Chương : Oán hận bị chôn ở trong lòng ()
Anh đứng ngoài cửa mà không lên
tiếng, im lặng một cách lạ thường.
Còn tôi, tôi không biết phải làm thế
nào đề chấm dứt những ân oán không tên,
và cuối cùng tôi cảm thấy như chính mình
đang làm ầm lên.
Đêm nay, như dự báo thời tiết đã nói ở
thủ đô có tuyết rơi dày.
Tôi ngồi trên ban công và ngắm tuyết
cả đêm, trái tim tôi bắt đầu chậm chạp rỉ
máu.
Ai cũng nói không thể sống mãi trong
quá khứ, nhưng những nơi đã từng tồn
thương thì vẫn thường tồn tại một nỗi đau
âm ì trong góc tối mà thôi.
Nửa đêm tôi mơ màng tựa vào ban
công ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng dưng
reo lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới.
Tôi nhìn thời gian, mới sáng sớm mà
anh ta gọi làm gì vậy?
Trả lời điện thoại, tôi còn chưa kịp bắt
đầu mỡ miệng thì Trần Văn Nghĩa đã cất
tiếng, vừa vội vàng vừa lo lắng: “Cô chủ,
tổng giám đốc ở trong nhà họ Mạc, cô có
thể… đến thuyết phục anh ấy không?”
Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đến nhà
họ Mạc làm gì?
Sau một lúc dừng lại, tôi nói: “Có
chuyện gì vậy?”
Có vẻ không tiện nói, anh ta chần chừ
một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc nói muốn
chuộc tội cho nên đã đến nhà họ Mạc. Bên
ngoài tuyết rơi dày lắm, anh ấy đã ở ngoài
mấy tiếng rồi, tôi sợ thân thể anh ấy không
chịu nôi.”
Mũi của tôi đau nhức khó chịu, không
biết phải nói gì, có một số hồi ức không
nên được nhắc đến, nếu không sẽ có
nhiều người đau.
“Được rồi, tôi sẽ qua” Tôi nói, sự đau
đớn như đang muốn cả trái tim tôi trờ nên
tê dại.
Tuệ Minh vẫn đang ngủ, tôi ra khỏi
biệt thự, tuyết rơi càng ngày càng nhiều,
hình như không thề bắt được taxi, vì thế tôi
đành phải tự mình lái xe.
Do đường trơn trượt nên tôi chạy xe
chậm, đến nhà họ Mạc thì đã một tiếng
đồng hồ rồi.
Cả một khu biệt thự rộng lớn chỉ có
nhà họ Mạc là sáng đèn, cũng mới chỉ rạng
sáng nên mọi người vẫn còn đang ngủ.
Đầy cửa nhà họ Mạc ra, không chút
hôi hộp, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam gần
như bị bông tuyết vùi lấp trong lớp tuyết
dày.
Anh quỳ gối trước cửa nhà họ Mạc,
một lớp tuyết dày đọng lại trên chiếc áo
khoác màu đen sang trọng, xem ra anh đã
ð đây rất lâu rồi.
Thế nhưng bóng lưng của anh vẫn
vững chắc và thẳng đứng, dường như nó
không hề lung lay đi vì tuyết dày.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đứng
dưới mái hiên, sắc mặt của họ vô cùng
phức tạp.
Sự xuất hiện của tôi dường như phá
vỡ sự im lặng vốn có ban đầu, ánh mắt của
Lâm Uyên đồ dồn vào tôi, khuôn mặt vốn
đã tiều tụy lại càng lộ ra thêm vài phần yếu
ớt.
Tôi đảo tầm mắt đau đớn đi về phía
Phó Thắng Nam, đứng ở phía sau anh.
Tôi không nói câu nào mà chỉ lặng lẽ
đứng cùng anh dưới trời tuyết.
Lúc đầu Trần Văn Nghĩa còn lộ ra chút
vui mừng, nhưng một lúc sau cả người anh
ta lại cứng đờ như tượng tạc.
Phó Thắng Nam nghe thấy động tĩnh
nên quay đầu lại nhìn tôi, đôi môi có chút
tái nhợt, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Trờ về nghỉ ngơi đi.”
Tôi mím môi và vẫn không nhúc nhích.
Anh cau mày hướng ánh mắt về phía
Trần Văn Nghĩa: “Đưa cô chủ trở về đi.”
Trần Văn Nghĩa cảm thấy bất lực khi
nhìn thấy điều này, anh ta bước đến gần
tôi, nhìn tôi và khế thờ dài: “Thưa cô chủ,
cô hãy về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cô rất
yếu, không chịu nổi đâu.”
Tôi nói: “Nếu đã tới rồi quay về thì còn
ÿ nghĩa gì nữa?”
Anh ta nhất thời không biết phản ứng
như thế nào, hơi tự trách mình: “Xin lỗi, tôi
đã suy nghĩ không chu toàn.”
Tôi không nói gì cả, anh ta đứng bên
cạnh tôi nói gì cũng vô ích.
Sắc mặt Phó Thắng Nam trở nên âm u
thêm mấy phần.
Ánh mắt của Mạc Đình Sinh dừng trên
người tôi, lộ ra vẻ yêu thương và nỗi đau
mà tôi không thể hiểu được, bốn năm
không gặp, đôi vợ chồng vốn cao quý tao
nhã hình như đã điểm thêm một chút già
nua.
Thời gian thực sự có thể phá hủy mọi
điều tốt đẹp nhất của con người.
“Phó Thắng Nam, đây là cách xin lỗi
của cậu sao?” Mạc Đình Sinh nói, giọng
nói rõ ràng có chút tức giận: “Sự ích kỉ của
cậu đã khiến một nhà chúng tôi trở thành
như ngày hôm nay, bây giờ cậu đang làm
cái gì? Đưa con gái của tôi tới nơi này cùng
chịu tội, sau đó buộc chúng tôi tha lỗi cho
cậu sao?”
Cơ thể Phó Thắng Nam khẽ chấn
động, anh ngầng đầu lên nhưng không nói
lời nào.
Hiện tại đã đi đến nước này, bất luận
có làm như thế nào thì cũng đều có người
bị tổn thương.
Trong biệt thự, Mạc Thanh Mây cầm
chiếc áo khoác đi xuống lầu, khẽ cau mày,
khoác chiếc áo khoác sang trọng cho tôi
rồi nói: “Nếu cô muốn buông bỏ thì đằng
nào cũng có một người bị tổn thương,
Thẩm Xuân Hinh, vào trong với tôi đi, trong
chuyện này, cô chính là người chấp nhận
việc xin lỗi của mọi người.”
Tôi mím môi, ánh mắt dừng trên người
Phó Thắng Nam, tôi biết trong vấn đề này,
ngã ba đường bắt đầu từ lúc anh đề tôi và
Lâm Hạnh Nguyên đổi chỗ cho nhau.
Mọi đau đớn và khổ sở cũng bắt đầu
từ giây phút đó.
Lâm Uyên nhìn tôi, cất giọng nói
nghẹn ngào: “Con của mẹ, con đừng giày
vò chính mình nữa, lỗi của chúng ta, chúng
ta sẽ gánh chịu tất cả.”
Bà ấy cời áo khoác, giày và tất, đi
chân trần vào bãi tuyết lạnh lẽo kia, mỗi
bước đi như sắp lung lay ngã đổ.
Mạc Đình Sinh nhìn bà ấy với ánh mắt
đau khổ, nhưng vẫn không tiến lên ngăn
cản bà ấy.
Tôi nhìn tất cả những điều này, một
cảm giác khó nói dâng lên trong lồng
ngực, không biết như thế nào nhưng nói
chung là không tốt.
Tất cả mọi người đều đang tự trừng
phạt, và tất cả dường như đều chấp nhận
cái gọi là hình phạt đó.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi nói
với một giọng hết sức bình tĩnh, nhìn Phó
Thắng Nam đang bị đóng băng trong tuyết
và mỉm cười: “Anh biết rằng em yêu anh và
không muốn anh bị thương dù chỉ là một
chút, nhưng tại sao anh lại làm như vậy?
Vết thương em chôn chặt trong lòng, anh
cứ để nó chôn chặt đi, sao cứ phải lôi ra
như thế này đề châm chích em?”
“Anh tự hành hạ mình như thế này,
nghĩ theo góc độ của em thì em phải làm
sao đây? Thuyết phục anh đứng dậy, xúc
động khóc lóc nói với anh rằng em tha thứ
cho anh, tha thứ cho anh vì đã thay đổi
cuộc đời em, hại chết con của chúng ta,
tất cả những điều này em đều tha lỗi cho
anh sao? Phó Thắng Nam, em không phải
thánh mẫu mà bao dung hết mọi tồn
thương mà mọi người gây ra đâu.”
Đọc full tại truyen.one
Tất cả những điều này không nên
được nhắc đến, miễn là nó không được
nhắc đến, tôi có thể giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, và tiếp tục với tình yêu và
sự bao dung hiện tại cho anh.
“Phó Thắng Nam, tại sao anh lại bắt
em phải xé toạc vết thương và lấy phần thịt
thối rữa rỉ máu này ra chứ?”
Đôi môi mỏng của anh thâm tím, cánh
môi mấp máy nhìn tôi, nhưng anh không
nói một lời nào cả.
Sau đó anh cúi đầu nð một nụ cười tự
giễu, phun ra một câu mơ hồ: “Là anh
không suy nghĩ chu toàn.”
Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong
lòng, đè nén một tia tức giận: “Phó Thắng
Nam, anh muốn em làm gì bây giờ? Anh
uốn nhà họ Mạc làm gì? Dung túng nói
cho anh biết rằng tất cả những chuyện này
không ai quan tâm cả, cứ tiếp tục sống
cuộc đời tươi đẹp và coi như không có
chuyện gì xảy ra sao?”
Đúng, tôi không có cách nào buông
bỏ được những tồn thương ấy, nhưng tôi
có thể làm gì đây?
Cái gọi là đù đắp không nên như thế
này.
Nhìn về phía Lâm Uyên đang ở trong
tuyết, tôi không biết phải nói gì: “Bà có biết
bà hiện tại như thế nào không? Bà đang
dùng thủ đoạn cay đắng ép tôi nói với bà
rằng tôi không hận hay trách bà. Tôi hy
vọng bà không nên tự làm tổn thương bản
thân, sai là sai, mặc dù là đề trừng phạt
nhưng không phải bảo các người phải làm
thế này, mục đích các người làm như vậy là
gì chứ?”