Chương : Thẩm Vĩnh Thành ở khắp mọi nơi
“Tôi ly hôn hay không ly hôn
thế nào cũng không có liên quan gì
tới anh. Tôi cảm ơn anh đã quan
tâm tôi, nhưng cũng chỉ là cảm
kích. Chuyện của tôi sau này mong
anh đừng can dự vào nữa, xem như
nề tình chúng ta là anh em, tôi cầu xin anh”
Nói xong, tôi đứng dậy: “Cảm
ơn hai vị, thời gian không còn sớm,
tôi đi về trước.” Không đợi anh ta
cử? lời, tôi trực tiếp rời khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa thì lại nghe
thấy tiếng thủy tinh bị đập vỡ trong
phòng. Tôi không dừng lại mà
thuận theo cầu thang đi xuống
dưới.
Vũ Linh ngồi trong sảnh lớn
của quán đới tôi, lúc nhìn thấy tôi
thì chạy vội lại bên cạnh, lo lắng
nói: “Cậu không sao chứ? Anh ta
có gây khó dễ gì cho cậu không?”
Cô ấy kéo tay tôi khẩn trương
nói, tôi lắc đầu: “Không, cũng
muộn rồi, mình về thôi!”
Cô ấy hoảng sợ lẫn bất an liếc
tới lầu hai mấy lần, Thẩm Vĩnh
Thành mặt u ám đã đứng ở ngoài
hành lang trầm mặc nhìn chúng tôi.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, gật
đầu: “Được, chúng ta về nhà!”
Lúc đến khu chung cư, đã là
rạng sáng. Chúng tôi rửa ráy qua
loa rồi lên giường nằm. Gần đây tôi
cứ có chút âm thầm sợ hãi, không
thể nào ngủ một mình được. Cũng
may là có Vũ Linh nằm bên, có thể
ngủ qua một đêm.
Ngày hôm sau.
Khí hậu ở thành phố Yên Tích
có tiếng là tuyệt vời. Mới sáng sớm
bảy giờ, ánh mắt từ ngoài đã lọt
vào khe cửa, trong phòng mờ mờ,
vô cùng đẹp đẽ.
Tôi ngây ngốc nhìn lên trần
nhà một lúc, tiếng chuông điện
thoại vang lên trên tủ đầu giường.
Tôi đưa tay lên cầm lấy, nhìn số
điện thoại bên trên, cảm thấy có
chút quen thuộc.
Trong lúc nhất thời không nghĩ
ra là ai cho nên nhận cuộc gọi rồi
nói: “Alo?”
“Em ở đâu?” Giọng nói lạnh
lùng, rất quen thuộc, tôi ngần
người, rồi phản ứng kịp là Trịnh
Tuấn Anh thì không khỏi mờ
miệng: “Bác sĩ Trịnh?”
Anh ta nói chuyện với tôi luôn
luôn dịu dàng, sao hôm nay lại lạnh
lùng đến thế. Tôi không khỏi có
chút ngạc nhiên.
Đầu dây bên kia ngừng lại,
trầm mặc một lát, giọng điệu liền
hòa hoãn mấy phần: “Thẩm Xuân
Hinh, cô đang ở với Vũ Linh à?”
Tôi bất tri bất giác nhìn kỹ lại
điện thoại một chút mới phát hiện
điện thoại di động này là của Vũ Linh.
Tôi không khỏi sững sờ, nói
vào điện thoại: “Ừm, gần đây anh khỏe chứ?”
Trần Húc Diệu nói anh vẫn
luôn ð trong phòng chăm sóc đặc
biệt, nghĩ tới bây giờ chắc là ra rồi.
Nghĩ đến Phó Thắng Nam, tôi mờ
miệng, cuối cùng lại chẳng thốt lên lời.
“Ùm, vẫn luôn ở trong phòng
phẫu thuật, chuyện của Phó Thiên
cô cũng đừng nghĩ nhiều. Ngày
mai tôi về Giang Ninh, chúng ta
gặp mắt nói chuyện.” Giong của
anh ta rất nhẹ nhàng, nghe ra được
là đang an ủi tôi.
Tôi gật đầu: “Ừm, không sao.
Nhưng mà tôi không ở Giang Ninh,
có lẽ phải qua mấy ngày nữa mới vê.
“Hai người đang ð đâu?” Anh
ta mờ miệng, lại phát hiện vừa rồi
giọng điệu có chút vội vàng nên
ngừng một chút rồi mới nói: “Đi ra
ngoài giải sầu một chút à?”
Tôi không nghĩ nhiều, nói: “Ö
Yên Tích, cũng coi là như vậy!”
Vũ Linh nằm bên cạnh bị tiếng
nói chuyện đánh thức, xoay người
mờ mắt nhìn tôi, giọng nói có chút
khàn khàn: “Điện thoại của ai thế?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Bác sĩ
Trịnh, hình như là tìm cậu!” Nói
xong thì đưa điện thoại cho cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy thay đổi, nhận
điện thì đứng dậy đi ra ban công.
Tôi cũng đứng dậy tìm điện
thoại của mình, nhìn thoáng qua
màn hình, không có bất kỳ tin tức
gì, mess của Phó Thắng Nam cũng
trống rỗng.
Đè xuống khó chịu trong lòng,
tôi rời giường tới phòng tắm rửa
mặt.
Lúc đi ra, Vũ Linh nhìn tôi, sắc
mặt có chút không tốt.
Tôi ngần người: “Sao vậy?”
“Cậu nói cho anh ta biết
chúng ta đang ở Yên Tích à?”
Tôi gật đầu, trong lòng thấp
thỏm, thử mở miệng hỏi: “Con là
của bác sĩ Trịnh à?”
“Không phải!” Cô ấy gần như
bật ra, ngừng một chút rồi nói: “Tớ
đi rửa mặt trước, cậu thu dọn một
chút, chúng ta về quê ở vài ngày.”
Hả?
Tôi kinh ngạc: “Sao lại về
nông thôn, chúng ta mới tới Yên Tích mà!”
“Phó Thắng Nam về Giang
Ninh rồi. Nếu không cậu về Giang
Ninh gặp anh ta một chút, giải
quyết mọi việc ồn thỏa đi.” Sắc
mặt cô ấy không tốt lắm, có chút
mệt mỏi nói: “Xuân Hinh, tớ không
muốn có liên quan gì đến bọn họ.
Bây giờ cậu rời khỏi Phó Thiên rồi,
nếu không nỡ buông bỏ Phó
Thắng Nam thì cậu trờ về sống với
anh ta đi. Nếu như buông được thì
chúng ta cùng đi, cách xa bọn họ
ra, được không?”
Bọn họ là chỉ Phó Thắng Nam
và Trịnh Tuấn Anh?
Vũ Linh làm việc luôn gọn
gàng. Tôi biết, cô ấy đã quyết định
đi thì không dây dưa kéo dài gì.
Tôi ngần người, trong lúc nhất
thời lòng rất loạn, tiếp tục với Phó
Thắng Nam? Tôi không nguyện ý
chấp nhận quá khứ, hiện tại hay
tương lai Phó Thắng Nam vẫn dây
dưa với Lâm Hạnh Nguyên.
Nhưng nếu buông bỏ Phó
Thắng Nam, thứ nhất là tôi không
nỡ, thứ hai là còn có con, tôi thật
không muốn đứa bé vừa sinh ra đã
không có tình thương của cha.
Thấy tôi ngần người, cô ấy thờ
dài, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi,
cậu vẫn nên tiếp tục với Phó Thắng
Nam đi! Dù sao vẫn chưa thất vọng
đủ, cậu rời đi cũng không cam tâm.
Ngừng một chút, cô ấy liền
bất lực đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, cô ấy lau tóc, nhìn
tôi nói: “Lát nữa có muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được.” Tôi đặc biệt
hâm mộ Vũ Linh, cô ấy quả quyết,
cầm lên được thì buông xuống
được, còn tôi thì không, thật làm
cho người ta chán ghét.
Thành phố Yên Tích quả là
một nơi đáng sống, tiết tấu sinh
hoạt chậm, giá phòng thấp, khí hậu
ấm áp, đồ ăn ngon. Cho dù vẫn là
vùng ngoại thành, nhưng đâu đâu
cũng thấy được cảnh đẹp.
Xuân thì có hoa anh đào nửa,
hạ thì có Jacaranda, thu thì lá
phong rơi đầy đất, đông lại có
tuyết trắng đầu.
Cũng khó trách, ngay từ đầu
Trịnh Tuấn Anh đề cử tôi tới đây
sinh hoạt.
Vũ Linh tham ăn, nhất là trong
bụng có em bé nên cô ấy không
cần cố gắng giảm béo. Phản ứng
nôn nghén cũng rõ ràng, cho nên
hai ngày tới chúng tôi đều đi dạo
rồi ăn, ăn rồi đi dạo.
Ở Yên Tích mấy ngày, Vũ Linh
tính về quê, tôi thì không di.
Cho dù tương lai thế nào, tôi
và Phó Thắng Nam cũng nên nói rõ
ràng.
Tôi mua vé về Giang Ninh, Vũ
Linh thì mua vé về quê. Hai người
chúng tôi tách ra ở bến tàu, tôi lên
xe, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhớ lại lúc nhỏ, có một bài hát
là “Nhà ga ly biệt”, khi đó không
hiểu vì sao nhiều người lớn lại thích
hát bài này đến vậy.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thế hệ
thanh xuân ngày đó chưa có
internet phát triển như hiện tại,
mấy phong thư cũng không giải
hết nỗi tương tư.
Có lẽ là thất thần quá, cho nên
Thẩm Vĩnh Thành ngồi cạnh lúc
nào tôi cũng không biết. Đoàn tàu
bắt đầu chạy, tôi quay mặt nhìn
khuôn mặt anh tuấn của anh ta thì
mới phản ứng được.
“Thật trùng hợp, Xuân Hinh!”
Tôi quay đầu, tránh khỏi nhìn
thấy anh ta cười, có chút bực bội.
Anh ta thông thạo IT, muốn ngồi
cạnh tôi cũng không khó.
“Thầm Vĩnh Thành, anh lại
muốn cái gì?” Tôi tự nhận là mình
bình thường, cũng không có gì nồi
trội, không đáng để anh ta có lý do
quay đầu.
Anh ta không vội vàng mờ
miệng, chỉ là nhìn chằm chằm
phong cảnh ngoài cửa sổ xe, chậm
rãi nói: “Sự thân thuộc đi!”
Sự thân thuộc?