Chương : Dựa vào cái gì mà tôi không có quyền lựa chọn?
“Cho nên?” Sắc mặt anh có
chút lạnh lùng, lại mang theo vài
phần mỉa mai, nhìn vào làm người
ta có chút sợ hãi: “Thẩm Vĩnh
Thành xuất hiện làm cho em cảm
thấy thật ra em vẫn có thể lựa chọn
người thích em, người cưng chiều
em, còn tôi thì không còn quan
trọng nữa, đúng không?”
Lời này của anh làm cho trong
tim tôi dâng lên một nỗi tức giận
khôn nguôi, tôi không khỏi cất cao
giọng: “Đúng! Dựa vào cái gì mà
anh tóc thể lựa chọn người anh
thích, còn tôi thì lại phải sống chết
đề giữ lấy anh không buông?”
“À!” Nhiệt độ trong không khí
thấp đi mấy phần: “Thẩm Xuân
Hinh, em nghĩ đơn giản quá nhị,
bây giờ em tính sao? Ly hôn với
tôi? Cùng Thầm Vĩnh Thành hạnh
phúc bên nhau? Tôi nói cho em
biết, em đừng ảo tường nữa. Đừng
nói đến trong bụng em vẫn còn
đứa con của tôi, cho dù không có,
tôi cũng sẽ không đồng ý ly hôn.”
“Phó Thắng Nam, anh là tên
khốn khiếp!” Anh không muốn tôi
được tốt hơn, tình nguyện trói buộc
tôi lại cũng không muốn đề cho tôi
được hạnh phúc. Lâu dần, sự tủi
thân và nhẫn nại làm cho tôi có
chút suy sụp.
Đèn giường và toàn bộ đồ
trang trí đều bị tôi ném hết xuống
đất, vỡ nát, xấu xí: “Dựa vào cái gì
mà anh có thể cùng Lâm Hạnh
Nguyên tùy ý làm bậy, còn tôi thì
không? Phó Thắng Nam, tôi nói
cho anh biết đứa bé này tôi vốn
cũng không muốn có.”
Đúng vậy, người đang tức giận
thì lời nào cũng có thể nói ra.
Mắt anh đỏ lên, gắt gao níu lấy
tôi, ánh mắt lạnh băng: “Em lặp lại
lần nữa!”
Tôi nhìn anh chằm chằm, hận
không thể phát tiết ra tất cả tủi hờn
trong lòng: “Tôi vốn không muốn
có đứa bé này. Phó Thắng Nam,
anh nghe cho rõ đi, tôi vốn không
muốn có đứa bé này!”
Tôi dùng hết sức mình đánh
vào bụng, vừa nghẹn ngào, vừa
nức nở: “Nó đến đã hủy đi tất cả
của tôi, tôi vốn không muốn sinh
con cho anh. Người như anh vốn
không đáng!”
“Thầm Xuân Hinh!” Mắt anh
hẳn tơ máu, răng nghiến đến phát
ra tiếng: “Em có biết bản thân
đang nói gì không?”
Tôi hất tay anh ra, khóe miệng
nở nụ cười: “Tôi biết, tôi biết rất rõ!”
Trong âm thanh lộ ra sự đau khổ tột cùng.
Tôi khó chịu muốn chết, trái
tim giống như là bị mấy nhát dao
đồng thời chém vào: “Phó Thắng
Nam, anh không ly hôn cũng được,
nhưng chuyện của tôi anh tốt nhất
đừng nhúng tay vào.”
Anh nheo mắt lại, cố sức áp
chế lửa giận: “Chuyện của em?”
“Anh và Lâm Hạnh Nguyên có
thể thì vì sao tôi và Thẩm Vĩnh
Thành không thể?” Lời như này là
do tức giận mới nói ra.
Anh đột nhiên đẩy tôi lên
giường, giọng nói ẩn ần lửa giận:
“Em và Thẩm Vĩnh Thành có thể cái gì?”
Nói xong, tay anh liền dùng
sức. “Xoẹt” một tiếng!
Vốn quần áo mặc không
nhiều, đều bị anh giật ra, vừa thô lỗ
vừa bá đạo: “Anh ta làm gì đối với
em rồi? Giống như chúng ta đang
tiếp xúc gần như này sao?”
Nói xong, anh đột ngột tiến
vào làm tôi bị đau.
Tôi gắt gao cắn lấy bờ vai anh,
thân thể vốn khô khốc không có
phản ứng, anh lại dùng sức càng
mạnh hơn.
“Phó Thắng Nam, anh có bản
lĩnh thì giết chết tôi đi!” Tôi cào
lưng anh, vừa cào vừa rống lớn.
Đau đến nước mắt lăn dài.
Anh thờ hồn hển, không theo
rủ tấu hay kĩ thuật, có thể nói là
hoàn toàn dựa vào tức giận và bản
năng: “Chết thì tiếc quá, từng chút
từng chút như này mới vui”
Tôi không phản kháng nữa,
đột nhiên cảm thấy không có ý
nghĩa gì. Tôi buông bàn tay đang
cào lưng anh ra, gắt gao nhìn lên
trần nhà, cắn môi cho đến khi anh
kết thúc.
Dường như anh phát hiện ra,
cơ thể ngừng lại, có lẽ vì chuyện
lần trước cho nên anh cúi đầu nhìn
phía dưới thân.
Thấy không có gì thì không
khỏi nhíu mày, đôi mắt đen liếc tới
gương mặt thờ ơ của tôi.
Rất lâu sau, anh xoay người đi
vào phòng tắm, vài phút sau anh di
ra, lau tóc thay đồ không nói tiếng
nào rời đi.
Cửa phòng ngủ bị anh đóng
vang lên tiếng rất to, trong phòng
ngủ vang lên âm thanh đó một hồi lâu.
Từ lúc nào mà như khúc gỗ thế?
Không cần đến công ty, tôi có
chút nhàn nhã, lúc Vũ Linh gọi điện
thoại đến, tôi vừa từ phòng tắm đi ra.
Nghe điện thoại, tôi nói: “Về
tới quê chưa? Đã tìm được chỗ ở chưa?”
“Ừm!” Cô ấy đáp lại một tiếng:
“Phó Thắng Nam đã tới trạm xe
đón cậu chưa?”
Tôi sửng sốt: “Cậu nói cho anh
ấy hả?” Chả trách tôi ở ga xe lại
gặp Phó Thắng Nam, là cô ấy nói?
Cô ấy ừ một tiếng: “Mặc dù
cậu quyết định quay về cùng anh
ấy trải qua những ngày tháng sau
này, có một số chuyện bắt buộc
phải nói ra, bất luận anh ấy cùng
Lâm Hạnh Nguyên ra sao đi nữa,
cậu chung quy vẫn là người vợ
danh chính ngôn thuận của anh ấy,
những ngày tháng sau này vẫn
phải cùng nhau sống tiếp, cho nên,
Xuân Hinh, nếu đã ở cùng nhau, thì
cùng nhau sống cho tốt vào, đừng
làm đến nỗi nhà không ra nhà,
sống như thế rất mệt!”
Tôi dĩ nhiên biết chứ, không
kìm được thở dài: “Thật là trùng
hợp, chúng tớ vừa cãi nhau một
trận, anh ấy vừa mới đóng sầm cửa
rồi đi mất rồi.”
“Sao lại cãi nhau nữa thế?” Cô
ấy có chút cạn lời: “Các cậu không
hoàn toàn dựa vào tức giận và bản
năng: “Chết thì tiếc quá, từng chút
từng chút như này mới vui”
Tôi không phản kháng nữa,
đột nhiên cảm thấy không có ý
nghĩa gì. Tôi buông bàn tay đang
cào lưng anh ra, gắt gao nhìn lên
trần nhà, cắn môi cho đến khi anh
kết thúc.
Dưỡng như anh phát hiện ra,
cơ thể ngừng lại, có lẽ vì chuyện
lần trước cho nên anh cúi đầu nhìn
phía dưới thân.
Thấy không có gì thì không
khỏi nhíu mày, đôi mắt đen liếc tới
gương mặt thờ ơ của tôi.
Rất lâu sau, anh xoay người đi
vào phòng tắm, vài phút sau anh di
ra, lau tóc thay đồ không nói tiếng
nào rời đi.
Cửa phòng ngủ bị anh đóng
vang lên tiếng rất to, trong phòng
ngủ vang lên âm thanh đó một hồi lâu.
Từ lúc nào mà như khúc gỗ thế?
Không cần đến công ty, tôi có
chút nhàn nhã, lúc Vũ Linh gọi điện
thoại đến, tôi vừa từ phòng tắm đi ra.
Nghe điện thoại, tôi nói: “Về
tới quê chưa? Đã tìm được chỗ ở chưa?”
“Ừm!” Cô ấy đáp lại một tiếng:
“Phó Thắng Nam đã tới trạm xe
đón cậu chưa?”
Tôi sửng sốt: “Cậu nói cho anh
ấy hả?” Chả trách tôi ở ga xe lại
gặp Phó Thắng Nam, là cô ấy nói?
Cô ấy ừ một tiếng: “Mặc dù
cậu quyết định quay về cùng anh
ấy trải qua những ngày tháng sau
này, có một số chuyện bắt buộc
phải nói ra, bất luận anh ấy cùng
Lâm Hạnh Nguyên ra sao đi nữa,
thể từ từ nói chuyện với nhau sao?”
“Nói như thế nào đây? Anh ấy
không buông bỏ được Lâm Hạnh
Nguyên, lại không muốn ly hôn với
mình, Vũ Linh, tớ nên nói rõ thế nào đây?”
“Cậu ly hôn đi! Giấy trắng mặc
đen, minh bạch rõ ràng, về sau ai
cũng không cần quan tâm cuộc
sống riêng tư của ai cả.”
Tôi lại nghĩ, nhưng thời điểm
này e là không có đơn giản như
thế, vứt khăn lông qua một bên, tôi
ngồi xuống ghế đệm, than thờ: “Tớ
ở ga xe gặp được Thẩm Minh
Thành, anh ta cùng với tớ ra khỏi
nhà ga, ngay trước cửa ga lại gặp
Phó Thắng Nam, Phó Thắng Nam
quyết cho rằng tớ và Thẩm Minh
Thành có gì đó, không chịu ly hôn!”
“Khốn khiếp!” Cô ấy thô tục
mắng, có chút cạn lời: “Mẹ nó đây
là duyên phận chó chết gì thế!”
Quỷ mới biết!
“Cậu nghĩ bây giờ nên làm thế nào đây?”
Cầm điện thoại, tôi có chút
bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng không biết,
tình hình như hiện tại, tớ chỉ mong
có thể thuận lợi mà sinh con thôi.”
Bụng cũng to lên rồi, không lẽ
nào lại không sinh, huống hồ,
Thẩm Minh Thành nói đúng, tôi là
một ốc đảo biệt lập, hoàn toàn
không thuộc về ai.”
Đứa bé này, là người duy nhất
có thể khiến tôi an tâm, tôi không
có lý do gì mà không sinh nó ra,
không phải vì Phó Thắng Nam.
Đứa bé này là sự cứu rỗi duy
nhất của tôi!
Tắt điện thoại với Vũ Linh, sắc
trời đã ngã tối rồi, phòng ngủ vang
lên tiếng gõ cửa.
Tôi mỡ cửa, là dì Triệu, tay dì
ấy đang bưng bát canh gà vừa mới
hầm xong, nhìn tôi nói: “Đói rồi phải
không? Cậu chủ bảo tôi hầm canh
gà, nói là để cô bồi bổ cho tốt.”
Buổi trưa ăn rất trễ, Thẩm
Minh Thành lại ép tôi ăn vô cùng
nhiều, bây giờ không có khẩu vị gì,
nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười
của dì Triệu, nhất thời tôi không
biết nói gì.
Đành nói: “Vâng, cảm ơn dì
Triệu!”
Đưa tay lấy bát canh trong tay
dì ấy, dì liền nói: “Cô đừng cầm, đề
tôi làm cho, cái này nóng lắm, cẩn thận tay!”
Dì ấy đặt canh gà trong
phòng, chà chà tay nhìn tôi nói:
“Cô và cậu chủ cãi nhau sao?”
Vừa nãy tiếng động lớn như
thế, dì ấy ở lầu dưới nghe được
cũng là chuyện bình thường.
Tôi gật đầu, đến bên bàn ngồi
xuống, lạnh nhạt nói: “Vâng!”
Dì ấy thờ dài một hơi, có chút
bất đắc dĩ nói: “Người trẻ các con
chính là hay nóng vội, có chuyện gì
không thể từ từ bình tĩnh ngồi lại
nói chuyện với nhau sao, cứ phải
cãi nhau tổn hại sức khỏe!”
Tôi cười nhạt, không nói gì
thêm, chuyện vợ chồng với nhau,
vốn dĩ là chỉ người uống nước mới
biết, nước là lạnh hay ấm mà thôi.
“Xuân Hinh!” Dì ấy ngồi kế
bên tôi, nắm lấy tay tôi, tận tình
khuyên bảo: “Tôi đã ở nhà họ Phó
gần ba năm rồi, tôi nhìn cậu chủ
trường thành, tính cậu ấy nóng, lại
trầm mặc kiệm lời, có rất nhiều
chuyện đều không chịu nói ra, dồn
nén rất nhiều thứ ở trong lòng.”
Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế