Chương : Người đàn ông thần bí ()
“Một người bạn vô tình làm quen được
trên máy bay, anh không quen đâu, nhưng
mà anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt
cho chính mình”
Trầm mặc một hồi lâu, anh mỡ miệng
nói: “Được, ra ngoài thì nhớ phải nhắn tin
cho anh, lát nữa nhắn cho anh địa chỉ của
em, anh sẽ đến đón em.”
Tôi “m”“ một tiếng, sau đó cúp điện
thoại.
Không lâu sau, có người gõ cửa phòng
khách sạn, là Trần Văn Nghĩa.
Khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lùng như
cũ, thấy tôi mờ cửa, anh ta mờ miệng nói:
“Bà chủ, ông chủ bảo tôi đưa quần áo đến
cho cô”
Tôi gật đầu, nhận lấy quần áo: “Cảm
ơn anh!”
Anh ta “ừm” một câu, sau đó đi mất.
Quay vào bên trong phòng, tôi thay
đô.
Không lâu sau, Helen gọi điện thoại
đến nói cô ấy đã đứng ở dưới khách sạn.
Tôi dọn dẹp rồi đi xuống lầu, thấy một
chiếc xe Bentley màu đen đang đậu ngay
trước cửa khách sạn, bất giác ngây người
một lúc lâu.
Cửa xe được kéo xuống, ở vị trí ghế lái,
gò má được điêu khắc khéo léo của người
đàn ông hiện ra, ánh mắt anh ta nhìn về
phía tôi.
Người quen mà lại cũng là người lạ,
trên thế giới này thật sự sẽ có hai người
giống nhau như đúc như thế sao?
“Xuân Hinh!“ Helen ngồi ngay ngắn ở
ghế phó lái không ngừng quơ tay vẫy tôi:
“Mau lên xe đi!”
Tôi ngây ngốc một lúc, hồi hồi lại rồi
lên xe.
“Lúc nãy cô nghĩ gì mà say sưa thế?
Tôi gọi cô cả nửa ngày mà cô cũng không
thèm trả lời lại?” Helen mở miệng, nhìn
người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế lái mờ
miệng nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi, Cố
Diệc Hàn, vừa nãy trên đường đến tìm cô
thì vừa hay gặp được anh ấy mới đi công
chuyện về, cho nên chúng tôi đi chung
luôn, cô sẽ không đề ý chứ?”
Tôi căng khóe miệng, còn chưa kịp
thoát ra khỏi cảm xúc kinh ngạc và hoảng
hốt từ ban nãy, hơi lắc đầu: “Không… để
ý”
Thấy sườn mặt anh tuấn lãng tử của
cu đàn ông kia, trong giây lát, trái tim
tôi phải đè nén không biết bao nhiêu là câu
hỏi không thể thốt ra, nhưng Helen vẫn
còn đang ở đây, tôi không thể trực tiếp mờ
miệng.
Nhà hàng!
Dưỡng như tâm trạng của Helen rất
không tệ, khoác lấy tay của Cố Diệc Hàn,
mờ miệng nói: “Anh Hàn thân mến của tôi,
anh gọi món đi, chỉ cần là món anh gọi, em
đều thích ăn.”
Cố Diệc Hàn “ừm”” một câu, giọng
điệu lạnh nhạt, ngước mắt nhìn tôi, nhướng
mày: “Cô Hinh, thích ăn món gì?”
“Cái gì cũng được!” Tôi mờ miệng,
nhìn vào khuôn mặt giống hệt người mà tôi
cứ tường là bản thân đã đánh mất đi mãi
mãi ð trước mặt, lúc này lại sống sờ sờ
ngay trước mặt tôi, tôi không biết phải
miêu tả cảm xúc của bản thân vào lúc này
như thế nào nữa.
An xong một bữa cơm, Helen nói rất
nhiều nhưng Cố Diệc Hàn vẫn luôn trả lời
một cách ngắn gọn, tôi không có tâm
trạng để ăn cho nên cũng ăn không được
nhiều.
“Cô Hinh không thích những món này
sao?” Người đàn ông ngồi ờ đối diện mờ
miệng, giọng nói lạnh nhạt xa cách.
Tôi sửng sốt, ngước mắt, lắc đầu:
“Không, chỉ là lúc nãy tôi ð khách sạn có
ăn trước một ít, cho nên cũng không thấy
đói mấy.”
Người đàn ông kia lại nhướng mày, tùy
ý vạch trần cảm xúc của tôi: “Hình như cô
Hinh rất sợ tôi?”
Tôi sửng sốt, ngước mắt, bốn mắt giao
nhau, tôi lắc đầu: “Không đâu anh Hàn.”
“Đúng đó, tôi cũng phát hiện ra, Xuân
Hinh, dường như sau khi cô gặp anh Hàn
nhà tôi thì sắc mặt vẫn luôn không tốt, có
chuyện gì sao?” Helen mờ miệng, mặt lộ ra
vẻ nghỉ hoặc.
Người vốn dĩ đã biến thành tro bụi đột
nhiên sống sờ sờ đứng ngay trước mặt cô,
hỏi cô có sợ hay không ư?
Đè ép tâm trạng đang cuộn trào trong
lòng xuống, tôi lắc đầu: “Không, chỉ là thân
thể của tôi có chút không được thoải mái
lắm, hai người cứ ăn đi, tôi đi về trước”
Nói xong, tôi liền đứng lên, chuẩn bị
rồi đi.
Nhưng lại bị Cố Diệc Hàn ngăn lại, anh
ta cao hơn tôi cả một cái đầu, con ngươi
sâu thằm, có chút âm u nhìn Helen nói:
“Helen, em đi tính tiền đi, anh đưa cô Hinh
ra ngoài.”
Helen sửng sốt, gật đầu, ngoan ngoãn
rồi đi.
Tôi cắn môi, sắc mặt không tốt, lách
ngưỡi qua anh ta, trực tiếp đi ra bên ngoài,
anh ta đi sau lưng tôi, không nói lời nào.
Bên ngoài nhà hàng, tôi vẫy tay bắt xe,
anh ta đứng bên cạnh, vẫn không phát ra
tiếng động như cũ.
Điện thoại trong túi vang lên, tôi bắt
máy, là Phó Thắng Nam: “Đang ở đâu thế?
Sắp về chưa? Anh đến đón em”
“Vẫn… chưa, một lát nữa em sẽ về,
anh không cần đến đâu!“ Gặp mặt Cố Diệc
Hàn, tôi không biết Phó Thắng Nam sẽ
dùng tâm tình và thái độ như thế nào để
đối diện, cho nên lúc này đành phải nói
dối.
Anh ð đầu dây bên kia im lặng một
lúc, giọng nói trầm xuống: “Được, anh ở
khách sạn đợi em!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn chiếc
xe bên đường, trong lòng chỉ còn có một
cách đê nhanh chóng quay về khách sạn.
“Muốn bắt xe ở Mỹ không dễ đâu, có
cần tôi đưa cô về không?” Giọng nói trầm
thấp của người đàn ông phía sau vang lên,
âm thanh của anh ta lạnh nhạt.
“Không cần! Cảm ơn!”
“Ha!” Người đàn ông cười lạnh: “Cái gì
cũng không hỏi, Thẩm Xuân Hinh, phong
cách của em vẫn như thế nhỉ!”
Tôi cắn môi: “Tổng giám đốc Hàn,
giữa người với người, lừa gạt chính là điều
cấm ky nhất.
“Lừa gạt?” Anh ta cười lạnh: “Tôi lừa
gạt em cái gì?”
Tôi cũng không biết nói gì, có một
chiếc xe đi qua, tôi nâng tay vẫy xe rồi sau
đó leo lên, báo địa chỉ của khách sạn.
Lúc Helen đo ta, chiếc xe đã đi rất xa
rồi, thấy cô ấy nhíu mi nhìn Cố Diệc Hàn,
dưỡng như đang trách móc điều gì đó.
Tôi không muốn hỏi, sau khi Cố Diệc
Hàn được cứu khỏi trận tai nạn giao thông
đó đã trải qua những chuyện gì, nếu như
cuộc đời của họ đã bắt đầu một khời đầu
mới vậy thì cứ sống tốt cuộc đời mới của
chính mình là được.
Chuyện khiến tôi tức giận chính là,
anh ta dường như vẫn luôn xem chúng tôi
là những đứa ngốc, có thể là vẫn đang
dùng thân phận người xem kịch để nhìn
chúng tôi diễn trò trước mặt anh ta.
Khách sạn!
Đi vào khách sạn, vừa liếc mắt đã nhìn
thấy Phó Thắng Nam đang đới tôi ở dưới
sảnh lớn, trên người vẫn mặc bộ đồ tây
màu đen như cũ, đôi mắt sáng ngời cùng
đôi giày da cùng màu, một tay nhét vào túi,
đứng thẳng người ở giữa sảnh, thân hình
của anh vô cùng bắt mắt.
Tôi đứng hình một lúc, trong khoảnh
khắc đó, tôi như bị người ta bấm nút dừng
đứng yên tại vị trí cũ, trong lòng vô cùng
phức tạp, chuyện của Cố Diệc Hàn, tôi có
nên nói lại với anh không?
Anh cũng đã nhìn thấy tôi, đôi chân
dài sải bước đi về phía này, thấy thân hình
của anh, đột nhiên trong đầu tôi bừng lên
hai chữ – Mặt Trời!
Anh bước đến gần tôi, tôi còn chưa kịp
mờ miệng nói chuyện thì anh đã ôm tôi vào
lòng.
Tôi sửng sốt mất mấy giây, nhấc tay
ôm lấy eo anh, úp mặt vào lồng ngực ấm
áp của anh, trên thân thể của người đàn
ông có hương thanh thảo và mùi trầm
hương nhàn nhạt, ngửi được mùi vị quen
thuộc ấy trên cơ thể anh, tâm trạng tôi đột
nhiên an ồn lại được rất nhiều, khép mắt
lại, thấp giọng gọi anh một tiếng: “Chồng đi!”
Người đàn ông hơi cứng lại một chút,
cánh tay ấn chặt tôi vào lòng, nhìn mặt tôi
hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả em?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ!”
Bên trong khách sạn người ra ra vào
vào rất nhiều, người qua đường nhìn chằm
chằm vào chúng tôi, anh ôm tôi một lúc rồi
kéo tôi quay trở lại phòng.
Trên bàn ăn ð trong phòng được đã
được bày trí rất nhiều món ăn Việt, cời áo
khoác ra, tôi bất giác nâng mắt nhìn anh:
“Anh không ăn sao?”
Anh cười nhạt: “Đợi em về ăn cùng.”
Tôi sửng sốt: “Anh biết em sẽ ăn ở bên
ngoài mà.”
Anh “ừm” một tiếng, kéo tôi đến ngồi
xuống bên cạnh bàn ăn, gắp thức ăn cho
tôi, giọng nói ấm áp: “Em không thích ăn
đô Tây, cho nên quay về sẽ đói.”
Đúng thật là Helen đã đưa tôi đến một
nhà hàng Tây, nhưng mà, tôi ngơ ngần nhìn
anh: “Sao anh lại biết em sẽ đi ăn đồ Tây?”
Chắc là những món ăn trên bàn mới
được đưa đến chưa lâu, vẫn còn rất nóng,
anh gắp cho tôi một miếng rồi tự mình ăn
một miếng, thần sắc ổn định, nhàn nhạt
nói: “Có bảo vệ đi theo bên cạnh em.”
Tôi sửng sốt, bởi vì chuyện lần trước,
sau này anh liền cho vài người đi theo tôi,
chuyện này tôi cũng biết, chỉ là không biết
đã quên mất từ lúc nào.