Chương : Đến thành phố Giang Ninh gặp Hoàng Nhược Vi ()
Tôi ngước mắt nhìn anh: “Phó Thắng Nam, có
phải bác sĩ Trịnh đang ở nước Mỹ không?”
Anh gật đầu: “Công ty mở rộng quy mô, Tuấn
Anh phụ trách mảng nước ngoài nên gần đây vẫn
làm việc ở đó. Sao vậy?”
“Anh có thể nhờ anh ấy giúp em một việc
được không?” Tôi thật sự không yên lòng. Đã liên
tục mấy tháng trời tôi không thấy bóng dáng Vũ
Linh, thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của
cậu ấy. Mỗi lần gọi điện thoại với .John, cậu ta
luôn nói mấy câu rồi cúp máy, tôi không thể biết rõ
lúc này họ đang sống như thế nào, có khỏe hay
không.
“Ừ. Tối nay có liên quan, lúc đó em có thể nói
với Tuấn Anh” Anh dừng một chút, thấy tôi lấy ra
mấy thứ mà mình đã chuẩn bị để ra ngoài, không
khỏi nhíu mày: “Sao vậy? Không muốn đi nữa hả?”
Tôi gật đầu: “Vũ Linh với .John đã đến nước
Mỹ nôi.”
Anh khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy thì tôi đi làm
chút chuyện, tối lại về đón em đi liên hoan”
“Không cần, em tự lái xe qua đó”
“Thẩm Xuân Hinh, em có nhận thấy em đã
quen với việc từ chối tôi không?”
Tôi ngẩn người, thấy gương mặt có vẻ sa sút
của anh, bình tĩnh nói: “Không phải như anh nghĩ
đầu, em…”
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
“Được rồi, buổi tối lái xe chú ý an toàn” Nói rồi
anh đanh mặt rời đi.
Anh tức giận à? Tôi bóp trán, cảm thấy đầu ù
đi.
Đến bảy giờ tối, tôi lái xe đến khách sạn
Hoàng Gia, đỗ xe rồi tìm đến phòng riêng, khi ấy
mọi người đều đã đến đông đủ.
Phòng riêng rất rộng rãi, trừ Phó Thắng Nam
và Trịnh Tuấn Anh thì còn hai người khác, một
người là Lâm Đình mà tôi mới gặp mấy ngày
trước, người khác là Lư Hải Thiên, tổng giám đốc
công ty An Cường.
“Đã lâu không gặp, bà Phó.” Lúc trước tôi từng
gặp Lư Hải Thiên mấy lần, nhưng không quá quen
thuộc. Tôi chỉ gật đầu nhẹ, chào hỏi một cách lễ
phép rồi đưa mắt nhìn Lâm Đình. Chẳng phải anh
ta mới bị cảnh sát dẫn đi sao? Tại sao mới một
ngày mà đã được thả rồi?
Chẳng lẽ đúng như Hoàng Nhược Vi nói, thế
lực chống lưng cho anh ta lớn đến mức ngay cả
cảnh sát cũng không thể làm gì anh ta? Nhưng
thành phố Giang Ninh không phải là nơi có thể
một tay che trời, cho dù có tiền có quyên thì cũng
đâu quá đáng như thế này?
“Trùng hợp chỉ, chúng ta lại gặp mặt rồi, bà
Phó.” Lâm Đình mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ
thô bỉ như lúc gặp trong khách sạn mà trông rất
phong độ, tràn đầy khí chất học thức như một thư
sinh.
Con người mà có thể hai mặt đến mức này
sao?
Tôi gật đầu, cố gắng giữ vững nụ cười trên môi.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Lư Hải Thiên
gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, sau đó bắt
đầu tán gẫu với Phó Thắng Nam. Đều là chuyện
công việc, đại khái là về việc kiểm toán quý này
của tập đoàn Phó Thiên ở thành phố Giang Ninh
vẫn sẽ giao cho An Cường làm.
Vẻ mặt Phó Thắng Nam hờ hững, chỉ nói:
“Tổng giám đốc Lư, tất cả sản nghiệp liên quan tới
tập đoàn Phó Thiên ở thành phố Giang Ninh đều
do phu nhân của tôi quản lý, ông có thể trao đổi
với cô ấy”
Tôi không khỏi sửng sốt. Khi nào thì sản
nghiệm của tập đoàn Phó Thiên lại giao cho tôi
quản lý rồi? Cho dù tập đoàn Phó Thiên đã dời
tổng công ty đến thủ đô thì dù sao thành phố
Giang Ninh cũng là hang ổ của tập đoàn Phó
“hiên, nhà rộng của nhiều, sao tôi quản lý nổi?
Trịnh Tuấn Anh cũng hơi bất ngờ, động tác
Iống trà khẽ chững lại, thản nhiên liếc nhìn tôi rồi
bình tĩnh lại.
Lư Hải Thiên lại cười nói: “Tổng giám đốc Phó
thông nói thì tôi không biết đâu, thì ra sản nghiệp
của nhà họ Phó đều nằm trong tay cô Thẩm”
Tôi nhìn thoáng qua Phó Thắng Nam, không
biết anh lại bày trò gì đây. Chỉ cân đối phó với Lư
ải Thiên, toàn là chuyện kiểm toán thị trường,
những gì cân nói thì đều nói hết trong quý trước
rồi còn gì.
Tôi bèn nhìn Lư Hải Thiên nói: “Tổng giám đốc
Lư, không phải là tôi không tín nhiệm công ty các
người đâu, nhưng quý trước, các ông đã khiến tập
đoàn Phó Thiên bị khủng hoảng không nhỏ, do đó
tôi đã trực tiếp rời khỏi công ty. Tôi không có khả
năng phạm phải cùng một sai lâm lần thứ hai”
Nghe vậy, cứ như thể đã đoán trước tôi sẽ nói
gì, Lư Hải Thiên lập tức tiếp lời ngay: “Bà Phó à,
chuyện này cô cứ yên tâm, tôi bảo đảm chuyện
lúc trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Để
bày tỏ thành ý, tôi còn dẫn cả giám đốc Lục mà
lúc trước đã phụ trách chuyện của tập đoàn Phó
Thiên đến đây. Cậu ta phụ trách cho tập đoàn
phó Thiên trong suốt cả quá trình nên chắc chắn
đã khiến cô yên tâm”
Nhìn kiểu này, sao tôi cứ cảm thấy địa vị của
Đình ở An Cường còn cao hơn cả Lư Hải
Thiên thế nhỉ? Thế nên tôi nhìn Lâm Đình, thấy
anh ta cười nói: “Giám đốc Thẩm, chuyện lần
trước đều là ngoài ý muốn, tôi bảo đảm lần này sẽ
không bao giờ xảy ra vấn đề nữa đâu”
Tôi mím môi, nhìn Phó Thắng Nam: “Em có
thể từ chối kiểm toán cho tập đoàn Phó Thiên
hông?”
Phó Thắng Nam nhướng mày: “Tại sao?”
“Em không muốn nhúng tay vào vũng bùn này.
Hơn nữa em không muốn phạm phải cùng một lỗi
lầm lần thứ hai” Huống chỉ tôi đã gia nhập tập
đoàn Cố Nghĩa, bất kể tập đoàn Phó Thiên kêu tôi
phụ trách việc kiểm toán cho Phó Thiên ở thành
phố Giang Ninh với mục đích gì thì đối với tôi mà
nói, đều không phải là chuyện tốt lành.
Phó Thắng Nam híp mắt nhìn tôi, im lặng
chốc lát rồi bỗng quay sang nói với Lư Hải Thiên:
“Có lẽ tôi đành phải xin lỗi tổng giám đốc Lư. Sự
hiểu lầm lần trước của các ông đã gây ra ám ảnh
không hề nhỏ cho vợ tôi. Tôi nói cái xấu trước,
cùng một nhiệm vụ mà giao cho An Cường và
Tinh Kỳ, mặc dù Tinh Kỳ quy mô nhỏ nhưng chưa
từng xảy ra vấn đề gì, ngược lại là An Cường suýt
nữa khiến tôi bị phá sản. Mặc dù cuối cùng không
có vấn đề gì, nhưng lại khiến vợ tôi bị cách chức.
Tổng hợp nhiều lý do trên, tôi rất xin lỗi phải nói
rằng tôi sẽ không giao tập đoàn Phó Thiên cho An
Cường thêm một lần nào nữa”
Lư Hải Thiên và Lâm Đình đều sửng sốt:
“Tổng giám đốc Phó, chắc hẳn trong lòng anh
phải biết rõ hơn chúng tôi là vấn đề của quý trước
không phải là vì công ty chúng tôi, mà là vì tập
đoàn Phó Thiên đã sớm tồn tại sơ hở nên mới xảy
ra sự cố, cần phải lật đổ để thành lập lại. An
Cường chỉ là mồi lửa mà thôi”
Phó Thắng Nam nhướng mày, cười nhàn nhạt:
“Cho nên tổng giám đốc Lư cho rằng sai lầm
trong quá trình kiểm toán của các ông có thể
được tha thứ đúng không?”
Lư Hải Thiên sửng sốt, sắc mặt nhất thời
trắng bệch.
Bữa cơm này chưa ăn hết đã hoảng hốt giải
tán.
Trên xe, Phó Thắng Nam liếc nhìn tôi, con
người đen sâu thẳm không rõ cảm xúc: “Em đang
nghĩ gì?”
Tôi nhìn thoáng qua phong cảnh bay vùn vụt
ngoài cửa sổ, lúc sau mới quay sang nhìn Phó
Thắng Nam: “Ngay từ ban đầu anh đã không
muốn hợp tác với An Cường, tại sao còn phải bày
ra bữa cơm này?”
Anh nhướng mày: “Em đoán xem.”
“Phó Thắng Nam, anh không cần phải làm thế
đâu” Tôi mím môi, trong lòng hơi bực bội. Cố tình
hẹn người ta ra ngoài đùa bốn một vố, đúng là rất
ấu trĩ.
Tôi thật sự rất mệt mỏi, không có hứng thú
tiếp tục trò chuyện với anh. Chuyện nhỏ nhặt thế
này thì không cần thiết cãi vã.
Tôi vốn đã đặt vé máy bay về thủ đô, chuẩn bị
nghỉ ngơi một ngày rồi lên máy bay về, không ngờ
tôi lại nhận được điện thoại của Hoàng Nhược Vi:
“Giám đốc Thẩm, chúng ta có thể gặp mặt được
không?”
Nhớ lại lời nói của Cố Diệc Hàn trong tối hôm
bàn chuyện hợp tác với Hoàng Hiên, tôi lưỡng lự:
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói cô ấy hơi nghẹn ngào: “Giám đốc
Thẩm, tôi biết tôi rơi vào kết cục này là xứng đáng,
nhưng tôi thật sự không muốn bị anh ta giam cầm
cả đời. Tôi van cô, chúng ta gặp một lần đi, tôi
muốn nói chuyện với cô”
Phó Thắng Nam không ở trong biệt thự nên
tôi cảm thấy hơi trống vắng. Vì thế tôi ngẫm nghĩ,
đoạn nói: “Ừ, vậy thì gặp nhau tại quán cafe Hồng
Mộng trên đường Nam Uyển”
Cô ấy thở phào một hơi, gật đầu lia lịa.
Tôi cúp điện thoại, thay chiếc áo khoác ấm áp
rồi ra khỏi nhà. Lúc đến nơi, Hoàng Nhược Vi đã ở
đó chờ tôi.