Chương : Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn ()
Khi tôi biết Phó Thắng Nam ở tầng dưới khu
nhà thì đã là mấy ngày sau. Bởi vì cảm xúc của tôi
không ổn định nên Cố Diệc Hàn gần như không
cho tôi ra ngoài.
Tôi cảm thấy anh ta thật sự rất hiểu tôi, biết
cách ổn định tâm trạng của tôi. Sau khi hết kỳ
nghỉ, Cố Diệc Hàn đúng là vô cùng bận rộn.
Còn tôi thì bắt đầu làm việc ở Cố Nghĩa, Cố
Diệc Hàn để tôi ở tổ dự án. Vì vừa tiếp nhận nên
có rất nhiều việc mà tôi không quá hiểu, do đó
anh ta đã sắp xếp trợ lý cho tôi.
Làm dự án không giống những việc khác, rất
khó có thể tới công ty lúc chín giờ sáng và ra về
vào lúc năm giờ chiều. Vì vừa tiếp nhận nên tôi
gần như phải bận rộn tới khuya.
Cố Vân Dương nhập viện vì trúng gió nên Cố
Diệc Hàn sắp xếp cho trợ lý đưa tôi về nhà.
Trong những ngày này, tôi đã tự điều chỉnh rất
tốt nên không khiến anh ta phải bận tâm.
Sau khi đưa tôi đến cửa khu nhà, trợ lý Lâm
Tuyết Mai nói: “Giám đốc Hinh, đây là thứ mà tổng
giám đốc Hàn bảo tôi đưa cho cô. Anh ấy dặn cô
nhớ ăn cơm đấy”
Tôi gật đầu, nhận lấy tài liệu trong tay cô ấy
rồi xuống xe. Từ cửa tiểu khu lên tâng phải mất
năm phút, tôi bước chậm rãi, vừa đi vừa nghĩ đến
dự án mới.
Cố Diệc Hàn đã có công ty ở nước ngoài. Bây
giờ, có lẽ anh ta muốn phát triển trong nước hơn.
Tôi nghĩ đến Hoàng Hiên ở Giang Ninh, đều là
công ty khoa học kỹ thuật, nhân viên kỹ thuật của
họ cũng rất xuất sắc.
Giờ đã có thể bảo đảm chất lượng sản phẩm,
điều đáng lo duy nhất là vấn đề quản lý. Cố Nghĩa
sắp ra mở rộng phát triển, vì thế việc thu mua
Hoàng Hiên là lựa chọn tốt.
Tôi mải mê nghĩ, lúc này đột nhiên điện thoại
reo lên, là .John gọi.
Gần đây, hầu như ngày nào tôi cũng gọi cho
cậu ta nhưng kiểu gì cũng không được. Giờ đã
đến lúc Vũ Linh sinh, không biết bọn họ thế nào.
Bây giờ .John lại gọi đến, tôi vội vàng nghe:
“John, Vũ Linh đâu rồi? Cậu và Vũ Linh thế nào?
Cô ấy sinh chưa?”
Khi bất ngờ nghe thấy giọng tôi, có lẽ người ở
đầu dây bên kia hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới
đáp: “Cô ấy rất khỏe, đã sinh rồi, là bé gái. Cậu…
đi đâu thế? Đứa bé ổn không?”
Trong lòng tôi hơi khó chịu, người thoáng lảo
đảo. Tôi bước đến ngồi ở khu nghỉ ngơi, kìm nén
tâm trạng rồi nói: “Tớ rất khỏe, hai người đang ở
đâu? Sao tớ không liên lạc được, Vũ Linh đâu rồi?
Sao không gọi cho cô ấy được chứ?”
“Cô ấy cũng rất khỏe, bây giờ đang ở cữ, cô ấy
chỉ quan tâm đến đứa bé nên có lẽ không có thời
gian nghe điện thoại của cậu.’ Tôi luôn thấy giọng
cậu ta là lạ nhưng lại không biết nên miêu tả thế
nào.
Tôi đành nói: “Vậy bây giờ hai người đang ở
đâu?”
Thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đầu
dây bên kia, trong lòng tôi chua xót, không kìm
được mà rơi nước mắt.
“Chúng tôi vẫn ở quê, sau khi Vũ Linh khỏe
hơn thì sẽ đến thủ đô thăm cậu.”
Tôi gật đầu lia lịa, không khỏi vui mừng, ít nhất
thì con của Vũ Linh vẫn ổn.
Có lẽ John đang vội chăm sóc đứa bé, cậu ta
nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Mùa thu ở thủ đô, nhiệt độ ngày càng thấp,
nếu ngồi bên ngoài lâu thì sẽ rất lạnh.
Tôi đi chưa được mấy bước thì đứng im.
Chiếc xe .Jeep màu đen quen thuộc, biển JAC
đang ở đó, nhất định có liên quan đến Phó Thắng Nam.
Anh đến đây làm gì?
Tôi vô thức quay người, định rời đi.
Nhưng tôi đi chưa được mấy bước thì đã bị
anh kéo lại: “Thẩm Xuân Hinh, em định tránh tôi
tới lúc nào?”
Người tôi cứng đờ, hơi khó thở: “Phó Thắng
Nam, chúng ta ly hôn đi!”
Tôi đang trốn tránh, cũng đang tránh mặt anh,
tôi không thể sống với anh nữa.
Tôi vốn có thể chấp nhận việc Phó Thắng
Nam không yêu tôi, cũng có thể chịu được chuyện
anh có quan hệ phức tạp hay những mập mờ lớn
nhỏ với Mục Hạnh Nguyên.
Tôi chỉ muốn bảo vệ con, tôi có thể vượt qua
được. Cho dù anh không yêu tôi nhưng đứa bé là
của anh, anh vẫn sẽ yêu nó.
Nhưng bây giờ tôi không còn con nữa, tôi
không còn lý do để tiếp tục với anh. Tôi không
đồng ý sống cùng anh, càng không muốn thấy anh”
Anh cụp mắt, kìm nén sự đau khổ: “Vậy thì
chậm rãi làm quen, nếu đã hận thì hãy trả thù. Sự
trả thù tốt nhất chính là dây dưa không ngớt, đúng
không?”
“Đồ điên!” Tôi sụp đổ, không khỏi gào lên:
“Trên đời có báo ứng, ông trời sẽ trừng phạt, em
không muốn làm bẩn tay mình”
Tôi nói rồi rảo bước về phía cửa lên tâng, anh
theo sau tôi: ‘Cố Diệc Hàn không thể chăm sóc
em cả đời đâu, về với tôi đi!”
Phó Thắng Nam giữ chặt lấy tôi. Tôi vốn
không muốn anh chạm vào người nên chẳng
quan tâm đến chuyện có thể ngã ở bậc thang, chỉ
muốn đẩy anh ra.
Tuy anh đang giữ tôi nhưng sau khi ngã
xuống, anh bỗng thả lỏng tay vì sợ liên lụy đến tôi.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ngã khỏi bậc thang rồi
quay người tiến vào thang máy.
Về đến nhà, tôi vội uống thuốc, kiểm soát cảm
xúc rồi nằm lỳ trên giường, chờ bản thân chìm vào
giấc ngủ.
Điện thoại vang lên. Thấy Cố Diệc Hàn gọi, tôi
nhấc máy: “A lô!”
“Nhớ ăn cơm, đừng đi ngủ luôn đấy!” Lời này
của anh ta khiến tôi nghi ngờ mình bị theo dõi.
Tôi không khỏi nói: “Sao anh biết tôi chuẩn bị
đi ngủ?”
Anh ta cười khẽ: “Bởi vì anh rất hiểu em”
Tôi mím môi, nằm lỳ trên giường: “Tôi vừa
uống thuốc, không muốn dậy nữa!”
“Sao tự dưng lại uống thuốc?” Giọng của anh
†a hơi nghiêm nghi.
Tôi đáp: “Vừa gặp Phó Thắng Nam dưới tầng.
Những ngày gần đây, tôi đã ngừng thuốc, gần
như có thể kiểm soát tâm trạng của mình.
Cố Diệc Hàn im lặng một chút rồi nói: “Ừm,
trong tủ lạnh có đồ ăn, ăn một ít rôi ngủ tiếp, bằng
không ban đêm sẽ mất ngủ đấy.
Tôi gật đầu rồi nhìn đồng hồ, mới khoảng bảy
giờ. Cũng đúng, nếu ngủ bây giờ, đến đêm tỉnh rồi
sẽ không ngủ được nữa.
Tôi cúp máy, xuống bếp tìm đồ ăn. Có lẽ Cố
Diệc Hàn đã đoán được tôi sẽ lười nên đã sớm
chuẩn bị thức ăn nhanh trong tủ lạnh, hâm nóng
bằng lò vi ba là có thể ăn rồi.
Tôi ăn qua loa vài miếng. Thuốc phát huy tác
dụng, tôi nằm lên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ
thiếp đi.