Đại trạch của Thẩm gia, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu bị cuộc điện thoại đêm khuya của Thẩm Tiếu Vi “quấy rầy” đều đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc. Còn Thẩm Như Vi lại là vẻ buồn bực, rốt cuộc anh trai cô có chuyện gì vậy?
“Tiếu Vi, bọn anh đều tới rồi, em có thể nói chưa?”
Lâm Vu Chi đến trước, Thẩm Tiếu Vi muốn đợi anh họ Vu Hồng và Vu Chu cùng đến rồi mới nói. Hiện giờ mọi người đã đông đủ, ba người đang buồn ngủ mà phải nhẫn nhịn đều có chung một suy nghĩ trong đầu – Nếu không phải là chuyện gì lớn, nhất định bọn họ sẽ đánh cho tên này một trận.
Hai mắt Thẩm Tiếu Vi có cả tơ máu, anh lấy ba quyển sách trên bàn lần lượt đưa cho ba người, giọng nói khàn đặc: “Các anh xem cái này trước đã, lát nữa em giải thích.”
Ba người nhíu mi nhận lấy, rồi lại nhìn sang sách trên tay đối phương. Trong tay cả ba đều là tập văn xuôi. Lâm Vu Chi là “Phòng café”, Lâm Vu Hồng là “Thiên sứ mắt xanh”, Lâm Vu Chu là “Ký ức”.
Mang nỗi nghi hoặc sâu sắc, ba người nhìn tên tác giả – Cerf-volant (Pháp), trong lòng ba người đều cảm thấy có chút khác thường, nhất là Lâm Vu Chu là người biết tiếng Pháp, mi tâm nhăn lại thành nếp gấp rõ ràng. Ba người mở tập văn xuôi trên tay, Thẩm Tiếu Vi chăm chú nhìn vào biểu tình của cả ba, Thẩm Như Vi nhẫn nhịn buồn ngủ chờ anh mình tiết lộ đáp án.
____ Cappuccino, Blue Mountain, Mocha, không tự hỏi mình thích vị nào hơn, với tôi chúng đều giống một tác phẩm nghệ thuật, tác phẩm nghệ thuật dùng ít sữa, café, lại thêm một chút chocolate hay quế hòa trộn lại. So sánh với trà, café càng có hương vị nồng đậm hơn. Nếu nói tình bạn là trà, vậy thì tình thân chính là một ly café thơm nồng, luôn đậm đặc hơn, khiến người ta không thể dứt bỏ. Tôi cần trà, nhưng càng không bỏ được café, không bỏ được hương vị nồng đậm của café, không rời bỏ chút vấn vương trong lòng mình.
Trấn nhỏ cách Paris rất xa, cách nơi trong lòng tôi, rất xa. Uống một ngụm café, một vòng bọt trắng lưu lại bên khóe miệng, mỉm cười với cảnh ngoài cửa sổ. Cho dù cà Cappuccino, Blue Mountain hay Mocha, ở nơi nhỏ bé này, trong quán café thuộc về tôi, một mình tôi thưởng thức cái nồng đậm của riêng tôi.
____ Lúc gặp được em, là một ngày mưa tháng tư. Em nép vào góc tường trông thật đáng thương, thân thể nhỏ xinh run lên như muốn xua đuổi khí lạnh đang xâm nhập vào cơ thể. Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, do dự không biết có nên tiến đến gần không. Em sợ hãi như vậy, có lẽ chỉ một bước chân của tôi cũng làm em kinh hoảng bỏ chạy. Thế nhưng ngoài dự liệu của tôi, tuy rằng em vẫn sợ hãi, lại vô cùng dũng cảm bước về phía tôi. Từng bước một, từng bước một, em ngẩng đầu, tiếp tục bước những bước nhỏ đầy khó khăn để đến trước mặt tôi, khóc với tôi. Sự dũng cảm của em đã cổ vũ cho tôi, tôi vươn tay, không chút do dự. Từ nay về sau, trong sinh mệnh của tôi có thêm một cô gái xinh đẹp tên là “Daphne”. Em trắng nõn vô ngần, có một đôi mắt xanh xinh đẹp, em, là thiên sứ trong lòng tôi.
____ Ký ức luôn luôn sẽ trở nên mơ hồ tùy theo sự đổi dời của thời gian. Mở nhật ký ra, từng thứ mơ hồ đều dần dần rõ ràng. Khi thì tôi cười, lúc thì tôi buồn, khi lại cảm động mà khóe mắt tôi ướt át. Xuyên suốt nhật ký của tôi, có một người quan trọng đến thế. Những hỉ nộ ái ố của tôi, toàn bộ niềm vui sướng thời thơ ấu của tôi đều là người mang đến. Ký ức dừng lại trên một trang giấy, tôi như thấy được người đứng trên bờ biển thổi phao cấp cứu cho tôi, so với những người cha yêu chiều con mình, cho dù trong mắt người khác dáng vẻ người là vui cười sung sướng thế nào, nhưng với tôi, dáng vẻ đó luôn là sự trân quý tận sâu nơi đáy mắt như trong ký ức.
Ba người cùng ngẩng đầu lên sau vài giây, trên mặt là vẻ kinh hãi khi phát hiện một bí mật nào đó. Thẩm Tiếu Vi biết mình không cần giải thích nhiều, anh nói thẳng: “Bút danh của vị tác gia nổi tiếng nước Pháp này là Cerf-volant, phiên dịch ra nghĩa là “Diều”. Các anh xem người đó tự giới thiệu.”
Ba người nhanh chóng lật xem trang bìa. Tay Lâm Vu Chu có chút không ổn, anh giơ tập văn xuôi trên tay lên, không khống chế nổi mà lớn tiếng: “Đây là sách Vô Ý viết?” Diều, diều… Tuy rằng đã đoán được, nhưng có thể xác định được kết quả vẫn khiến Lâm Vu Chu không thể giữ bình tĩnh.
“Cậu nhỏ!” Thẩm Như Vi kêu lên sợ hãi.
Thẩm Tiếu Vi ấn mấy tư liệu mà anh đã in ra vào tay ba người, nói: “Các anh xem một chút những lời giới thiệu về tác gia này.”
Ba người nhanh chóng nhìn vào, trên mặt mỗi người đều là vẻ không thể tin, đến cả Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều thất thố. Vừa lướt qua lại vừa xem xét cẩn thận tư liệu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng phải trừng mắt thật lớn, Lâm Vu Chu sắp không thở nổi.
Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới nói: “Biết tại sao em gọi mấy anh đến gấp như vậy rồi chứ. Cậu nhỏ… là danh nhân, là danh nhân vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”
Hầu kết của Lâm Vu Hồng chuyển động vài lần, anh lên tiếng: “Làm sao em phát hiện được?”
Không rảnh quan tâm em gái mình đang đi vào mộng, Thẩm Tiếu Vi nói: “Bạn học của Như Vi giới thiệu sách của cậu nhỏ cho con bé. Em nghe được bút danh của tác gia này nghĩa là “Diều”, lại thấy người đó sống ở một trấn nhỏ của Pháp, năm nay tuổi, thuộc chòm song ngư, lại liên tưởng đến % cổ phần kia của anh họ Vu Chu, em liền đoán có phải người này chính là cậu nhỏ không. Em lập tức ra hiệu sách mua hết chỗ này, sau đó mới dám khẳng định.”
“Anh! Cerf-volant là cậu nhỏ?”
Thẩm Như Vi “sửng sốt” đến nỗi sắp hôn mê. Thẩm Tiếu Vi sờ đầu em gái, để cô đừng nói gì vội, nhìn ba người đã hoàn toàn mất bình tĩnh trước mặt: “Cậu nhỏ muốn sửa lại tùy bút, nhất định là muốn phát hành sách mới. Bạn học của Như Vi nói sách mới của Cerf-volant phát hành toàn châu Âu và châu Mỹ vào tháng chín tới.”
“Sao cậu ta không nói? Cậu ta thích giấu chúng ta như vậy sao!” Lâm Vu Chu không biết sự tức giận này đến từ đâu.
Thẩm Tiếu Vi tương đối bình tĩnh hơn, nói: “Trên tư liệu viết, Cerf-volant rất bận rộn, ngay cả lúc nhận giải cũng không lộ diện. Em cảm thấy cậu nhỏ không phải cố ý giấu chúng ta. Có thể cậu ấy không quen nói cho người khác biết, hoặc là cảm thấy chuyện này không là gì cả.”
Nhanh chóng làm mình bình tĩnh lại, ít nhất cũng phải tỉnh táo ở mặt ngoài, Lâm Vu Chi buông tư liệu, trầm giọng: “Vô Ý có sự nghiệp của mình, hơn nữa còn làm được không tồi, chúng ta nên vui cho cậu ấy, cũng nên thấy kiêu ngạo vì cậu ấy. Nhiều thế hệ của Lâm gia đều làm kinh doanh, không ngờ lại có được một đại tác gia của giới văn học, anh nghĩ đây mới là chuyện hạnh phúc nhất trong đời đối với ông nội. Còn việc tại sao Vô Ý giấu chúng ta, chúng ta cứ hỏi thẳng cậu ấy là được.”
Giọng nói Lâm Vu Hồng lạnh như băng: “Ông nội lập ra “Công ty truyền thông Diều” chỉ e không đơn giản là muốn cho Vô Ý một bảo đảm. Cậu ấy viết kịch, nhạc kịch, điện ảnh, chắc ông nội muốn sau này Vô Ý sẽ về Hongkong. Có lẽ ông nội cũng muốn Vô Ý giao toàn bộ cổ phần của “Diều” trên tay cho Vu Chu. Phải nói là ngay từ đầu ông nội đã quyết định để Vu Chu tiếp quản “Diều”. “Diều”, chỉ có thể là của Lâm gia.”
Lâm Vu Chu trầm mặc xuống, nắm chặt tư liệu trong tay.
Lâm Vu Chi đứng lên: “Anh phải về, mấy đứa muốn đi cùng không?”
“Chờ em một chút.”
Thẩm Tiếu Vi đứng dậy nhanh chóng rời phòng khách. Thẩm Như Vi nhìn anh trai đã mất bóng, lại nhìn ba vị anh họ khác, cũng vội vàng đứng dậy: “Em cũng đi.” Sau đó chạy mất.
Lâm Vu Hồng nhìn về phía em trai, cho ra một câu: “Có gì bất mãn cứ hỏi cậu ấy.”
“Có phải trong mắt các anh em vô dụng lắm không?” Đột nhiên Lâm Vu Chu hỏi vậy.
Lâm Vu Chi lên tiếng: “Em nghĩ nhiều rồi. Chỉ khi “Diều” ở trên tay em mới có thể lớn mạnh được. Vô Ý tặng cổ phần cho em, lý do rất đơn giản, em là cháu cậu ấy, là người thân của cậu ấy.”
Biểu tình Lâm Vu Chu cứng đờ, nghiến chặt răng.
Rất nhanh, Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi đều thay quần áo rồi xuống lầu. Lâm Vu Chi ra ngoài, lái xe về nhà. Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cùng lên một chiếc xe, Lâm Vu Hồng lái. Anh vẫn chưa nói có muốn đi cùng không, bất quá sau khi ra khỏi đại trạch của Thẩm gia, xe của anh vẫn đi theo sau xe Lâm Vu Chi, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mấy người mang đủ loại tâm tư khác nhau, trên xe, Thẩm Như Vi ngồi ở ghế phó lái thỉnh thoảng lại nhìn anh mình. Thẩm Tiếu Vi thở dài một hơi, nói: “Như Vi, chuyện cậu nhỏ là Cerf-volant em không được nói cho bất kỳ ai. Bên chỗ ba mẹ và cậu bọn anh sẽ nói.”
“Anh, cậu nhỏ thực sự là Cerf-volant?” Thẩm Như Vi vẫn chưa thể tin được.
Thẩm Tiếu Vi dùng sức nắm chặt vô lăng, lên tiếng: “Cậu nhỏ nuôi một con mèo, mèo trắng, có đôi mắt xanh. Tên là Daphne.”
“A!” Thẩm Như Vi bụm miệng.
“Lúc chúng ta trên biển cậu nhỏ đã nói với anh, trước kia ông nội thường thổi phao cấp cứu cho cậu ấy. Cậu nhỏ có mở một quán café ở Provence.”
Hai mắt Thẩm Như Vi sáng lên, bỏ tay xuống, sợ hãi kêu lên: “Cậu nhỏ là Cerf-volant? A a a a! Cerf-volant là cậu nhỏ!”
Khác với mấy anh trai đang buồn bực, Thẩm Như Vi có được đáp án khẳng định chỉ muốn hét ầm lên. A a a a a, thật kiêu ngạo quá! Cậu nhỏ là Cerf-volant!
Thấy em gái hưng phấn và kích động đến vậy, Thẩm Tiếu Vi lại chỉ muốn cười khổ. Nếu không phải đêm nay anh phát hiện ra bí mật kinh thiên này, vậy lúc nào cậu nhỏ mới nói cho mọi người biết? Bọn họ… chẳng lẽ vẫn chưa có được toàn bộ tín nhiệm của cậu nhỏ sao? Thẩm Tiếu Vi rất muốn biết, rốt cuộc trái tim của người kia đang ở đâu? Trong lòng người kia, rốt cuộc có bọn họ không? Hay là, chỉ là vì họ có quan hệ huyết thống với cậu, người kia làm vậy cũng chỉ xuất phát từ nguyên nhân này? Trong lòng Thẩm Tiếu Vi rất loạn. Vị trí của ông ngoại trong lòng người kia, trên đời này không ai có thể sánh bằng, anh cũng không từng nghĩ mình sẽ vượt qua được. Nhưng nhớ đến mấy người bạn không hề tầm thường còn có thân phận thần bí của người đó, Thẩm Tiếu Vi dám khẳng định nhất định bọn họ biết được thân phận người đó. Nghĩ đến chuyện phân lượng của mình trong lòng người kia còn không bằng một người mẫu, Thẩm Tiếu Vi lại không cao hứng nổi.
Không chỉ Thẩm Tiếu Vi mới có tâm tình như vậy, những người đang trầm mặc trên xe khác cũng có tâm tư giống thế, nhất là Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chi có thể hiểu được ít nhiều nguyên nhân Lâm Vô Ý giấu họ. Anh không khỏi tự hỏi lại mình, có lẽ bình thường biểu hiện của anh với người kia còn chưa đủ chân thành. Trong thế hệ này trong nhà, quan hệ giữa anh với Lâm Vô Ý có thể nói là bình thường nhất. Ngay cả con trai mình anh cũng kém hơn. Làm lão đại của thế hệ này, phát hiện như vậy khiến trong tâm Lâm Vu Chi có chút không thoải mái, hình như đúng là anh quá chú tâm vào công việc.
Ngoại trừ Như Vi, trong lòng mỗi người đều có chút rầu rĩ. Hai anh em Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu ngồi trên một xe không nói gì với nhau. Lâm Vu Hồng lái xe, Lâm Vu Chu nhìn ra ngoài cửa kính, sắc mặt âm trầm.
Đi thẳng đến số của đường Thiển Thủy Loan, ba chiếc xe lần lượt dừng trong sân bên ngoài ga-ra. Lâm Vu Chi xuống xe trước, bảo vệ trực đêm đã giúp anh mở cửa biệt thự. Trong biệt thự chỉ có ánh đèn chiếu sáng, tất cả đều tĩnh lặng. Lâm Vu Chi bật đèn lớn, nói với mấy người đang vào sau: “’Mấy người tự tìm phòng ngủ trước, chờ mai hỏi Vô Ý.”
“Từ lúc về Vô Ý vẫn ngủ đến giờ?” Lâm Vu Hồng hỏi.
“Uhm, cậu ấy mệt gần chết, cả Ethan cũng chưa ăn cơm tối.”
“Như Vi, vào phòng bếp mang mấy cốc nước ra đây.” Thẩm Tiếu Vi nói với em gái, không muốn ngủ. Thẩm Như Vi ngoan ngoãn vào bếp rót nước, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu vào phòng khác ngồi tự nhiên như ở nhà mình, thoạt trông cũng là không có tâm tư đi ngủ. Đáng thương cho Lâm Vu Chi vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, thấy mấy cậu em không muốn ngủ, anh cũng chỉ có thể liều mình làm quân tử. Như Vi mang năm cốc nước đến, mấy người ngồi xuống sofa, ai cũng không định lên tiếng trước.
Một căn phòng ngủ ở lầu hai, cửa phòng được mở. Một người ngáp cái thật dài, mắt nhắm chặt, tóc ẩm ướt đang đi xuống lầu. Tuy rằng vừa mới tắm xong, nhưng cậu vẫn rất buồn ngủ. Nếu không phải bụng quá đói, căn bản cậu sẽ không dậy. Mặc áo T – shirt rộng thùng thình và một chiếc quần đùi mềm mại, cậu vịn tay vào cầu thang, thoáng cái đã xuống dưới lầu, vào phòng bếp tự làm cái gì đó cho mình ăn.
Đi đến lầu một, thấy phòng khách bật đèn sáng choang, cậu dụi dụi mắt. Ờ, nhà anh cả không tắt đèn buổi tối sao? Thật là không bảo vệ môi trường. Bước chân cậu chuyển động, đi đến phòng khách. Vào phòng khách rồi, không nhịn được lại ngáp thêm cái nữa, cậu buồn ngủ đến nỗi không thể mở nổi mắt cứ sờ soạng bức tường gần cửa, chắc công tắc đèn ở đây. Năm người uống nước xong vừa đặt cốc xuống, ai đó định lên tiếng, ‘Tách!’ một cái, đèn tắt.
Xoay người, người nào đó vừa tắt đèn xong lại dịch dịch đến phòng bếp, ngáp thêm một cái nữa. Năm người bị “ép buộc” chìm vào bóng tối lập tức đứng dậy đuổi theo.
“Vô Ý/ Cậu nhỏ!”
Ớ?
Lâm Vô Ý xoay người, trước mặt có mấy cái bóng đen.
“Vô Ý.”
Lâm Vu Hồng bước nhanh tới, cổ Lâm Vô Ý dần ngẩng cao lên khi thấy người đến, trong đôi mắt buồn ngủ vẫn đầy mơ màng.
“Vu Hồng?” Lại ngáp một cái, thở ra một mùi thơm mát vì vừa đánh răng xong, Lâm Vô Ý vươn tay sờ mặt đối phương. “Ờ… Có phải tôi đang mộng du không?”
Lâm Vu Hồng cầm tay đối phương: “Không phải.”
“Ờ… Thì chắc đang nằm mơ rồi. Vu Chi… sao cậu lại biến thành Vu Hồng?”
“Phốc!” Thẩm Như Vi vội vàng che miệng lại.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đến gần. Lâm Vô Ý lại dụi mắt: “Ờ… Sao các cậu, đều ở đây? Thật kỳ quái. Tôi nhớ rõ tôi đang ở chỗ anh cả mà… Ừm, thật kỳ quái.”
Mấy người đang muốn hỏi sao cậu lại dậy, một tiếng ‘Ọc ọc ọc’ ở đâu đó truyền ra. Lâm Vô Ý vươn bàn tay không bị nắm lên xoa bụng: “Đói quá. Tôi ăn cơm trước. Ơ… Rốt cuộc có phải tôi đang nằm mơ không?”
Rút tay ra, Lâm Vô Ý như mộng du tiếp tục đi vào phòng bếp, trong cái đầu còn đang hỗn loạn vẫn buồn bực tại sao ở nhà anh cả lại có thể nhìn thấy Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi và Như Vi.
Xem ra người này mệt không nhẹ. Đến lúc này, vẻ buồn bực trong lòng bốn người lui đi không ít. Lâm Vu Chi bước nhanh lên phía trước bắt lấy cánh tay Lâm Vô Ý: “Cậu cứ chờ, tôi làm cho cậu ăn.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu, cố gắng nhìn đối phương cho rõ: “Vu Chi? Ờm… Cậu biết, nấu cơm?”
Lâm Vu Chi không trả lời được, anh không biết.
“Cậu nhỏ, cháu làm cho cậu ăn, cậu ra phòng khách chờ.” Cô gái duy nhất ở đây, Thẩm Như Vi, không nói nhiều liền bước nhanh vào phòng bếp. Lâm Vu Chi thực sự rất cảm kích khi cô em họ xuất hiện, rồi đưa người kia vào phòng khách.
“Như Vi…?” Lâm Vô Ý dụi mắt theo kiểu liều mạng, tay bị người khác kéo xuống.
“Cậu không nằm mơ. Chúng tôi đều đến đây.”
“Mấy giờ rồi?”
“Vẫn sớm.”
Lâm Vô Ý đang hỗn loạn được đưa vào phòng khách. Vừa thấy sofa, cậu lại nhịn không được, vùi mình lên đó, cuộn tròn người lại. Bốn người nhíu chặt mi lại, Lâm Vu Hồng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, sờ mái tóc ẩm ướt của cậu.
“Vô Ý, lên giường ngủ.”
“Đói…”
Ọc ọc ọc…
“Anh lấy máy sấy.” Lâm Vu Chi vào phòng tắm.
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều vây quanh lại. Người đang cuộn mình trên sofa, vừa đói vừa mệt như vậy nhìn qua trông thật đáng thương. Cậu mặc áo ngủ lại trông có vẻ trẻ tuổi đến mức quá phận, bảo sao bọn họ có thể liên hệ người này với một tác gia nổi tiếng được.
Máy sấy được mang đến, khi tiếng vang ‘Ù ù ù’ phát ra, Lâm Vu Hồng bịt kín tai Lâm Vô Ý. Khổ sở tránh né tạp âm ầm ĩ, vào lúc Lâm Vô Ý sắp không chịu nổi, cuối cùng tạp âm cũng biến mất.
Đợi mười phút, Lâm Vô Ý sắp ngủ mất, cuối cùng Như Vi cũng xuất hiện. Cô không làm nhiều lắm, chỉ là mì hải sản. Lâm Vu Hồng nâng Lâm Vô Ý dậy, vỗ nhẹ mặt cậu: “Vô Ý, ăn cơm.”
“Ờ…”
Đói đến mức dạ dày cũng phải đau. Lâm Vô Ý miễn cưỡng mở mắt ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bát mì thơm phức trên bàn. Trực tiếp quỳ gối trên thảm trải sàn, cậu cầm đũa ăn vội.
“Chậm một chút, nóng.”
“Đói quá.”
Không quan tâm có nóng hay không, Lâm Vô Ý ăn lấy ăn để. Nhìn bộ dáng này của cậu, ngay cả Thẩm Như Vi cũng thấy đau lòng.
“Anh đi xem Ethan có đói dậy không.” Lâm Vu Chi lên tiếng.
Thẩm Như Vi nghe thấy, lập tức nói: “Em đi cho.”
Lâm Vu Chi không từ chối, nói: “Phòng ngủ chính trên lầu hai, biết chưa?”
“Dạ biết.”
Thẩm Như Vi đi rồi. Dường như Lâm Vô Ý không nghe thấy thanh âm xung quanh, chuyên tâm ăn mỳ. Bốn người cũng không nói gì, nhìn cậu ăn.
Chỉ chốc lát sau, Như Vi trở lại. Ethan vẫn đang ngủ, cô không đánh thức bé. Lâm Vu Chi gật đầu, cũng không định gọi con dậy ăn gì. Khẩu vị của trẻ con không lớn như vậy, ăn ít một bữa cũng không sao.
Uống cạn nước, Lâm Vô Ý để đũa xuống, xoa bụng: “Oa, no quá.” Thoạt nhìn cũng tỉnh táo không ít.
“Muốn ăn thêm một bát nữa không?”
Nhận khăn tay không biết là ai đưa cho để lau miệng, Lâm Vu Chi thỏa mãn nói: “No rồi. Ăn ngon quá, ai nấu vậy?”
“Cậu nhỏ, là cháu nấu.” Hai má Thẩm Như Vi đỏ hồng. Vừa nghĩ đến thân phận cậu nhỏ, con tim cô lại cuộn trào. Lâm Vô Ý nhìn sang, trừng to mắt ra, ngay sau đó, cậu kinh hô: “Như Vi? Sao cháu lại ở đây?”
“Cậu mới phát hiện?” Bốn giọng nói.
Chớp chớp mắt, chớp chớp mắt, Lâm Vô Ý nhìn thấy đầy đủ cháu nội cháu ngoại nhà mình, lại chớp mắt thêm mấy cái.
“Giờ là mấy giờ?”
Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ đeo tay: “ giờ phút sáng.”
Chớp mắt mấy cái.
“Tôi đang nằm mơ hả? Nhất định là tôi đang nằm mơ rồi, tôi mơ tiếp đây. Các cậu mau về ngủ đi.”
Lâm Vô Ý bò lên sofa, ngủ.
“Vô Ý!”
Lâm Vu Hồng kéo người kia lên, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ: “Chúng tôi là đặc biệt tới đây.”
“Đặc biệttới đây?”
Lâm Vô Ý rất chi là lơ mơ. Hơn giờ sáng, mấy người đáng lẽ đang ngủ ở nhà đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn là “đặc biệt” tới đây, thật…
“Thật thần kỳ. Vu Hồng, cậu là người thật hay là hồn phách?”
“Cậu ngủ đi.”
Lâm Vu Chi che kín mắt Lâm Vô Ý. Hàng lông mi dài cọ vào lòng bàn tay anh mấy cái, rồi mới bất động. Qua một lát, Lâm Vu Chi bỏ tay ra. Lâm Vô Ý nhắm mắt, ngủ rồi.
“Phải để cậu ấy tỉnh ngủ trước đã, trạng thái hiện tại của cậu ta thế này có hỏi cũng không được gì.”
Lâm Vu Hồng thở hắt ra, bế ngang Lâm Vô Ý lên. Lâm Vô Ý cứ quanh quẩn giữa cảnh trong mơ và trong hiện thực, cậu vòng tay ôm cổ Lâm Vu Hồng, còn cọ cọ trong ngực anh, nhưng rõ ràng vẫn không tin Lâm Vu Hồng là người thật, bởi vì cậu không hề mở mắt, lại còn có cảm giác thỏa mãn vì được ngủ ngon.
Phải chấp nhận mà bế người lên lầu, đặt người lên giường lớn trong phòng ngủ của Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng đắp chăn cho cậu. Nhưng không đợi anh thu tay lại, người đang ngủ lại đứng dậy.
“Đánh răng.”
Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Vô Ý cũng rất thần kỳ, mắt nhắm chặt mà vẫn chuẩn xác đi vào phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng, lấy kem đánh răng. Thành thành thực thực, tỉ mỉ đánh răng hai phút, Lâm Vô Ý nhắm mắt quay về giường nằm. Ôm lấy cháu trai nhỏ, bất động.
“Đều đi ngủ đi.” Lâm Vu Chi lại lên tiếng.
Nhìn Lâm Vô Ý đang ngủ, Lâm Vu Hồng rời đi đầu tiên, Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi đều rời khỏi. Để mặc mấy người kia tự đi tìm phòng ngủ, Lâm Vu Chi thay áo ngủ lên giường. Nhìn Lâm Vô Ý nằm cạnh mình, chẳng biết tại sao, đột nhiên Lâm Vu Chi bất đắc dĩ nở nụ cười.