Hôm nay là ngày nóng nhất trong năm, Lạc Mân ở trong nhà không muốn làm gì cả.
Trong nhà bật điều hòa, Thẩm Thời Trạm sợ bật thấp không tốt, không cho cậu tham lạnh, dặn lão Chu chỉ có thể mở đến hai sáu độ.
Lão Chu khổ sở đứng trước mặt Lạc Mân vừa chỉnh máy điều hòa đến mười chín độ, bao bọc một cái chăn mỏng trốn ở thư phòng xem truyện tranh, lại bị người tóm gọn hiển nhiên cũng không vui vẻ, lão Chu thực sự không dám để cho người trước mắt mình bị cảm, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đáng ghét mà đứng.
Lạc Mân cũng biết đây là Thẩm Thời Trạm dặn dò, trong lòng không muốn làm khó lão Chu.
A… Thật không công bằng, đi làm còn muốn điều khiển mình từ xa.
Trong lòng thầm mắng Thẩm Thời Trạm, nhưng không nghĩ đến mình vừa được nghỉ hè đã qua đây ở, còn chưa kịp về nhà đâu.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, chuông điện thoại di động vang lên, là anh hai đen đủi của cậu.
“Tiểu Mân, em không quay về nhà có chuyện gì anh không chịu trách nhiệm đâu.” Nghe được giọng điệu cười cười trên sự đau khổ của người khác trong lời nói của Lạc Mân hơi oán giận.
Nhưng mà ngẫm lại mình hình như hơi quá đáng, sau khi được nghỉ hè cũng không thèm về nhà.
Suy nghĩ không bằng hành động, Lạc Mân quyết định hôm nay về thăm nhà một chút.
Lúc Thẩm Thời Trạm nhận điện thoại, Lạc Mân nghe bên kia im lặng, nghĩ lát nữa muốn nói chuyện về nhà, không bằng trước tiên nói hai câu dễ nghe lấy lòng người.
Nghĩ như vậy, âm cuối kéo dài đến thật mềm mại mà gọi một tiếng ‘ông xã’.
Thẩm Thời Trạm nghe lời mà trên giường ngàn dỗ vạn dỗ cậu mới bằng lòng gọi một tiếng, trong đầu nổ ầm một cái, bất động thanh sắc ‘ừ’ một tiếng.
Lạc Mân thấy Thẩm Thời Trạm không nói gì khác, thành thành thật thật mà nói việc về nhà một đêm, xong rồi còn hào hứng nịnh nọt mà bảo đảm nói: “Ngày mai ăn sáng xong em sẽ về nhà, ngồi xe bên kia, anh không cần gọi người tới đón em.”
Vẻ mặt Thẩm Thời Trạm nhu hòa một chút, nói anh tới đón em cũng không nói nhiều, hẹn Lạc Mân ngày mai gặp rồi cúp điện thoại.
Các quản lý cấp cao trong phòng không dám thở mạnh, văn phòng tổng giám đốc cách âm rất tốt. Bọn họ lại đứng gần, lời Lạc Mân nói bị nghe đến tám chín phần mười.
Chuyện của tổng giám đốc bọn họ với tiểu công tử Lạc gia không phải là bí mật, thế nhưng hình tượng Lạc Mân ở bên ngoài luôn có phần xa cách, khiêm nhường với người đến vừa vặn, lại làm cho người rõ ràng cảm giác được một loại khoảng cách nhu hòa lẫn nhau.
Ai cũng không nghĩ ra hình thức hai người ở chung lại là như vậy.
Thêm nữa Lạc Mân được Lạc gia bảo vệ rất tốt, rất ít xuất hiện trên các cuộc xã giao, mới vừa nghe giọng nói rõ ràng làm nũng gọi ‘ông xã’, tất cả mọi người đều run lên.
Trong lòng đều đang lo lắng, bộ dáng người yêu ngây thơ bị người bên ngoài nhòm ngó, không biết Thẩm Thời Trạm sẽ trừng trị bọn họ như thế nào.
Lần trước phó tổng giám đốc không gõ cửa đã vào văn phòng, gặp được hình ảnh Thẩm Thời Trạm đang đè Lạc Mân hôn, sau đó bị phái đi Lào nói chuyện hơn một tháng bọn họ đến giờ vẫn không quên.
Một mặt lo sợ một mặt âm thầm bội phục Thẩm Thời Trạm giỏi thu phục người, tiểu công tử Lạc gia thanh lãnh như vậy, cũng có thể bị dạy dỗ nghe lời như thế, không chỉ gọi ông xã đến thuận miệng, về nhà một chuyến cũng cẩn thận mà báo một tiếng. Nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau khi kết thúc điện thoại riêng Thẩm Thời Trạm không những không đổi mặt, thậm chí còn nói một tiếng xin lỗi với bọn họ. Các quản lý cấp cao cùng thở ra một hơi, nghĩ thầm ‘không phái chúng tôi đi Nam Tư, là chúng tôi thật có lỗi.’
Một cuộc họp nhỏ nhanh chóng kết thúc dưới sự tận lực thúc đẩy của mọi người.
Thẩm Thời Trạm lúc này mới thả lỏng thân thể, dựa lưng vào ghế. Hắn xoa mi tâm, dư vị một tiếng Lạc Mân mới vừa gọi kia, vừa mềm lòng lại vừa buồn cười.
Lạc Mân luôn cẩn thận như vậy, thật ra Thẩm Thời Trạm cũng nghĩ không thông. Rõ ràng mình là người theo đuổi trước, mà nói thật, lúc trước rất khó theo đuổi Lạc Mân, chính mình như dẫm phải đinh.
Nhưng sau này bên nhau, Thẩm Thời Trạm mới dần dần cảm giác được Lạc Mân bất an. Dường như trong đoạn tình cảm này Lạc Mân tương đối không có cảm giác an toàn.
Thẩm Thời Trạm ít khi có lúc hoang mang như vậy, nhưng mà hắn rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc. Lạc Mân không có cảm giác an toàn, vậy mình sẽ cố gắng một chút, đối xử với cậu tốt hơn, một ngày nào đó, Lạc Mân có thể hoàn toàn mở ra trái tim của mình.
Không có Lạc Mân, sức hấp dẫn của nhà đối với Thẩm Thời Trạm giảm mạnh. Hắn cũng không vội nghỉ làm, ngồi trong văn phòng xử lý văn kiện.
Đèn trong văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng nên mọi người cũng không dám tan tầm. Nhưng mà gần đây tần suất tăng ca trên diện rộng giảm xuống, cho nên cũng không có người nào oán giận.
Phó tổng mới từ Lào về không bao lâu nhìn đèn sáng trên tầng cao nhất, sờ mũi một cái lòng vẫn còn sợ hãi lại tức giận.
Sao người khác cũng nghe được mà không bị gì!
Nói cũng không nghĩ lại, mặt chạm mặt suýt chút nữa doạ Lạc Mân khóc, so với mình lớn mặt cùng Lạc Mân không biết rõ tình huống có thể giống nhau sao.
Tuy rằng, Thẩm Thời Trạm cũng không phải rất nguyện ý để cho người khác nghe thấy.
Lạc Mân phiền phiền nhiễu nhiễu thu dọn đến giữa trưa mới chuẩn bị ra cửa, kỳ thực cậu cũng không thu dọn gì.
Chỉ là không muốn đi, trước tiên ở thư phòng ngồi trên ghế của Thẩm Thời Trạm nửa giờ đồng hồ, rửa mặt xong đi ra chôn đầu trên gối Thẩm Thời Trạm thêm một lúc nữa, nguy hiểm thật, định không đi.
Cậu cũng biết, anh hai gọi điện thoại, nhưng thật ra là cha muốn gặp cậu, nhìn bên ngoài không nắng lắm, vẫn là cầm ví tiền của mình chào lão Chu về nhà.
Lão Chu cẩn thận dặn dò tài xế một hồi, mới yên tâm để Lạc Mân đi.
Lạc Mân về đến nhà đã bị mẹ Lạc gọi lại dạy bảo một lúc mới cho ăn cơm tối, ba Lạc ngồi bên cũng không thêm dầu vào lửa, lúc ăn cơm Lạc Mân liên tục gắp thức ăn cho ba, dẻo mồm cực kỳ.
Anh cả anh hai cũng về nhà ăn cơm tối, người một nhà rất lâu chưa cùng nhau ăn cơm như vậy.
Trên mặt mẹ Lạc rõ ràng là vui vẻ, Lạc Mân cũng vui theo. Buổi tối lúc gọi điện cho Thẩm Thời Trạm, hắn nghe cậu nói ở nhà vui vẻ, thuận theo cậu hỏi có muốn ở thêm vài ngày hay không.
Vừa hỏi xong, Thẩm Thời Trạm liền biết mình nói sai, quả nhiên Lạc Mân im lặng vài giây, sau đó cố làm ra vẻ không để ý, vui vẻ nói cũng được, dù sau cũng lâu rồi không về nhà.
Thẩm Thời Trạm dễ dàng nghe được giọng cậu run rẩy.
Lạc Mân quá nhạy cảm, lại hay suy nghĩ lung tung.
Thẩm Thời Trạm nhớ không lầm lúc trước còn khoảng ba ngày là nghỉ hè, trong điện thoại Lạc Mân ám chỉ mình muốn đến nhà hắn ở.
Nói cái gì nhà gần bờ biển, cậu rất thích đến bờ biển chơi. Còn nói Thẩm Thời Trạm không cần lo lắng việc thu dọn phòng khách, cứ như vậy cũng tốt, trước khi ở quét dọn một chút là được.
Thẩm Thời Trạm nghe được trong lòng buồn cười, đường hoàng ra dáng mời cậu đến ở, còn nói đến ở cũng không thừa phòng khách cho cậu ở, chỉ có thể chen trong phòng ngủ chính với hắn.
Lạc Mân không được tự nhiên trong chốc lát mới đáp ứng, một cú điện thoại khiến cho Thẩm Thời Trạm đến tối thỉnh thoảng nhớ tới lại cười một hồi.
Vừa nãy mình hỏi câu kia, khẳng định Lạc Mân sẽ nghĩ rằng mình chê cậu phiền.
Đêm nay Thẩm Thời Trạm không ôm cậu ngủ thì hơi khó chịu, cũng không phải không ngủ được, chỉ là cảm thấy trong lòng trống vắng.
Bình thường khi ngủ đều ôm người vào lòng, để cậu tựa cằm lên bả vai của hắn như con mèo nhỏ cắn mấy cái, mới có thể điềm điềm mật mật mà ngủ.
Thẩm Thời Trạm vừa muốn giải thích, lại nghe Lạc Mân xả đông xả tây nói sang chuyện khác, trong giọng nói rõ ràng là nghẹn ngào, Lạc Mân cũng không biết mình làm sao, một vài chuyện liên quan đến Thẩm Thời Trạm lại dễ dàng khóc như vậy.
Mình rõ ràng không thích khóc!
Lạc Mân không nói được nữa, cố gắng nói chúc ngủ ngon với Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm vẫn ở văn phòng, hắn thô bạo khép laptop, cầm di động nói: “Không cho cúp điện thoại, bây giờ anh tới tìm em.”
Lạc Mân liên tục nói không cần, Thẩm Thời Trạm đã cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Lạc Mân cảm thấy bản thân thực sự quá mức đại kinh tiểu quái (chuyện bé xé ra to), vừa nãy quả thực là không có việc gì làm, vốn dĩ đứng trên lập trường của Thẩm Thời Trạm, không cho cậu về nhà mới là không đúng, nhưng lúc đó cậu rất đau lòng, cảm thấy Thẩm Thời Trạm không muốn ở bên cậu.