Trong một khoảng thời gian ngắn được nghe hai người nói yêu cậu, trong lòng Lâm Vô Ý không ngừng nảy lên một thứ tên là hạnh phúc. Một loại hạnh phúc khác hẳn với khi mấy người Crowe, Oliver nói yêu cậu. Tình yêu của mấy người Oliver, Crowe, cậu không dám muốn, cũng không thể muốn, nhưng tình yêu của các cháu trai lại khiến cậu kích động không thôi, cũng hạnh phúc không thôi. Tình yêu, có lẽ cũng có hương vị hạnh phúc thế này nhỉ. Hạnh phúc, tới nhanh quá sẽ trở thành một hồi hư ảo. Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, quyết định vẫn là không quấy rầy Vu Chu, chờ ngày mai sẽ lại hạnh phúc tiếp. Nhìn thấy ba bảo bối đang ngủ say, Lâm Vô Ý hưng phấn không ngủ được nên rời giường.
Hơn hai giờ chiều, một người trên giường có dấu hiệu tỉnh dậy. Có người sờ đầu bé, bé theo bản năng gọi to: “Ông chú nhỏ…”
“Ethan?”
Uhm? Không phải ông chú nhỏ? Ethan mở mắt, vừa thấy người bên cạnh là bảo mẫu, bé xoay người nhìn nhìn, mấy em trai vẫn đang ngủ, vậy… “Dì Phỉ Lâm, ông chú nhỏ đâu?” Ethan bĩu môi, không phải ông chú nhỏ đáp ứng ngủ trưa cùng bé sao?
“Vô Ý thiếu gia muốn sau khi con tỉnh lại sẽ đến phòng bếp tìm cậu ấy.”
Ông chú nhỏ ở bếp? Lập tức Ethan không ngủ nữa. Để bảo mẫu giúp bé mặc quần áo xong xuôi, Ethan chạy ra khỏi phòng ngủ, xuống thẳng phòng bếp dưới lầu. Vừa chạy vào bếp, nhìn thấy người đang bận rộn trước bàn, Ethan lập tức gọi to: “Ông chú nhỏ.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu, nở nụ cười: “Dậy rồi à, bảo bối Ethan bé nhỏ.”
Ethan chạy tới ôm ông chú nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là niềm hạnh phúc được yêu thương: “Ông chú nhỏ đang làm gì vậy?”
Lâm Vô Ý ngồi xổm xuống hôn Ethan, nói: “Ông chú nhỏ đang làm điểm tâm. Ethan muốn xem phim hoạt hình hay làm điểm tâm cùng ông chú nhỏ?”
“Con muốn làm điểm tâm cùng ông chú nhỏ.”
“Ha ha, được.”
Ryan và Andrew phải ngủ đến tận ba, bốn giờ, Lâm Vô Ý tạm thời không cần quản đến hai bé. Giúp Ethan rửa tay và đeo tạp dề, Lâm Vô Ý dạy cháu trai nhỏ phải làm điểm tâm thế nào. Cậu muốn là bánh xoài, bánh ngọt cà rốt đánh với trứng. Thi thoảng Ethan lại liếc nhìn ông chú nhỏ một cái, chỉ cảm thấy ông chú nhỏ mới là “mummy” mà bé ước ao trong lòng.
Hongkong, Lâm Vu Chi vừa chấm dứt những tin nhắn ngọt ngào cùng Lâm Vô Ý xong, tự mình gọi một cú điện thoại cho đương gia của Khổng gia trên danh nghĩa, Khổng Nho Chính. Khổng Nho Chính lớn hơn Lâm Chiếu Đông tám tuổi, nhưng không được tốt số như Lâm Chiếu Đông. Hiện tại Lâm Chiếu Đông đã bước vào trạng thái bán nghỉ hưu, nhưng Khổng Nho Chính vẫn đang phải lo lắng cho việc giữ vững sản nghiệp của gia tộc. Lâm Vu Chi nói vài câu khách sáo đơn giản tỏ rõ ý muốn của mình, Khổng Nho Chính nghe thấy đứa con riêng Redmond động chạm đến Lâm gia, suýt nữa thì bệnh tim tái phát.
Nói chuyện xong, Khổng Nho Chính lập tức liên lạc với Thương Hạo Dương, sau khi nghe được mọi chuyện từ Thương Hạo Dương nói quả đúng như Lâm Vu Chi nhắc đến, ông ta mắng Thương Hạo Dương một trận, trách móc Thương Hạo Dương không nên đưa tư liệu về căn biệt thự đó của Lâm gia cho Redmond, không thì cũng không xảy ra mấy chuyện này. Thương Hạo Dương cũng vô cùng ủy khuất, hắn đâu có biết Redmond là loại người không thể nói lý như thế.
Mắng Thương Hạo Dương xong, Khổng Nho Chính không thể không gọi điện thoại cho Redmond. Đối với người con riêng này, Khổng Nho Chính vẫn hết sức kiêng dè. Năm đó phong lưu một lần ở Mỹ, đâu biết rằng đối tượng phong lưu là con gái của một gia tộc lớn ở Mỹ. Đứa con được sinh ra căn bản không thèm nhận người cha như ông ta. Nếu không phải ông ta nhiều lần gọi điện thoại sang Mỹ cầu khẩn, phía bên Mỹ cũng nể ông ta là cha ruột Redmond, lúc này mới khuyên Redmond về Hongkong giúp ông ta chống đỡ công ty, nào biết Redmond vừa về đã đắc tội với Lâm gia, Khổng Nho Chính chỉ cảm thấy vận xấu rơi xuống đầu đến nơi.
Khi nhận được điện thoại của Khổng Nho Chính, Redmond đang ăn cơm trong khách sạn. Khổng Nho Chính dè dặt hỏi tình hình gần đây của Redmond, lại khách sáo dặn dò hắn chú ý thân thể, rồi mới nhắc đến chuyện của Lâm gia. Redmond buông dao nĩa xuống, sắc mặt âm trầm vài phần.
“Redmond, vừa rồi Lâm Vu Chi gọi điện cho ba nói hình như con vừa ý căn biệt thự Lâm Chính Huy để lại cho con ông ta ở trên núi. Lâm Vu Chi nói họ không bán căn biệt thự đó. Lâm lão tiên sinh vừa qua đời, người của Lâm gia sợ thấy cảnh thương tình nên vẫn không đến đó ở. Chuyện này coi như xong, ba sẽ tìm cho con một căn biệt thự thích hợp khác, con đừng đi tìm người của Lâm gia bàn chuyện nhà cửa.”
Ánh mắt Redmond đông lạnh, làm sao Lâm Vu Chi biết chuyện hắn muốn mua biệt thự? Chuyện này chỉ có hắn và mấy người thân cận biết. Khổng Nho Chính ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chuyện con phái người điều tra Lâm Vô Ý người của Lâm gia cũng biết, họ rất mất hứng. Redmond, nơi này là Hongkong, thế lực của Lâm gia ở Hongkong ngay cả Bàng gia cũng phải nể mặt. Đừng vì một căn biệt thự Lâm gia không định bán mà xung đột với họ. Con cũng đừng đi tìm Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi nói cha cậu ta rất bất mãn với chúng ta.”
Redmond không khách khí cắt ngang lời Khổng Nho Chính: “Chuyện nhà cửa tự tôi có sắp xếp. Thế lực của Lâm gia ở Hongkong thế nào không liên quan đến tôi, hiện tại việc ông phải quan tâm chính là sau khi tôi về Mỹ con ông có quản công ty nổi không. Tôi cũng không muốn định cư ở Hongkong.”
Nói xong, Redmond trực tiếp cúp điện thoại. Khổng Nho Chính không ngờ Redmond lại nói thế, nhất thời câm lặng. Đột nhiên ông ta cảm thấy gọi Redmond về là một sai lầm.
Đối với Redmond mà nói, cái gì càng không chiếm được hắn lại càng muốn có. Dù là ở gia tộc mẹ mình, hắn cũng là người nói một không nói hai. Có lẽ Lâm gia có thể hô phong hoán vũ ở Hongkong, nhưng đối với gia tộc của Redmond ở Mỹ mà nói, Lâm gia cùng lắm chỉ là một con kiến ở một nơi chập hẹp, hắn không thèm để vào mắt. Redmond bấm một số điện thoại, nói: “Tôi muốn anh theo dõi một người, người đó đang ở Sydney, lát nữa tôi gửi tư liệu về người đó qua máy fax cho anh.”
Gọi điện thoại cho đối phương xong, Redmond lại gọi cho Thương Hạo Dương, câu nói đầu tiên chính là: “Anh bị đuổi việc.” Sau đó hắn cúp điện thoại, không để đối phương có một cơ hội giải thích. Từ lời nói của Khổng Nho Chính hắn đã nghe ra là Thương Hạo Dương bán đứng hắn, nếu như là ở Mỹ, nhất định hắn sẽ giết Thương Hạo Dương!
Thương Hạo Dương cười khổ với cái điện thoại, hắn biết kết quả sẽ là thế này. Thở hắt ra, hắn tự an ủi mình: “Vậy cũng tốt, đỡ phải bị tên ma quỷ biến thái này dụ dỗ.” Thất nghiệp, Thương Hạo Dương cũng rất chán nản, có lẽ, hắn có thể đến công ty của Lâm Vu Chu thử thời vận?
Sydney, Lâm Vô Ý đang làm điểm tâm cùng cháu trai nhỏ. Hơn ba giờ, ba người phụ nữ ra ngoài dạo phố đã trở lại, Ryan và Andrew cũng tỉnh ngủ. Hai tiểu tử kia vừa thấy anh trai và ông chú nhỏ đang làm điểm tâm, cũng hăng hái xông vào góp vui, bất quá hai tiểu tử này một cái bánh ngọt cũng không làm ra, lại còn biến chính mặt mũi mình thành bánh ngọt.
Lâm Chiếu Trinh thỏa mãn ăn bánh xoài em trai đã làm xong, nói: “Vô Ý, em cũng đừng ở nhà mãi, ra ngoài chơi một chút.” Hiện tại ở Sydney khá lạnh, ban ngày nhiệt độ chỉ hơn mười độ, rất thích hợp để ra ngoài. Lâm Vô Ý cười nói: “Sẽ mà sẽ mà. Em định đưa Ethan đến viện bảo tàng và bảo tàng mỹ thuật, rồi mới dẫn cả ba cậu bé đến vườn bách thú và hồ cá.”
Lâm Chiếu Trinh nhịn không được nói: “Em cũng đừng mang chúng nó cùng, cứ chơi một mình.”
Lâm Vô Ý bôi bột mì lên mũi ba đứa cháu, yêu thương nói: “Em đến để chơi với chúng nó mà, ra ngoài một mình sẽ chán lắm.” Ethan ở một bên nghe được, vô cùng cao hứng, cũng không nỡ lau bột mì mà ông chú nhỏ vừa quét lên mũi mình.
Ba đứa trẻ trong nhà đều không có mẹ, Vu Chi và Vu Hồng cũng sẽ không đưa con mình đi chơi, mấy lão nhân gia lại là hữu tâm vô lực, chỉ có cậu mới có thể dẫn các bạn nhỏ đi chơi. Lâm Vô Ý tự nhận bụng làm dạ chịu, như vậy thì Vu Chi, Vu Hồng mới có càng nhiều thời gian để làm việc kiếm tiền chứ.
Quả thực Lâm Vô Ý rất có duyên với trẻ con, Ryan và Andrew cũng rất thích ông chú nhỏ bế chúng, cứ luôn kéo ông chú nhỏ chơi cùng mình. Cuộc sống ở Sydney của Lâm Vô Ý còn phong phú hơn cả ở Hongkong. Bất quá vừa nghĩ đến ở Hongkong cũng có bốn đứa trẻ lớn khác cũng cần cậu chăm sóc, Lâm Vô Ý liền đặc biệt thỏa mãn với thân phận trưởng bối của mình.
Ban đêm, nhắn tin chúc ngủ ngon với mấy người cháu trai, mang theo cả niềm hạnh phúc ngọt ngào của buổi trưa, Lâm Vô Ý ôm Ethan bước vào mộng đẹp. Bên tai, dường như có tiếng nói của ba: “Ba ba yêu Vô Ý nhất. Vô Ý là tiểu tinh nghịch ba yêu nhất.”
Ba… Con có thể sẽ trở thành chú nhỏ/ cậu nhỏ mà Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi yêu nhất không? Có thể sẽ trở thành ông chú nhỏ mà Ethan, Ryan và Andrew yêu nhất không? Ba… Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi nói yêu con… Ba… Quả nhiên con là người gặp người thích mà. Tình yêu, hình như càng ngày càng không quan trọng, hiện tại, con rất hạnh phúc. Ba, con nhớ ba.
…
Sáng sớm, Lâm Vu Chu vừa rời giường đã lái xe đến công ty, tùy tiện mua một phần hotdog và một ly café ở ven đường làm bữa sáng. Hiện tại toàn bộ tinh lực của anh đều đặt vào công ty. Dưới sự giúp đỡ của anh trai và nỗ lực của bản thân, gần đây công ty đã nhận được mấy đơn đặt hàng lớn, anh phải nhanh chóng quen thuộc với quy trình nghiệp vụ của công ty hơn nữa, thời gian ngủ mỗi ngày nhiều nhất là sáu giờ. Có mục tiêu, dù mệt hơn nữa cũng không thấy vất vả, hiện tại Lâm Vu Chu chính là ở trong trạng thái như vậy. Bất quá anh cũng có chuyện phiền lòng. Dựa vào những miêu tả mà Crowe gửi bản điều tra qua fax đến đây, người tên Redmond này có tính cách cố chấp cuồng ngạo. Anh họ cả đích thân ra mặt cũng không nhất định có thể ép buộc được hắn, vừa nghĩ tới người đang ở Sydney, Lâm Vu Chu liền đặc biệt không yên lòng.
Tới công ty, Lâm Vu Chu bình ổn nỗi lòng. Dừng xe, anh cầm hotdog và café bước nhanh vào thang máy. Bây giờ vẫn chưa tới giờ đi làm, trong công ty rất im ắng. Vào văn phòng, lúc này Lâm Vu Chu mới bắt đầu ăn sáng. Vừa mới ngồi xuống ghế, điện thoại di động của anh đã vang lên. Lấy điện thoại trong túi ra nhìn vào, Lâm Vu Chu nhanh chóng nghe máy.
“Cưng à, đã dậy chưa?”
Tiếng gọi “Cưng à” này làm khóe miệng Lâm Vu Chu nhất thời cong lên, nuốt miếng hotdog trong miệng xuống, anh nói: “Đã dậy từ sớm rồi. Tôi đã đến công ty.”
“Sao lại sớm thế?”
“Tôi vừa tiếp nhận công ty, tương đối nhiều việc, chờ tôi quen thuộc hoạt động của công ty, cũng không cần dậy như thế.”
“Vất vả quá.”
“Không sao.” Nghe được giọng cậu không còn thấy vất vả.
Nhìn đồng hồ, ở bên Sydney mới giờ, Lâm Vu Chu hỏi: “Sao cậu dậy sớm như vậy?”
“Ờm, vừa mới tỉnh, tôi vẫn đang nằm trên giường. Ethan bé nhỏ cũng dậy rồi.”
Thì ra là thế. Lâm Vu Chu nói: “Vậy mau dậy ăn sáng đi, đừng bỏ bữa sáng.”
Người ở đầu bên kia điện thoại đang lăn trên giường, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
“Đang ăn.”
“Ăn gì vậy?”
“Hotdog, café.”
Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi: “Không được. Sao có thể đơn giản thế chứ?”
Lâm Vu Chu đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa ban công đang đóng, giọng nói trầm xuống dần: “Không có bữa sáng cậu làm, tôi ăn gì cũng như nhau.”
Hai mắt người nào đó lập tức cong lên: “Muốn ăn bữa sáng tôi làm?”
“Ừ.”
Lâm Vu Chu buông tấm rèm ở ban công trong phòng làm việc.
Lâm Vô Ý lại lăn tiếp: “Vậy nợ cậu trước, chờ tôi về Hongkong ngày nào cũng làm bữa sáng cho cậu.”
Lâm Vu Chu nở nụ cười rõ ràng: “Buổi sáng cậu có thể dậy sao?”
“Làm xong tôi về ngủ tiếp.”
Lại trở mình một vòng, Lâm Vô Ý nắm chặt di động: “Vu Chu… Uhm, cậu có, nhớ tôi không?”
Hai mắt Lâm Vu Chu nháy mắt trầm xuống, giọng nói khàn khàn: “Nhớ, từ ngày cậu đi tôi đã bắt đầu nhớ. Nhưng tôi không thể kéo cậu về được.”
Oa… Thật hạnh phúc quá… Lâm Vô Ý tiếp tục lăn mình: “Ờm, tôi chưa nói một câu với cậu.”
“Là gì?”
Lâm Vô Ý nhe răng: “À, tối hôm trước, Tiếu Vi nói cậu ấy rất yêu tôi, trưa hôm qua Vu Chi và Vu Hồng cũng nói yêu tôi, còn thiếu cậu.”
Lâm Vu Chu đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là tức giận: “Bọn họ đều nói?”
“Uhm, đều nói, còn thiếu cậu thôi.” Lăn mình lăn mình.
Mấy tên không có nghĩa khí kia! Vậy mà không nói cho anh biết! Lâm Vu Chu nghiến răng!
“Vu Chu, cậu có yêu tôi không?”
Trong nháy mắt này, Lâm Vu Chu không cần phẫn nộ gì gì đó, vì tim đang đập điên cuồng. Nuốt nước miếng, Lâm Vu Chu hỏi lại qua di động: “Cậu thì sao? Yêu tôi không?” Vô Ý, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu.
Lăn mình thôi lăn mình thôi, Lâm Vô Ý cười xấu xa: “Đương nhiên chú nhỏ yêu cháu rồi.”
“Vô Ý!” Lâm Vu Chu đen mặt, anh không cần người này làm chú mình!
Lâm Vô Ý hôn một cái vào microphone: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, chính là vì chuyện này đó. Vu Chu, tôi yêu cậu.”
Hơi thở Lâm Vu Chu bất ổn: “Nói lại lần nữa!”
“Vu Chu, tôi yêu cậu.”
Vì quá hạnh phúc mà đầu óc Lâm Vu Chu dần mê muội, anh nói không chút nghĩ ngợi: “Tôi cũng yêu cậu, Vô Ý, tôi yêu cậu, tôi chỉ yêu cậu.”
“Ờm… Tôi còn yêu cả Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi, không thể chỉ yêu cậu được, sao bây giờ?”
Lâm Vu Chu không trả lời phải làm sao bây giờ, mà hỏi: “Ngoại trừ chúng tôi thì sao?”
“Còn cả Ethan, Ryan và Andrew.”
Lâm Vu Chu bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Yêu của cậu với tôi cũng giống như yêu mấy đứa Ethan?”
Vấn đề này làm khó Lâm Vô Ý. Ngẫm nghĩ cẩn thận, lại lăn vài vòng trên giường, cậu nói: “Hình như, không giống lắm. Tôi sẽ không nói “bí mật” của tôi cho mấy đứa Ethan.”
Lâm Vu Chu vừa lòng.
“Vu Chu, có phải cậu muốn bắt đầu làm việc không?”
“Không có. Mọi người trong công ty còn chưa tới, tôi đến công ty đầu tiên. Hôm nay cậu có sắp xếp gì không?”
“Hôm nay vẫn ở nhà, muốn vẽ tranh cùng Ethan. Ngày mai tôi muốn đưa Ethan đến bảo tàng mỹ thuật và viện bảo tàng, hai ngày nữa lại đưa cả ba đến vườn bách thú. Vu Chu, không cần vất vả quá, công việc luôn làm không xong.”
Tôi muốn nhanh chóng nâng cao năng lực của mình. Lời Lâm Vu Chu nói ra lại biến thành: “Tôi biết, tôi sẽ không để mình quá mệt mỏi.” Trong tin rung động, anh nói nhỏ: “Tôi rất nhớ cậu. Ban đêm luôn tỉnh lại xem cậu có ở bên không.”
Bùm bùm… Lâm Vô Ý ôm ngực: “… Tôi cũng vậy. Tối qua tôi muốn ôm một người trong các cậu, kết quả duỗi tay ra lại ôm được Ethan. Còn như vậy nữa tôi sẽ không tự mình ngủ được mất. Ờm, nói không chừng tôi phải cải lão hoàn đồng, trở nên nhỏ như Ethan đó.”
“Vậy cũng được, tôi có thể hoàn toàn ôm cậu vào lòng.”
Oa, sao Vu Chu có thể nói ra những lời ngọt ngào thế chứ?
“Vu Chu, tôi muốn hôn chào buổi sáng.”
“Cậu xác định bây giờ ở Sydney là buổi sáng?”
“Vậy hôn chào buổi trưa.”
Lâm Vu Chu hôn vào điện thoại di động một cái, phía đối diện lập tức truyền đến tiếng kêu của một người: “Thật hạnh phúc quá, uhm, tôi muốn lát nữa ngủ tiếp, để giữ hạnh phúc lại.”
“Không cần, chỉ cần cậu thích, tôi rất vui vẻ lúc nào cũng tặng kiss của tôi.”
“Tôi muốn nghe Vu Chu nói yêu tôi.”
“… Tôi yêu cậu.”
“Vậy Vu Chu, bye bye.”
“Vô Ý!”
Lâm Vô Ý cười to, rồi cậu ngừng cười, ôn nhu hôn vào điện thoại: “Tôi yêu cậu, cưng à, cậu làm việc đi.”
Lâm Vu Chu không có tâm tình làm việc.
“Bye bye?”
“Buổi tối tôi gọi điện cho cậu, chú ý di động.”
“Ừ.”
“Bye.”
“Bye, cưng à.”
Nhìn di động ở trong trạng thái ngắt kết nối với vẻ không nỡ, rồi mới để lên mặt bàn, Lâm Vu Chu đè ngực, thở hắt ra. Cái tên kia, mới sáng sớm đã cho anh một kinh hỉ lớn như thế, trạng thái làm việc của anh hôm nay nhất định là bằng không.
____ Vu Chu, tôi yêu cậu.
Lâm Vu Chu lại thở hắt ra, muốn hôn người kia quá. Không phải hôn hai má, không phải hôn mắt, mà là hôn vào miệng cậu, nói cho cậu biết yêu của mình không phải là tình thân, mà là tình yêu.
Có tin nhắn đến, Lâm Vu Chu lập tức nhìn lại. Vài giây sau, anh đặt môi mình lên phần miệng cười của người nọ.
____ Vu Chu, tôi rời giường rồi.
Lưu lại bức hình rời giường của người nọ, Lâm Vu Chu nhảy dựng lên khỏi ghế, tự nói với mình phải làm việc phải làm việc. Không cần biết là Redmond hay Greenmond, tên nào dám làm hại đến Vô Ý, giết không tha! Chặt chém hai đường dao trên không trung, Lâm Vu Chu hăng hái phấn chấn ngồi sau bàn làm việc. Mà ở Sydney, Lâm Vô Ý đã ngồi dậy nhưng vẫn chưa xuống giường. Cậu muốn lưu lại giờ phút hạnh phúc ngọt ngào này trong nhật ký. Sao bây giờ? Hình như cậu rất thích cảm giác này, muốn lại được nghe họ nói yêu cậu một lần nữa quá.
Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi… Các cậu thực quá phận. Lâm Vô Ý viết sự bất mãn của mình vào nhật ký. Còn tiếp tục thế này, cậu càng không thể rời khỏi họ. Nếu sau này họ gặp được cô gái nào thực sự thích, nhất định cậu sẽ ghen đấy. Lâm Vô Ý lại lăn một vòng trên giường, vừa nghĩ tới chuyện cháu trai cậu bị người ta đoạt mất trong tim cậu liền thấy ê ẩm.
“Lâm Vô Ý, mày như vậy là không đúng.”
Tự kiểm điểm mình một hồi, Lâm Vô Ý tiếp tục viết: “Trước lúc họ kết hôn, cứ để tôi thật yêu họ đi, cũng để họ… thật yêu tôi. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi của tôi, các cháu trai của tôi, những người nhà quan trọng nhất của tôi.”
“Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi… Tôi yêu các cậu, yêu lắm yêu lắm.”
__Hết chương __