Đây là lần đầu tiên cặp chồng chồng mới cưới làm cha, Tô Kỷ lớn tuổi hơn Tuyên Tử Phương, tính cách cũng thành thục ổn trọng hơn nhiều, nhưng ngoài mặt bình tĩnh vậy thôi, chứ nội tâm cũng cảm động và vui sướng không ít, thành ra mới giữa thanh thiên bạch nhật bàn chuyện con cái, còn dẫn đến mấy người vây xem.
Mà so với Tô Kỷ, nghĩ về gia đình nhỏ trong tương lai của mình, Tuyên Tử Phương vừa cảm thấy mới lạ vừa tò mò, còn có một chút khó tin.
"Hiện tại trong bụng em đang có một sinh mệnh sao?" Tuyên Tử Phương cùng Tô Kỷ đi ra bãi đỗ xe, nhịn không được nói: "Chỉ là em không có tí cảm giác nào hết..."
Tô Kỷ cười nói: "Đứa nhỏ mới tầm một tháng, còn chưa thành hình đâu."
Tuyên Tử Phương gãi đầu đáp: "Vậy đến tháng thứ mấy con mới đạp bụng em?"
Tô Kỷ: "Thời gian mang thai của Omega là tám tháng, nhanh nhất cũng phải chờ đến tháng thứ tư thứ năm..."
Tuyên Tử Phương cười hỏi: "Sao cái gì thầy cũng biết vậy?"
Tô Kỷ nghiêm trang đáp: "Để có thể ở bên em, thầy liều mạng học tập các loại kiến thức, nếu không như vậy thì làm sao có thể để em ỷ lại vào anh, để cha em yên tâm giao em cho anh chứ?"
"Như vậy thì không có gì mà thầy không làm được hết..." Tuyên Tử Phương nhéo nhéo lòng bàn tay Tô Kỷ, lại nâng tay lên, lắc lắc tay anh, nói: "Tại sao lòng bàn tay lại lạnh thế này?"
"Đó là vì anh quá kích động." Tô Kỷ giải thích: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, thầy sẽ khó tỉnh táo lại được."
Tô Kỷ giúp Tuyên Tử Phương đóng cửa xe, rồi cũng ngồi vào trong, anh nghiêng người giúp Tuyên Tử Phương cài dây an toàn, Tuyên Tử Phương lại dang rộng tay, nói: "Ôm em một cái đi!"
"Bây giờ không được, chờ đến lúc trở về hẵng..."
Tô Kỷ còn chưa nói hết, Tuyên Tử Phương đã kiềm lòng không nổi, nhào đến ôm chặt anh. Cơ thể Tô Kỷ phát run, mà Tuyên Tử Phương lại chú ý đến điều này.
Tuyên Tử Phương hỏi: "Thầy, anh làm sao vậy, cơ thể không thoải mái chỗ nào sao?"
Nhìn kỹ thì sắc mặt Tô Kỷ cũng hơi trắng bệch, nhưng anh vẫn đáp: "Không sao, không phải anh vừa nói sao, bởi vì nghe tin kia mà cảm động không thôi..."
Tuyên Tử Phương cau mày nói: "Không phải! Từ từ, anh cởi quần áo ra!"
"Chúng ta không cần thân thiết ở nơi công cộng mà." Tô Kỷ cười nói: "Nếu muốn thầy thì về nhà lại nói, được không?"
Tuyên Tử Phương vẫn giữ chặt áo Tô Kỷ, phát điên quát: "Không! Bây giờ anh phải để em cởi áo anh ra!"
Tô Kỷ: "..."
Tô Kỷ không còn cách nào khác, đành phải cởi áo khoác.
Tuyên Tử Phương nói: "Cởi áo sơ mi nữa."
Tô Kỷ: "Cởi áo trong thời tiết này sẽ bị cảm, bảo bối, em nhẫn tâm đến vậy sao?"
"Cởi!" Tuyên Tử Phương nghiêm túc ra lệnh.
Tô Kỷ tròn mắt, đành phải tuân mệnh cởi bỏ nút áo, mở rộng áo, lộ ra vòng ngực cường tráng.
Người anh xuất hiện nhiều chỗ máu ứ đọng, có nơi còn đang rỉ máu. Mặc dù biết rằng chỉ là tổn thương phần mềm, cũng không phải là nơi yếu hại, nhưng Tuyên Tử Phương vẫn không khống chế được tâm tình, run rẩy siết chặt bàn tay.
"Cha em đánh anh?"
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Ánh mắt Tô Kỷ mang theo ý cười, anh nhìn Tuyên Tử Phương nói: "Alpha dùng nắm đấm để giao lưu với nhau. Tử Phương, cha em có thể yên tâm giao em cho anh, một chút vết thương nhỏ trên người này có thấm là bao?"
"Với thân thủ của anh, muốn đánh ngã cha cũng không phải không có khả năng, tại sao anh lại không đánh trả!" Tuyên Tử Phương đau lòng nói.
"Anh có thể lý giải rằng trong lòng em anh còn quan trọng hơn cha em không?" Khoé miệng Tô Kỷ cong cong.
Tuyên Tử Phương gật đầu: "Em cùng thầy sống cả đời, trong lòng em lúc này anh là quan trọng nhất."
Tô Kỷ chỉ bụng Tuyên Tử Phương, hỏi: "Vậy con thì sao?"
"Chắc là quan trọng thứ hai..."
Tô Kỷ nở nụ cười: "Tốt quá."
"Nhưng mà..." Tuyên Tử Phương nhìn ra bên ngoài, bất tri bất giác nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Em còn đi học, có thể nghỉ khi mang thai sao?"
"Ừ, chỉ cần đi kiểm tra thân thể thì có thể miễn giảm toàn bộ huấn luyện thể năng, em chỉ cần lên lớp bình thường thôi. Trước khi sinh nửa tháng có thể nghỉ để sinh, sau khi sinh được nghỉ hai tháng... Nhưng mà anh đề nghị rằng em không cần lên lớp trong học kỳ này, bảo lưu kết quả, chờ đến khi em sinh xong được một tháng thì quay lại." Tô Kỷ suy nghĩ, nói: "Hoặc là tạm nghỉ học một năm? Tháng chín năm sau lại học năm nhất thêm một lần, lúc này anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
"Ý kiến cuối cùng không được..." Tuyên Tử Phương không chút suy nghĩ nói: "Em không muốn học năm nhất thêm một lần nữa!"
Tô Kỷ: "Có thể tham gia Giải Tam học viện thêm một lần nữa."
Tuyên Tử Phương trừng mắt: "Vậy cũng không được!"
Tô Kỷ thở dài, nhìn Tuyên Tử Phương nói: "Nếu mấy ngày nữa có lệnh điều động, thầy phải rời Thủ đô, em định làm gì?"
"Thật sao?" Tuyên Tử Phương hỏi: "Cấp trên quyết định điều thầy ra tiền tuyến?"
"Không." Tô Kỷ nói: "Nhưng mà cha em tiết lộ cho anh tin tức thành lập đội đặc công Omega, nếu đây là đề án của anh thì anh sẽ là người chấp hành, đến lúc đó nói không chừng sẽ rời Thủ đô."
Tuyên Tử Phương cau mày, cũng không quá vui sướng, hỏi: "A... vậy lúc đó chúng ta... ở riêng sao?"
"Đây là kết quả xấu nhất." Tô Kỷ nói: "Cho nên anh nghĩ để em đi cùng anh, tạm nghỉ học một năm, để thầy vì em an bài hết thảy."
Tuyên Tử Phương vẫn lắc đầu nói: "Em không tính dành nhiều thời gian trong trường, đến trường không phải là mục đích của em, mà là cả một quá trình. Nếu vì sinh con mà tiêu tốn thêm thời gian ở đây, em tình nguyện chịu khổ một chút, chịu đựng nỗi thống khổ khi chia cách với thầy, cũng phải cố gắng dùng thời gian ít ỏi này để trưởng thành hơn."
Tô Kỷ kinh ngạc nhìn Tuyên Tử Phương, sau đó mỉm cười, dịu dàng xoa đỉnh đầu cậu, nói: "Xem ra em đã trưởng thành hơn anh nghĩ, ngược lại người chưa tiếp thu được hình như lại là anh..."
"Thầy, anh nói tiếp đi, không chừng em sẽ thay đổi quyết định..." Tuyên Tử Phương tròn mắt nói.
"Anh không nói thêm nữa, anh không muốn khiến em phải thay đổi quyết định của mình."
"Haha, em biết là thầy sẽ mềm lòng với em mà."
Cuối cùng, bọn họ chọn phương án thứ hai, tức là không lên lớp, tập trung chờ sinh, sau khi sinh con xong thì nghỉ một tháng rồi quay lại thi tiếp.
Tuy Tô Kỷ ủng hộ lựa chọn của Tuyên Tử Phương, song thực tế vẫn rất lo lắng.
Ba ngày sau, Tô Kỷ nhận được lệnh trở thành huấn luyện viên đặc biệt cho đội đặc công Omega, dẫn đội đi tập huấn ở hành tiinh X- thuộc Zeus.
Cấp trên yêu cầu Tô Kỷ trong vòng một tháng đến được X-, nói cách khác, hai người bọn họ còn ở bên nhau chưa tới một tháng nữa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tuyên Tử Phương vẫn rất lo lắng, nói: "Nếu các Omega đó đến kỳ phát tình thì làm sao, ở đó chắc chỉ có mình thầy là Alpha thôi đúng không..."
Tô Kỷ đáp: "Em yên tâm, những Omega đó đều sử dụng thuốc ức chế đặc biệt, cho dù đến kỳ phát tình cũng có cách ứng phó tốt."
Tuyên Tử Phương: "Nhưng nếu có người thích lên giường với thầy thì sao..."
Tô Kỷ cười hỏi: "Em đang lo lắng anh sẽ ngoại tình sao?"
Tuyên Tử Phương: "..."
Tô Kỷ: "Anh chỉ "lên" với mình em, em quên rồi sao?" Tô Kỷ trao cho Tuyên Tử Phương một nụ hôn sâu, lại nói: "So với anh, anh lại càng lo lắng cho em hơn... Lúc anh không ở bên em, không biết có người thừa dịp chen vào không nữa, như mấy người Quân Duy Kỳ, Yuste chẳng hạn."
Tuyên Tử Phường cười phá lên: "Không bao giờ có chuyện đó! Em không hề có hứng thú với bọn họ, thầy vẫn là người tuyệt nhất."
Tô Kỷ: "Em đang mang thai, thường nảy sinh cảm giác lo âu. Thầy hứa với em, mỗi tháng đều quay về gặp em, cũng cùng em sinh con."
"Ừm." Tuyên Tử Phương nói.
Trước khi Tô Kỷ chấp hành lệnh xuất phát, Tuyên Tử Phương cũng không lên lớp, ở bên Tô Kỷ mỗi ngày. Tuy rằng chỉ có thể ôm mà không làm được gì, nhưng trong khoảng thời gian này cậu đã bớt cảm giác lo âu trong thời kỳ mang thai, cực kỳ trân trọng những ngày còn ở bên nhau.
Trong lúc tình cảm của bọn họ tiến thêm một bước, mỗi ngày đều là một ngày nắng đẹp, thì trong khuôn viên học viện lại là một màu u ám.
Chưa đến hai tuần sau khi nhóm bộ đội đầu tiên được bộ tư lệnh phái đến tinh vực Eris, nhóm thứ hai cũng được phái ra tiền tuyến.
Quân đội lại điều một thiếu tướng xuống bộ đội biên phòng làm chỉ huy.
Bộ đội biên phòng điều động lực lượng trên diện rộng, không thèm để ý mệnh lệnh của quân đội, kéo dài chiến tuyến.
Bài diễn thuyết kia Tô Kỷ lại như là một chất xúc tác.
Truyền thông đế quốc cũng đã dự đoán phần nào, giờ thì hành động của ba bên càng chứng minh dự đoán của giới truyền thông thành sự thật.
Sinh viên ở Học viện Arma, Đại học Quân sự và Học viện Quốc phòng liên hợp phản đối, không đến lớp nữa, yêu cầu quân đội chịu trách nhiệm về những quân nhân và dân thường chết oan vì sự lục đục giữa ba thế lực với nhau, yêu cầu bọn họ từ bỏ quyền thế danh lợi ở khu vực bị sinh vật dị không gian uy hiếp, hợp tác chống lại kim cự thú.
Các sinh viên không chỉ không lên lớp mà còn khởi xướng biểu tình, cảnh sát không có biện pháp khống chế bọn họ, bởi vì bọn họ đều là sinh viên trường quân đội, hiểu biết rất rõ về cách áp chế bạo động, hơn nữa lực sát thương của họ cao hơn dân thường rất nhiều, không ít cảnh sát đã bị bọn họ đả thương.
"Người trẻ tuổi thật là tràn đầy sức sống, Alpha mà cứ như là trâu đực điên, gặp người nào cắn người đó." Tô Kỷ lắc đầu bình luận: "Cuối cùng thì người chịu thiệt vẫn là bọn họ."
Hai người đang đi dạo trên đường, cách đó không xa là các sinh viên đang giơ biểu ngữ đi biểu tình, Tô Kỷ kéo Tuyên Tử Phương rời xa đám người có lực công kích cao kia, tránh việc cậu bị thương. Nhưng mà trong lúc Tô Kỷ đang nói chuyện cùng Tuyên Tử Phương, ở phía xa xa kia đã có người nhận ra Tô Kỷ.
"Kia là thanh tra Tô Kỷ!" Một vài người xông tới, đều là những Alpha và Beta, ánh mắt sáng rực.
Tô Kỷ theo bản năng che Tuyên Tử Phương, cau mày nói: "Tôi không còn là thanh tra ở Học viện Quốc phòng nữa."
"Ờ, tôi chỉ biết có một quân đội mục nát không có nhân tính!" Một Alpha trong đám người phát biểu ý kiến: "Những người từng vì bọn họ mà vào sinh ra tử, nay người chết người bị cách chức, chẳng còn lại gì."
Bản QT: bãi miễn hạ tràng. Bãi miễn (罷免) là miễn bỏ, cách chức. Hạ tràng (下場) có nhiều nghĩa, đại khái là tiêu vong, hạ vị, cũng có nghĩa là kết cục. Ở đây ám chỉ những chiến sĩ đã chiến đấu nhưng đã hy sinh vô ích, cũng có thể là bị cách chức một cách oan uổng do sự tắc trách của quân đội.
Không ít người cũng tỏ thái độ đồng tình cùng oán giận.
Tô Kỷ lười sửa lại những chỗ hiểu lầm của những người này, đáp qua loa có lệ: "Mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối, tôi không có ý kiến gì cả."
Bản QT: trưởng quan (長官): quan trên, ở đây chỉ chỉ huy, cấp trên.
"Vậy sao được, bọn họ cũng hắt nước bẩn lên đầu anh mà! Ngài thanh tra, xin anh hãy gia nhập cùng chúng tôi, cùng chúng tôi đi phản đối họ!" Tên Alpha kia đột nhiên la lớn, làm Tuyên Tử Phương đứng sau Tô Kỷ sợ hết hồn.
Tâm tình Tô Kỷ càng khó chịu hơn, anh nheo nheo mắt.
Tuyên Tử Phương vừa thấy Tô Kỷ lộ ra biểu tình này, chỉ biết là đối phương nổi giận thật rồi.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện, thầy à, không cần phải cho mấy sinh viên đáng thương này một trận nhớ đời đâu.
Thật vậy, Tô Kỷ xả ống tay áo, hắng giọng: "Tôi không gia nhập với các cậu, hành động của các cậu ngoại trừ gây phiền toái cho cảnh sát thì chẳng còn tác dụng gì cả."
"Cái gì?!" Một Alpha khác quát: "Anh đang coi thường chúng tôi sao!"
"Chúng tôi còn tưởng anh là anh hùng, không ngờ cũng chỉ là một kẻ sợ quyền thế của quân đội."
"Ồ... Vậy loại người hành động bất chấp tính mạng của mình là anh hùng?" Tô Kỷ lạnh lùng nói: "Quá ngây thơ rồi, loại biểu tình thị uy này chỉ có hai tác dụng, đó là kiếm thêm việc làm cho cảnh sát và quần chúng, nếu còn gây rối hơn thì quân đội sẽ phái người ra đàn áp, đánh gục tất cả các cậu. Đừng nghĩ rằng các cậu trong quân đội cũng có địa vị, quân đội sẽ không vuốt mặt nể mũi đâu."
"Vậy thì đã sao, chỉ cần tìm lại công bằng cho những người đã hy sinh vô ích kia thì sao cũng được!"
"Công bằng?" Tô Kỷ: "Trên đời chưa bao giờ có công bằng, ai đòi hai chữ công bằng cũng đều vì lợi ích của mình. Các cậu cho rằng hy sinh có thể đổi lại cái gì đây, đã biết quân đội chỉ toàn là cặn bã mà còn ngu ngốc đâm đầu vào, người có lý tưởng như các cậu chết đi, mà các cậu có chết thì tương lai quân đội vẫn mục nát bất kham như vậy, không có gì thay đổi hết."
Bản QT: tàng ô nạp cấu (藏汙納垢) chất chứa dơ bẩn. Ô ( 汙) và cấu ( 垢) đều có nghĩa là vật dơ bẩn.
"Nhưng nếu để yên thì bao giờ mới thay đổi được?"
"Bây giờ không có cách thay đổi, nhưng nếu các cậu ngồi trên vị trí kia thì không lẽ không có cách sao?" Tô Kỷ vỗ vai Alpha kia, nói: "Gây rối vừa phải thì vẫn còn điểm tốt, có thể làm tăng độ coi trọng của quân đội. Nhưng cái gì quá cũng không tốt, các cậu làm vậy là đủ rồi, dừng lại đi, còn lại cứ để cho người có năng lực giải quyết."
"Nhớ cho kỹ, cải cách không phải là chuyện một sớm một chiều, không phải cứ phản đối mãnh liệt là có thể thay đổi tất cả. Có rất nhiều người chưa bao giờ hô khẩu hiệu nhưng có thể làm được nhiều việc hơn các cậu rất nhiều."
Nói xong, Tô Kỷ liền kéo tay Tuyên Tử Phương rời đi, để lại một nhóm người đơ mặt nhìn nhau.
Sự cố nhỏ này không ảnhhưởng gì mấy đến cuộc sống của Tô Kỷ hay Tuyên Tử Phương, nhưng lại có thể làmhoạt động biểu tình ở Học viện Quốc phòng giảm bớt, đa số các sinh viên lục tụcquay lại giảng đường. Trước khi Tô Kỷ đi X-, Tuyên Tử Phương còn phát hiệnphong thư cảm ơn từ học viện trong hộp thư.