Chương : Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn ()
Tôi bĩu môi, tròn xoe mắt nhìn Thẩm Minh Thành.
Anh ta uống một ngụm cà phê rồi nói: “Em
cũng biết rõ rằng sở trường của anh chính là máy
tính, có tìm tòi nghiên cứu kỹ lưỡng về mảng AI,
hơn nữa một số công ty dưới sự bảo trợ của anh
cũng đang nghiên cứu về AI. Mấy lời em nói vừa
rồi có phải là vì muốn nhờ anh giúp em đúng không?”
Tôi nhún vai nói: “Nếu như anh không muốn
giúp thì cũng không sao, em sẽ tự nghĩ cách khác.”
Thẩm Minh Thành nở nụ cười, khuôn mặt có
chút bất lực: “Em nói đi, em muốn anh giúp em
như thế nào?”
“Em muốn nói chuyện với ông chủ của Hoàng
Hiên, sau đó em định để cho Cố Nghĩa mua lại
Hoàng Hiên, anh không được tranh giành với
em”Tôi nói những lời này rất nghiêm túc, rồi tỏ vẻ
đáng thương nói: “Thẩm Minh Thành, em biết nhà
họ Mạc không dễ đối phó, em chỉ có thể dựa vào
cơ hội này để có được chỗ đứng vững chắc trong
Cố Nghĩa, có như vậy thì sau này em mới có nhiều
cơ hội hơn để làm những điều mình muốn”
Thẩm Minh Thành thở dài một hơi, có chút
bất lực: “Hoàng Hiên, anh sẽ không tranh giành
với em, nhưng mà em gái à, em đã từng nghĩ rằng
nếu như chỉ dựa vào mỗi Cố Nghĩa thì cũng sẽ
chẳng làm được nhà họ Mạc cả không?”
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành và nói một cách tự
†in: “Nếu như có thêm anh, nhà họ Phó và cả Cố
Diệc Hàn thì sao?”
Anh ta sửng sốt thở dài một hơi: “Em gái à,
em lại còn lôi thêm anh, nhà họ Phó và Cố Diệc
Hàn vào nữa à?”
Tôi mím chặt môi, tôi đã từng nói con người ta
có thể thay đổi, một khi đã có thứ gì đó để bảo vệ
hay phá hủy thì chúng ta có thể không sợ hãi mà
làm tất cả.
Tôi nhìn anh ta, dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
“Anh có thể từ chối sự tính toán và lợi dụng của em.
Thẩm Minh Thành nhướng mày nói: ‘Em cho
rằng anh sẽ từ chối em sao?”
Tôi lắc đầu: “Không”
Anh ta cười cười và cũng không nói gì thêm.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra Thẩm Minh
Thành thực ra cũng nói rất nhiều, anh ta thao thao
bất tuyệt mãi cả buổi chiều, sau khi giải quyết
xong việc AI, tôi cũng không vội vàng trở về.
Vì vậy, tôi chống cằm nghe anh ta nói: “Em
gái, mấy năm nay anh luôn nghĩ vê nơi mình thuộc
về, thế nhưng mỗi lần nghĩ như vậy thì anh lại nghĩ
đến em, cho nên anh nghĩ rằng kiếp này anh
không thể nào từ bỏ em được.”
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, cũng không biết
nói gì cho phải, bèn hời hợt nói: “Con đường sau
này thì cứ từ từ mà đi.”
Tôi không thể hứa với anh ta về cuộc sống
trong tương lai hay con đường dẫn tới tương lai vì
chính bản thân tôi đã phá hỏng nó rồi. Nếu không
phải vì hận thù, tôi không thể sống đến tận bây
giờ. Vì vậy, tôi sẽ không hứa với bất kỳ ai về tương
lai. Tôi ích kỷ với bản thân mình cho nên tôi thậm
chí còn không muốn cho anh ta một chút hy vọng nào.
Thấy tôi hơi mệt, anh ta nói: ‘Em mệt rồi sao?
Anh đưa em về nghỉ ngơi nha?”
Tôi gật đầu và đi ra khỏi nhà hàng với anh ta.
Trên đường đi, tôi hơi buồn ngủ, Thẩm Minh
Thành cũng không nói tiếp nữa mà bật nhạc
không lời nhẹ để tôi dễ ngủ.
Tôi nhắm mắt dựa lưng vào ghế, thật ra tôi
không tài nào ngủ được, thường ngày nằm trên
giường tôi đã không thể ngủ được rồi huống hồ
chi là ngủ trong xe hơi.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ
được, xe dừng lại, tôi vừa mở mắt ra đã thấy
Thẩm Minh Thành đi xuống xe với vẻ mặt u ám.
Trước xe đó là thân hình cao gầy mảnh khảnh
của Phó Thắng Nam, nhìn anh có vẻ hơi hốc hác,
hình như anh đã đợi ở cổng rất lâu rồi.
Thẩm Minh Thành nén nỗi giận trong lòng
xuống, cho nên sau khi xuống xe anh ta không nói
một câu nào mà giơ thẳng tay lên đánh Phó
Thắng Nam, Phó Thắng Nam cũng không đánh
trả lại để mặc cho Thẩm Minh Thành đánh.
Tôi cũng không muốn xuống xe can ngăn lại
cho nên cứ lạnh lùng ngồi trên xe nhìn, khuôn mặt
cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Qua một lúc lâu sau Thẩm Minh Thành có lẽ
đã mệt, anh ta ngồi phịch xuống bên cạnh Phó
Thắng Nam, sự tức giận trong lòng anh ta vẫn
không hề suy giảm: “Phó Thắng Nam, trên đời này
không có người đàn ông nào chết tiệt hơn anh đâu.
Phó Thắng Nam vẫn không nói gì, dáng người
thẳng tắp lọ mọ trên mặt đất từ từ đứng lên, tuy
bị đánh nên trên người có mấy vết thương
nhưng sự cao ngạo của anh vẫn còn, phong thái.
Phó Thắng Nam vẫn lạnh lùng như trước đây.
Phó Thắng Nam đứng trước xe, đôi mắt đen
›ủa anh nhìn tôi, bốn mắt đối diện nhau, không
với ¡nh yêu, chỉ có ký ức lạnh lẽo và tàn khốc đè
lên tôi.
Một lúc lâu sau, tôi cũng muốn thỏa hiệp rồi xuống xe.
Tôi đi tới tước mặt Phó Thắng Nam: “Làm ơn
tránh ra một chút, xe của tôi cần vào trong.”
Phó Thắng Nam đứng chặn ở ngay cổng nên
không thể đi vào trong được.
Tay của tôi bị Phó Thắng Nam nắm lấy, càng
nắm càng chặt lại, tôi cảm thấy hơi đau. Phó
Thắng Nam nhìn tôi, rất lâu rất lâu sau, đáy mắt
thẳm xoáy sâu vào mắt tôi nói: “Xuân Hinh,
của em không phải ở đây.
Có lẽ thời tiết cuối thu quá lạnh nên người tôi
hơi run lên chứ không phải là anh.
Tôi muốn cười nhưng lại không cười được,
đôi mắt đau đớn đến khó chịu, tôi cố hết sức vung
tay Phó Thắng Nam ra, kìm nén lại cảm xúc trong
lòng nói: “Nếu như anh muốn chết thì cứ đứng
như vậy đi.”
Nói xong tôi lên lại xe, Thẩm Minh Thành vẫn
chưa rút chìa khóa xe ra cho nên tôi khởi động xe,
nhìn người đàn ông đang đứng yên bất động ở
trước xe, tôi lại thấp giọng nói: “Tránh ra””
Phó Thắng Nam nói với đôi mắt sâu thắm:
“Nếu tôi chết để em cảm thấy tốt hơn thì tôi cũng
sẽ rất vui.”
Gió mùa thu ở thủ đô vừa lạnh vừa mạnh, lá
phong ở bên đường bị thổi bay tứ tung khắp nơi,
giống như những đứa trẻ mồ côi không có nơi để
trở về.
“Nếu như bây giờ anh tránh ra thì vẫn còn kịp
đấy”Tôi trầm giọng lạnh lùng nói: “Bởi vì em thực
sự sẽ đâm chết anh”
“Ừ, đừng mềm lòng “Giọng nói của Phó Thắng
Nam rất bình tĩnh nhưng Thẩm Minh Thành thì lại
không bình tĩnh.
Thẩm Minh Thành nhìn sang tôi, giọng nói
gấp gáp: ‘Em gái, đừng có kích động”
Kích động sao? Không, tôi đang rất tỉnh táo,
tôi ấn mạnh chân, nhắm chặt mắt lại rôi đạp chân ga.
Tình yêu thực sự là một từ ngữ đáng sợ, kinh
tởm và nực cười. Nói ra thì thật buồn cười,
khoảnh khắc khi tôi lao tới tông vào Phó Thắng
Nam thì tôi lại xoay vô-lăng đụng vào bồn hoa bên đường.
Hành động giống như đang tự tử này làm đầu
tôi bị chấn động, ong ong chóng mặt, lúc này tôi
chỉ cảm thấy đau nhói trong tim, sau đó là một
cảm giác nong nóng dâng lên trong cổ họng.
Một ngụm máu trào ra, cả người tôi nằm gục
trên tay lái dần dần mất đi ý thức.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi mơ hồ loáng
thoáng nghe thấy hai tiếng hét hốt hoảng.
“Xuân Hinh”
“Em gái!”
Giọng của Phó Thắng Nam và Thẩm Minh Thành…
Lúc tỉnh dậy thì tất nhiên là tôi đang nằm
trong bệnh viện.
Toàn thân tôi ê ẩm vì đau, tôi nhìn chằm chằm
lên trần nhà, cảm thấy có chút chán ghét chính
bản thân mình, xem kìa, người mà tôi hận nhất mà
tôi cũng không thể ra tay được, thật là thất bại.
Nhìn người đang đứng bên cạnh giường mình,
tôi không khỏi có chút xót xa áy náy nói: “Xin lỗi,
hình như tôi đã không kiểm soát tốt cảm xúc của
mình, lại mang tới rắc rối rồi”
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Diệc Hàn
nhìn thấy tôi tự tử, lúc đầu anh ta thấy hoảng sợ
vô cùng, bây giờ đã cứu được tôi thì anh ta cũng
yên tâm bình thường trở lại.
Cố Diệc Hàn giơ tay vén những lọn tóc trên
trán tôi, giọng nói hơi trầm xuống: “Xe Bentley
triệu đô của Thẩm Minh Thành hỏng rồi, em cũng
ghê thật đấy.
Tôi mỉm cười yếu ớt, lúc này cũng không biết
là nên vui mừng hay là sợ hãi nữa, trên mu bàn
tay có vết kim châm hơi sưng lên, xem ra là tôi đã
bị truyền dịch một thời gian dài.
“Có phải là tôi ngủ lâu lắm rồi không?”
Cố Diệc Hàn gật đầu: “Hai ngày một đêm rồi,
trán và tim đều bị thương.”
Tôi lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, ung dung
thản nhiên nói: “Lần này, hình như cũng không
đau lắm”
Tôi chưa bao giờ dám chết, vì tôi sợ đau, sợ
cơn đau nhói khi lưỡi dao cứa ngang vào cổ tay,
cũng sợ cơn đau thấu xương khi rơi từ trên lầu xuống.
Nỗi sợ đau khiến tôi trở nên rụt rè và hèn nhát.
Cố Diệc Hàn sầm mặt xuống nói: “Xuân Hinh,
đây là lần cuối cùng. Nếu như em không muốn
báo thù, nếu như em cam tâm bị tổn thương thì
sau này cho dù em sống hay chết thì cũng không
liên quan gì đến anh nữa, anh sẽ không quan tâm
can thiệp đến chuyện của em”
Tôi giơ tay kéo Cố Diệc Hàn lại, giọng nói có
chút khàn khàn: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nên kiềm
chế cảm xúc.”