Hơi lùi lại, tắt vòi hoa sen, giọng nói Lâm Vu Chi khàn tới cực hạn: “Cậu muốn giúp tôi thế nào?”
Đã có vết xe đổ, Lâm Vô Ý chủ động khai ra: “Trong buổi biểu diễn thời trang của Zoe, tôi đi giúp cậu ấy, ở trong phòng vệ sinh có thấy hai người mẫu, uhm, an ủi cho nhau. Sau đó tôi mới biết, dục vọng của đàn ông, có thể dùng tay để giải quyết.”
Tay phải nhẹ nhàng, mang theo một chút thăm dò sờ vào dục vọng đã hăng hái phấn chấn của Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, có chút khát vọng hỏi: “Vu Chi, tôi dùng tay giúp cậu, được không?”
Hầu kết của Lâm Vu Chi chuyển động lên xuống. Anh vươn tay sờ khuôn mặt bóng loáng của Lâm Vô Ý, rồi mới chậm rãi trượt xuống, vuốt ve cổ cậu, bả vai nhẵn nhụi của cậu, thân thể xinh đẹp của cậu.
“Cậu từng giúp người khác, giải quyết chưa?”
Lắc đầu, bàn tay kia của Lâm Vô Ý hơi run rẩy: “Tôi không dám… Ông nội cậu, sẽ cấm túc tôi.”
“Tôi, cậu dám?”
Lâm Vu Chi cầm bàn tay kia của Lâm Vô Ý, để cậu cảm thụ được dục vọng của mình rõ ràng hơn, dục vọng mà mình có vì cậu. Hơi thở của Lâm Vô Ý bất ổn, chỉ cảm thấy cả người khô nóng.
“Cậu sẽ không… coi tôi, là biến thái…” Lâm Vô Ý xụi lơ trong lòng đối phương, đầu óc choáng váng. “Vu Chi… Tôi muốn biết, muốn biết, dục vọng của đàn ông chân chính, là, như thế nào. Thế nhưng, tôi không dám, không dám để người khác biết, bí mật của tôi. Vu Chi… Cậu sẽ, cười tôi sao? Tôi biết, tâm lý của tôi, có một chút, không bình thường.”
“Cậu, từng muốn sờ mấy người Joseph chưa?” Lâm Vu Chi cố khắc chế muốn xoay chuyển eo, nơi này không phải là chỗ tốt để “tán tỉnh”.
“Trước kia, tôi từng tò mò, tò mò, nơi đó của họ, trông thế nào… Không hề nghĩ, sẽ sờ, tôi không dám, tôi sợ họ biết, bí mật của tôi.”
Nắm lấy cằm Lâm Vô Ý, nâng đầu cậu lên, Lâm Vu Chi mang hết những áp lực của mình ấn mạnh vào khóe miệng Lâm Vô Ý, khàn giọng hỏi: “Nếu mấy người Joseph đồng ý cho cậu sờ, cậu sẽ sờ à?”
Lắc đầu: “Không đâu…” Lâm Vô Ý thở hổn hển, vuốt ve cái vật trong tay mà với cậu là vô cùng mới mẻ. “Tôi có, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi… Tôi không cần, tò mò, về người khác nữa.”
Vậy nếu chúng ta sống cùng nhau, cậu đồng ý không? Lâm Vu Chi nhẫn nhịn muốn hỏi câu này, nói: “Vậy tôi có thể cũng có qua có lại không?”
“Uhm?”
Lâm Vu Chi không giải thích, mà là mở vòi hoa sen, nói: “Dỗ Ethan ngủ trước đã.”
Nhớ ra cháu trai nhỏ còn chờ bên ngoài, Lâm Vô Ý buông tay, vẫn rất ngượng ngùng cúi đầu: “Tự tôi thoa sữa tắm.”
“Tôi thoa cho cậu.”
Đổ sữa tắm vào bông tắm, Lâm Vu Chi dùng động tác rất ôn nhu chà lên thân thể Lâm Vô Ý, nhưng luôn tránh nơi yếu ớt nhất của cậu. Lâm Vô Ý vẫn cúi thấp đầu, nhìn Vu Chi ngồi xổm chà chân cho cậu, nhìn Vu Chi nâng tay cậu lên, ngay cả nách cũng chà tỉ mỉ, khóe mắt cậu nóng lên.
“Vu Chi, sau này, cậu vẫn phải tắm cho tôi.”
“Chỉ cần cậu thích.”
“Tôi thích.”
Thoa xong rồi, Lâm Vô Ý lấy bông tắm: “Tôi thoa cho cậu.”
Lâm Vu Chi xoay người, rất phối hợp. Thật cẩn thận, thật ôn nhu thoa sữa tắm khắp toàn thân cho Vu Chi, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, cười thật sâu với đối phương. Lâm Vu Chi mở vòi hoa sen, rất nhanh, dưới lòng bàn chân của hai người xuất hiện đầy bọt. Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, vòng tay ôm thắt lưng đối phương, dựa vào.
“Vu Chi, tôi rất cao hứng.”
“Cao hứng cái gì?”
“Rất cao hứng, vì Vu Chi yêu tôi.”
“… Sao nói vậy?”
“Bởi vì trước kia, Vu Chi rất khách khí với tôi, đứng trước mặt Vu Chi, tôi luôn cảm thấy mình là chú nhỏ.”
“… Xin lỗi, mong bỏ qua vì tôi không biết nói chuyện.”
“Hiện tại thì không, tôi biết, Vu Chi yêu tôi.”
“Tôi yêu cậu, Vô Ý.”
“Tôi cũng yêu cậu, Vu Chi.”
Khi Ethan chờ đến mức gần ngủ, cuối cùng daddy và ông chú nhỏ cũng tắm xong, bé lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, chờ ông chú nhỏ kể chuyện cho bé. Lâm Vô Ý mặc áo tắm, cậu đi đến trước giường, cúi người hôn cháu trai nhỏ một cái, rồi mới nói: “Chờ sốt ruột rồi hả?”
“Không có.”
Lâm Vô Ý lên giường, Ethan lập tức ôm chân ông chú nhỏ. Sờ cái đầu nhỏ xíu của Ethan, Lâm Vô Ý cầm quyển truyện, lật đến trang hôm qua đọc dở. Lâm Vu Chi lau tóc, ngồi xuống cạnh giường, bên trong áo tắm, anh không mặc gì cả. Quay đầu, thấy con trai mình ôm Lâm Vô Ý đến nỗi hận không thể vùi mình vào thân thể ông chú nhỏ, anh lắc đầu bất đắc dĩ, cầm cuốn tạp chí ở trên tủ đầu giường, lên giường. Trẻ con quả nhiên là bóng đèn lớn nhất.
Chưa đến mười phút, Ethan đã ngủ, bàn tay vuốt nhẹ tóc Ethan của Lâm Vô Ý nhẹ nhàng rời đi, thấy Ethan không có phản ứng, cậu ngừng kể chuyện. Lâm Vu Chi đang đọc tạp chí lập tức nhìn sang. Lâm Vô Ý buông quyển truyện xuống, vỗ nhẹ cháu trai nhỏ, để bé ngủ càng sâu hơn. Lâm Vu Chi bật đèn bàn, xuống giường tắt đèn lớn. Đột nhiên Lâm Vô Ý có chút khẩn trương, cậu không dám nhìn Vu Chi, giả bộ nhìn cháu trai nhỏ, còn tim thì đập vô cùng không ổn. Có người tới gần, bàn tay đang vỗ nhẹ của Lâm Vô Ý bị cầm lấy.
“Xốc chăn lên.”
Lâm Vô Ý thấy khó hiểu mà xốc chăn lên, ngay sau đó, một đôi tay vươn ra, bế Ethan lên.
“Vu Chi?”
“Tôi để Ethan ngủ tạm ở sofa.”
Nói nhỏ một câu, Lâm Vu Chi vỗ nhẹ con trai, để tránh làm con tỉnh, rồi mới đặt con lên sofa, tiếp đó lấy chăn đắp cho con. Chiếc giường lớn đã trở nên rộng rãi, Lâm Vu Chi trở lại giường.
Nhìn Vu Chi đi vòng qua đầu giường bên kia, trong đầu Lâm Vô Ý toàn là dấu chấm hỏi, Vu Chi, không cần cậu giúp sao? Sau đó cậu thấy Vu Chi cởi áo tắm, trần trụi lên giường, chui vào cùng chiếc chăm với cậu, tiếp đó, kéo cậu đến gần.
Thình thịch, thình thịch… Đột nhiên Lâm Vô Ý có cảm giác chột dạ vì làm chuyện xấu, lập tức, cậu lắc mạnh đầu trong lòng. Đây là Vu Chi, là Vu Chi, là một trong những người thân mật nhất với cậu, không phải người nào khác.
Hôn lên sườn mặt Lâm Vô Ý, hơi thở của Lâm Vu Chi càng lúc càng nặng nề, anh xoay người, đặt người kia ở dưới thân, cởi chiếc áo tắm màu trắng trên người đối phương. Dưới lớp áo tắm, là một thân hình non nớt trần trụi, cũng giống anh, không mặc gì hết.
“Ethan ngủ, nên cậu dùng tay giúp tôi giải quyết.”
Kéo tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi trực tiếp để đối phương sờ lên dục vọng chỉ trong nháy mắt đã cứng lại của mình. Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, cũng bắt đầu váng vất như khi uống rượu.
“Vu Chi…”
Lâm Vô Ý biến thành Daphne, thoải mái nheo mắt lại, những nụ hôn làm cậu mê muội dừng trên cổ cậu.
“Thích không?”
“Meo meo ~”
Trong mắt Lâm Vu Chi là thỏa mãn, là vừa lòng. Một tay có chút vội vàng nôn nóng vuốt ve thân thể bóng loáng của Lâm Vô Ý, anh mê hoặc: “Muốn tôi sờ chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng sờ.”
Lâm Vô Ý cong hai chân lên, để đối phương thêm phần dễ dàng mà “chỗ nào cũng sờ”, không biết động tác này của cậu cũng khiến Lâm Vu Chi thuận lợi đến phần giữa hai chân cậu.
“Ưm… Vu Chi… Thật thoải mái… Meo meo meo…”
Dù là một người đàn ông thế nào, khi nghe được tiếng kêu mềm mại đê mê thế này đều trở nên thú tính, Lâm Vu Chi cũng không ngoại lệ. Anh ngậm tai Lâm Vô Ý, ngoại trừ không hôn vào miệng cậu ra, động tác của anh, biểu hiện của anh, sự nhiệt tình bên dưới của anh đâu còn có nửa chút giới hạn giữa “cháu” và “chú”. Lần đầu tiên Lâm Vu Chi thân thiết với người cùng giới, thế nhưng không hề có chút chướng ngại về tâm lý, dường như thân mật thế này đã từng phát sinh rất nhiều lần.
Không phải Lâm Vô Ý không nhận ra thân mật như vậy có chút vượt quá, nhưng cậu lại vô cùng vô cùng tham luyến những thân mật như thế. Dù là Joseph, Oliver hay Crowe, dù họ yêu cậu nhiều thế nào, cậu đều không thể có những hành động thân mật như vậy với họ, thậm chí cậu còn không thể để họ biết “bí mật” của mình. Ba đi rồi, cậu giống như một con diều đứt dây, không biết phải bay về hướng nào. Ngay vào lúc cậu bàng hoàng nhất, mấy người này nói với cậu, cậu còn có bọn họ, họ sẽ giữ lấy cậu, ở bên cậu, nắm chặt sợi dây kia của con diều, giống như ba.
Bị ba biết, có lẽ sẽ bị ba cấm túc, thế nhưng, cậu không muốn rời khỏi, không muốn rời khỏi Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi vốn rất yêu cậu. Dù cậu chỉ ở cùng họ mấy tháng, nhưng bọn họ, đối với cậu là khác hoàn toàn, khác hoàn toàn với sự tồn tại của mấy người Joseph, Oliver hay Crowe. Cậu, mê luyến những cái vuốt ve của họ, mê luyến sự nuông chiều của họ, mê luyến họ vì đã cho cậu những thỏa mãn ở tâm lý không bình thường không thể để người khác biết, đến cả ba ba, cũng không biết loại tâm lý đó.
Lâm Vu Chi hôn lên làn da Lâm Vô Ý, cậu thoải mái cựa quậy, miệng rên rỉ: “Đằng sau… đằng sau, cũng sờ…”
Bàn tay Lâm Vu Chi đi dọc theo thân hình gầy yếu đến vuốt ve phần mông của đối phương, những nụ hôn cũng theo đó mà rơi xuống. Lâm Vô Ý cảm thấy bản thân đã biến thành con diều mất đi khống chế, phiêu diêu dưới những cái ve vuốt và những nụ hôn của Vu Chi, rồi lại không giống vẻ bối rối hoảng loạn lúc ba vừa mất. Bàn tay của Vu Chi, nụ hôn của Vu Chi, thật thoải mái, thật thoải mái…
Phản ứng của Lâm Vô Ý cũng là lấy lòng Lâm Vu Chi, sau khi đối phương nằm thẳng xuống, rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà ngậm quả hồng nhuận trước ngực đối phương, Lâm Vô Ý rên lên rồi hét toáng.
“A!”
Đây là, cảm giác, gì vậy? Hai tay đã không còn quan tâm đến việc vuốt ve bộ vị khiến cậu tò mò nữa, Lâm Vô Ý ôm đầu Lâm Vu Chi, muốn đối phương rời đi, lại muốn đối phương liếm nhiều hơn nữa.
Tay trái của Lâm Vu Chi vẫn ôn nhu cẩn thận để âu yếm bộ vị yếu ớt nhất của Lâm Vô Ý, dưới đầu lưỡi, quả thù du đỏ tươi đã nở rộ, anh chuyển sang một quả khác. Ngay sau đó, anh lại nghe thấy đối phương ngâm nga trào dâng một tiếng.
“Vu Chi… Vu Chi…”
Phần eo của Lâm Vu Chi chuyển động trước sau, bộ vị nam tính bình thường lưu lại những đường ướt át trên bụng Lâm Vô Ý. Không phải không muốn đi vào thân thể này, nhưng không được. Anh có thể hôn, nhưng không thể hôn môi; anh có thể sờ, nhưng không thể vượt qua phòng tuyến kia, bất quá Lâm Vu Chi cũng không lo lắng, đó chỉ là thời cơ chưa tới, anh tin sớm hay muộn cũng có một ngày, người này sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
“Nơi này, còn đau không?”
Lâm Vu Chi sờ nhẹ vào vết thương kia. Lâm Vô Ý gật đầu đầy mê say, thích thú vuốt ve tấm lưng dày rộng của Lâm Vu Chi không muốn rời tay, miệng khẽ than: “Sờ… Vu Chi… Sờ…”
Lâm Vu Chi kéo chăn ra, thân thể trượt xuống. Không sờ vào vết thương kia nữa, anh đau lòng liếm lên.
“Vu Chi!”
Thân thể Lâm Vô Ý nháy mắt đã căng cứng, hai mắt mở to.
“Còn đau không?”
Lâm Vô Ý không trả lời, đầu óc trống rỗng. Vu Chi… Vu Chi…
Nơi này rất yếu ớt, dù mình có cẩn thận đến đâu, Lâm Vu Chi cũng sợ làm tổn thương đến nơi này lúc động tình. Anh nới lỏng tay, trực tiếp há miệng ngậm bộ vị mềm mại đó vào. Lâm Vô Ý không thể thở được, cậu chỉ cảm thấy trần nhà trước mắt đang xoay tròn, có cái gì, đã vượt khỏi vành mắt cậu.
Cậu, phát dục không đầy đủ, nơi đó, được Vu Chi… ngậm vào… ngậm vào… Bộ vị từng bị bác sĩ đề nghị cắt đi, làm giải phẫu biến tính, được Vu Chi, ngậm vào…
“Vu Chi…”
Hơi thở Lâm Vô Ý bất ổn, giọng nói nghẹn ngào.
Lâm Vu Chi ngẩng đầu: “Còn đau không?”
“… Uhm…”
Lâm Vu Chi há miệng, lại ngậm sâu một lần nữa.
“Vu Chi… Vu Chi… Sờ tôi… Sờ tôi…”
Thật ấm áp, thật ấm áp, Vu Chi thật ấm áp, trong lòng… thật ấm áp.
Toàn bộ những thứ giảm bớt dục vọng gì đó chỉ là thứ yếu. Lâm Vu Chi biết trong lòng người này có một vết thương rất sâu, anh muốn dùng môi lưỡi của mình để phủ lên miệng vết thương đó.
Cánh tay, hai chân, thân mình, đến cả đầu ngón chân cũng được đối phương sờ tỉ mỉ rất nhiều lần, Lâm Vô Ý lau những giọt nước mắt không ngừng trào ra, hai tay ôm đầu Lâm Vu Chi, không để anh liếm.
“Vu Chi… Tôi muốn, sờ cậu…”
Lâm Vu Chi thở dồn dập, anh kéo bàn tay đối phương chủ động nâng lên, đặt vào bộ vị sắp bùng nổ của mình.
“Tôi không biết. Cậu, dạy tôi.”
Hầu kết của Lâm Vu Chi chuyển động rõ ràng, hôn lên một giọt lệ lại chảy ra của đối phương, anh đè lên tay đối phương, dạy cậu phải “sờ” thế nào.
Một tay bị Vu Chi ấn xuống, tay kia của Lâm Vô Ý vuốt ve thân thể Vu Chi, một thân thể nóng rực rắn chắc. Đây, chính là cảm giác của đàn ông bình thường… Thật nóng bỏng, sờ thật thích. Bên tai, là tiếng thở dốc gấp gáp khác hoàn toàn với ngày thường của Vu Chi, khiến cậu cũng không thể không thở bất ổn theo. Thân thể cũng bị cái nóng như lửa của đối phương cuốn hút, Lâm Vô Ý không nhịn được bèn cắn vành tai gần trong gang tấc của đối phương.
“Ưm!”
Lâm Vu Chi rên lên một tiếng, phần eo chuyển động. Đầu cột trụ có những dòng dịch dinh dính chảy ra cọ vào cái non nớt khẽ ngẩng cao của Lâm Vô Ý, trong đầu luôn tự nhắc mình không được làm đối phương bị thương.
“Vu Chi… Vu Chi…”
Trái tim, sắp nhảy ra ngoài, thân thể nóng quá, nóng quá.
“Vô Ý…”
Động tác lên xuống của Lâm Vu Chi càng lúc càng nhanh, đầu óc Lâm Vô Ý càng lúc càng váng, bàn tay đã ướt cả. Trong cơn ý loạn tình mê, Lâm Vô Ý liếm lên hầu kết Lâm Vu Chi, nói cho đối phương biết: “Vu Chi… Tôi yêu cậu…”
Ầm!
Trong nháy mắt này, dục vọng nổ tung, Lâm Vu Chi thở hổn hển từng hơi từng hơi một, kéo bàn tay Lâm Vô Ý đang vuốt ve anh, giữ chặt lấy. Lâm Vô Ý cũng thở gấp, rũ mắt nhìn thoáng qua, cậu không xác định hỏi: “Vu Chi, cậu, đã tốt hơn chưa?” Lâm Vu Chi không trả lời, anh chậm rãi nhấc thân trên, buông tay Lâm Vô Ý ra, lấy chiếc khăn ở tủ đầu giường.
Nhìn thứ đậm đặc màu trắng trong tay mình và Vu Chi, Lâm Vô Ý cái hiểu cái không hỏi: “Như vậy, là giải quyết rồi à?”
“Uhm.”
Nhìn chồi non vẫn đang ngẩng đầu giữa hai chân Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cũng không vừa ý lắm, người này còn chưa thỏa mãn mà anh đã bắn trước.
Lau sạch thứ dịch dinh dính trên tay hai người và trên bụng Lâm Vô Ý, giọng nói Lâm Vu Chi vẫn khàn như trước: “Cậu còn chưa được.”
“Tôi?” Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái. “Tôi tốt lắm mà.”
Lâm Vu Chi cúi đầu, vươn lưỡi.
“A!”
Lâm Vô Ý không còn sức lực chỉ trong nháy mắt. Vội vàng ôm đầu Lâm Vu Chi kéo ra khỏi người mình, đôi mắt Lâm Vô Ý chứa đầy những giọt nước mắt sinh lý, lắc đầu: “Tôi không có cái này, không cần liếm.”
“Cậu có. Nơi này của cậu cũng có cảm giác giống tôi.” Liếc mắt đến con trai nằm trên sofa vẫn chưa bị họ đánh thức, Lâm Vu Chi định tiếp tục.
Lâm Vô Ý khép hai chân lại, liên tục lắc đầu, có chút khổ sở nói: “Không có đâu. Bác sĩ nói tôi không thể sinh con, không có, cái kia của Vu Chi.” Kỳ thực, Lâm Vô Ý vốn không hiểu biết về “chuyện giường chiếu” luôn cảm thấy dùng miệng là một việc vũ nhục người khác, không hề biết hành động này trên giường là rất bình thường. Đương nhiên, cậu cũng không coi chuyện này thành “chuyện giường chiếu”.
Lâm Vu Chi cũng không biết suy nghĩ của Lâm Vô Ý, nhưng anh biết người nọ có thể lên cao trào, chỉ là anh sẽ không nói cho đối phương biết Vu Chu và Tiếu Vi đã từng lén làm gì. Ngay vào lúc Lâm Vu Chi đang nghĩ phải làm sao để đối phương tiếp nhận, ngoài phòng, có người gõ cửa.
Thân mình Lâm Vô Ý chấn động, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương, có phải bị người khác nghe thấy không? Lâm Vu Chi đưa áo tắm của Lâm Vô Ý cho cậu, anh cũng khoác áo của mình rồi xuống giường.
“Ai?”
“Em.”
Vu Hồng? Động tác mặc áo của Lâm Vô Ý dừng lại. Lâm Vu Chi mặc áo xong ra mở cửa, Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, vẫn là ngoan ngoãn mặc áo tắm vào.
Mở cửa, Lâm Vu Chi hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Vu Hồng nhìn thoáng qua trong phòng, lạnh giọng: “Em tìm Vô Ý.”
Lâm Vô Ý xốc chăn xuống giường, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, chồi non vẫn đang trong cơn động tình cọ vào áo tắm, cậu khẽ kêu một tiếng, lại ngồi xuống giường.
Lâm Vu Chi không quan tâm Lâm Vu Hồng, nhanh chóng quay về giường đỡ Lâm Vô Ý: “Sao vậy?”
Lâm Vô Ý lắc đầu: “Không biết… Chân mềm nhũn…” Thân thể, là lạ.
Lâm Vu Hồng không mời tự vào, đi thẳng đến giường kéo Lâm Vô Ý vào ngực mình, rồi mới bế ngang lên: “Em tìm Vô Ý có chút việc.” Lần này, lại cọ vào bộ vị kia, Lâm Vô Ý không nhịn được, sắc mặt ửng hồng.
Lâm Vu Chi nhíu mi: “Vô Ý không thoải mái.”
Lâm Vô Ý thở hổn hển vài tiếng, nhìn nơi đã bị áo tắm che mất, khó hiểu: “Nơi đó, thật kỳ quái.”
Ánh mắt Lâm Vu Chi thay đổi, của Lâm Vu Hồng cũng thay đổi.
“Anh ngủ trước đi.”
Bỏ lại một câu, Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý đi, Lâm Vu Chi bước theo một bước, dừng lại. Nói phía sau Lâm Vu Hồng: “Lát nữa đưa Vô Ý về.” Nói rõ đêm nay người này là của anh.
Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Vu Chi, Lâm Vu Hồng bước tiếp: “Anh đừng khóa cửa.” Rồi mới nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi thở ra một hơi, đi đóng cửa. Xoay người, nhìn chiếc giường lớn lộn xộn và cái khăn kia, anh thản nhiên nở nụ cười. Tiếp đó, anh nhíu mi lại, sao Vu Hồng xuất hiện trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ là nghe thấy động tĩnh trong phòng? Ngẫm nghĩ, Lâm Vu Chi quyết định sửa lại toàn bộ phòng ngủ của nhà cũ một lần, phải cách âm hoàn toàn. Anh cũng không biết, Lâm Vu Hồng bị dục vọng tra tấn cả đêm đã đứng ngoài phòng anh từ rất lâu.
__Hết chương __