Chương : Rời khỏi Phó Thiên (ba)
Một giờ đi xe, không bao lâu liền tới.
Sau khi xuống tàu, Vũ Linh gọi
xe, chúng tôi đi thằng tới chỗ ở. Có
thể nhìn ra được mà một khu
chung cư mới được xây.
Phòng không rộng, hơn một
trăm mét vuông, được dọn dẹp
sạch sẽ. Tuy không tính là cao cấp
nhưng vừa đủ cho hai người ở.
“Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn
chút gì, ngày mai thì đi dạo. Hôm
nay cứ nghỉ ngơi một chút đi.” Thu
dọn phòng xong, Vũ Linh đứng ở
của phòng tôi nói.
Tôi gật đầu: “Lát nữa muốn ăn gì?”
“Cậu muốn ăn gì?” Cô ấy liếc
qua bụng của tôi rồi nói: “Ăn đồ
miền Nam nhé!”
Biết cô ấy kiêng bụng tôi lớn,
cho nên tôi nói: “Ăn món miền
Trung đi, lâu rồi không ăn đồ cay, tớ
cũng đã gần năm tháng, hẳn là
không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy liền nhíu mày: “Cậu xác
định không cần ăn kiêng?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
“OK”
Tôi chưa quen Yên Tích lắm,
cho nên đều đi theo Vũ Linh.
Chung quang khu chung cư có
quảng trường, lầu ba là khu ẩm
thực. Lâu rồi không có ra ngoài ăn
gì, cho nên Vũ Linh cứ như ngựa
mất dây cương vậy.
Đưa tôi đi dạo một hồi lâu, nếu
không phải thấy tôi là bà bầu, có lẽ
cô ấy sẽ đòi đi đến tận sáng ngày mai.
Vất vả lắm mới tìm được một
quán cá nướng, gọi chút đồ ăn, cô
ấy chống cằm thờ dài: “Vừa rồi lúc
đi ra ngoài đặc biệt muốn ăn, bây
giờ gọi đồ xong tớ lại thấy không
ngon miệng, mất hứng!”
Tính toán thời gian thì cô ấy
cũng sắp hai tháng, nhìn cô ấy tôi
không khỏi nói: “Có bị nghén
không?”
Cô ấy lắc đầu: “Chỉ là không
có cảm giác muốn ăn, còn lại đều
bình thường.”
Tình trạng của mỗi người đều
không giống nhau, cho nên tôi gật
đầu nói: “Chuẩn bị kỹ đi, sau này
cố gắng ở lại thành phố Yên Tích
mà dưỡng thai. Chúng ta cách
nhau hai đến ba tháng, cậu cũng
phải chú ý một chút. Đồ của con
cũng nên chuẩn bị, thiếu gì thì nói
với tớ.”
Cô ấy gật đầu, cười nói: “Đều
chuẩn bị xong rồi, thậm chí tớ còn
tìm trung tâm ở cữ. Nhưng mà Yên
Tích không giống Giang Ninh,
trung tâm ở cữ ít quá, nên tớ tìm
một cái gần chung cư. Đến lúc đó
cũng thuận tiện.”
Vũ Linh biết tự chăm sóc
mình, tôi cũng không cần lo lắng.
Tôi lấy từ trong túi xách ra một cái
thẻ ngân hàng, đẩy tới trước mặt
cô ấy: “Thẻ này cậu cầm đi, bên
trong là tiền mà ông cụ Phó cho tớ
lúc tố và Phó Thắng Nam kết hôn.
Tớ chưa từng dùng, cậu giữ lấy,
một mình ðở Yên Tích chắc chắn sẽ
có nhiều lúc bất tiện.”
Cô ấy nhíu mày, đem thẻ trả
lại cho tôi: “Cậu cầm lấy, tớ không
cần đến. Tiền nhà là tớ tích lũy mấy
năm nay, phí chuyển nhượng quán
bar nữa. Phó Thắng Nam rất hào
phóng, còn cho tớ gấp đôi so với
giá thị trường. Tớ còn chưa có
casino đây, đến lúc đó có thể lấy ra,
cậu cũng đừng quan tâm mình tớ,
giữ lại cho chính cậu đi.”
Không đề ý tới lời cô ấy nói, tôi
trực tiếp đầy lại thẻ: “Tiền này cho
dù thế nào cậu giữ. Hai năm nay tớ
đi làm ð Phó Thiên lương rất cao,
cũng chưa dùng mấy, huống chỉ
Phó Thắng Nam đưa thẻ tớ cũng
chưa dùng. Với lại còn cả tiền bà
ngoại cho nữa, tớ với Phó Thắng
Nam còn chưa ly hôn, anh ta sẽ
không đề tớ ấm ức cái gì. Mà cho
dù có ly hôn thì cũng sẽ được chia
chút tài sản. Cho nên thẻ này đưa
cậu giữ là tớ yên tâm.”
Nói không lại tôi, cô ấy cũng
không từ chối nữa, dứt khoát cầm
lấy, nhìn tôi nói: “Được, có chuyện
gì cậu phải nói với tớ, chớ giữ trong lòng.”
Phục vụ bưng cá nướng lên,
tôi dịch người lại, nói: “Ừm, tớ biết rồi!”
Vừa ăn vừa nói chuyện, thời
gian liền nhanh chóng trôi qua.
Thấy không còn sớm, cô ấy
vuốt bụng, nói: “Đi uống trà sữa di,
xong rồi đi dạo cửa hàng. Lâu rồi tớ
không mua đồ, hôm nay phải bao sạp!”
Hiếm khi ra ngoài, trả tiền
xong chúng tôi liền tới mấy cửa hàng.
“Xuân Hinh, gần đây cậu
dùng cái gì…” Lời còn chưa dứt, cơ
thể cô ấy liền cứng đờ, sắc mặt lộ
ra vẻ hoảng sợ cùng mất tự nhiên.
Tôi thuận theo ánh mắt của cô
ấy nhìn sang, chỉ thấy cách đó
không xa Thầm Minh Thành nhàn
nhã, thân hình nho nhã như ngọc,
gương mặt anh tuấn còn hấp dẫn
mắt người hơn mấy nam minh tinh
trên màn ảnh nhỏ.
Nếu không phải đứng cạnh
anh ta còn một cô gái xinh đẹp
quyến rũ không kém thì chỉ sợ lúc
này sẽ có không ít phụ nữ chen
chúc nhau mà tới.
Sao anh ta lại tới Yên Tích?
Nhìn cô gái đứng bên cạnh,
eo nhỏ nhắn, váy liền dài, quyến rũ
vô cùng, tay trong tay cùng anh ta
đứng trong đám người, trai tài gái
sắc, vô cùng hấp dẫn mắt nhìn.
Xem ra anh ta mang người ta
đi dạo, theo bản năng tay tôi nắm
chặt tay Vũ Linh, quay người đưa
lưng về phía bọn họ, nói: “Chúng ta
về trước.”
Vũ Linh đã sớm không còn
tâm tình dạo phố, gật đầu nói: “Ừm,
chúng ta đi.”
Tôi vốn cho là anh ta không
nhìn thấy chúng tôi, nhưng không
ngờ tới, tôi và Vũ Linh chưa đi được
mấy bước thì một bóng người áo
đen đột nhiên đứng chắn trước
mặt.
Người đó đeo kính nên không
nhìn ra biểu tình gì, ngăn trước mặt
chúng tôi, nói: “Hai vị, tổng giám
đốc Thẩm của chúng tôi có lời muốn nói.
“Xuân Hinh!” Vũ Linh có chút
khẩn trương, nắm tay tôi thật chặt.
Tôi vỗ nhè nhẹ vào bàn tay
của cô ấy, nói: “Không sao!” rồi
nhìn về phía người áo đen kia, nói:
“Xin lỗi, thời gian không còn sớm,
anh trở về báo cho tổng giám đốc
Thẩm, dịp khác chúng tôi sẽ mờ
tiệc chiêu đãi.”
Tôi kéo Vũ Linh chuẩn bị đi thì
lại bị anh ta cản lại: “Cô Thẩm, tổng
giám đốc nói nếu cô không bằng
lòng thì tổng giám đốc có thể tới
thăm hai vị vào ban đêm.”
“Anh đi nói với Thẩm Vĩnh
Thành, đừng ép chúng tôi. Không
cho chúng tôi được dễ chịu thì anh
ta cũng không tốt hơn đâu.” Vũ
Linh đột nhiên cất cao giọng, vẫn
nắm chặt tay tôi như cũ, nhưng
cảm xúc phẫn nộ có chút tăng vọt.
Người đàn ông vẫn lạnh như
băng, không có nửa điểm tình cảm:
“Hai vị nêu không di thì tôi không
ngại kéo hai vị qua.”
“Anh…” Vũ Linh tức đến đỏ mặt.
Tôi ngăn cô ấy lại, nhìn về phía
người áo đen nói: “Dẫn đường đi.”
Thẩm Vĩnh Thành cố chấp thế
nào, tôi hiểu rõ, hà cớ gì phải ăn trái
đắng không cần thiết.”
Người đàn ông áo đen dẫn
chúng tôi ra ngoài cửa hàng, không
ngồi xe mà trực tiếp đi tới một
quán cà phê.
Lên tầng hai, đi đến cửa
phòng, anh ta lại nói: “Tổng giám
đốc ở bên trong, mời hai vị vào.”
Tôi và Vũ Linh liếc nhau, trước
sau tiến vào phòng. Phong cà phê
và phòng ăn khác nhau, lịch sự và
nho nhã hơn. Cửa sổ có rèm, có
thể nghe được rõ ràng người bên
trong đang nói chuyện.
“Anh Thành, lâu rồi anh không
tới Yên Tích thăm em, em cho là
anh đã quên em luôn rồi.” Người
nói là một phụ nữ, giọng tuy tùy
tiện nhưng lại không tạo cảm giác
chán ghét.
Tôi và Vũ Linh đi tới, vén rèm
cửa lên, đập vào mặt là Thầm Vĩnh
Thành và một người phụ nữ nữa
đang ngồi đối diện nhau.
Người phụ nữ mặt một chiếc
sườn xám màu xanh lá, vô cùng tôn
dáng, khí chất ưu nhã đang pha trà,
động tác thuần thục như mấy trôi
nước chảy.
Tôi không khỏi sững sờ, pha
trà trong quán cà phê?
Người có tiền thật biết hưởng thụ.
Thấy tôi và Vũ Linh đi tới,
Thẩm Vĩnh Thành ngước mắt lên,
gương mắt u ám xen lẫn vài phần
tôi không nhìn ra: “Xin chào, đã lâu
không gặp!”
Vũ Linh e ngại anh ta, chuyện
này cũng là theo bản năng, nhưng
đáy lòng oán hận giúp cô trợn mắt
lên nhìn thằng về phía anh ta:
“Thẩm Vĩnh Thành, anh dẫn chúng
tôi tới đây làm gì?”