Đầu học kỳ một năm hai, Tuyên Tử Phương không ngừng nỗ lực đuổi theo bài để thi cuối kỳ hết năm nhất, đợi thân thể Tuyên Tử Phương khỏe lại thì mang một nhà ba người đến khu gần học viện mua nhà ở.
Tuyên Tử Phương học chuyên ngành hệ ba năm, cho nên hai năm sau căn bản không cần đến lớp, dựa trên các môn đăng ký học hồi năm nhất sẽ đi đến nơi tương ứng thực tập, đa số sinh viên phân tán bốn phương tám hướng, cũng ít người ở lại ký túc xá, Tuyên Tử Phương ở một mình cũng buồn nên cũng dọn khỏi ký túc xá luôn.
Tô Kỷ mua sắm nội thất cho nhà mới mang đậm phong cách của anh, đơn giản, thực tế, rộng mở. Mặc dù chỉ là một căn hộ nhỏ nhưng rất thoải mái, ban công được trang trí như một vườn hoa thu nhỏ, có thể trồng một vài loại hoa cỏ thảo dược. Ngoài phòng ngủ và phòng đọc sách thì Tô Kỷ còn dụng tâm bố trí một phòng cho trẻ em.
Căn phòng kia được chất đầy các loại đồ chơi, Tiểu Tô Tuyên bò đi bò lại giữa chỗ đồ chơi, nhanh chóng quên luôn cha ba của mình.
Tô Kỷ hài lòng yên lặng gật gù.
"Con nó có thể là một Alpha, rất thích kề cận với em." Tô Kỷ cùng Tuyên Tử Phương nhàn nhã thưởng thức buổi trà chiều, cũng không quên chú ý đến con trai của mình.
Tuyên Tử Phương trừng mắt nhìn anh, nói: "Nháo Nháo còn nhỏ như thế, làm sao anh nhận ra được?"
"Khác phái thu hút lẫn nhau, con toàn thích chơi với em thôi..." Tô Kỷ suy nghĩ một lát, lại nói: "Rất ỷ lại vào em."
Tuyên Tử Phương cười nói: "Đó là vì thầy luôn trưng ra một vẻ mặt, con muốn cho anh ôm một lát, nhưng lần nào anh cũng khiến con cảm thấy không thoải mái... May mà con còn nhận ra anh là cha nó, không thì đã khóc um sùm từ lâu rồi."
Tô Kỷ: "..."
Tuyên Tử Phương: "Riêng điểm bá đạo không thèm nói lý này, anh và con rất giống nhau đó."
Tô Kỷ thản nhiên liếc mắt nhìn cậu: "Đừng nghĩ rằng lúc nhỏ em không bá đạo."
Tuyên Tử Phương cười haha đứng dậy, cậu có thể cảm nhận được Tô Kỷ rất quan tâm đến Nháo Nháo, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào. Thằng bé còn quá nhỏ, Tô Kỷ toàn sợ không cẩn thận sẽ làm con bị thương, thành ra khi nhìn thấy mình và con thân thiết anh lại hơi ghen tị.
Thầy như vậy đáng yêu chết mất.
"Cười cái gì?" Tô Kỷ vươn tay lau vết dính bánh ngọt trên mặt Tuyên Tử Phương, thuận tay liếm đi, ánh mắt hờ hững, hỏi: "Em chuẩn bị đi thực tập đến đâu rồi?"
Thật ra, theo lời đề cử của Thượng Tư Yên, Tuyên Tử Phương chọn học dự trù vật tư, nhưng toàn bộ học kỳ sau của năm nhất và học kỳ đầu của năm hai cậu vướng bận chuyện sinh nở nên không lên lớp được buổi nào. Cứ cho là cậu sẽ qua môn với thành tích tốt, nhưng giáo sư khóa này lại không hề có tí ấn tượng nào với cậu, cậu lại còn đi học lại sau khai giảng, cho nên giáo sư không cho cậu thông tin liên quan đến thực tập, để Tuyên Tử Phương tự mình giải quyết.
Thế này không khác gì quăng phiền phức cho Tuyên Tử Phương, đặc biệt là khi điểm thực tập cũng là một phần của tổng điểm bài thi cuối kỳ, nếu như không có giáo sư se chỉ luồn kim thì không một sinh viên không có bối cảnh nào có thể tìm được nơi thực tập, bởi vì tổng bộ bộ tư lệnh không giống với những xí nghiệp của các đơn vị sự nghiệp, đây là quân đội với sự tổ chức nghiêm ngặt.
Tuyên Tử Phương chỉ có thể thở dài, lắc đầu nói: "Thầy, không có đầu mối."
Tô Kỷ cau mày, hỏi: "Giáo sư không chịu an bài cho em?"
"Đúng vậy, dù đã qua khai giảng lâu như vậy rồi..." Tuyên Tử Phương nhún vai, nói: "Cứ cho là em có thư giới thiệu của giáo sư, em cũng không thể chạy đến tổng bộ bộ tư lệnh hỏi xem ngành này có tuyển thực tập sinh hay không, không chừng em còn chưa kịp đến cổng chính đã bị đuổi đi rồi."
"Anh có thể giúp em tiến vào bộ hậu cần." Tô Kỷ nở nụ cười nhợt nhạt, nói: "Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng giờ tan tầm, như vậy anh cũng yên tâm."
"Thật sao?" Ánh mắt Tuyên Tử Phương lóe sáng.
"Trên tinh thần em không cảm thấy đây là hành động đi cửa sau, không được vẻ vang cho lắm." Tô Kỷ hào hoa phong nhã đáp.
"Tất nhiên!" Tuyên Tử Phương cảm kích nói: "Em buồn chuyện này đã lâu, ban đầu còn định nhờ cha em giúp, nhưng mà tính cách của cha rất chính trực, hẳn người sẽ không giúp em chuyện này."
Tô Kỷ vui vẻ nói: "Vậy thì được rồi."
"Nhưng mà... Thầy, anh có quyền lực lớn đến vậy sao?"
"Đây không phải là điều động nhân viên cho cao tầng, chỉ là thực tập thôi, cho nên chỉ cần thăm hỏi bạn bè ở bộ hậu cần là được." Tô Kỷ uống ngụm trà, tiếp tục nói: "Nhưng loại thực tập này không có tiền lương, cũng không có cơ hội chuyển lên làm chính thức, em vẫn muốn tiếp tục sao?"
"Không còn cách nào khác, ai cũng như vậy, làm không lương cũng không cản em được." Tuyên Tử Phương le lưỡi nói: "Trong nhà chỉ cần thầy có thể kiếm tiền là được rồi."
Tô Kỷ hài lòng mỉm cười, chỉ bắp đùi của mình, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Giúp em tìm việc làm rồi, bây giờ em nên hối lộ tí đi."
Ý tứ tuy hàm súc nhưng rất rõ ràng, Tuyên Tử Phương đỏ mặt, đi đến bên người Tô Kỷ, sau đó ngồi lên đùi anh, cúi đầu hôn xuống góc nghiêng trên mặt đối phương, nói: "Ừm... Hối lộ."
"Quá ít, vậy chưa đủ." Tô Kỷ cau mày: "Ngài Tuyên Tử Phương, em cho là kiểu hôn chuồn chuồn đạp nước thế này đủ để hối lộ một trung tá sao?"
Tuyên Tử Phương cắn răng, nâng mặt Tô Kỷ lên, trao một nụ hôn sâu.
Miệng lưỡi triền miên, phát ra tiếng nước bọt, càng hôn càng say đắm.
Tô Kỷ vuốt ve từ eo Tuyên Tử Phương đi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cánh mông vểnh tròn trịa.
Tuyên Tử Phương khó lòng chịu đựng nổi, hơi cau mày, đùi khép chặt hơn, vật cứng của Tô Kỷ ép sát bẹn, ngạnh lên tựa một cây gậy lửa, Tuyên Tử Phương càng đỏ mặt hơn, tưởng tượng cảnh cây côn hùng hồn hữu lực kia sắp tiến vào mình, hình ảnh hung hăng chạy dọc trong đầu, khiến cậu không khỏi cứng lên.
Bầu không khí trở thành cảnh đẹp ý vui, Tô Kỷ tháo dây thắt lưng, lột quần Tuyên Tử Phương, đem vật cứng chậm rãi mon men ma sát những nếp uốn bên trong Tuyên Tử Phương...
Nhưng ngay lúc đó, có tiếng khóc long trời lở đất truyền ra từ trong phòng.
"Oa oa... Oa a —— a a a a a ——!"
Tiếng khóc như ma âm xuyên vào lỗ tai, Tuyên Tử Phương lập tức nhảy khỏi người Tô Kỷ, ngay cả dép lê cũng không kịp mang mà bỏ chạy vào nhà, sau đó ôm lấy con của hai người thấp giọng dỗ, Nháo Nháo không biết lúc bò loạn đụng phải cái gì mà ót sưng một cục.
Tô Kỷ đen mặt ngồi trong vườn hoa, một lúc lâu sau mới yên lặng nhét vật cứng đang tắc nghẽn của mình vào quần, mặt mày xanh mét đi vào nhà.
Tuyên Tử Phương vốn dỗ sắp xong rồi, Nháo Nháo lại nhìn thấy sắc mặt Tô Kỷ, tuy bé không hiểu vẻ mặt này là có ý gì, nhưng bản năng cảm thấy bầu không khí không đúng khiến cơ thể bé nhỏ của Nháo Nháo run lên, lại nhịn không được khóc to hơn.
Mặt Tô Kỷ không đổi sắc, anh nói: "... Đưa con cho ba em nuôi đi, cứ như vậy thì anh sợ sẽ nhịn không được mà làm ra chuyện gì với nó mất."
Tuyên Tử Phương liếc mắt trừng anh một cái, nói: "Thầy, anh không thể bất mãn với một đứa nhỏ như vậy được!"
Tô Kỷ: "Vậy nó có thể không kiêng nể gì mà quấy rầy khoảng thời gian thân mật khó khăn lắm mới có được của cha ba nó được hay sao?" Nghĩ đến đây, Tô Kỷ nhịn không được oán giận nói: "Em tính xem từ cuối tuần đến nay Nháo Nháo cản trở chúng ta bao nhiêu lần, không phải sau khi dỗ đi ngủ lại khóc lên vào buổi tối thì cũng làm ra động tĩnh lớn khi chơi một mình, con nó đang cố ý không để cho chúng ta có được khoảng thời gian sinh hoạt vào ban đêm vui vẻ."
"Con nó không biết gì cả mà thầy..." Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: "Con căn bản không biết mình đang làm cái gì, chỉ là mỗi lần như vậy đều vô tình đánh gãy chuyện kia của chúng ta."
"Không được, ít nhất thì cuối tuần này đưa con đến nhà em đi, nếu không thì thầy sẽ thật sự bị con ép đến điên mất." Ánh mắt Tô Kỷ hiếm khi mang theo ý tứ cầu khẩn.
Tô Kỷ tốn nhiều công sức trang trí nhà mới của hai người, phòng tắm có ba mặt gương lớn, còn thêm cả bồn tắm lớn nhiều công năng, trong phòng còn có vài vật dụng vừa xấu hổ vừa đáng mong chờ, đôi khi Tuyên Tử Phương may mắn nhân lúc Nháo Nháo khóc mà đứng lên chạy đi, nếu không anh sẽ thật sự thử hết mấy món đồ kia.
Nhưng mà để thầy ấy nhịn lâu quá cũng không tốt.
Tuyên Tử Phương nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Thực ra... Em cũng muốn gửi Nháo Nháo về nhà mấy ngày."
Hai người cùng chung ý kiến, vì thế Tiểu Tô Tuyên đã bị hai ông bố đầy bất mãn với mình tống đến nhà của hai ông chơi, khiến ba Tuyên Tử Phương nhìn họ bằng ánh mắt đầy mờ ám.
Tô Kỷ cuối cùng cũng có cơ hội phát huy toàn bộ công dụng của những vật anh đã sắp sẵn. Suốt hai ngày cuối tuần, anh và Tuyên Tử Phương điên cuồng làm ở nhà, cho nên vào ngày thứ hai, lúc Tô Kỷ đưa Tuyên Tử Phương đến tổng bộ bộ tư lệnh an bài chuyện thực tập, quầng mắt hai người vẫn còn thâm xì.
Dưới quan hệ của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương thậm chí không cần trình thư giới thiệu đã được xếp vào bộ phận thứ nhất của bộ hậu cần, công việc mỗi ngày là tổng kết tin tức truyền thông về quân đội, nhân tiện thì tưới hoa, gửi văn kiện linh tinh cho các ngành khác các cấp.
Trong phòng làm việc cũng có hai người là thực tập sinh giống Tuyên Tử Phương, đều là sinh viên của Học viện Quốc phòng, chỉ là trình độ không giống Tuyên Tử Phương.
Hai người đã hợp tác từ đầu, cho nên cũng hơi bài xích Tuyên Tử Phương, nhưng vì khuôn mặt của Tuyên Tử Phương rất có mê tính, hơn nữa Tuyên Tử Phương còn cố ý vô ý tiếp xúc giao lưu, cho nên bọn họ cũng dần dần nói chuyện với cậu.
Hai thực tập sinh này đều là Beta, thành tích học tập giống nhau, năng lực công tác phỏng chừng cũng giống nhau, có thể nhận ra hai người đang cố gắng tạo thành tích ở bộ phận này, tuy nhiên đôi khi Tuyên Tử Phương cũng nghe thấy chánh văn phòng phê bình bọn họ tự ý hành động.
Nhưng so với hai thực tập sinh kia, tình huống của Tuyên Tử Phương không chừng còn kém hơn.
Bởi vì sau khi cậu vào bộ phận thứ nhất của bộ hậu cần, cậu còn không được công tác đúng nghĩa, đừng nói là chạm đến trù tính vật tư, ngay cả cái cơ bản nhất là thống kê lương bổng chi tiêu các thứ cậu cũng chưa từng thấy qua.
Đôi khi Tuyên Tử Phương nghi ngờ có khi nào quan hệ giữa trưởng bộ phận và Tô Kỷ không được tốt lắm, rõ ràng người ở bộ hậu cần bận rộn như vậy mà công việc mỗi ngày của cậu cũng chỉ vỏn vẹn tưới hoa và đưa văn kiện.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, cậu nhịn không được đi hỏi một trong hai thực tập sinh đó – Bentley: "Tôi không hiểu vì sao người ở đây bận rộn như thế mà tôi lại không thể giúp được cái gì?"
Bentley hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là do cậu đến hơi trễ... Thực ra tôi còn nghe nói, ài... Cậu cũng thuộc kiểu có bối cảnh đúng không? Không chừng trưởng bộ phận không dám sai cậu làm việc cũng nên."
Thái độ của trưởng bộ phận với Tuyên Tử Phương không nóng cũng không lạnh, khi nói chuyện còn hơi xa cách, trước đây Tuyên Tử Phương còn không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng sau khi nghe Bentley nói, cuối cùng cậu cũng hiểu rồi.
Có lẽ Bentley nói đúng, lúc cậu đến bộ phận thứ nhất thực tập, Tô Kỷ đúng là nói với trưởng bộ phận mấy lời kiểu hãy quan tâm đến cậu, cho nên anh ta sẽ không phân công cho Tuyên Tử Phương mấy nhiệm vụ quá phức tạp, mà trong phòng làm việc cũng không ai dám nhờ cậu hỗ trợ, điều này dẫn đến Tuyên Tử Phương trở thành người nhàn nhã nhất, mơ mơ màng màng mà nâng lên thành người được thờ phụng.
Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười lắc đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với trưởng bộ phận. Trên thực tế thì tôi cũng chẳng có bối cảnh gì, lần này là vì thầy có biện pháp giúp tôi hoàn thành kỳ thực tập mà thôi..."
"Hờ, thôi đi." Bentley chớp mắt nhìn Tuyên Tử Phương, nói: "Sinh viên trong Học viện Quốc phòng có ai mà không biết Tô Kỷ cơ chứ. Dung mạo tựa thần tiên mà tính cách thì tà ác không kém gì ma quỷ, không chỉ trong học viện không ai dám đụng đến anh ta, tôi thấy ngay cả trong tổng bộ bộ tư lệnh này, cũng ít người làm gì được ổng."
Tuyên Tử Phương: "..."