Chương : Có bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?
Nơi đó cách đây không xa, chưa được bao lâu
đã đến rồi.
Chúng tôi leo lên giường nằm xuống, bây giờ
đã là rạng sáng, hai người đều vô cùng mệt mỏi,
nằm một lúc rồi ngủ luôn.
Buổi trưa ngày hôm sau, tôi ăn bữa sáng cùng
Vũ Linh xong mới quay về biệt thự.
Mơ mơ màng màng, xuống đến dưới lầu tôi
mới chợt nhớ ra, túi vẫn còn để chung cư Hương
Uyển, điện thoại cũng nằm bên đó.
Tôi mở cửa ra, thấy trong phòng khách không
có ai, chắc tên cuồng công việc Phó Thắng Nam
đang ở công ty rồi, dì Triệu cũng đã đi ra ngoài.
Tôi đổi giày, định đi phòng sách tìm mấy cuốn
sách cho bà mẹ mang thai để xem, vừa mở cửa ra
đã bị mùi thuốc lá nồng nặc bí bách không chịu nổi.
Rõ ràng bây giờ đang là ban ngày, nhưng rèm
cửa trong nhà lại bị kéo xuống, tối om.
“Phó Thắng Nam?” Tôi hỏi, thấy bên cửa sổ
có đốm lửa lập lòe.
Anh còn đang hút thuốc.
Tôi đưa tay bật đèn lên, nhìn thấy ánh mắt
thâm trầm của anh, sắc mặt âm u: “Tắt đi!”
Sao vậy?
Tôi nhíu mày, đi về phía anh: “Tối qua anh
không nghỉ ngơi hả? Thoang thoảng trong không
khí mùi hương rượu, tôi bất giác nhíu mày: “Sao
anh lại uống rượu?”
Anh không đáp, đôi đồng tử đen nháy nhìn
chằm chằm vào tôi, dập tàn thuốc trong tay: “Tối
qua em đi đâu?”
“Chung cư Hương Uyển!” Tôi nheo mày: ‘Hôm
qua em nói với anh rồi mài”
“À!” Giọng của anh trầm thấp, có vẻ hơi khàn
khàn, trong giọng nói ẩn chứa rõ ràng vẻ tàn nhẫn:
“Thẩm Xuân Hinh, có bao nhiêu chuyện của em
mà tôi không biết nữa?”
Mùi thuốc lá trong phòng làm tôi cảm thấy
bức bối, thêm ánh mắt sắc bén của anh nhìn tới,
nhất thời làm tôi càng thấy đau đầu hơn: “Có
chuyện gì của em mà anh không biết nữa? Bên
cạnh em quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người
này, Phó Thắng Nam, anh muốn biết cái gì, anh cứ
hỏi thẳng đi, đừng như thế nữa!”
“Sao nào? Tôi hỏi thì em sẽ nói sao?” Có lẽ vì
thức đêm, trong mắt anh hẳn rõ từng tia máu đỏ
rực, cằm lún phún râu.
Ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ âm trầm.
Cái kiểu không rõ ràng này làm tôi cảm thấy
không thoải mái, tôi nhíu mày nói: “Ừ, anh hỏi thì
em sẽ nói.”
Anh đứng dậy, bóng đen bao phủ lên người
tôi: ‘Người đàn ông em ôm ở sân bay hôm nay là ai?”
Nhất thời tôi thoáng sửng sốt, nhìn anh không
cách nào tin nổi: ‘Phó Thắng Nam, anh giám sát
em à?” Trong lòng như có một ngọn lửa vô hình
bùng lên: “Này, Phó Thắng Nam, anh làm vậy là
sao? Bây giờ em không thể có chuyện riêng tư
của mình nữa hả?”
Không chịu nổi ánh mắt thâm trầm của anh,
tôi bất giác lùi về phía sau, lại bị anh giữ chặt vai
lại: “Em vội trốn cái gì? Em là vợ của Phó Thắng
Nam tôi, tôi không thể biết hành động của em
được hay sao?”
“Ừ, đúng vậy, tổng giám đốc Phó nói cái gì
cũng phải.” Tránh khỏi hai tay anh, tôi thực sự
không muốn đứng ở đây để bị mùi thuốc lá và
mùi rượu bám vào.
Còn chưa đi ra khỏi phòng sách, anh ấy đã
kéo tay tôi lại, rơi vào trong lòng anh: “Em không
định giải thích gì sao?”
Tôi ghét nhất là cảm giác không có riêng tư
đó, trong lòng đè nén cơn tức giận, tôi mở lời:
“Giải thích cái gì? Như tổng giám đốc Phó nhìn
thấy đấy, tôi đi gặp người mà mình thích, ở bên
người ta trong khách sạn cả đêm””
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh, hờ hững nói: “Tổng
giám đốc Phó có hài lòng với lời giải thích này
không, có thể thả tôi ra được chưa? Mùi thuốc lá
ở đây nồng nặc quá, tôi không thích”
Ánh mắt Phó Thắng Nam càng trầm hơn, tối
tăm đáng sợ: “Thẩm Xuân Hinh, tôi muốn nghe sự thật”
“Đó là sự thật đấy! Anh Phó muốn nghe mài”
Nếu đã có lòng tin thì không đến nỗi phải theo dõi.
Cánh tay anh để lên hông tôi, siết chặt vì tức
giận: “Xem ra chúng ta không nên nói chuyện tiếp nữa.
Vừa nói chuyện, anh như một con dã thú lên
cơn, đẩy tôi lên vách tường rồi giam cầm tôi lại,
bắt đầu mạnh bạo kéo áo quần trên người tôi ra,
không một chút nhẹ nhàng.
Sau lưng bị va vào đau đớn, tôi hít một hơi
lạnh, không lên tiếng, để mặc anh trả thù như vậy.
Không bao lâu sau, hơi thở của anh nặng nề
thở dốc, cơ thể có phản ứng, đôi mắt anh chăm
chú nhìn tôi: “Em có quan hệ gì với hắn ta?”
Hiển nhiên, anh vẫn còn sót lại một tia lý trí.
Tôi ghét mùi thuốc lá xung quanh, bất giác
nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh: “Em nói thì anh sẽ tin sao?”
Anh gật đầu, đôi mắt đen láy có nét thâm
trầm mà tôi nhìn không hiểu.
“Là bạn hồi đại học, anh ấy đến Giang Ninh có
việc, em chỉ đi đón anh ấy thôi.” Tôi không nhắc
đến chuyện bị bệnh, chuyện còn chưa rõ ràng, nói
ra cũng chẳng có nghĩa gì, trái lại còn có phần lập dị.
Anh cúi đầu, thì thâm bên môi tôi: “Nơi này
còn là của tôi không?” Anh để tay lên ngực tôi.
Tôi nghẹn họng một lúc, sau đó mới mở
miệng, thì thào đáp: ‘Là anh, vẫn luôn là anh”
Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, bốn mắt nhìn
nhau, không che giấu khát vọng trong đôi mắt,
anh cúi đầu hôn sâu.
Trong lòng tôi cảm thấy hơi bí bách, tôi tránh
anh rồi nói: “Đi tắm đi”
Vẻ u ám trên khuôn mặt anh càng thêm mấy
phần, tôi mím môi, cảm giác ngột ngạt trong lòng
khó mà nói ra được, đó là bệnh, tôi không thể nào
nói về nó với bất kỳ ai.
“Được.”
Anh mở lời, ôm tôi vào phòng tắm, qua mấy
lần, có lẽ anh thấy khó chịu nên hơi thở càng nặng
nề hơn, đè tôi ở bên tường, cơ thể cao gầy của
anh nửa ngồi xổm xuống.
Tôi thất kinh, nắm chặt lấy tay anh, lắc đầu:
“Phó Thắng Nam, không… làm được.”
Anh cúi xuống, giọng nói có hơi khàn: “Ngoan,
chúng ta thử xem, em không thể cứ ỷ vào nó được.”
Tôi lắc đầu: “Không được!”
Thấy thái độ của tôi kiên quyết, anh không
tiếp tục nữa.
“Nhịn một chút!”
Tôi cắn môi, có hơi ghét bỏ: “Phó Thắng Nam,
dừng lại.”
Nếu khó chịu thì không bằng đừng làm.
Lúc nói xong, tôi đẩy anh ấy ra, nhìn đôi mắt
anh vẫn còn chưa tận hứng.
Nhất thời, trong lòng tôi có cảm giác thất bại
vô cùng, tôi nhìn anh rồi nói: “Xin lỗi, em… anh đi
tìm Lâm Hạnh Nguyên đi!”
Câu này là thật, dường như giữa tôi và anh
không thể tiếp tục cuộc sống vợ chồng bình
thường nhất.
Không ai có thể chịu đựng được một cuộc
hôn nhân như thế.
Tôi không nhìn sắc mặt của anh mà đi thẳng
về phòng ngủ, tắm qua loa rồi bò lên giường, trong
lòng rối rắm.
Không bao lâu sau, anh cũng vào theo, trong
phòng tắm vang lên tiếng nước, khoảng một tiếng
sau anh mới đi ra.
Lau sạch nước trên người, anh nằm bên cạnh
tôi, ôm tôi vào lòng, giọng nói hơi khàn đục: “Sinh
con xong mình đi gặp bác sĩ đi.”
Tôi không nói gì, trong lòng vẫn khó chịu.
“Nếu không chữa được thì làm sao bây giờ?”
Đây là bệnh tâm lý chứ không phải sinh lý.
Anh ôm tôi thật chặt: “Sẽ chữa được.”
Căn phòng ngủ rơi vào khoảng không gian
trâm mặc, hồi lâu sau, tôi mới nghe được tiếng hít
thở khẽ khàng, anh ngủ thiếp đi rồi.
Tôi nằm trên giường không ngủ được, không
biết có nên tìm .John tâm sự về chuyện này hay không.