Tuyên Tử Phương buồn bực cúp máy, trong lòng vốn dĩ đã phức tạp, nói chuyện với ba xong thì chính thức rối như tơ vò. Cậu nghĩ bụng: Hừ, con chắc chắn không phải là con của ba, thầy mới là con của ba. Ngày trước hai người bế nhầm con người khác rồi!
Vừa nghĩ đến Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
"Ai vậy?"
"Ngoài thầy cậu ra thì còn ai vào đây?"
Thanh âm của Tô Kỷ cách một cách cửa truyền đến, vẫn bình thản như mọi khi, không vội vàng cũng không tức giận.
Tuyên Tử Phương cau mày, không nghĩ đến chuyện mở cửa, nói vọng ra: "Cũng muộn rồi... Có chuyện gì không thầy?"
Tô Kỷ đáp: "Chúc mừng cậu vượt qua vòng sơ tuyển. Tôi có món quà này muốn tặng cậu, tưởng rằng cậu sẽ mở cửa, nhưng mà... Hình như cậu không muốn nhìn thấy tôi."
Tuyên Tử Phương lắc đầu, do dự đứng dậy mở cửa. Tô Kỷ đã rời đi, để lại một hộp quà được gói lại thật đẹp trước cửa phòng. Tuyên Tử Phương nhặt hộp quà lên, mở ra, sửng sốt nhìn món quà Tô Kỷ tặng mình. Đó là một chiếc điện thoại di động đang được quảng cáo rầm rộ trên ti vi!! Ngoài việc dùng để liên lạc với những hành tinh khác, còn có cả chức năng điều khiển cơ giáp giúp việc trong nhà cùng các loại vũ khí, thậm chí là cả điều khiển xe tự động. Tuyên Tử Phương vẫn còn nhớ khẩu hiệu của chiếc điện thoại này: "Có nó trong tay, thu cả thiên hạ."
Hơn nữa, chiếc điện thoại di động này có thể gọi đến mọi nơi trong Thủ đô và hành tinh quay xung quanh, khoảng cách xa nhất có thể đạt được là mười nghìn năm ánh sáng. Muốn mua được nó thì phải đến nhà sản xuất mà mua, điện thoại này không bán thông qua cửa hàng đại lý.
Tiền nào của nấy, chiếc điện thoại này rất mắc, Tuyên Tử Phương chắc chắn không đủ tiền để mua về mà dùng.
Nhưng mà cậu cũng nhiều lần xem quảng cáo này trên ti vi, vậy mà Tô Kỷ hiểu được tiếng lòng của cậu, không nói không rằng đi mua nó về tặng cậu.
Tuyên Tử Phương im lặng cất kỹ món quà quý giá này, nằm vật lên giường. Hơn một tháng qua, ngày nào Tô Kỷ cũng ngủ cùng cậu. Đêm nay không có anh, Tuyên Tử Phương cảm giác giường rộng ra rất nhiều.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tuyên Tử Phương rời giường, mắt vằn tia máu, đầu ong ong. Cậu thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, xỏ dép ra khỏi phòng. Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn ăn, nhưng mà người hay ngồi đọc báo mỗi sáng hằng ngày lại không thấy đâu.
Tuyên Tử Phương nhìn cửa ra vào, không thấy đôi giày quân đội màu đen quen thuộc của Tô Kỷ.
Đi rồi...
Cậu cảm thấy hơi cô đơn, ăn uống dọn dẹp xong thì lên lớp.
Thượng Tư Yên khinh bỉ nhìn Tuyên Tử Phương, đang chơi vui thì về sớm, mang điện thoại của mình đi luôn thì chớ, đã vậy còn đem nó đi giặt chung với quần áo, sém nữa là hỏng bà nó cái điện thoại.
Thượng Tư Yên đứng khoanh tay, trừng mắt nói: "May mà nó không bị thấm nước, nếu không tôi sẽ không để ông yên."
Tuyên Tử Phương cúi đầu, hai tay chắp lại thành chữ thập, mở to mắt, chớp chớp: "Xin lỗi mà..."
"Tỏ vẻ dễ thương đáng yêu cũng không có ích gì đâu!" Thượng Tư Yên nói: "Cái điện thoại này có liên lạc xa nhất ba nghìn năm ánh sáng, đem ông đi bán cũng không đủ tiền để đền."
"Cái của tôi là mười nghìn năm ánh sáng..."
Nói xong, Tuyên Tử Phương chìa ra chiếc điện thoại di động mà Tô Kỷ tặng. Ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại, da đầu Tuyên Tử Phương tê rần, lại nhớ đến lời nói đêm qua của anh, trái tim cậu chùng xuống.
Thượng Tư Yên trợn mắt thốt lên: "Thiếu gia, chúng ta là bạn bè thân thiết đúng không!?"
Cả buổi học ngày hôm nay, Tuyên Tử Phương cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhiều lần giáo sư hỏi phải nhờ đến Thượng Tư Yên ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc bài. May mắn là học kỳ đầu cũng sắp kết thúc, các sinh viên cũng ít lên lớp, đa số đều tập trung cho việc ôn tập, thành ra các giáo sư vẫn dễ dàng bỏ qua.
Buổi học vừa kết thúc, Tuyên Tử Phương là người đầu tiên rời khỏi lớp, dùng hết tốc lực chạy một mạch về ký túc xá.
Giày của Tô Kỷ đã ở vị trí cũ. Anh đang ở trong nhà.
Bàn ăn vẫn đầy đủ những món ăn ngon, nhưng người hay ngồi chờ cậu về lại không thấy.
Cửa phòng Tô Kỷ khóa trái cửa, trong nhà yên tĩnh đến mức tựa như chỉ có một mình Tuyên Tử Phương sống.
Bầu không khí quá áp lực, Tuyên Tử Phương nhịn không được đi đến trước cửa phòng Tô Kỷ, gõ cửa gọi: "Thầy..."
Cậu đứng lặng, một lúc sau mới có tiếng trả lời của Tô Kỷ. Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó.
"Chuyện gì?"
"Thầy ăn cơm cùng em không?"
"Hôm nay tôi về sớm, ăn rồi."
Tuyên Tử Phương rũ mi mắt, nói như vậy ý là bảo cậu ăn một mình đi.
"Còn buổi huấn luyện hôm nay..."
"Vòng thi đấu tiếp theo còn khá lâu nữa mới đến, tạm thời cho cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi mới quay lại huấn luyện. Cơ thể cậu cần phải được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất."
Tuyên Tử Phương nghĩ thầm: Vậy là không thể gặp thầy ít nhất hai ngày.
"Thầy, còn dấu hiệu của em..."
"Dấu hiệu của cậu đủ dùng cho hai tuần." Tô Kỷ vẫn ở trong phòng nói: "Tử Phương, xin lỗi cậu, hôm nay thầy có việc gấp phải làm."
Tuyên Tử Phương tự bổ não: "Có việc gấp phải làm", ba thường xuyên lấy lý do này để bắt cậu ở nhà canh nhà, sau đó cùng cha ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật.
Loại lý do lừa con nít thế này đầy sơ hở vậy mà thầy cũng dùng để tránh mặt mình!
"Em hiểu rồi..." Tuyên Tử Phương buồn bã gật đầu: "Em không làm phiền thầy nữa."
Tô Kỷ không đáp, trong phòng lại yên tĩnh như cũ.
Tuyên Tử Phương buồn bã ngồi xuống bàn ăn cơm, ăn xong thì rửa chén, dọn dẹp xong thì leo lên giường.
Thật trống rỗng.
Hai ngày sau Tuyên Tử Phương vẫn không thể gặp mặt Tô Kỷ.
Rõ ràng cùng anh ta sống chung dưới một mái nhà, ai cũng biết đối phương đang ở trong phòng, vậy mà không thể nói với nhau đôi lời. Bầu không khí trong nhà càng ngày càng ngột ngạt, Tuyên Tử Phương càng lúc càng cảm thấy bất an.
"Không được, cứ thế này thì mình sẽ buồn chết mất!"
Tuyên Tử Phương cắn cắn môi, nếu Tô Kỷ cứ về đến ký túc xá thì sẽ tìm cách tránh mặt mình, vậy thì mình chỉ cần về trước anh ta là được.
Tuyên Tử Phương thuộc kiểu người nghĩ là làm, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ thực hiện ngay lập tức.
Vì thế, cậu đứng dậy, dọn sách vở chuẩn bị chuồn.
"Ê, ông định đi đâu?" Thượng Tư Yên thấy vậy, nhanh chóng giữ chặt tay cậu, khẽ nói: "Bị người khác phát hiện cúp tiết thì tiêu."
"Suỵt!" Tuyên Tử Phương cúi đầu nói: "Ông nói nhỏ thôi! Camera theo dõi không theo kịp tôi đâu, đằng nào thì mấy tiết sau cũng là tự học, tôi có việc gấp, đi trước đây."
"Chuyện gì mà khiến một sinh viên tốt phải trốn học để làm vậy?"
"Tôi muốn chặn đường thầy Tô trước khi thầy ấy kịp về ký túc xá, để xem còn tránh mặt tôi được nữa không."
Vừa dứt lời, Tuyên Tử Phương nhanh chân chuồn khỏi lớp học, chạy về ký túc xá, để lại Thượng Tư Yên trố mắt không nói thành lời.
Tuyên Tử Phương nhìn thấy bóng dáng của Tô Kỷ trên hành lang. Tô Kỷ lựa lúc Tuyên Tử Phương chưa về mà quay lại ký túc xá, sau đó nấu cơm chiều, chắc chắn là vì muốn tránh mặt cậu.
Tuyên Tử Phương tăng hết tốc lực, gọi với theo: "Thầy! Chờ em một chút!!"
"Tử Phương?"
Tô Kỷ nghe thấy tiếng của cậu thì quay đầu nhìn, nhưng mà trên đường lại có một người khác cũng vừa gọi tên cậu.
"Yuste?"
Yuste đứng trước mặt Tuyên Tử Phương, không để ý vẻ mặt lo lắng của cậu, gật đầu nói: "Là tôi. Tôi đang định đi tìm cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây."
"Tôi đang có chút chuyện phải làm..." Tuyên Tử Phương nhìn thấy ánh mắt bình thản của Tô Kỷ từ xa, cắn răng nói: "Có chuyện gì thì để khi khác nói đi."
"Không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu." Yuste nhíu mày, lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật, nói: "Đây, đền mắt kính cho cậu."
Tuyên Tử Phương nhận hộp kính, vội nói: "Cảm ơn."
"Cậu không đeo thử sao?" Yuste khoanh tay nói: "Nếu sai kích thước thì đem đổi cái khác."
"Không cần, tôi tin cách nhìn đồ của cậu!" Tuyên Tử Phương đang vội muốn chết, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Kỷ đã đi xa, Yuste còn đứng chắn trước mặt. Không được, chậm một chút nữa thì thầy ấy sẽ chạy đi mất.
Sắc mặt Yuste đột nhiên ửng đỏ, cậu khẽ cúi đầu nói: "Thật sao, vậy mà tôi cứ nghĩ cậu rất ghét tôi. Đúng là lúc trước tôi cư xử không tốt với cậu, nhưng mà cậu thật rộng lượng, không ghi thù tôi. Cậu nói như vậy khiến tôi cảm thấy chúng ta cũng có thể trở thành bạn tốt, cậu cảm thấy... Ơ..."
Yuste ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tuyên Tử Phương đã chạy mất.
Tuyên Tử Phương thở hồng hộc chạy về ký túc xá, hai tay run rẩy đẩy cửa vào nhà. Lúc này chắc chắn Tô Kỷ không kịp chuẩn bị bữa tối, có lẽ là đang trốn trong phòng.
Nhưng mà, ngay lúc Tuyên Tử Phương bước vào thì lại nghe tiếng TV đang bật ở phòng khách. Cậu ghé mắt nhìn, tròn mắt nhìn người đang chăm chú xem TV. Người nọ thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế sofa, nhìn không khác gì gia chủ.
"Nhóc, buổi tối tốt lành."
"Anh... Buổi tối tốt lành." Tuyên Tử kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Anh Lục, sao anh... lại ở đây?"
"Anh sao?" Lục Cảnh Đàn cười nói: "Tô Kỷ mời anh đến, cậu ta nhận lệnh đi công tác rồi. Cậu ta nhờ anh đến đây huấn luyện cho cậu."
Tuyên Tử Phương ngẩn người, nói: "Hồi nãy em còn nhìn thấy thầy..."
Lục Cảnh Đàn nhún vai, cười: "Chắc là chuẩn bị đi rồi. Lúc anh đến cậu ta thảy chìa khóa nhà cho anh."
Tuyên Tử Phương lặng người, ngơ ngác không biết nói gì hơn.
Lục Cảnh Đàn đứng dậy cười nói: "Nghe nói đồ ăn ở căn tin học viện ngon lắm, cậu không định dẫn anh đi ăn một bữa sao?"
"Xin lỗi... Anh cho em chút thời gian để tiếp nhận chuyện này..." Tuyên Tử Phương hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thầy có nói với anh rằng thầy sẽ đi bao lâu không?"
"Hai tuần, cũng không lâu lắm đâu."
Tuyên Tử Phương uể oải nói: "Thầy... Thầy chưa từng nói với em chuyện này."
Lục Cảnh Đàn kinh ngạc nói: "Không thể nào, anh cứ tưởng là hai người đã bàn bạc với nhau rồi chứ. Với tính cách của tên kia thì làm sao có thể tùy tiện giao Omega của mình cho một Alpha khác chứ?"
Tuyên Tử Phương lắc đầu, tự an ủi mình: "Có thể là thầy ấy chưa kịp nói với em..."
Lục Cảnh Đàn nhìn cậu đầy thông cảm, định nói gì đó an ủi cậu, nhưng nghĩ đến cái miệng ăn mắm ăn muối của mình nên lại thôi.