Lúc đến Sydney đã là tám giờ tối ở nơi đó. Lâm Vô Ý lên chiếc xe đến đón cậu, gọi điện thoại về nhà cũ trước, báo bình an cho anh cả anh hai. Bất quá không ngờ rằng Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều ở đó, cậu thuận tiện báo bình an với bốn người luôn. Lâm Vô Ý đã ngủ một giấc trên máy bay, hiện tại tràn đầy tinh thần. Lại dặn dò Vu Chi giữ bí mật giúp cậu, rồi tán gẫu với bốn người toàn những chuyện đâu đâu suốt hai tiếng, thấy sắp đến nơi, lúc này Lâm Vô Ý mới nói chuyên xong với bốn người. Bỏ di động vào trong túi, nghĩ mình sắp được gặp cháu trai nhỏ, cậu cười gian hắc hắc mấy tiếng.
Ngồi trên thảm trải sàn trong phòng đồ chơi, Ethan đang ở cùng hai em họ, chơi trò xếp gỗ. Ryan và Andrew còn chưa biết chơi, hai tiểu tử đó càng thích nô đùa hơn, không giống anh trai đã dựng xong một ngôi nhà nhỏ. Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến gõ cửa đi vào, Ethan quay đầu ra nhìn.
“Ethan, mười giờ rồi, con nên ngủ.”
Lâm Hàn Thiến ra hiệu cho bảo mẫu đang ngồi ở một chỗ, hai bảo mẫu bế Ryan và Andrew đến. Ethan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Con vẫn không buồn ngủ, không muốn ngủ.”
Lâm Bàng Lệ Vân ngồi xuống bên cạnh cháu: “Đã muộn rồi, con nên ngủ.”
“Nhưng con không buồn ngủ. Bà nội, bà cho con chơi một lát nữa đi.” Ethan không muốn ngủ. Cuộc điện thoại kỳ quái của mummy hôm nay vẫn làm ảnh hưởng đến bé.
Cháu mình luôn rất ngoan, Lâm Bàng Lệ Vân cũng hiểu có thể tâm tình cháu không tốt, nói: “Vậy chơi nhiều nhất là một giờ nữa.”
“Cám ơn bà nội.”
Lâm Bàng Lệ Vân sờ đầu cháu trai, đi ra ngoài. Bảo mẫu của Ethan vẫn ngồi ở chỗ cũ, không quấy rầy bé. Các em trai đi rồi, Ethan nằm nghiêng sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hơi lộ vẻ nghiêm túc. Tại sao đột nhiên mummy muốn gặp bé? Không phải mummy đã ly hôn với daddy rồi sao? Ethan còn nhỏ vẫn không thể lý giải được thế giới phức tạp của người lớn.
Đột nhiên, đôi mắt Ethan đỏ lên. Bé nhớ ông chú nhỏ, bé nhớ ông chú nhỏ. Đã rất lâu rất lâu rồi ông chú nhỏ không kể chuyện cho bé. Trong cuộc sống của Ethan, bé không có mummy, chỉ có daddy luôn bận rộn nhiều việc và ông nội, bà nội. Từ sau khi ông chú nhỏ đến đây, Ethan mới cảm nhận được một loại yêu thương khác với daddy và ông nội bà nội. Ethan thường mong chờ trong lòng, nếu ông chú nhỏ là phụ nữ thì tốt rồi, như vậy daddy có thể kết hôn với ông chú nhỏ, bé sẽ có mummy. Bé rất muốn ông chú nhỏ là mummy của bé. Trong tâm linh bé nhỏ của Ethan, mummy thực sự sẽ làm điểm tâm cùng bé, sẽ vẽ tranh cùng bé, sẽ kể chuyện cho bé khi bé đi ngủ, sẽ dẫn bé đến công viên Disneyland chơi, sẽ dẫn bé đi ăn hamburger khoai tây chiên, sẽ giúp bé làm những chuyện mà daddy hay ông nội bà nội không làm cùng bé.
Ethan nhớ mong đến mức khóc lên, bảo mẫu nhanh chóng đến bế bé. Daddy nói bé trai phải kiên cường, không được khóc nhè. Ethan cố gắng đè nén nước mắt lại. Daddy nói, ông chú nhỏ sắp tới, bé sẽ ngoan ngoãn chờ ông chú nhỏ đến. Nếu ông chú nhỏ biết bé thích khóc, không thích bé nữa thì phải làm sao?
“Ethan, chuyện gì vậy?” Bảo mẫu lo lắng hỏi.
Ethan lắc đầu, xuống khỏi người bảo mẫu, cầm bộ đồ chơi xếp gỗ, rời đi thương tâm của mình.
Lâm Chiếu Trinh đi từ trên lầu xuống, thấy Lâm Bàng Lệ Vân vẫn ở phòng khách, tò mò hỏi: “Ethan đâu? Ngủ rồi à?”
Lâm Bàng Lệ Vân thở dài một tiếng: “Nó nói không muốn ngủ, muốn chơi một lát nữa. Chị biết, nó vẫn bị mummy nó làm ảnh hưởng.”
Lâm Chiếu Trinh cũng đi nghỉ mát ở Sydney cùng hai chị dâu, bất mãn nói: “Bội Bội là một người vô cùng ích kỷ. Nó không làm vợ làm mẹ cho tốt, đợi đến lúc Vu Chi muốn ly hôn mới nghĩ đến Ethan. Chị dâu, sau này đừng để Ethan gặp mặt cô ta, không có ảnh hưởng tốt đến Ethan.”
Lâm Bàng Lệ Vân gật đầu: “Chị sẽ không để Ethan gặp nó. Vốn dĩ chị còn muốn xem ý Ethan, nếu nó muốn gặp, dù sao cũng là mummy nó, chị không ngăn cản. Không ngờ Bội Bội là người như vậy, dám coi Ethan là lợi thế, dù Quách Minh Ngải tự mình ra mặt, chị cũng không để Ethan tiếp xúc với người của Quách gia.”
Quách Minh Ngải là ba của Quách Bội Bội, ông ngoại của Ethan. Bởi vì nguyên nhân từ Quách Bội Bội, Ethan cũng không thân thiết với ông ngoại bà ngoại. Bản thân vợ chồng Quách Minh Ngải cũng là người thích giở trò, cháu ngoại như Ethan có ý nghĩa nhiều hơn nữa với họ cũng chỉ là mối liên hệ với Lâm gia. Hiện tại con trai và con dâu cuối cùng cũng ly hôn, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không che giấu bất mãn với Quách gia nữa.
Lâm Hàn Thiến bất đắc dĩ nói: “Aizzz, hiện tại nhà chúng ta đúng là một cô con dâu cũng không có. Em thấy Vu Chi thế này, e là không tái hôn đâu. Vu Chu đã nói trước với em, đừng ôm hy vọng về việc nó kết hôn. Chị nói Lâm gia chúng ta là sao vậy, sao đến thế hệ mấy đứa Vu Chi ai cũng không muốn kết hôn? Kết hôn đáng sợ như thế sao? Chúng ta cũng không phải mấy bà mẹ chồng không thấu tình đạt lý.”
Lâm Chiếu Trinh cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Hiện tại suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi đều rất mới mẻ, chúng ta không theo kịp. Tiếu Vi cũng đã hỏi em, nếu nó làm giống Vu Hồng, em có phản đối không. Chị bảo em có thể nói gì? Ép nó kết hôn sao?”
Lâm Hàn Thiến nửa thật nửa giả nói: “Là Vu Hồng làm gương xấu cho chúng nó hết.” Người của Lâm gia thế hệ này, không một ai có thể bị ép buộc làm chuyện gì, ba bà mẹ cũng chỉ biết thở dài thật dài.
Ba người đang tán gẫu, có người hầu vào nói: “Phu nhân, có người đến đây.”
Ba người sửng sốt, Lâm Chiếu Trinh hỏi: “Là ai?”
“Là em, chị.” Một giọng nói vui mừng vang lên, Lâm Chiếu Trinh, Lâm Hàn Thiến và Lâm Bàng Lệ Vân đều kinh hỉ đứng dậy. Chỉ thấy một người trẻ tuổi với gương mặt tươi cười, đi vào phòng khách, mở rộng hai tay với ba người.
“Vô Ý?” Ba người vui mừng.
Lâm Vô Ý bước đến ôm chị gái: “Chị, em tới rồi.”
“Sao em, sao không gọi điện thoại cho chị!” Lâm Chiếu Trinh vỗ em trai, vui mừng không nói nên lời. Lâm Vô Ý cười tít mắt nói: “Để cho chị và hai chị dâu một kinh hỉ mà.” Dứt lời, cậu lại ôm hai chị dâu. Ba người phụ nữ dở khóc dở cười, lại vô cùng cao hứng.
“Em đó, chỉ biết tạo kinh hỉ cho chị.” Lâm Chiếu Trinh yêu thương sờ mặt em trai.
Lâm Vô Ý không chút nào áy náy mà nói: “Em đặc biệt để anh cả anh hai và mấy người Vu Chi giữ bí mật giúp em đó.”
“Thằng nhỏ này.” Lâm Chiếu Trinh cười đến nỗi trong nháy mắt như trẻ ra vài tuổi.
Lâm Bàng Lệ Vân nhanh chóng nói: “Ethan rất nhớ em, ngày nào cũng hỏi chị bao giờ ông chú nhỏ đến.”
Lâm Vô Ý bỏ cặp đeo vai xuống, hỏi: “Ethan đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa. Đang chơi trong phòng đó.” Sau đó Lâm Bàng Lệ Vân nói chuyện Quách Bội Bội gọi điện đến cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý vừa nghe, lập tức, đi vào phòng đồ chơi.
Ethan đang ngẩn người trong phòng, có người goc cửa, bé quay đầu. Cửa chậm rãi mở, một người ló đầu vào. Ethan trừng mắt thật lớn. Cửa mở ra hoàn toàn, một người đứng ở cửa ôn nhu nói với bé: “Ethan, ông chú nhỏ đến đây.”
Ethan thở hổn hển vì kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy kích động chạy vọt đến: “Ông chú nhỏ!”
Cúi xuống ôm Ethan, tiếp đó, Lâm Vô Ý bế hẳn lên. Trước hết cho cháu trai nhỏ đang kích động hai nụ hôn vào hai má, Lâm Vô Ý hỏi: “Có nhớ ông chú nhỏ không?”
“Nhớ lắm! Nhớ lắm! Ông chú nhỏ con rất nhớ ông!” Ethan ôm chặt cổ ông chú nhỏ, sợ giây tiếp theo ông chú nhỏ sẽ biến mất.
“Ông chú nhỏ cũng rất nhớ con.” Lại cho cháu trai nhỏ hai cái hôn thật kêu lên hai má, Lâm Vô Ý xoay người đi: “Ngủ cùng ông chú nhỏ không?”
“Có có! Con muốn ngủ cùng ông chú nhỏ!” Ethan có chút nghẹn ngào. “Ông chú nhỏ, con rất nhớ ông!”
Lâm Vô Ý ôm chặt đứa trẻ trong lòng, lần đầu tiên cảm động vì có người cần mình như thế: “Ông chú nhỏ cũng rất nhớ con! Lát nữa muốn nghe kể chuyện gì?”
“Con không nghe kể chuyện, con muốn ông chú nhỏ ở cùng con.”
“Được. Ông chú nhỏ ở cùng con.”
Cho chị dâu một ánh mắt yên tâm, Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ lên lầu. Ba người phụ nữ nhìn cậu đưa Ethan đi, trong lòng có đủ loại khổ sở. Lâm Chiếu Trinh cười, giả bộ thoải mái nói: “Chị dâu, chị cũng giao Ryan và Andrew cho Vô Ý đi, trông cậu ấy rất có duyên với trẻ con.”
Lâm Hàn Thiến cười: “Chị chỉ sợ sau này Vô Ý không còn tự do nữa.”
“Ha ha…”
Ba người phụ nữ vẫn chưa buồn ngủ lại vào phòng khách, không khí thoải mái.
…
Trên giường lớn, Ethan nằm trên bụng ông chú nhỏ, hai tay ôm thắt lưng ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý đã nhanh chóng tắm rửa xong, một tay sờ đầu cháu trai nhỏ, một tay cầ quyển truyện kể chuyện cho bé. Ethan đã ngủ, nhưng dù đang ngủ, bé cũng không chịu buông ông chú nhỏ ra. Tiếng kể chuyện dần dần chậm lại, Lâm Vô Ý nhìn đứa trẻ đang ngủ, đóng cuốn truyện lại.
Cậu cũng không biết Ethan nhớ cậu đến thế. Lâm Vô Ý đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan, cậu vẫn chưa buồn ngủ, lấy cuốn nhật ký viết. Viết xong nhật ký và tùy bút, Lâm Vô Ý ngẩn người nhìn Ethan. Qua một lát, cậu nhẹ nhàng đặt Ethan sang bên cạnh, để bé nằm xong, Lâm Vô Ý xuống giường.
Hongkong cách Sydney rất xa, từ sớm đã rực rỡ ánh đèn. Trao đổi một chuyện nào đó với bên nước Mỹ và Pháp hồi lâu, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi mới ra khỏi thư phòng. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng đã về nhà và biết được chuyện này. Bất quá Vu Chi và Vu Hồng đều không để hai người can thiệp, hai vị trưởng bối cũng yên tâm giao chuyện này cho bọn nhỏ xử lý.
Bốn người vừa xuất hiện, Lâm Chiếu Đông nói với Lâm Vu Chi: “Mẹ con gọi điện, nói tâm tình Ethan không tốt, Vô Ý dỗ nó đi ngủ.”
Lâm Vu Chi ngồi xuống nói: “Con muốn để Vô Ý đón Ethan về, Vô Ý không muốn ở xa ông nội. Bất quá bây giờ có chuyện này, để cậu ấy ở tạm Sydney đi.”
“Redmond này cũng quá tự phụ, coi đây là Mỹ chắc.” Lâm Chiếu Vũ lạnh mặt. Không thể không nói, khuôn mặt than của Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu có đến % là di truyền từ ba mình.
Lâm Vu Chi không muốn nhắc đến tên đó, ngược lại nói: “Ba, con hẹn Quách bá phụ đêm nay uống trà, ba cũng tới đi.”
Lâm Chiếu Đông gật đầu, Lâm Chiếu Vũ nói: “Để chú đi cùng ba con đi. Lão già họ Quách kia rất xảo quyệt, khẳng định sẽ không để Bội Bội dễ dàng ly hôn với con như thế.” Trên dưới Lâm gia đều biết Lâm Vu Chi ký giấy ly hôn với Quách Bội Bội, cũng đều tỏ vẻ tán thành.
Lâm Vu Chi gật đầu đồng ý. Lúc này có bốn tiếng báo tin nhắn đến khác nhau, chỉ thấy bốn người ở đây lần lượt lấy điện thoại di động của mình ra, tiếp đó, sắc mặt bốn người đều ôn nhu hơn vài phần.
____ Các cưng ơi, chỗ tôi đã sắp giờ rồi, trước hết muốn nói một tiếng chúc ngủ ngon, muốn đi ngủ sớm một chút, mặt khác có kèm theo ảnh chụp của hai anh đẹp trai đang ôm nhau.
Trong ảnh chụp, Lâm Vô Ý đã nằm xuống cười tít mắt với màn hình, trong ngực cậu, một anh nhỏ đẹp trai khác đã ngủ khò khò. Quả nhiên là ảnh chụp của hai anh đẹp trai đang ôm nhau.
Khóe miệng Lâm Vu Chi có nét tươi cười, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nhìn mà thấy mới mẻ không thôi. Lâm Vu Chi chủ động đưa tấm hình cho ba và chú hai xem: “Là Vô Ý, cậu ấy ngủ cùng Ethan.” Nhìn thấy em trai và cháu trong ảnh, Lâm Chiếu Đông cũng cười, sắc mặt lạnh lùng của Lâm Chiếu Vũ cũng lui đi không ít.
Lâm Vu Chi hồi âm lại: “Ngủ ngon, chơi vui ở Sydney.”
Lâm Vu Hồng hồi âm lại: “Ngủ ngon, tôi sẽ đi ngủ sớm một chút. Bất quá nụ hôn chúc ngủ ngon đêm nay đâu?”
Lâm Vu Chu hồi âm lại: “Nụ hôn chúc ngủ ngon của tôi đâu?”
Thẩm Tiếu Vi hồi âm lại: “Cậu nhỏ, cậu không thể bất công, đừng quên nụ hôn chúc ngủ ngon của cháu.”
Ngoại trừ Lâm Vu Chi, ba người còn lại đều không hề hàm súc tí nào. Rất nhanh, lại có tin nhắn được gửi đến.
____ Các cưng ơi, ngủ ngon, đưa mặt sát vào đây.
Trong ảnh chụp, là một người đang chu môi ra. Thẩm Tiếu Vi cười ngây ngốc, đóng di động lại, đứng lên nói: “Cậu cả cậu hai, con về đây.”
“Được. Trên đường chú ý an toàn.”
“Vâng. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Vô Ý không có ở đây, Thẩm Tiếu Vi cũng không ở lại qua đêm. Lâm Vu Chu lạ giường, sau khi Thẩm Tiếu Vi rời đi, anh ở lại nói chuyện với ba một lát cũng lái xe đi về. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vẫn ở bên này. Hai người không về phòng ngủ hiện tại của Lâm Vô Ý, mà là về phòng riêng của mình. Cửa vừa đóng, Lâm Vu Hồng lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi vào một dãy số.
“Hello, cưng à.” Tiếng của người ở đầu bên kia điện thoại rất khẽ.
Câu “Cưng à” này làm trong lòng Lâm Vu Hồng dao động một trận, anh đi về hướng sofa, trong miệng nói: “Chuẩn bị ngủ?”
“Đang chuẩn bị. Ethan ngủ rồi. Lúc tôi đến Ryan và Andrew đã ngủ mất, cho nên đêm nay cậu chỉ nhìn thấy ảnh chụp của hai anh đẹp trai đang ôm nhau thôi.” Không phải không tiếc nuối.
Khóe miệng Lâm Vu Hồng tươi cười rõ ràng: “Vậy tôi không quấy rầy cậu chuẩn bị. Hôn chúc ngủ ngon cho tôi đi.”
Vừa rồi không tính sao? Lâm Vô Ý bật cười, phát ra tiếng hôn môi với điện thoại: “Ngủ ngon, Vu Hồng.”
Trái tim rung động vì tiếng hôn môi kia, Lâm Vu Hồng cũng hôn nhẹ vào điện thoại: “Ngủ ngon, Vô Ý.”
Lúc di động tắt, Lâm Vô Ý cười với cái di động, cậu nghe thấy Vu Hồng hôn cậu. Âm thanh rung to lại vang lên, Lâm Vô Ý cười nghe máy: “Cưng ơi, nhớ tôi hả?”
“Cậu nhỏ, cháu nhớ cậu. Cháu muốn biến thành Ethan.”
“Vậy muốn đến đây không?”
“Muốn, nhưng không thể đi, ngày mai phải vào nội địa công tác. Hiện tại đang trên đường về nhà. Chờ cậu về cháu muốn ngủ cùng cậu, một mình cháu thôi, không cần anh họ Vu Chu.”
“Ha ha, được được. Mấy ngày nay cậu nhỏ cũng không thể kể chuyện cho cháu trước khi ngủ được.”
“Cậu nhỏ…” Tim Thẩm Tiếu Vi đập thình thịch: “Cháu muốn cậu hôn cháu.”
“Chụt ~” Trong điện thoại truyền ra tiếng hôn môi, mặt Thẩm Tiếu Vi có hơi nóng lên. Tuy rằng biết rõ đối phương chỉ đơn giản là hôn hai má, nhưng anh vẫn không nhịn được mà đưa điện thoại đến miệng: “Hôn tiếp một cái.”
“Chụt ~” Trong nháy mắt cả người Thẩm Tiếu Vi đều khô nóng. Anh ấn nút ghi âm, giọng nói khàn khàn: “Cậu nhỏ, cháu yêu cậu.”
Trái tim người ở đầu điện thoại bên kia nhất thời bất ổn, ôn nhu nói vào di động: “Cậu nhỏ cũng yêu cháu.”
Thẩm Tiếu Vi chỉ cảm thấy con đường trước mắt lập tức trở nên tươi sáng hơn nhiều. Anh lại nói một tiếng vào điện thoại: “Cậu nhỏ, cháu rất yêu cậu.”
“Cậu nhỏ, cũng rất yêu cháu.”
Chóp mũi Thẩm Tiếu Vi có chút cay, trước lúc mình không khắc chế được liền nói nhanh: “Ha ha, cháu nghe thấy cậu nhỏ nói yêu cháu, đêm nay có thể ngủ ngon rồi. Ngủ ngon, kiss.” Còn cho một nụ hôn khoa trương hơn.
“Ngủ ngon, lái xe cẩn thận.”
“OK.” Cúp điện thoại, Thẩm Tiếu Vi đưa tay ôm ngực, anh nghe thấy cậu nhỏ nói yêu anh. Mặc dù yêu của cậu nhỏ là yêu đối với cháu trai ngoại, nhưng, anh nghe thấy ba chữ kia, đêm nay nhất định sẽ hưng phấn mà không ngủ được.
____ Cậu nhỏ, cháu yêu cậu!
Lâm Vô Ý cắn môi, trên mặt là nét cười ngọt ngào. Oa, nghe thấy Tiếu Vi nói yêu cậu thật hạnh phúc quá. Dù không phải lần đầu tiên nghe thấy người khác nói yêu cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác thật hạnh phúc thật hạnh phúc. Hạnh phúc mà không có gánh nặng tâm lý. Nhìn người ở trong ngực, Lâm Vô Ý hôn nhẹ lên mặt đối phương.
“Bảo bối Ethan bé nhỏ, ông chú nhỏ yêu con, phải mơ thấy ông chú nhỏ nha.”
Có lẽ Ethan không nghe thấy những lời này, nhưng trong giấc mơ của bé, ông chú nhỏ biến thành mummy, bé rất cao hứng rất cao hứng.
In những tấm ảnh rực rỡ sắc màu mà Lâm Vô Ý gửi đến ra, Lâm Vu Chi bỏ vào trong khung ảnh, đặt ở đầu giường. Trong ảnh chụp, con trai Ethan đang rúc sát vào trong ngực ông chú nhỏ, ngủ đến vô cùng ngọt ngào. Còn một “anh đẹp trai” khác cũng tươi cười ngọt ngào như vậy, làm cho người ta nhìn thấy sẽ không khỏi thả lỏng tâm tình. Lâm Vu Chi ngồi dựa vào đầu giường, xem văn kiện trước khi ngủ giống mỗi ngày. Chỉ có một mình anh ở trên giường, anh cũng không thấy cô đơn, cũng không thấy có bao nhiêu phiền toái vì vĩnh viễn không thể dứt khỏi công việc, ngược lại, bây giờ anh càng muốn cố gắng làm việc hơn, tiếp tục mở rộng bản đồ công ty. Bởi vì, anh đã càng thêm xác định được mục tiêu để phấn đấu. Việc trong nhà và con cái anh có thể yên tâm giao cho một người, anh hiện tại, chỉ cần càng không ngừng tiến về phía trước là đủ rồi.
…
Nhìn tư liệu trong tay, vẻ mặt Redmond âm u. Để tờ giấy và tấm ảnh không nhìn rõ trên tờ báo lên bàn. Hắn vừa dậy không bao lâu, chỉ mặc một chiếc áo tắm, rất mất hứng nói: “Trong ba ngày các anh tra được mấy thứ này? Tôi tùy tiện tìm một tờ báo cũng có thể thấy.”
Trợ lý Iverson của Redmond rất xấu hổ nói: “Cuộc sống của Lâm Vô Ý rất đơn giản, tôi tra được những thứ này ở trường cậu ta đã học.” Thương Hạo Dương đứng ở một bên không dám biện giải cho mình. Hắn cũng thật không ngờ các công ty truyền thông lớn ở Hongkong lại không hề có một tấm ảnh của Lâm Vô Ý, hắn thậm chí còn không tra được Lâm Vô Ý từng học trường nào ở Hongkong!
Redmond híp mắt, sự tình phát triển vượt quá dự liệu của hắn. Từ từ rút điếu xì gà ra, hắn hừ lạnh: “Cậu ta ngây ngốc ở Pháp nhiều năm như thế, vậy mà một bức ảnh cũng không có. Tôi không tin đám paparazzi ở Pháp và Hongkong không chú ý đến cậu ta.”
Iverson rất buồn bực nói: “Tôi cũng thấy kỳ quái tại sao trường đại học kia không hề lưu lại một bức ảnh của cậu ta. Cũng không tra được tình huống kết bạn của cậu ta. Chỉ có thể tra được cậu ta học ở đại học Paris sáu năm, sau khi tốt nghiệp đã rời khỏi Paris. Mà ngay cả sau khi tốt nghiệp cậu ta đi đâu cũng không thể tra được.”
“Xem ra… tôi đã đánh giá thấp vị thiếu gia Lâm gia này.” Hứng thú về căn biệt thự kia của Redmond hiện tại đã hoàn toàn chuyển sang vị tiểu thiếu gia này của Lâm gia. Rất hiếm ai có thể khiến hắn hứng thú như thế.
Thương Hạo Dương nhìn thấy ánh mắt của Redmond, rùng mình một cái, thật giống như một con sói đói nhìn chằm chằm vào dê con. Nuốt nước miếng, Thương Hạo Dương nói: “Hôm qua Lâm Vô Ý đi Sydney nghỉ mát. Redmond thiếu gia, chuyện này, không thì coi như xong đi.”
Redmond liếc hắn một cái, Thương Hạo Dương giật mình, không dám lên tiếng nữa.
Châm điếu xì gà, Redmond nói: “Tôi không cần biết các anh dùng cách gì, chờ sau khi cậu ta về Hongkong, tôi muốn gặp cậu ta.”
Iverson giống như không phải lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh như vậy của ông chủ, bình tĩnh gật đầu. Còn Thương Hạo Dương thì gào thét trong lòng, nói sao người kia cũng là người của Lâm gia mà. Lâm gia cũng đâu phải dễ trêu vào. Nhưng hiển nhiên, Redmond không coi Lâm gia ra gì, khoát tay, bảo hai người rời đi.
Thương Hạo Dương không dám nói gì nữa, rời đi cùng Iverson. Redmond đứng dậy vào phòng ngủ, trên giường trong phòng ngủ có một thiếu niên tuấn mỹ vẫn đang ngủ say. Redmond tắt điếu xì gà, xốc chăn lên. Dưới chăn, cả người thiếu niên trần truồng, nơi nơi đầy những dấu vết sau khi hoan ái. Redmond lên giường, không cởi áo tắm, hắn tách hai chân thiếu niên ra, dưới lớp áo tắm cũng là thân thể trần trụi giống vậy với tinh thần hăng hái phấn chấn.
“Á!” Bị tiến vào đột ngột, thiếu niên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. Redmond vỗ mạnh lên phần mông có sẵn dấu năm ngón tay của thiếu niên, cũng không quản thiếu niên có chịu được không liền luật động thật mạnh.
Rời khỏi khách sạn, Thương Hạo Dương lái ô tô về nhà. Chuyện Redmond giao cho hắn làm càng ngày càng khó, gần đây hắn thường xuyên nghĩ, mình có nên từ chức không. Làm việc dưới tay Redmond, qua một thời gian sẽ đoản mệnh mất. Nhưng hiện giờ việc làm khó tìm, nhất là người đã làm việc nhiều năm ở Khổng Thị như hắn, phải rời đi cũng không nỡ. Quan trọng là đại thiếu gia rất tốt với hắn, hắn cũng không muốn làm ra chuyện bội bạc vào lúc Khổng Thị gặp khó khăn nhất. Thế nhưng, làm việc cho Redmond thật giống như bị hành hạ. Có lẽ do mình không phải là thân tín của đối phương. Thương Hạo Dương lại thở dài một lần nữa. Hơn nửa giờ sau, Thương Hạo Dương đậu xe ở bãi đỗ gần nhà, đi về phía nhà mình. Vừa mới tới cửa nhà, hắn đã bị người ta ngăn cản.
Đối phương đeo kính râm, hút thuốc lá, tựa vào bên cạnh một chiếc xe đỗ ven đường. Vừa nhìn thấy hắn, đối phương lên tiếng trước: “Thương Hạo Dương tiên sinh?”
“À, là tôi, xin hỏi ngài là…” Thương Hạo Dương từ từ lùi ra sau, hắn đã nhận ra nguy hiểm.
“Tôi là Lâm Vu Chu.” Bắt được Thương Hạo Dương, Lâm Vu Chu vốn tập thể hình thường xuyên nên dễ dàng túm người lên xe. Thương Hạo Dương hoàn toàn ngây người vì thân phận đối phương, chờ khi hắn phản ứng lại, hắn phát hiện mình bị bắt cóc, bị tam thiếu gia của Lâm gia bắt cóc!
Lâm Vu Chu không lái xe. Anh ngồi trên ghế lái xe, tháo kính râm xuống, quay sang người ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt lạnh như băng.
“Thương Hạo Dương tiên sinh, tôi nghe nói gần đây anh đi khắp nơi điều tra về người nhà tôi, tôi hy vọng anh có đầy đủ lý do để giải thích chuyện này, nếu không, anh cứ chờ ra tòa đi. Lâm gia sẽ tố cáo anh tội xâm phạm quyền riêng tư.”
Thương Hạo Dương hít một hơi lạnh.
“Nói đi, các anh muốn làm gì?”
__Hết chương __