh ta truy đuổi tôi, hành hạ tôi như vậy, cô nghĩ tôi còn yêu thương anh ta như trước hay sao? Thật là biết trêu chọc người! Anh ta lên giường với cô, tôi cũng chẳng cần biết trong lòng cô nghĩ gì. Nhưng đối với tôi, một chút cảm xúc cũng không có"
"Tôi có thể tin tưởng cô sao? "
"Có thể! "
Cô ngữ điệu chắc chắn, ánh mắt đầy kiên định. Nhưng có ai biết, trong lòng cô đang cảm thán tài diễn xuất của mình đến trình độ nào?
"Mà cô tin hay không, tùy cô. Nhưng nếu cô cũng chán ghét Dương Thế Minh như vậy, chúng ta có thể làm bạn, được chứ? "
Thiên Thiên vươn cánh tay trắng noãn của mình ra muốn bắt tay thoả hiệp, đổi lấy chỉ là sự lạnh lùng xem thường của Lâm Ngọc Lan:
"Cô đang mơ tưởng sao? "
Lâm Ngọc Lan hất tay cô ra, bỏ ra ngoài. Vừa mới mở cửa, Triệu Lâm Khang đã mặt cau mày có đứng chắn đường. Ông ta lách người vào trong, tay chỉ thẳng mặt cô:
"Mày nói láo cũng thật giỏi quá rồi nhỉ? "
Ông ta vì tức giận mà mặt đỏ bừng, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Triệu Thiên Thiên, nó dám phá hỏng chuyện tốt của ông!
"Ba, con thế nào lại có thể nói dối người rồi? Người mau nhìn xem, con trốn viện để chạy về nhà thông báo cho người biết để người tùy cơ ứng biến, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay ra. Người nói như vậy, thật sự là quá oan ức cho con rồi! "
"Vậy chuyện khi nãy, mày định giải thích như thế nào đây, hả? "
Triệu Lâm Khang hét lên giận dữ, ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi mà chất vấn cô.
"Con... Có khi nào anh ta cố ý làm vậy hay không? Anh ta đang tìm cách moi móc thông tin từ con? "
"Cũng có thể lắm chứ! "
Lâm Ngọc Lan đứng dựa lưng vào cửa khẽ nhíu mày suy nghĩ:
"Tôi nghĩ là anh ta đang muốn bứt dây động rừng, chỉ mang tính chất đe doạ mà thôi. Rảnh rỗi nên tìm cách trả thù? "
"Hừ, vậy thì đừng mơ tưởng có thể đe doạ ta"
Ông ta kéo tay Lâm Ngọc Lan lên lầu, ánh mắt trần trụi lướt một lượt vào thân hình nóng bỏng của cô ta:
"Nào, chúng ta lại tiếp tục chơi trò đuổi bắt"
Ông ta vừa đi, Thiên Thiên liền không nhịn được mà khinh bỉ. Cô thật sự muốn chửi người!
Mơ tưởng à? Hồi nãy là ai sợ đến mặt tái xanh, áo quần chưa kịp mặc tử tế mà đã vội chạy? Thật sự là không biết xấu hổ!
_________________
__________
Thiên Thiên sau khi gửi đi một tin nhắn liền lén đi vào phòng làm việc của Triệu Lâm Khang lấy ra một con chip nhỏ mà cô đã cất giấu.
Đây là camera mini mà cô vô tình nhìn thấy nó bày bán trên đường nên mua về dùng. Cô biết Triệu Lâm Khang rất cẩn thận, không dễ gì sẽ bắt được nhược điểm. Nhưng bây giờ, con mồi đã cắn câu rồi không phải sao?
Nhìn lại mật mã mà ông ta vừa mới nhấn, cô cũng làm theo như vậy.
Lấy từ trong đó ra một tập hồ sơ dày cộm, nước mắt cô vô thức mà rơi xuống không ngừng.
Mẹ, con đã trả thù được ông ta. Con đã báo được thù cho mẹ rồi. Mẹ có vui không? Ông ta nhẫn tâm giết chết mẹ, con chỉ trả lại một phần lễ cho ông ta mà thôi. Con rất tài giỏi, đúng không? Con đã không phụ công nuôi dưỡng vất vả của mẹ rồi.
Sau khi tận mắt chứng kiến ông ta phải đeo còng tay bước vào tù, con sẽ rời khỏi đây, sẽ đưa cháu ngoan của mẹ đến một phương trời mới. Con không thể ở lại đây chăm sóc mẹ, liệu mẹ có giận con không?
Cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, đôi chân trần rảo bước xuống nền nhà lạnh lẽo. Nhìn cánh cửa đóng hờ ở ngay phía trước, trong mắt cô xẹt qua sự thù hận cùng đau lòng. Bao nhiêu năm qua, cô nhận kẻ thù của mình làm ba. Bao nhiêu năm qua, cô khiến cho mẹ mình nơi thiên đường phải thất vọng. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa!
"Triệu Lâm Khang, ông chuẩn bị tinh thần mà chịu cảnh ngồi tù mọt gông đi là vừa. Oan có đầu, nợ có chủ. Nợ máu, nhất định phải trả lại bằng máu tươi! "
Cô từ trên lầu cao ném xuống tập hồ sơ đáng hận kia. Những giấy tờ bay tứ tung trên mặt đất, kéo theo những tội lỗi của Lâm Chấn Khang phơi bày trước mắt mọi người.
"Có chuyện gì vậy? "
Nghe thấy tiếng động lớn, Triệu Lâm Khang vội mặc quần áo chạy ra ngoài xem, đôi mắt trợn trắng nhìn Thiên Thiên:
"Mày đang làm cái gì vậy hả? "
Thiên Thiên đứng im nhìn xuống dưới, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên đều đều:
"Triệu Lâm Khang, tôi muốn ông phải quỳ gối trước bia mộ của mẹ tôi mà tạ lỗi"
Cô xoay người, đối diện với ông ta, bàn tay nhẹ nhàng mân mê lan can làm bằng gỗ quý:
"Ông nhìn thử xuống dưới rồi đoán xem, tự do còn kéo dài đối với ông bao lâu nữa? "
"Mày... Mày đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ! Cẩn thận với lời ăn tiếng nói của mình, đừng để tao bóp chết mày! "
Ông ta tức giận mà ôm lấy ngực trái thở gấp, đôi mắt đỏ au đầy phẫn nộ.
Trái lại, Thiên Thiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, môi mỏng khẽ nhếch. Cô chỉnh lại cái áo xộc xệch của ông ta, sau đó ghé sát vào tai ông, nói nhỏ:
"Làm sao đây? Tôi e là không kịp nữa rồi! Dương Thế Minh cùng cảnh sát đang trên đường đến đây, tôi xem ông sẽ phải chạy trốn như thế nào? "
"Mày... "
Ông ta thở hồng hộc mà chạy xuống. Nhìn đống giấy tờ ngổn ngang hỗn loạn trên mặt đất, tâm không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Phải làm sao? Ông phải làm sao để chạy thoát được? Chỉ có thể nhặt nó lên rồi giấu đi. Đúng, chỉ có thể là như vậy!
Vội vàng đưa tay ra nhặt lấy, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào liền bị một chân của người trước mặt giữ lại.
Dương Thế Minh ngạo nghễ nhìn xuống Triệu Lâm Khang, trong con ngươi loé lên tia thù hận:
"Triệu Lâm Khang, ông không chạy thoát được đâu"
"Dương Thế Minh, mày... "
"Ông đừng có gọi tên tôi! Tôi thấy thật sự rất ghê tởm. Dụ dỗ Nguyệt Ánh Phương đến quyến rũ tôi nhưng không thành, ông lại nhẫn tâm giết chết đi cô ấy, giết chết đi đứa con ruột của ông. Ông thoả mãn sao? Ông không thấy cắn rứt lương tâm một chút nào sao? "
Anh tức giận mở miệng, bàn tay nắm chặt lại với nhau nổi đầy gân xanh. Sự hận thù tuôn trào một cách mãnh liệt:
"Tại sao ông lại độc ác như vậy? Giết chết con ruột của mình, lại muốn Thiên Thiên đến quyến rũ tôi, sau lại sai Lâm Ngọc Lan bòn rút tài sản của tôi. Ông nghĩ những tội lỗi đó của ông, trời không biết, quỷ không hay sao? "
Đưa ánh mắt ra hiệu cho cảnh sát phía sau, lập tức tay Triệu Lâm Khang bị còng lấy rồi đưa đi. Ông ta vừa giãy giụa vừa cầu xin, còn không quên kèm theo sự đe doạ:
"Dương Thế Minh, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp tôi lần này, cầu xin cậu nể tình tôi là ba của Thiên Thiên mà tha cho tôi. Tôi sẽ sửa đổi, tôi hứa mà! "
"Con gái ông? Chứ không phải là ông nhận nuôi đứa con riêng của vợ mình hay sao? "
Anh tức giận đạp không ngừng vào mặt ông ta, chỉ hận một nỗi không thể trực tiếp xé xác ông ta ra thành trăm mảnh.
"Mày... Mày đợi đó, chừng nào tao ra tù, tao thề sẽ giết chết mày! Thằng khốn kiếp! "
Tiếng ông ta nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Tiếng xe inh ỏi cũng ngay một xa dần.
"Tiểu Thiên"
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, sự yêu thương không che giấu toát ra từ đáy mắt, khoé môi cũng không tự chủ mà lộ ra một nụ cười ấm áp.
Anh chạy đến bên cô, vươn tay muốn ôm cô vào lòng để thoả mãn sự nhớ nhung của mình.
Nhưng...
Anh đã chậm một bước...
Lâm Ngọc Lan đứng sau lưng cô từ lúc nào. Cô ta nghiến răng dùng con dao đâm thẳng vào bụng cô, sau đó dùng hết sức lực đẩy cô tuột khỏi lan can.
Triệu Thiên Thiên, là mày cướp hết mọi thứ của tao. Là mày đáng chết!
"Thiên Thiên... "