Để ngày mai mới vẽ truyện tranh cho cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý không có tâm tình làm chuyện gì khác. Ngồi yên trong phòng một lát, cậu đứng dậy rời đi. Vu Chi và Vu Hồng đii công tác vẫn chưa về, Vu Chu và Tiếu Vi đều đi làm, anh trai chị dâu cũng về nhà riêng của họ, Ethan ở vườn trẻ, trong toàn bộ biệt thự, còn có cậu, hai cậu bạn nhỏ đang ngủ say, cùng với quản gia, người hầu và bảo mẫu. Nhưng rõ ràng không chỉ có một mình, Lâm Vô Ý lại cảm thấy rất cô đơn, rất cô đơn.
Dừng lại trước cửa một gian phòng ở lầu hai, Lâm Vô Ý chậm rãi cầm tay nắm cửa. Cửa phòng không khóa, ngày nào cũng có người dọn dẹp, chỉ cần cậu xoay cổ tay, là có thể đi vào. Nhưng, dù cậu đã củng cố tâm lý bao nhiêu, tay cậu cũng không có sức lực. Chỉ sợ ngay cả anh cả và anh hai cũng không rõ trong gian phòng này có bí mật gì ____ Đó là, bí mật thuộc về cậu và ba.
Cuối cùng, tay đặt trên tay nắm cửa vẫn trượt xuống dưới. Tựa đầu lên cửa, Lâm Vô Ý rất khổ sở. Cậu nhớ ba, rất nhớ. Từ chỗ Tiếu Vi biết được có người muốn mua “món quà” ba tặng cậu, những nhớ nhung và thương tâm mà mấy tháng quá cố gắng áp chế đều không thể khống chế được. Dù đến một ngày cậu không có một cắc tiền trong người, sẽ phải chết đói, cậu cũng tuyệt đối không bán những thứ ba để lại cho cậu, những món quà trân quý nhất đối với cậu trên thế giới này.
Hình như điện thoại dưới lầu vang lên, Lâm Vô Ý vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Cậu rất cô đơn, cậu muốn ba, rất muốn, muốn Vu Chi và Vu Hồng mau về, muốn Vu Chu và Tiếu Vi mau tan tầm, muốn Ethan nhanh tan học. Mỗi một ngóc ngách chung quanh đều có bóng dáng của ba, đến khi cậu quay lại nhìn, bóng dáng đã biến mất. Bên tai là những tiếng gọi “Tiểu tinh nghịch” vừa như gần lại vừa như xa. Cậu của trước đây, đã được ba bảo hộ giống như cây cỏ trong nhà kính, hiện tại ba đi rồi, cậu sẽ phải một mình đối mặt với những mưa gió bên ngoài nhà kính.
“Không, không phải…” Lâm Vô Ý sờ môi mình, quả nhiên cậu lại chui vào ngõ cụt. Sao cậu có thể quên, cậu không phải một mình. Ba, chưa bao giờ để cậu một mình, chưa bao giờ cả… Cậu còn có người nhà, còn có bốn người đã cắm rễ trong lòng cậu, là những người cháu trai quan trọng nhất của cậu. Hít sâu vào rồi thở ra mấy lần, Lâm Vô Ý đứng thẳng người dậy. Đợi khi Vu Chi và Vu Hồng về, cậu sẽ mở cánh cửa này ra.
“Vô Ý thiếu gia, điện thoại của cậu, là phu nhân.”
Điện thoại của mẹ? Lâm Vô Ý nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, chạy xuống lầu: “Đến đây.”
Tối qua Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho Thẩm Tiếu Vi, sau khi biết được tâm tình Lâm Vô Ý bị ảnh hưởng, anh lập tức gọi điện thoại cho Giang Y Viện. Tình cảm của Giang Y Viện với người bạn trai rất ổn định, bất quá Lâm Chính Huy vừa qua đời không được bao lâu, bà cũng không có tâm tình kết hôn, cũng may người bạn trai rất hiểu cho bà. Lâm Vu Chi không phải lo lắng Redmond có thể sẽ cướp Lâm Vô Ý đi, chỉ là muốn Giang Y Viện an ủi Lâm Vô Ý, có những chuyện mẹ con nói với nhau sẽ dễ dàng hơn.
Từ sau khi mẹ về Mỹ, Lâm Vô Ý chưa gặp mẹ lần nào, bất quá những cuộc điện thoại giữa hai mẹ con vẫn không hề gián đoạn. Hỏi tình hình gần đây của mẹ, khi mẹ chuyển đề tài đến căn biệt thự kia, Lâm Vô Ý hiểu ra: “Mẹ, ai nói cho mẹ biết vậy?”
“Là Vu Chi, cậu ấy lo con sẽ khổ sở, để mẹ khuyên con.”
Lâm Vô Ý thấy ấm áp trong lòng, nở nụ cười: “Con không sao, chỉ là có chút không thoải mái, đó là do ba để lại cho con mà.”
“Mẹ biết con sẽ không thoái mái, Vu Chu cũng lo lắng cho con. Ở Hongkong khỏe không? Ở chung với mấy người kia chắc không tồi chứ?”
“Uhm, tốt lắm, người trong nhà đều rất tốt với con. Ha, đến bây giờ con còn chưa từng ngủ một mình đâu.”
“Ha ha, con khỏe mẹ cũng an tâm.” Giang Y Viện dừng lại một giây. “Ba con, cũng sẽ an tâm.”
Trong tim Lâm Vô Ý lại là khó chịu: “Mẹ, con nhớ ba.”
“… Mẹ cũng vậy.”
Thở hắt ra, Lâm Vô Ý nói sang chuyện khác: “Mẹ, Caroline có tặng sách mới của con cho mẹ không?”
“Có. Caroline nói là con viết cho ba con, mẹ không dám xem, nhất định sẽ khóc.”
“Ha ha, vậy mẹ xem cuốn khác, “Gia dưỡng” đó, không viết về ba.”
“Được.”
Hai mẹ con đều tránh nói đến đề tài làm cả hai khổ sở, tán gẫu những chuyện khác. Thỉnh thoảng Lâm Vô Ý lại nhìn đồng hồ, sắp giờ, Ethan sắp tan học rồi. Sau khi ở nhà cũ, Lâm Vô Ý liền đề nghị mời thầy giáo dạy học cho một mình Ethan đến nhà dạy, buổi trưa Ethan trở về từ nhà trẻ có thể ngủ được hai tiếng rồi bắt đầu học, như vậy cậu bé mới không quá mệt, Lâm Vu Chi đồng ý, vì thế Ethan cực kỳ cao hứng.
Mà lúc này trong nhà trẻ, Ethan mím chặt miệng, cúi thấp đầu đứng phía sau cô giáo. Hai cô giáo phụ trách lớp học của Ethan rất khó xử đối với người phụ nữ trang điểm đậm nhưng sắc mặt không tốt lắm, ăn mặt rất thời thượng, nói: “Quách tiểu thư, thật sự xin lỗi, chúng tôi không nhận được điện thoại của Lâm tiên sinh, cho nên không thể để cô đón Ethan đi.” Huống chi, trông Ethan cũng đâu muốn đi cùng cô. Cô giáo thầm nói trong lòng.
Quách Bội Bội nổi giận nói: “Tôi là mummy của Ethan, chẳng lẽ không có quyền đến đón con tôi sao? Tôi muốn khiếu nại các cô!”
Ethan vươn tay nắm chặt áo cô giáo, bé có “mummy”, “mummy” đang ở nhà chờ bé mà. Nhưng được dạy dỗ từ nhỏ cùng với tuổi còn bé, việc Ethan có thể làm chỉ là trốn sau lưng cô giáo.
Cô giáo nhìn Ethan, sau đó hiểu rõ, nói: “Quách tiểu thư, thật có lỗi, Lâm tiên sinh đưa Ethan đến nhà trẻ của chúng tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm với bé. Lâm tiên sinh đã từng dặn dò trường chúng tôi, chỉ có thể giao Ethan cho những người được Lâm tiên sinh chỉ định, nhưng trong số đó không có tên cô, cho nên, mong cô có thể hiểu được.”
Quách Bội Bội cắn môi, đúng là cô biết Lâm Vu Chi không có ở Hongkong nên mới có gan đến đón Ethan. Chỉ có quơ được con trai đến tay, cô mới có thể làm cho người đàn ông kia đồng ý nhận điện thoại của cô.
Sao Quách Bội Bội không nhìn ra con trai cũng không cần mình chứ, nhưng thực sự cô không còn cách nào khác. Nói lý lẽ không được, Quách Bội Bội nói: “Ethan, mummy đưa con đi ăn McDonald’s.” Nhưng còn chưa nói xong, cô liền vươn tay túm lấy Ethan.
Cô giáo còn chưa kịp phản ứng, Quách Bội Bội đã kéo Ethan đến gần. Lúc này Ethan bị dọa bật khóc, kêu to: “Ông chú nhỏ! Ông chú nhỏ!” Quách Bội Bội không ngờ con trai lại khóc lớn, còn gọi ông chú nhỏ, kinh ngạc buông lỏng tay ra. Ethan lập tức trốn ra phía sau cô giáo, hét toáng lên: “Ông chú nhỏ! Ông chú nhỏ!”
Các cô giáo cũng nóng nảy: “Quách tiểu thư! Cô còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Quách Bội Bội không dám làm kinh động đến cảnh sát, nhìn con trai khóc to, cô tức giận, mặt mũi trắng bệch. Lúc này, hai bảo tiêu và một bảo mẫu đến đón Ethan tới gần, Ethan chạy vội đến ôm chặt bảo tiêu, biết đối phương có thể bảo vệ mình.
Bảo tiêu bế Ethan, cô giáo trong nhà trẻ lập tức kể lại tình huống cho bảo tiêu một lần, một bảo tiêu trong số đó gọi điện thoại cho Lâm Chiếu Đông lão tiên sinh ngay trước mặt Quách Bội Bội. Quách Bội Bội sợ, cũng không quản Ethan đang khóc to, hốt hoảng chạy mất. Cô nghìn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện con trai không chịu đi cùng mình.
Mummy đi rồi, Ethan bị dọa sợ vẫn gọi “Ông chú nhỏ”. Trong điện thoại, Lâm Chiếu Đông nghe bảo tiêu kể lại mà giận không kiềm chế được, nghe thấy tiếng khóc của cháu, ông lại vô cùng đau lòng, cho bảo tiêu lập tức đưa cháu về. Cúp điện thoại, Lâm Chiếu Đông định gọi điện cho con trai luôn, lại nhớ ra bây giờ ở Đức là đêm khuya, ông nhịn xuống. Ngẫm nghĩ, Lâm Chiếu Đông bấm số điện thoại về nhà cũ.
Lâm Vô Ý vừa nói chuyện cùng mẹ xong, điện thoại lại vang lên. Nhấc máy vừa nghe thấy giọng anh cả, nói chưa xong hai câu, sắc mặt Lâm Vô Ý liền thay đổi. Để điện thoại xuống, cậu chạy nhanh lên lầu. Thay quần áo để ra ngoài, cầm túi, cậu lại chạy vọt xuống lầu, bảo tài xế đưa cậu đi đón Ethan.
Lên xe, Ethan để bảo mẫu gọi điện thoại cho ông chú nhỏ. Bảo mẫu gọi điện về nhà cũ, biết được Vô Ý thiếu gia đã ra ngoài, liền nói nhanh: “Ethan thiếu gia, ông chú nhỏ đi đón con rồi đó.”
“Ông chú nhỏ đi đón con?” Tiếng khóc của Ethan nhỏ dần.
Bảo mẫu đưa điện thoại cho bảo tiêu đang lái xe, bảo tiêu nghe quản gia nói mấy câu trong điện thoại xong liền gật đầu, rồi mới trả lại điện thoại cho bảo mẫu, lái xe đi.
Vừa mới nghe ông chú nhỏ đến đón mình, Ethan lau mắt, ngừng khóc. Daddy nói bé là nam tử hán, không thể cứ mãi khóc nhè, thế nhưng vừa nhớ lại chuyện trong nhà trẻ, bé lại muốn khóc. Ethan cắn môi, nhẫn nhịn nhẫn nhịn.
Lâm Vô Ý ra khỏi nhà cũ, bảo tiêu lái xe về nhà cũ, mười mấy phút sau, hai xe gặp nhau. Sau khi xe dừng lại Lâm Vô Ý lập tức xuống xe, Ethan ngồi trong xe thấy ông chú nhỏ, rốt cuộc cũng không nhịn được.
“Ông chú nhỏ…”
Cửa xe vừa mở ra, Ethan đã ôm lấy người lên xe. Lâm Vô Ý đau lòng muốn chết, một tay ôm cháu trai nhỏ, một tay đóng cửa xe, cậu hôn mặt cháu trai nhỏ, trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, ông chú nhỏ đến đây, ông chú nhỏ đến đón Ethan.”
Ethan giơ cánh tay bị mummy túm đến mức đỏ hồng cho ông chú nhỏ xem, muốn ông chú nhỏ yêu thương. Lâm Vô Ý vừa hôn vừa thơm, hết xoa lại nhu, lau mồ hôi trên trán cháu trai nhỏ, dỗ dành nói: “Buổi chiều ông chú nhỏ ở cùng con được không? Chiều nay không học nữa.”
“Vâng.” Ethan kéo quần áo ông chú nhỏ, lúc này không sợ đâu, chỉ là muốn làm nũng thôi.
“Bảo bối Ethan đã đói bụng chưa?”
“Đói rồi. Con muốn ăn pizza ông chú nhỏ làm.”
“Được. Vậy con về nhà ăn điểm tâm hôm qua ông chú nhỏ làm để lót bụng trước, ông chú nhỏ sẽ làm pizza cho bảo bối Ethan ăn.”
“Buổi tối con muốn ngủ cùng ông chú nhỏ.”
“Được. Cuối tuần muốn đi công viên hải dương không?”
“Muốn!”
“Vậy Ethan đừng khóc, ông chú nhỏ hôn nhẹ nha.”
Ethan giơ má lên, để ông chú nhỏ hôn bé. Nằm trong ngực ông chú nhỏ, Ethan nhanh chóng ngừng khóc. Ngón tay cái của Lâm Vô Ý vẫn luôn xoa nhẹ vào cánh tay phiếm hồng của Ethan, đợi cho Ethan thoạt trông đã bình tĩnh lại, cậu mới lấy điện thoại di động gọi cho anh cả, nói cho anh cả cậu đã đón được Ethan, Ethan không có việc gì.
Bên này, Lâm Chiếu Đông vừa gọi điện về nhà cũ cho em trai xong liền ra ngoài cùng vợ, đến nhà cũ. Lâm Bàng Lệ Vân tức giận trên xe, Lâm Chiếu Đông trầm mặt không nói một câu. Đến lúc nhận được điện thoại của em trai nói rằng cháu mình không còn việc gì, Lâm Chiếu Đông mới thoáng giãn mi ra. Lâm Bàng Lệ Vân cả giận nói: “Nếu Bội Bội còn đi tìm Ethan, Quách Mình Ngải đừng trách em không cho Qu ách gia bọn họ chút thể diện!”
Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Chuyện này đợi Vu Chi về xử lý, em đừng xúc động, lại càng đừng để Quách gia bắt được nhược điểm gì biến mọi chuyện thành không thể vãn hồi. Mấy đứa Vu Chi sẽ xử lý tốt. Ethan không cần Bội Bội, Quách gia cũng không thể mang nó đi.”
“Chẳng lẽ cứ để Bội Bội đi dọa Ethan sao?” Lâm Bàng Lệ Vân đau lòng, hai mắt cũng đỏ lên.
“Giao cho Vu Chi giải quyết.” Lâm Chiếu Đông không phải không đau lòng cho cháu trai, chẳng qua có một số việc không tiện nói cùng phụ nữ. Lâm gia há lại bị người ta bắt nạt mà không trả đũa. Lâm Chiếu Đông nhắm mắt lại, không nói nữa. Nhìn bộ dáng chồng mình như vậy, Lâm Bàng Lệ Vân nhẫn nhịn bất mãn.
Khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân về nhà cũ, vẻ không vui trên mặt hai người nháy mắt đã biến mất hơn nửa. Từ phòng bếp có tiếng hát truyền đến, một lớn ba nhỏ, một tiếng ôn nhu một tiếng trong trẻo hai tiếng hừ hừ. Hai người vào bếp, liền thấy Ethan đang ngồi hẳn lên bàn hát với ông chú nhỏ, cùng hát còn có Ryan và Andrew, bất quá hai tiểu tử này vẫn chưa biết nói nên chỉ ngâm nga hừ hừ, âm điệu cũng không đúng, nhưng tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến hình ảnh hòa thuận ấm áp và vui vẻ. Còn Lâm Vô Ý đang đeo tạp dề, nghiễm nhiên đang làm pizza.
“Ethan.” Hai người gọi.
Tiếng hát ngừng lại, Ethan cười gọi lớn: “Ông nội bà nội.”
“Anh cả chị dâu.” Lâm Vô Ý trưng bày kiệt tác của mình với hai người: “Trưa nay ăn pizza nha.”
“Ha ha, được.”
Trông cháu mình không có một chút giống như vừa trải qua sợ hãi, Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân nói cùng cháu trai mấy câu, liền rời khỏi. Để lại phòng bếp cho bốn người vui vẻ ca hát.
Hơn một giờ, Ethan thỏa mãn ăn pizza mà ông chú nhỏ làm cho bé, rồi mới hạnh phúc rúc trong lòng ông chú nhỏ ngủ mất. Xác định cháu trai nhỏ sẽ không tỉnh lại, Lâm Vô Ý chậm rãi xuống giường, rời phòng. Đi vào phòng khách, anh cả chị dâu đều ở đây, Lâm Vô Ý ngồi xuống nói: “Sau này đến trưa em sẽ đón Ethan tan học về.”
Lâm Bàng Lệ Vân nhìn về phía chồng mình, đương nhiên bà hy vọng Vô Ý có thể đi đón, nhưng như vậy Vô Ý sẽ rất vất vả, hơn nữa bình thường buổi sáng Lâm Vô Ý phải mãi muộn mới có thể rời giường.
Lâm Vô Ý hiểu rõ băn khoăn của chị dâu, nói: “Hiện tại buổi tối em đi ngủ sớm, buổi sáng muộn nhất là rưỡi sẽ dậy, thích hợp đi đón Ethan nhất.” Dừng một chút, cậu nói: “Chuyện của Bội Bội, em khó có thể nói gì, chỉ là hôm nay Ethan rất sợ hãi, vừa rồi còn nói không muốn đi nhà trẻ, cho nên em đi đón bé là tốt nhất. Nếu ngày nào đó Ethan nguyện ý tìm mummy, em cũng sẽ dẫn bé đi.”
Lâm Chiếu Đông thở ra một hơi, nói: “Vậy giao Ethan cho em. Đừng để Ethan ở một mình cùng Bội Bội. Bội Bội đi tìm nó không phải cần đứa con này, mà là muốn dùng Ethan để kiềm chế Vu Chi. Sau khi nó ly hôn với Vu Chi, bạn trai ở Pháp đã bỏ nó rồi. Quách gia không muốn buông tha cho cây đại thụ như Lâm gia, Bội Bội cũng hiểu ly hôn không có một chút lợi ích nên mới quấn lấy Vu Chi. Dù Ethan có cần mẹ nó, anh cũng không đồng ý.”
Việc này Lâm Vô Ý cũng không biết, cậu nhíu mày, gật đầu: “Em sẽ chú ý.”
“Vô Ý, chú ý an toàn, có gì không đúng phải nói ngay với mọi người tron nhà. Ra ngoài nhất định phải mang theo bảo tiêu.” Lâm Bàng Lệ Vân rất lo lắng.
Lâm Vô Ý lại gật đầu, cậu sẽ cẩn thận. Nhớ lại cánh tay bị nắm đến mức đỏ hồng của cháu trai nhỏ, lần đầu tiên Lâm Vô Ý cảm thấy Bội Bội rất ích kỷ.
Đợi khi bên nước Đức là giờ sáng, Lâm Chiếu Đông gọi điện thoại cho Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi gọi cho Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý trấn an anh một hồi trong điện thoại, để Vu Chi yên tâm, cậu sẽ chăm sóc tốt cho Ethan. Lâm Vu Chi không lo lắng cho con trai nữa, có Vô Ý ở nhà, anh có thể hoàn toàn giao con trai cho Vô Ý, nhưng hành động hôm nay của Quách Bội Bội là rất ngu xuẩn. Trò chuyện cùng Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Chi gọi mấy cuộc điện thoại về Hongkong.
Đêm đó, có công ty truyền thông tung ra tin tức đại tiểu thư của Quách gia Quách Bội Bội đến nhà trẻ đón con trai, muốn vãn hồi tâm chồng trước, kết quả con trai căn bản không cần cô. Thêm vào đó chính là cuộc sống xa hoa đến mức hoang đường của Quách Bội Bội ở nước ngoài, cùng với việc cô đã hẹn hò với vô số bạn trai sau lưng Lâm Vu Chi trước khi ly hôn cùng anh. Quách Minh Ngải biết con gái đi nhà trẻ chẳng những không đón được cháu ngoại về, còn làm cháu ngoại khóc, lại thêm thóa mạ con gái. Quách Minh Ngải lập tức gọi điện cho Lâm gia, muốn làm dịu đi, nhưng Lâm Vu Chi không tiếp điện thoại của hắn, Lâm Chiếu Đông cũng không nhận. Gọi điện đến nhà, quản gia nói lão gia phu nhân không có ở nhà. Mà còn không chờ Quách Minh Ngải tự tìm đến nhà, những tin tức tiêu cực lại đánh vào Quách gia. Quách gia không thể nào ngờ Lâm gia lại trả thù nhanh như vậy.
Nhìn tờ báo chiều nay, trong mắt Redmond hiện lên một thứ ánh sáng lạnh như của loài sói. Quách gia… Quách Bội Bội…
“Đàn bà ngu xuẩn là thứ để lợi dụng tốt nhất.” Redmond cong khóe miệng.
Đức, Lâm Vu Chi vừa trở về khách sạn, nghe thấy tiếng đập cửa lại ra mở. Bên ngoài, là một người quen, anh nghiêng người để đối phương vào.
“Tôi cảm thấy vẫn là tôi đến Đức tìm anh sẽ nhanh hơn.”
“Chỉ một mình anh đến đây?”
“Joseph và Zoe phải muộn chút nữa mới đến. Anh biết mà, họ là danh nhân, buổi tối mới dễ ra ngoài.”
Ngồi xuống ghế sofa, Oliver tháo kính râm xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Redmond đến nhà trẻ tiếp cận Dean?”
“Uhm.” Lâm Vu Chi ngồi xuống ghế sofa đơn, lấy đồ uống cho Oliver, nói: “Vu Chu và Tiếu Vi phái người điều tra rồi, Redmond lợi dụng nhân viên của Khổng Thị có con học ở đó để vào nhà trẻ. Hắn không phải người dễ dàng buông tay.”
Oliver lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đoán người chụp ảnh Dean ở Sydney là người của Redmond.”
Lâm Vu Chi nhíu mi: “Rất có thể.”
Oliver nói: “Mấy chúng tôi đã bàn bạc qua, cảm thấy biện pháp tốt nhất là khiến Redmond không thể rời khỏi Hongkong.”
Lâm Vu Chi híp mắt. Oliver nhún vai: “Không phải như anh nghĩ. Giết hắn sẽ rất phiền toái.”
Lâm Vu Chi nói: “Vậy nói kế hoạch của các anh đi.”
Oliver nói kế hoạch của họ cho Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chi không ngừng gật đầu, chờ sau khi anh nói xong, Lâm Vu Chi nói: “Kế hoạch của các anh và suy nghĩ của bốn chúng tôi không mưu mà hợp, cứ làm vậy đi.”
“Được. Lần này phải làm cho Redmond không thể đứng dậy nổi.”
__Hết chương __