Bởi vì Lâm Vô Ý viết xong bản thảo, người của Lâm gia vốn đã chuẩn bị ăn cơm tối ở nhà đều ngồi lên ô tô đến nhà hàng chúc mừng cho người nào đó. Để mọi người được ăn uống thoải mái, Lâm Vu Chi đặc biệt thuê một gian phòng rất lớn. Vừa thấy ba cháu trai, Lâm Vô Ý liền ôm từng bé con một rồi cho nụ hôn thật kêu. Ethan có chút ghen tỵ, bởi vì bé không phải đứa trẻ duy nhất trong lòng ông chú nhỏ. Bất quá cũng may mấy em họ còn nhỏ, bé được ngồi cạnh ông chú nhỏ nên rất nhanh đã vui vẻ lại.
Đuổi bản thảo mấy ngày, dáng vẻ Lâm Vô Ý trông đầy mệt mỏi, nhưng khẩu vị lại tương đối khá. Từng món điểm tâm một được mang lên, miệng Lâm Vô Ý chưa từng ngừng lại. Nhất là món tôm luộc mà cậu thích nhất, một miếng một con, mọi người nhìn mà cũng thấy khẩu vị tốt hơn hẳn. Hai chị dâu và chị gái để hết những món mà Lâm Vô Ý thích ăn đến trước mặt cậu, đối với người em chồng/ em trai này, mấy người càng lúc càng thích.
Trên mặt Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều có vẻ vui sướng nhè nhẹ, Thẩm Tiếu Vi càng không cần phải nói. Trong khoảng thời gian Lâm Vô Ý bế quan, trong nhà thiếu mất một chút không khí sôi nổi, hiện giờ cậu xuất quan, cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến tranh đoạt chú nhỏ/ cậu nhỏ sắp được trình diễn.
“Anh, chị, không phải anh chị chuẩn bị đi Australia nghỉ mát sao?” Ăn uống no say, cuối cùng miệng Lâm Vô Ý cũng có khoảng không để hỏi.
Lâm Bàng Lệ Vân cười nói: “Ngày mai Vu Chi định bàn chuyện này, mọi người nên chúc mừng cho em. Lúc nào em đi Pháp bọn chị mới đi. Ethan muốn ở cùng ông chú nhỏ mấy ngày.”
Lâm Vô Ý nghe xong, cúi người hôn lên mặt cháu trai nhỏ hai cái kêu to. Mặt Ethan liền đỏ ửng. Một tay ôm cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nói: “Hongkong nóng quá. Nên đưa Ethan, Ryan và Andrew đi sớm một chút. Em muốn cuối tuần đi Pháp, Vu Chi, nếu các cậu không có thời gian thì không cần đi cùng tôi đâu.” Nói xong, cậu nhìn sang phái Vu Chu. Công ty của Vu Chu vừa mới đến tay, chắc sẽ không đi được nhỉ.
Lâm Vu Chi lên tiếng: “Ba tôi, chú và dượng đều không đi, chúng tôi sẽ đi.”
Lâm Vu Chu nói tiếp: “Công ty có phó tổng, cô ấy quen thuộc công ty hơn tôi, tôi không ở công ty cũng vừa lúc để cô ấy có cơ hội thân quen với nhân viên mới.”
Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Mấy đứa Vu Chi muốn đi cùng em cứ để chúng nó đi. Công ty có anh và anh hai em, anh rể em là được rồi. Em cũng không cần về vội, ở Pháp gặp bạn bè, đến Paris vui chơi một chút.”
“Vậy thứ hai đi. Dùng máy bay tư nhân của nhà.” Lâm Vu Hồng quyết định, ba người khác cũng gật đầu đồng ý. Lâm Vô Ý gắp thêm một con tôm vào miệng, ăn ngon thật.
Các anh trai cũng phải đi Pháp, Vu Huệ và Như Vi sẽ không đi theo góp vui, tuy rằng các cô cũng rất muốn biết cuộc sống của chú nhỏ/ cậu nhỏ ở Pháp là thế nào. Ăn xong, mấy người lớn nói về nhà, để Lâm Vô Ý đi nghỉ sớm một chút. Ethan hy vọng ông chú nhỏ có thể về nhà với bé, nhưng bé chưa kịp nói gì, một người chú của bé đưa ra yêu cầu nhanh hơn: “Vô Ý, đêm nay đến chỗ tôi đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Lâm Vu Hồng liếc đôi mắt lạnh nhìn em trai: “Đồ đạc của Vô Ý vẫn ở chỗ anh.”
Lâm Vu Chu kiên trì nói: “Vật dụng đánh răng rửa mặt có thể đi mua, Vô Ý có thể mặc áo ngủ của em. Em có việc muốn “một mình” nói với Vô Ý.”
Lâm Vô Ý vỗ vỗ Vu Hồng, nói với Vu Chu: “Được đó. Trước khi đi tôi đã tắm rồi, chỉ cần mua bàn chải đánh răng là được. Tôi cũng đang có việc muốn nói với cậu.”
Biết Vô Ý không muốn hai anh em mình phát sinh tranh chấp, Lâm Vu Hồng áp chế vẻ không vui, lạnh giọng nói: “Để Vô Ý ngủ sớm một chút.”
“Vu Hồng, ngủ ngon.” Lâm Vô Ý rất tự nhiên cho Vu Hồng một nụ hôn lên gò má, rồi mới hôn hít cháu trai nhỏ đang cảm tháy mất mát: “Về đến nhà ông chú nhỏ sẽ gọi điện thoại kể chuyện cho con. Ngày mai ông chú nhỏ đến tìm con, buổi tối sẽ ngủ cùng con.”
Ethan nở nụ cười: “Ông chú nhỏ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lại hôn một cái, Lâm Vô Ý nhìn Vu Chi đưa bé con ra xe.
Lần lượt hôn chúc ngủ ngon với chị dâu, chị gái và Vu Huệ, Như Vi, Tiếu Vi, Lâm Vô Ý nhìn họ lên xe rời đi, lúc này mới xe của Vu Chu. Đối với Lâm Vô Ý mà nói, hôn chúc ngủ ngon cũng bình thường như ăn cơm, là hành động cực kỳ bình thường, nhưng đối với Lâm Bàng Lệ Vân, Lâm Hàn Thiến và Lâm Chiếu Trinh, đây là điều mới mẻ vô cùng. Ba người không biết chính là, nụ hôn chúc ngủ ngon của Lâm Vô Ý sẽ làm cho mấy người bất mãn trở nên thư thái trong lòng một ít. Ethan nhìn daddy một hồi, dẩu môi lên hôn vào má daddy một cái.
“Daddy, ngủ ngon.”
Lâm Vu Chi dở khóc dở cười, còn chưa về đến nhà mà.
“Buồn ngủ hả?”
Ethan dụi nhẹ mắt: “Không buồn ngủ.” Bé còn muốn chờ ông chú nhỏ kể chuyện cho bé mà.
“Ngủ đi. Ông chú nhỏ gọi điện thoại daddy sẽ đánh thức con.”
Được daddy cam đoan, Ethan nhắm mắt lại. Lâm Bàng Lệ Vân ngồi bên cạnh nhìn thấy, cười: “Lần đầu tiên mẹ thấy Ethan hôn con.”
Lâm Vu Chi vỗ nhẹ con trai, thản nhiên nói: “Học ở Vô Ý.”
“Ha ha, Vô Ý sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên thói quen có chút phương Tây hóa. Chỉ là đừng để truyền thông viết loạn lên.”
“Con biết.”
Người nọ muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, họ sẽ giúp cậu hoàn thành.
Ở bên này, Lâm Vô Ý đang ngồi trên xe Vu Chu đột nhiên vỗ vỗ người bên cạnh: “Vu Chu, dừng xe.”
Lâm Vu Chu đỗ xe ở ven đường, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nghe đối phương nói: “Đưa ví cho tôi.”
Cướp bóc?
Lâm Vu Chu ngoan ngoãn lấy ví ra, Lâm Vô Ý rút ra tờ một trăm, cười xuống xe. Lâm Vu Chu không xuống xe, ngồi trên xe xem người nào đó đang làm gì. Khi anh nhìn thấy Lâm Vô Ý bước vào một cửa hàng bánh ngọt, anh hơi bất đắc dĩ xuống xe, lấy một điếu thuốc.
Ở trong cửa hàng Lâm Vô Ý chọn hai chiếc bánh ngọt loại nhỏ, còn mua cả nến. Nhìn thấy cậu đi ra, Lâm Vu Chu tắt thuốc, lên xe, cũng mở cửa xe ở ghế phó lái cho Lâm Vô Ý.
Lên xe ngồi xong, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm nói: “Đi thôi.”
Lâm Vu Chu thắt dây an toàn cho người nào đó, khởi động ô tô.
“Vẫn có thể ăn được?” Đêm nay người này đã ăn không ít, bất quá anh rất vui vẻ khi thấy người này ăn nhiều một chút.
“Hai cái bánh ngọt nhỏ thôi mà.” Nụ cười tươi của người nào đó còn có chút âm mưu, đáng tiếc Lâm Vu Chu không thấy.
Mua bàn chải đánh răng và cốc đánh răng mới ở siêu thị phụ cận, lại mua thêm hai cái khăn mặt mới, Lâm Vu Chu đưa Lâm Vô Ý về nhà mình. Mấy ngày nay anh đều ở bên kia, trong nhà hơi lộn xộn, bất quá cũng không sao, người nào đó sẽ không ghét bỏ đâu.
Vừa vào nhà, không ngoài ý muốn khi thấy trong nhà lộn xộn, Lâm Vô Ý thay dép lê, mang bánh ngọt vào bếp. Lâm Vu Chu về phòng ngủ thay quần áo, lại tìm một bộ quần ngủ áo ngủ khác cho Lâm Vô Ý. Khi ngủ Lâm Vô Ý thích mặt áo T – shirt và quần đùi mềm mại, Lâm Vu Chu tìm mãi mới thấy một bộ mà mình vừa lòng.
“Vu Chu, lại đây đi.”
“Đến đây.”
Đặt quần áo xuống giường, Lâm Vu Chu đi ra ngoài, tiếp đó anh sửng sốt. Đèn trong phòng khách tắt, một người ngồi xổm bên cạnh bàn, trong đĩa trên bàn là hai chiếc bánh ngọt nhỏ, trên miếng bánh có cắm một ngọn nến con.
Lâm Vu Chu đi đến bên cạnh đối phương ngồi xổm xuống, hỏi: “Sinh nhật cậu à?”
“Đương nhiên không phải, sinh nhật tôi sao có thể mua bánh ngọt nhỏ thế này được, nhất định phải mua loại mấy tầng ấy. Hơn nữa sinh nhật tôi còn chưa đến đâu.” Lâm Vô Ý cầm một cái đĩa lên, cười với cháu: “Vu Chu, chúc mừng cậu.”
Biểu tình lãnh khốc của Lâm Vu Chu có chút biến hóa, khóe miệng hơi cong lên.
“Chúc mừng tôi chỉ mua bánh ngọt nhỏ thế này? Dù sao cũng phải mấy tầng chứ.”
“Tôi chỉ có thể ăn hết cái nhỏ thế này thôi, mua cái lớn như vậy cậu phải tự mình ăn hết đó.” Người nào đó đưa bánh ngọt đến trước mặt cháu: “Thổi nến đi.”
“Sinh nhật mới thổi nến chứ.”
“Chúc mừng cũng phải thổi.”
Lâm Vu Chu nghe lời thổi nến. Lâm Vô Ý lại nâng một đĩa bánh ngọt khác: “Cậu cầm lấy.”
Lâm Vu Chu cầm đĩa, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm thổi tắt nến: “Đây là chúc mừng tôi cuối cùng cũng viết xong.”
“Vậy phải là tôi mua cho cậu mới đúng.”
“Tôi dùng tiền của cậu để mua mà.”
Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ phòng ngủ truyền ra, Lâm Vu Chu đứng dậy bật đèn phòng khách. Quay đầu lại, liền nhìn thấy nụ cười sâu trên mặt một người. Đối phương vươn hai tay, anh đi qua đó, ngồi xổm xuống.
“Vu Chu, cậu cao hứng không?”
Ôm đối phương, Lâm Vu Chu mang theo cảm xúc phức tạp nói: “Cao hứng, cũng không cao hứng. Tôi muốn dựa vào năng lực của mình để có được công ty, nhưng lại phát hiện tôi vẫn dựa vào giúp đỡ của cậu. Tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.”
“Không phải vậy.” Lâm Vô Ý hôn cằm cháu cậu. “Sao Vu Chu lại vô dụng chứ. Cho nên tôi mới không muốn để cậu biết, chỉ sợ cậu nghĩ nhiều. Nhận giúp đỡ của người khác không phải vô dụng, vậy có phải cậu cũng cho rằng tôi rất vô dụng không?”
“Không có! Cậu không được nói mình như thế!”
“Vậy cậu cũng không được nói mình như thế.” Lâm Vô Ý nhìn thẳng vào Vu Chu, nói thật nghiêm túc: “Sở dĩ Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi có được địa vị ngày hôm nay, một là vì bản thân họ rất lợi hại, hai cũng là do họ là con cả, có trách nhiệm phải gánh vác. Nhưng cậu không thể vì mình là con thứ mà hoài nghi năng lực của mình. Vu Chu, tôi không thích nhìn cậu như vậy, ở trong lòng tôi, cậu cũng giống như họ, đều là người rất lợi hại. Cậu là người thân của tôi, là cháu tôi, sao tôi có thể không giúp cậu vào lúc cậu cần được giúp chứ? Tôi không làm được. Nếu tôi làm cậu thấy không thoải mái, vậy tôi nhận lỗi với cậu, nhưng cậu cũng không thể bởi vậy mà phủ nhận mình. Vu Chu, rất lợi hại đó.”
Nói xong, Lâm Vô Ý hôn lên mặt cháu một cái nữa: “Tôi tin, “Diều” ở trong tay cậu sẽ càng bay càng cao, cậu phải thay ông nội cậu nắm chặt sợi dây của “Diều”, đừng để “nó” lạc mất phương hướng. Vu Chu… “Diều” rất quan trọng với tôi, rất quan trọng!”
Khóe mắt Lâm Vu Chu có chút nóng, anh không kìm lòng được ôm chặt lấy người trước mặt, in một nụ hôn lên mặt cậu: “Tôi đáp ứng cậu, sẽ nắm chặt sợi dây đó, sẽ để “Diều” bay lượn vô ưu vô lự. Vô Ý, đừng rời khỏi Lâm gia.” Đừng rời khỏi tôi.
“Sẽ không rời đi đâu. Sợi dây của tôi nằm trong tay cậu, sao rời đi được.”
Lâm Vu Chu cười, ôm chặt người trong lòng, nói khàn giọng: “Tôi không muốn mỗi lần đều là biết được từ người khác hoặc tự mình đoán ra cậu giúp tôi, tôi muốn chính miệng cậu nói cho tôi biết.”
“Được được. Sau này bạn tôi còn có thể đến tìm cậu để hợp tác, cậu đừng kinh ngạc quá. Chờ khi từ Pháp về, tôi sẽ viết cho “Diều” một vở kịch mới, cậu phải tìm người đầu tư, tìm người quay chụp, sẽ bận rộn, bận rộn lắm đó.”
“Tôi rất mong chờ.”
Buông người trong ngực ra, Lâm Vu Chu nhắc nhở: “Không phải còn muốn kể chuyện cho Ethan sao?”
“A! Suýt nữa thì quên! Tôi đi kể chuyện trước, chờ tôi xong sẽ ăn bánh ngọt!”
“Được!”
“Không được ăn vụng!”
“…” Lâm Vu Chu há miệng, lại ngậm lại nhìn người nào đó chạy vào phòng ngủ, lười phản bác. Tâm tình tốt, buồn phiền đè nén lâu trong lòng đã không còn, Lâm Vu Chu cầm chiếc cameras mà mấy ngày nay anh chưa chạm vào. Trong phòng ngủ truyền ra một giọng nói ôn nhu chỉ có khi nói với trẻ con, Lâm Vu Chu đi vào, mau chóng bấm máy.
…
Về nhà một mình, tâm tình Lâm Vu Hồng không thể nào tốt lên được. Cuối cùng Vô Ý cũng viết xong, vốn anh còn muốn đêm nay hai người sẽ tâm sự một chút, ai ngờ! Tuy rằng lý trí không ngừng nhắc nhở anh không có quyền hạn chế tự do của Vô Ý, nhưng Lâm Vu Hồng vẫn rất không vui. Đi vào phòng ngủ, thay quần áo, nhìn thấy áo ngủ quần ngủ của Lâm Vô Ý trên giường, nỗi khó chịu của Lâm Vu Hồng tiêu tán đi vài phần, ngay sau đó lại càng thêm khó chịu, đêm nay người này qua đêm ở đây mới đúng!
Để quần áo ngủ của Lâm Vô Ý lên ghế sofa, Lâm Vu Hồng cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót vào phòng tắm. Đi vào phòng tắm, anh sửng sốt, tim đập thật mạnh. Quần lót của anh và người nào đó đã được giặt sạch phơi trên giá, của anh là màu đen, của người nào đó là thuần một màu trắng, đối lập rõ ràng.
“Vô Ý giặt quần lót cho mình” ____ Khi ý nghĩ này cứ ào ạt tuôn vào đầu, Lâm Vu Hồng cảm thấy có chút khô nóng, cũng có chút vui sướng không nói rõ. Không nên hỏi bình thường quần lót của Lâm Vu Hồng anh được giặt thế nào, người nào đó biết được nhất định sẽ nhíu mày.
Cởi quần lót ném vào trong giỏ, Lâm Vu Hồng đứng dưới vòi tắm hoa sen, mở ra. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cái gì đó bên dưới đã ngóc đầu dậy, Lâm Vu Hồng dứt khoát tắt nước nóng, chuyển sang tắm nước lạnh. Không có vợ hay bạn gái cũng không có nghĩa Lâm Vu Hồng không có chỗ nào để phát tiết dục vọng. Chẳng qua từ sau khi ông nội bệnh nặng đến giờ Lâm Vu Hồng vẫn không đi tìm ai để thoải mái. Tắm xong, Lâm Vu Hồng mặc áo ngủ ra ngoài, một bên lau tóc, anh bật TV trong phòng ngủ. Trong phòng có không ít đồ vật của Lâm Vô Ý, nhìn nhật ký và tùy bút của người nào đó ở trên tủ đầu giường, Lâm Vu Hồng không khỏi nhíu mi, đêm nay người này phải viết thế nào? Tiếp đó, anh híp mắt lại, tầm mắt vẫn dừng trên cuốn nhật ký của Lâm Vô Ý.
Nhìn chằm chằm mười mấy phút đồng hồ, Lâm Vu Hồng đi đến cạnh tủ cầm cuốn nhật ký lên. Mở ra, bên trong toàn là tiếng Pháp, Lâm Vu Hồng ngẫm nghĩ, vẫn đặt nhật ký về chỗ cũ. Di động vang lên, Lâm Vu Hồng cầm lấy, do dự vài giây, anh nhận máy.
“Lâm tiên sinh, là tôi, A Nhạc.”
“Uhm.”
“Lâu rồi ngài không tới, không biết gần đây có dự định thả lỏng chút không? Candy rất nhớ ngài.”
Tầm mắt Lâm Vu Hồng dừng trên cuốn nhật ký anh vừa đặt xuống, hỏi: “Gần đây Vu Chi có qua đó không?”
“Không có.”
Tầm mắt lại dừng trên quần áo ngủ của người nào đó, Lâm Vu Hồng lấy hộp thuốc lá ở đầu giường, rút một điếu, qua một lát, anh nói: “Gần đây tôi bận nhiều việc, cuối tuần phải đi Pháp, chờ sau khi tôi về rồi nói.”
“… Được. Nếu Lâm tiên sinh có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể nói với tôi. Candy nhờ tôi hỏi thăm ngài một tiếng.”
“Uhm.”
Cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Đi vào thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy được máy tính xách tay của người nào đó, Lâm Vu Hồng đặt nó sang một bên, mở máy tính của mình, tăng ca.
Di động vang lên, Lâm Vu Hồng lấy qua, vừa nhìn, trong mắt hiện ra ý cười. Người nào đó gửi cho anh một bức ảnh đang dẩu môi lên, phía dưới là dòng chữ ____ Ngủ ngon, Vu Hồng, trước khi ngủ đừng hút thuốc.
Lâm Vu Hồng đang hút thuốc lá lập tức tắt điếu thuốc.
____ Ngủ ngon.”
Hồi âm lại cho đối phương, Lâm Vu Hồng đợi một lát, thấy đối phương không nhắn tin lại, anh chuyên tâm tăng ca. Từ lúc anh tắm xong đến giờ, dục vọng bên dưới vẫn chưa biến mất, thế nhưng anh không có tâm tình ra ngoài giải quyết.
Trong phòng ngủ của một căn nhà nào đó, Lâm Vô Ý đọc thơ xong nhẹ nhàng đặt cánh tay đang khoát trên người cậu xuống, chậm rãi nằm. Hôn lên mặt người đang ngủ một cái, cậu ôn nhu nói nhỏ: “Ngủ đi, Vu Chu, phải có giấc mơ đẹp nha.”
Ngáp một cái, Lâm Vô Ý không biết từ bao giờ mình đã ngủ cùng ổ chăn với cháu, cậu kéo kéo chiếc “áo ngủ” quá lớn trên người, nhắm mắt lại. Trong mông lung, thắt lưng được ôm chặt, cậu xoay người ôm đối phương. Trên đùi Vu Chu đầy lông, cũng giống Vu Hồng… Đây là ý nghĩ hiện ra trong đầu trước khi cậu ngủ say.
giờ sáng, Lâm Vu Hồng tắt máy tính về phòng ngủ. Nằm trên giường, chop mũi là mùi vị nhàn nhạt của người nào đó lưu lại, Lâm Vu Hồng mệt nhọc, đặt một tay lên gối của đối phương. Quả nhiên, tăng ca là liều thuốc giảm bớt dục vọng tốt nhất.
…
Buổi sáng tỉnh lại đã thấy con trai dậy rồi, nhớ ra nguyên nhân khiến cho con mình hưng phấn như thế, Lâm Vu Chi yên lặng xuống giường. Thứ hai đi Pháp với Vô Ý, mấy ngày nay anh chuẩn bị mọi chuyện, cũng không định đến công ty. Cổ họng đã sớm khỏi hẳn, bất quá gần đây Lâm Vu Chi rất chú ý, không muốn vào lúc đi Pháp lại tái phát.
Xuống lầu, biết con trai đang ở trong phòng đồ chơi, Lâm Vu Chi ăn sáng trước, rồi mới vào phòng đồ chơi tìm con trai. Ở trong toàn những món đồ chơi mà Ethan rất thích. Được nghỉ hè, Ethan có thể đi Australia cùng bà nội để trải qua một kỳ nghỉ hè thoải mái, không phải đi học. Thấy daddy vào, Ethan lập tức gọi.
Lâm Vu Chi ngồi xuống thảm trẻ em, hơi nghiêm túc nói: “Ethan, daddy có chuyện muốn nói với con.”
Ethan buông ô tô đồ chơi trong tay, dịch đến bên người daddy. Lâm Vu Chi nói: “Ethan, daddy định ly hôn với mummy con.”
Ethan có chút mờ mịt nhìn daddy.
“Sau khi ly hôn, mummy sẽ không về nhà nữa, mummy có thể kết hôn cùng người khác, daddy cũng có thể cưới phụ nữ khác.”
Ethan lên tiếng: “Daddy, daddy tìm mummy mới cho con à?”
“Không phải. Daddy chỉ nói cho con biết ly hôn nghĩa là gì. Con muốn mummy mới?”
Ethan lấy ô tô đồ chơi, lắc đầu: “Không muốn.” Rồi bé ngẩng đầu hỏi: “Không phải daddy và mummy ly hôn rồi sao?”
“…” Lâm Vu Chi sờ đầu con trai. “Con cho rằng daddy và mummy đã ly hôn?”
“Uhm.” Ethan gật gật đầu, nói với vẻ đương nhiên: “Mummy vốn không hay về nhà mà. Daddy, bao giờ ông chú nhỏ đến, trưa mới đến sao? Con muốn ăn cơm trưa với ông chú nhỏ. Buổi tối ông chú nhỏ có ngủ ở nhà mình không?”
Lâm Vu Chi nhìn còn trai, rồi mới nhìn đồng hồ: “Bây giờ còn chưa giờ, rưỡi con gọi điện thoại hỏi ông chú nhỏ bao giờ tới. Ông chú nhỏ nói buổi tối ngủ ở đây, co thuận tiện hỏi luôn ông chú nhỏ có muốn đến nhà chú hai lấy hành lý không.”
Ethan vẫn gật đầu: “Daddy, chúng ta mua quần áo cho ông chú nhỏ được không? Như vậy ông chú nhỏ không cần đến nhà chú hai lấy hành lý. Sau này ông chú nhỏ đến nhà chú hai hay nhà cậu họ cũng không cần mang hành lý.”
“Con muốn sau này ông chú nhỏ thường đến nhà mình ở?”
“Uhm.”
“Vậy con đồng ý daddy và mummy ly hôn?”
Ethan gật đầu không mang chút thương tâm, nói tiếp: “Ông chú nhỏ tốt hơn mummy. Con thích ông chú nhỏ ở nhà mình.”
Lâm Vu Chi đứng lên: “Vậy đi mua quần áo cho ông chú nhỏ với daddy đi.”
Ethan vừa nghe xong liền bỏ đồ chơi lại, rất là hưng phấn.
Lâm Vu Chi đưa con trai đi mua quần áo cho Lâm Vô Ý, còn Lâm Vô Ý đang ngủ trên giường vì quá thoải mái nên vẫn chưa có dấu hiệu muốn dậy. Trong căn phòng mờ tối, Lâm Vu Chu đã thức dậy, cố gắng nắm chặt thời gian để xử lý công việc trong thư phòng, trước mặt là một phần bánh ngọt tối qua vẫn chưa ăn hết. Đó là do người nào đó mua để chúc mừng anh, anh phải ăn hết. Bất quá đồ ngọt không phải thứ anh thích ăn nhất mà, lần sau đổi thành bánh bà xã được không?