Chương : Lảo đảo bước tới ()
Tôi nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước
mặt, không nhiều lời nữa, chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua Mạc Hạnh Nguyên,
cánh tay tôi bị cô ta kéo lại: “Tôi sẽ không
từ bỏ, và cũng không bao giờ có ý định từ
bỏ đâu. Tôi không có được thì cô cũng
đừng nghĩ sẽ có được, Thẩm Xuân Hinh.”
Tôi không khỏi cảm thấy vừa rồi bản
thân quá coi trọng Mạc Hạnh Nguyên. Tôi
quay lại nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Anh ấy
không phải là đồ vật mà cô nói muốn có là
có được, anh ấy là con người. Trước đây
anh ấy không yêu cô, sau này cũng sẽ
không yêu cô. Còn nếu cô muốn giờ trò với
tôi thì tôi cũng không ngại đấu với cô đến
cùng đâu. Nhưng nếu cô muốn giờ trò với
anh ấy, tôi nghĩ cô nằm mơ đi. Dù sao thì
tất cả những gì cô có bây giờ đều là của
anh ấy, kể cả những người đàn ông bên
cạnh cô. Một khi cô gið trò với anh ấy thì
chẳng khác nào cô đang tự hùy hoại chính
mình.”
Tuy tôi không hiều lắm tình bạn giữa
Phó Thắng Nam, Kiều Cảnh Thần và Trịnh
Tuấn Anh nhưng ít nhất tôi biết nếu Mạc
Hạnh Nguyên thực sự muốn giờ trò gì đó
với Phó Thắng Nam, chắc chắn Kiều Cảnh
Thần và Trịnh Tuấn Anh sẽ không khoanh
tay đứng nhìn.
Cô ta hừ một tiếng, lạnh lùng buông
tôi ra: “Vậy chúng ta cứ chð xem.”
Giữa người với người mà nói, nếu như
không còn tình cảm với nhau nữa thì nên
để người kia rời đi. Nhưng tình cảm của
Mạc Hạnh Nguyên dành cho Phó Thắng
Nam rất kỳ lạ.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ đó là tình yêu,
nhưng theo thời gian tôi nhận ra rằng
không phải vậy, có lẽ đó là sự phụ thuộc,
Phó Thắng Nam đã chăm sóc cô ta nhiều
năm như vậy, cô ta đã quen là người phụ
nữ duy nhất được anh ấy quan tâm, một
khi sự chăm sóc này đã nhạt đi thì lòng
người cũng sẽ thay đổi.
Trong cửa hàng quần áo, Mạc Thanh
Mây đang chọn ra vài bộ đồ, thấy tôi đi vào
bèn nhướng mày nói với tôi: “Cô ta uy hiếp
cô à?”
Tôi mỉm cười, ánh mắt rơi vào bộ quần
áo mới thay của cô ta: “Không phải nói
muốn đi mua đồ trang sức sao? Giờ lại đồi
sang mua quần áo rồi hả?”
Cô ta nhún vai, đứng trước gương
ngắm nhìn dáng vẻ của mình: “Gần đây tôi
phát hiện ra rằng tôi không có quần áo để
mặc. Hơn nữa, mặc dù mùa đông ở Hà Nội
rất lạnh nhưng không thể để điều đó ảnh
hường đến vẻ đẹp của tôi được.”
Tôi mỉm cười, con gái dường như dành
cả đời để theo đuổi cái đẹp, lúc còn nhỏ
thì dễ thương, lúc thanh niên thì gợi cảm,
đến tuổi trung niên thì trí tuệ và thanh lịch,
mỗi độ tuổi đều có một vẻ đẹp riêng.
Cùng cô ta đi mua sắm một lúc, thấy
tôi dường như không có ý định mua gì, cô
ta bĩu môi: “Không phải chứ, tài sản của
Phó Thắng Nam nhiều như vậy mà anh ấy
để cô ăn mặc đơn giản thế này ra đường
à?””
Tôi sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, chỉ
là tôi không thích mua quần áo lắm, ở nhà
cũng có nhiều rồi.”
Quần áo của tôi đại khái là chỉ để giữ
ấm thôi nên tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều.
Cô ta dường như không nói nên lời:
“Thật may là Phó Thắng Nam đã bảo vệ cô
rất tốt. Bằng không, nếu giới truyền thông
biết cô là vợ của Tổng giám đốc Phó, tôi
không nghĩ bọn họ sẽ không viết bài về
thời trang của cô đâu”
Cô ta bắt đầu lôi kéo tôi, chọn cho tôi
những sản phẩm mới nhất của năm nay,
nhìn tôi và nói: “Cô đi thử chút đi!”
“Không cần…” Lời từ chối còn chưa
nói ra đã bị cô ta chặn lại: “Ra ngoài mua
sắm mà không mua cái gì thì còn ra thề
thống gì chứ?”
“Nhưng tôi thật sự không cần mual” Ö
Hoàng An bốn năm nay, tôi đã quen với
việc chỉ mặc một bộ quần áo, thú vui mua
sắm đối với tôi mà nói không mãnh liệt đến
mức như vậy.
Cô ta thờ dài một cái: “Tôi tự hỏi cô có
phải là phụ nữ hay không. Trong tủ đồ của
phụ nữ sẽ luôn cần một bộ đồ như thế này.
Cô đừng có than thở nữa mà thay đi.”
Không lay chuyền được cô ta nên tôi
vào phòng thử đồ, thay bộ quần áo cô ta
chọn.
Chỉ là áo dệt kim và quần tây bình
thường, có lẽ do gần đây tôi giảm cân nên
quần trông hơi lỏng lẻo.
Thấy tôi hồi lâu không đi ra ngoài,
Mạc Thanh Mây sốt ruột: “Xong chưa?”
Tôi mờ cửa và sơ vin chiếc áo dệt kim
vào cạp quần. Cô ta nhìn ngắm một lát rồi
nói: “Này, nếu kết hợp thêm một chiếc áo
khoác ngoài màu nâu nhạt nữa thì sẽ rất
hoàn hảo đấy. Mái tóc dài của cô có thể
vén lên”
Nói xong, cô ta bắt đầu đưa tay sửa
sang mái tóc cho tôi.
Mạc Thanh Mây cao một mét bảy lại
còn đi giày cao gót, nhìn cao hơn tôi đúng
một cái đầu.
Giúp tôi sửa soạn xong, cô ta búng tay
gọi lễ tân đến và nói: “Mấy món tôi vừa
chọn đều gói hết lại cho tôi. Còn nữa, quần
áo cũ của cô gái này vừa thay ra, làm phiền
cô vứt đi giúp tôi, cảm ơn!”
Tôi sửng sốt một hồi, không khỏi nói:
“Quần áo kia vẫn còn có thề mặc mà.”
Cô ta nhún vai: “Tôi biết, đó là mẫu
thời trang của một thương hiệu cao cấp
cách đây vài năm, nhưng năm nay nó đã
lỗi thời rồi. Cô mặc nó làm gì chứ, mặc mẫu
mới ra có phải là đẹp hơn không?”
Tôi…
Quần áo của tôi là do Phó Thắng Nam
mua khi tôi ở biệt thự bốn năm trước. Sau
khi tôi từ Hoàng An trờ về, anh ấy đã nhờ
TRần Văn Nghĩa sắp xếp lại đồ đạc của tôi,
nhưng những bộ quần áo thoải mái từ lúc
trước thì tôi vẫn mặc, không quan tâm là
thời trang năm nào.
Bây giờ khi nghe cô ta nói điều đó, tôi
mới cảm thấy bản thân có chút quê mùa.
Tôi không thể không chiều theo ý cô
ta và mua rất nhiều thứ.
Nhìn đống túi lớn túi nhỏ trước mắt,
chúng tôi không khỏi cảm thấy lo lắng, cô
ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định lấy điện
thoại di động ra gọi cho Hàn Trí Trung.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái
tính tình thằng thắn như vậy khi nói chuyện
với người mà cô ta thích lại có một giọng
điệu nhẹ nhàng đến thế.
“Trí Trung, tôi đang ở khu mua sắm ở
trung tâm thành phố. Anh đến giúp tôi một
chút. Nhiều đồ đạc quá, tôi không xách nổi
nữa!”
Tôi nhìn một loạt túi lớn túi nhỏ đang
vứt trên mặt đất, nhất thời cảm thấy cô gái
này đang làm nũng, đều là quần áo trang
sức, cũng không phải là không thể xách
nổi.
Cô ta cúp điện thoại, thấy tôi đang
nhìn với ánh mắt khó hiểu liền nói: “Phụ nữ
đôi lúc nên tỏ ra yếu đuối một chút. Không
phải là tôi không xách được đống đồ này,
nhưng vì có anh ấy nên tôi luôn không mờ
được nắp chai nước, không xách được đồ
nặng, thậm chí không thể bước qua vũng
nước mưa trên đường.”
Tôi sững sờ, không khỏi bật cười, hóa
ra trong tình yêu, phụ nữ phải có trách
nhiệm dịu dàng, còn đàn ông sẽ có trách
nhiệm che chở và chăm sóc.
Thấy tôi ngơ ngác, cô ta nháy mắt, lấy
điện thoại ra bấm gọi.
“Tổng giám đốc Phó, anh tan làm chưa?”
Nghe thấy thế tôi chợt giật nảy mình,
không khỏi nhìn chằm chằm cô ta, như thế
nào mà cô ta lại gọi cho Phó Thắng Nam.
Cô ta phớt lờ ánh nhìn của tôi và tiếp
tục: “Khu mua sắm ở trung tâm thành phố,
đến giúp tôi xách chút đồ đạc.”
Những lời này cũng chỉ có cô ta mới
dám nói với Phó Thắng Nam.
Cúp điện thoại, cô ta nhướng mày
nhìn tôi: ” Tổng giám đốc Phó nói mười
phút nữa anh ấy sẽ đến.”
Tôi có chút bái phục cô ta rồi, hướng
về phía cô ta giớ ngón tay cái lên rồi tìm
một chỗ ngồi xuống.
Đi mua sắm lâu như vậy mới được
ngồi xuống, tôi thờ phào một hơi. Mạc
Thanh Mây giẫm đôi giày cao gót đi đến,
xoa xoa bàn chân, phàn nàn: “Lần sau tôi
sẽ không đi thứ này nữa, đau chết mất
thôi”
“Cô nên đi năm phân hoặc bảy phân
thôi, giày quá cao cũng không tốt cho
chân đâu.”
Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, chống
cằm rồi đột nhiên nð nụ cười: “Thầm Xuân
Hinh, khi nào thì cô mới coi tôi là bạn?”
Tôi sửng sốt: “Bây giờ chúng ta không
phải là bạn sao?”
Mạc Thanh Mây lắc đầu: “Không, nếu
là bạn tốt, tôi nói chân đau, cô nhất định sẽ
càu nhàu trách tôi, nhưng cô lại bình tĩnh
cho tôi lời khuyên như vậy, điều này cho
thấy cô chỉ coi tôi như một người bạn bình
thường đã gặp vài lần chứ không phải là
một người bạn tốt”