Chương : Nếu mất đứa con rồi thì sao?
Động tác trong tay Vũ Linh
dừng lại, cô ấy nghĩ ngợi một lúc rồi
nói: “Có thể chứ, dù sao cũng có
rất nhiều phụ nữ vì có con mà dần
dần phải lòng người ban đầu mình
không yêu mà.”
Đúng vậy, những trường hợp
như thế cũng không ít.
“Nếu mất đứa con rồi thì
sao?” Tôi mờ miệng, cảm thấy hơi
mớ hồ.
Vũ Linh giật mình, cô ấy đột
ngột vỗ vai tôi một cái, nói: “Cậu
đang nghĩ cái gì vậy? Đứa bé này
đã được hai tháng rồi, nó đã sắp
thành hình, điều bây giờ cậu phải
làm chính là dưỡng thai rồi sinh nó
ra, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa nhé.
Tôi giơ tay lên che mặt, cảm
thấy hơi bực bội, gần đây tôi cảm
thấy tim đập nhanh, phiền muộn
bực mình, hết sức nóng nảy.
Vũ Linh sấy tóc cho tôi xong
cô ấy kéo tôi lên giường nằm, vỗ về
tôi đi vào trong giấc ngủ.
Qua nửa đêm, Phó Thắng
Nam không đến, nhưng ngoài cửa
sổ lại sấm chớp đùng đùng cả một
buổi tối, Vũ Linh lo lắng tôi sợ hãi
không ngủ được nên ở lại trông
chừng.
Tôi thật sự không thể nào ngủ
nồi, không phải vì sợ hãi mà là do
trong lòng cảm thấy dồn nén, phải
chịu đựng đến sau nửa đêm mới
ngủ được.
Nhưng tôi cảm giác mình nửa
mê nửa tỉnh không được bao lâu
thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Khi tôi mờ mắt ra thì thấy trời đã sáng.
Đó là cú điện thoại đến từ
Hoàng Nhược Vi, có vẻ cô ấy đang
rất nôn nóng: “Giám đốc Thẩm,
nhân viên tín dụng đã liên hệ với
bộ phận tài vụ của công ty, nhưng
mà bên phía tập đoàn Kiều Dương…”
“Cô liên lạc với nhân viên
công ty An Cường rồi giao việc
kiểm toán của tập đoàn Kiều
Dương cho họ, cô quản lý hết toàn
bộ công việc cho chuyện này nhé.”
Bây giờ tôi đang trong trạng thái
quá hỗn loạn, chỉ không cần thận
chút thôi là sẽ làm hỏng chuyện
ngay.
Cô ấy đáp một tiếng rồi mờ
miệng nói: “Cả bên Hạ Vỹ nữa, cuối
tháng sẽ bắt đầu vận hành, giám
đốc Thẩm, có thể cô phải đi công
tác mấy ngày đấy.”
Tôi gật đầu, chắc chắn phải đi
công tác rồi. Cúp điện thoại, tôi vẫn
còn thấy khá khó chịu, cả người vô
cùng mệt mỏi.
Gượng người ngồi dậy, tôi thấy
Vũ Linh đang nấu cháo, nhìn tôi với
vẻ hơi lúng túng: “Tớ thật sự xin lỗi,
nhiều năm không nấu cơm, không
quen tay!”
Nhìn bát cháo đen thùi lùi trên
bàn, tôi mỉm cười rồi nói: “Cậu sẽ
không tàn nhẫn với một người phụ
nữ có thai phải không?”
Cô ấy phì cười, đôi mắt híp lại
thành một đường chỉ: “Dù sao thì
cậu cứ nếm thử xem.”
Nhìn vật thể đen thùi lùi trên
bàn, tôi thật sự cảm thấy không
nên thử, tôi có thể đoán ra vị của
nó sẽ như thế nào, nhưng thấy cô
ấy có vẻ mong đợi quá, tôi vẫn liều
mạng ăn một miếng.
“Cậu thấy sao? Ăn ngon không?”
Nhìn cô ấy háo hức muốn
được khen như vậy, thật sự tôi
không muốn đả kích cô ấy, cười
nói: “Không ăn nổi đâu bạn yêu!”
Vũ Linh đúng là sát thủ phòng bếp,
khen thì có mà chết chắc.
Không đành lòng thấy bộ
dáng hồn bay phách lạc của cô ấy,
tôi cầm túi xách ra ngoài.
Vũ Linh đi theo sau tôi, vẫn
chưa từ bỏ ý định: “Tối nay cậu về
sớm chút, tớ sẽ nấu lại!”
May mắn thay, hôm nay tôi
thức dậy khá sớm nên không tới
công ty muộn, mới vừa vào thang
máy đã gặp phải Kiều Cảnh Thần.
Có đôi lúc tôi hay nghĩ rằng, hầu
như ông cha ta nói gì cũng có lý,
chẳng hạn như bạn càng ghét ai
thì người đó sẽ càng nhảy vào
trong thế giới của bạn.
“Giám đốc Thẩm, chào buổi
sáng!” Kiều Cảnh Thần nói một
cách mỉa mai: “Sao vậy? Tối hôm
qua trời vừa sấm vừa mưa, Thắng
Nam không qua nhà cô à?”
Nói đến đây, anh ta lại nói với
vẻ khinh thường: “Cũng đúng thôi,
Hạnh Nguyên sợ sấm sét lắm, lần
nào trời có sấm Thắng Nam cũng
qua an ủi cô ấy. Đêm qua sấm lại
kêu đùng đoàng đáng sợ như vậy,
sao Thắng Nam chịu để cô ấy ở
một mình chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn hạt ngọc trai
trên giày, không khỏi cảm thấy thật
buồn cười. Thì ra tối qua Phó
Thắng Nam đột nhiên dừng lại là vì
lo lắng cho Lâm Hạnh Nguyên!
Nói cũng đúng, Phó Thắng
Nam yêu Lâm Hạnh Nguyên sâu
nặng, đêm qua sấm chớp nhiều
như vậy, anh không qua trông
chừng thì chắc chắn sẽ trằn trọc
cả đêm không ngủ được.
Lần này tôi không lên tiếng xỉa
xói Kiều Cảnh Thần, vì anh ta nói
đúng, tôi cũng không có lý do để
oán hận cô ta.
Trong đoạn tình cảm này,
người không được yêu, không
được che chở chính là tôi. Người ta
thường nói rằng, trong mối tình tay
ba, hai người yêu thương lẫn nhau
mới là người yêu thật sự, người còn
lại không được đáp lại tình yêu mới
là kẻ thứ ba.
“Này!” Kiều Cảnh Thần lấy cùi
chỏ húc nhẹ tôi một cái, nói: “Cô
đang sững người đấy à, vừa rồi cô
có nghe tôi nói gì không đấy?”
Đưa mắt sang Kiều Cảnh
Thần, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều,
nói: “Nghe rồi, hai người đó hợp
nhau lắm!”
Cửa thang máy mở ra, tôi đi ra
ngoài, sau lưng là giọng nói của
Kiều Cảnh Thần: “Thẩm Xuân
Hinh, có phải đầu óc cô bị sấm
chớp giật rồi không vậy…”
Vào văn phòng, Hoàng Nhược
Vi đang ôm một xấp hồ sơ chờ tôi,
thấy tôi đi vào, cô ấy đặt văn kiện
xuống trước mặt tôi rồi nói: “Thưa
giám đốc, chỗ văn kiện này đều là
giấy tờ cần được ký trước khi kiểm
toán của các bộ phận, cô ký tên
vào nhé. Phía nhân viên tín dụng
đã bắt đầu làm việc rồi, có lẽ việc
kiểm toán ð thành phố Giang Ninh
sẽ được giải quyết hết toàn bộ
trong hai ngày tới. Ngày kia chúng
ta cần phải đến các tỉnh và khu vực
khác đề kiểm toán. Tập đoàn Kiều
Dương còn chưa bắt đầu thì người
của tập đoàn An Cường đã đến
đây rồi, ngay ngày hôm nay.”
Tôi gật đầu rồi mờ văn kiện ra,
vừa ký tên vừa nói: “Gần đây cô đề
ý giúp tôi việc kiểm toán bên tập
đoàn Phó Thiên một chút, có vấn
đề gì thì lập tức tìm tôi. Ngoài ra
cũng cần chú ý đến bên Hạ Vỹ
nữa, đã chuẩn bị xong xuôi hết, có
thề bắt đầu tiến hành được rồi.”
Hoàng Nhược Vi gật đầu, yên
lặng đợi tôi ký tên.
Mấy ngày gần đây tôi không
có tỉnh thần lắm, đêm qua lại
không ngủ ngon, nhìn mấy bản tư
liệu chỉ chít chữ cũng thấy hơi
choáng váng.
Nhìn mấy tập văn kiện còn dư,
tôi nhìn về phía Hoàng Nhược Vi
nói: “Cô đi làm việc trước đi! Lát
nữa tôi ký xong thì gọi cô.”
Hoàng Nhược Vi cười cười:
“Không sao đâu, tôi đợi cô ký xong
cũng được! Một lát nữa tôi phải
đưa số giấy tờ này cho nhân viên
tín dụng và tập đoàn An Cường,
chuẩn bị cho công việc hợp tác.”
Thấy cô ấy nói vậy, tôi cũng
không bảo gì thêm mà cụp mắt
vừa đọc vừa ký, huyệt Thái dương
hai bên hơi nhức nhối, tôi quyết
định ký tên hết một hơi mấy tờ còn
lại rồi đưa cho Hoàng Nhược Vi:
“Giao cho cô nhé!”
Thấy trạng thái của tôi không
tốt lắm, Hoàng Nhược Vi mð miệng
hỏi: “Giám đốc, cô không sao
chứ?”
“Không có gì đâu!”
Tôi đã bị đau đầu nhức óc
mấy ngày nay rồi.
Hỏi cũng không giúp được gì,
Hoàng Nhược Vi bèn ôm văn kiện
đi làm việc, tôi lấy di động muốn
gọi cho Trịnh Tuấn Anh hỏi mấy
câu, trùng hợp là anh ta cũng gọi
điện tới cho tôi.
“Việc kiểm toán ở tập đoàn
Phó Thiên đã xong rồi, sắp tới cô
chuẩn bị đi công tác à?” Tôi chưa
kịp lên tiếng thì người ở đầu dây
bên kia đã mở miệng nói trước.
Tôi gật đầu nói “Đúng vậy” rồi
nắn bóp vùng giữa hai đầu lông
mày. Tôi cảm thấy khá bực bội, hỏi:
“Gần đây tôi luôn thấy choáng,
thỉnh thoảng còn nhức đầu nữa,
đây là là phản ứng bình thường
của người đang mang thai sao?”
Người bên kia điện thoại hơi
ngừng lại rồi nói: “Ừ, có thể là do
hai tháng đầu cô không chú ý nghỉ
ngơi đấy, để tôi lấy một số loại
thuốc điều hòa cơ thề cho cô, nhớ
uống thuốc và đừng làm việc quá sức.
Tôi “ừ” một tiếng, không còn
sức lực gục xuống bàn, nói với vẻ
vô cùng không vui: “Nếu biết trước
làm mẹ vất vả như vậy thì tôi
không muốn mang thai đâu!”
Tôi thấp thoáng nghe thấy
tiếng cười khẽ ở đầu dây bên kia:
“Nói cái gì vậy hả! Hai ngày nữa cô
đi công tác thì tôi có thể đi cùng
cô, có hai người đi cũng tiện hơn.”
Cảm thấy hơi kinh ngạc, tôi
ngượng ngùng nói: “Anh cố ý
muốn đi cùng tôi hay…”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng có
công chuyện.”
Hớ hơ…
“Được, đến ngày tôi sẽ gọi lại
sau!” Tôi đáp, ngược lại trong lòng
thấy yên tâm đôi chút. Trịnh Tuấn
Anh là một người bạn tốt, làm việc
có chừng mực, lời nói cũng cần
thận.
Cúp máy, tôi hơi mệt mỏi gục
đầu xuống bàn, tính thời gian thì tôi
đã có thai được hai tháng rồi.
Ban đầu tôi định ly hôn với
Phó Thắng Nam, xử lý chuyện của
công ty cho ổn thỏa rồi rời khỏi
thành phố Giang Ninh, nhưng kế
hoạch không tiến triển như tôi
nghĩ. Đi tới bước này, tôi cảm thấy
hơi mờ mịt.