Chương : Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm ()
Dự án làng Hòa An đang vào giai đoạn suôn sẻ, một phần là vì lĩnh vực hoạt động của Phó Thiên và Thuận Phát có nhiều điểm tương đồng.
Việc tiếp theo là các nhân viên tiếp tục thực hiện nhiệm vụ trong dự án. Công việc bây giờ chủ yếu thiên về giám sát, nên không quá mệt mỏi.
Linda cũng nhàn rỗi, sắp xếp lại một vài công việc trong văn phòng, sau đó giao toàn bộ tài liệu cho tôi, “Chuyện tiếp theo giao cho cô xử lý, tôi phải về thành phố. Có rất nhiều việc đang chờ tôi” Tôi gật đầu, cô ấy làm giám đốc trụ sở, còn nhiều việc đang chờ cô xử lý. Mục Dĩ Thần lần này là bởi vì nghĩ tôi không thể đảm đương một mình nên mới nhờ cô ấy đến giúp tôi! Lúc này, công việc đã gần xong, nên cô ấy phải xử lý việc riêng của mình.
= trưa thì Âu Dương Noãn gọi đến, tôi tưởng cô ấy Tiễn Linda đi, tôi cầm theo tập tài liệu, buổi gọi tôi đi ăn.
Nhấc điện thoại lên, đã nghe thấy cô nói: “Mình phải về thành phố đây, hẹn gặp lại cậu ở thành phố” Tôi sửng sốt một chút, không khỏi nói: “Sao vậy? Sao lại đột ngột trở về?” Theo thói quen, Mục Dĩ Thâm ở đâu, nhất định cô ấy sẽ ở đó, sao lần này lại vội vàng rời đi? “Mình ở mấy ngày này, hết chỗ ăn, chỗ chơi rồi. Mấy ngày nữa, mình trở lại thành phố, sẽ tìm Ánh Tuyết, Bảo Lâm. Bọn mình chờ cậu, lúc ấy phải cho cái hẹn đấy!” Tôi gật đầu, trong lòng biết cô ấy buồn chán khi ở làng Hòa An. Dù sao chúng tôi đều phải làm việc, không có thời gian chơi với cô ấy, lâu dân, cô ấy sẽ cảm thấy nhàm chán.
Cô tiếp tục: “Chị ơi, em phải về thành phố. Hẹn gặp lại thành phố.” “Đi đường cẩn thận nhé, có gì liên lạc với nhau sau!” Tôi còn có việc nên không thể tiễn cô ấy.
Cô ậm ừ, sau đó nói: “Mà này Mạc Hạnh Nguyên với Phó Thắng Nam hôm qua là thế nào thế? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Phó đang tính léng phéng? Mình nghĩ cô gái kia thoạt nhìn còn mềm mại, xinh đẹp hơn Chu Nhiên An. Cậu tính, có thẳng được không?” Tôi mỉm cười, “Không sao đâu, Phó Thắng Nam chỉ coi cô ấy như đứa em gái thôi. Không có gì to tát, cậu không cần lo lắng chuyện đấy đâu” Sau vài câu nói huyên thuyên, cô cúp máy.
Lưu Nhất Hằng nhìn tôi, nói: “Cô Thẩm, cô ăn chưa? Nếu không, chúng ta đi ăn với nhau?” Tôi gật đầu, đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, nghe anh nói, “Tôi nghe nói, bên thứ ba thực hiện dự án này đã tới. Trong vài ngày tới, chúng tôi phải sớm liên hệ với bên thứ ba” Tôi ậm ừ, không quan tâm lắm. Những dự án kiểu này thường có sự tham gia của bên thứ ba.
bên thứ ba. Do khối lượng công việc, và nguồn vốn lớn nên sự tồn tại của bên thứ ba là điều cần thiết.
Đây là một quy tắc ần trong các dự án kỹ thuật. Nói trắng ra, bên thứ ba có nhiệm vụ giám sát cả hai bên.
Hiện tại dự án đang trên đà thuận lợi, xuất hiện bên thứ ba là chuyện đương nhiên, tôi gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Trước khi đến nhà ăn của căn cứ, tôi tình cờ gặp Phó Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên trên đường, dường như họ đến đây là có chủ đích.
Nhìn thấy tôi, Mạc Hạnh Nguyên chào tôi, mà không hề đem lại cảm giác khó chịu, “Cô Thẩm, cô đi đâu vậy? Anh Thắng Nam và tôi đến đón cô đi ăn trưa” Lưu Nhất Hằng chào chúng tôi rồi rời đi.
Tôi nhìn hai ngày và cau mày, “Tổng giám đốc Kiều chưa đến à?” Chẳng lẽ cô gái này thực sự thích việc chạy theo Phó Thắng Nam giờ trên gày.
theo Phó Thảng Nam giờ trên ngày.
Phó Thắng Nam bước bên cạnh tôi, cầm tay tôi một cách tự nhiên, “Cảnh Thần còn việc phải giải quyết, muộn rồi, đi ăn đã!” Tất cả đều ở đây, không có lý do gì lại không đi. Làng Hòa An không có nhiều hàng quán, phải đi bộ một đoạn để tìm kiếm, trong lúc tôi tìm được quán, không biết Mạc Hạnh Nguyên đang vô tình hay cố ý, suốt ngày tỏ ra ngây ngô, vô tội. Tôi không thể chịu được cô ấy, nhưng chỉ có thể chọn cách im lặng.
Tôi gọi đồ ăn, không biết cô nàng kia nghĩ gì, đột nhiên kéo lấy Phó Thắng Nam nói rằng muốn đi ăn kem. Anh bảo rằng lúc này không có tâm trạng, và để cô ấy tự đi.
Nhìn cô rời đi, tôi không khỏi chống cảm nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Cô ấy không có anh bên cạnh, anh để yên được à?” Anh nhìn tôi, khế cười, “Cô Xuân Hinh đang ghen à?” Tôi nhún vai, “Không ghen, hay ho gì cái ghen” – Tay tôi bị anh ấy nắm, tôi nhận thấy anh ấy đang đặt thứ gì vào lòng bàn tay tôi, tôi không khỏi sững người một lúc, nhìn xuống thấy một chiếc hộp mỏng manh.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi nhíu mày lại, “Cái gì đây?” Anh cười, “Mở ra đi!” Tôi sửng sốt một chút, mở ra nhìn, là một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo, anh nhìn tôi cười, “Em đeo thử đi?” “Anh mua khi nào?” Tôi biết sợi dây nào sẽ không thể có được nếu không có tiền.
“Lần trước, anh về Hà Nội để tham gia cắt băng khánh thành, nó do ban tổ chức gửi tặng.
Nghe bảo trên thế giới chỉ có ba chiếc. Anh thấy đẹp nên nghĩ rằng em sẽ thích nó, vì vậy anh mới mang nó đến đây” Anh vừa nói, vừa đeo lên cổ tôi.
“Nó thật đẹp!” Sau khi xem xét một cách cẩn thận, cuối cùng anh mới đưa ra được lời nhận xét.
Tôi vẫn chưa đề cập bất kỳ điều gì về căn cứ với anh, đột nhiên nhớ lại, tôi không thể không hỏi.
“Chuyện này không gấp, em cứ làm tốt những việc được giao.” Anh dường như không có ý định nói với tôi.
Đồ ăn trong nhà hàng đều dọn xong, không thấy Mạc Hạnh Nguyên quay lại, tôi băn khoăn nhìn Phó Thắng Nam: “Mạc Hạnh Nguyên đi lâu quá, liệu đã xảy ra chuyện gì không?” Anh dừng lại, gọi điện thoại, nhỏ giọng: “Người ở đâu?” Có lẽ anh đang gọi cho vệ sĩ của Mạc Hạnh Nguyên.
Tôi không biết đầu dây bên kia nói gì, đôi mắt đẹp đế của Phó Thắng Nam trùng xuống, sắc mặt có chút ảm đạm: “Tìm nhanh đi!” Rồi cúp máy.
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi đoán được vệ sĩ đã lạc mất Mạc Hạnh Nguyên, tôi liên trấn an: “Đừng lo lắng, làng Hòa An không lớn đâu, chắc cô ấy chỉ đi mua sắm một vài thứ thôi!” Phó Thẳng Nam gật đầu, “Em ở đây chờ anh, đói bụng cứ ăn trước. Anh đi tìm cô ấy, sẽ sớm trở .“ lại Tôi nảm lấy tay anh, anh kinh ngạc, tôi nở nụ cười, “Em đi cùng anh. Thời gian qua, Âu Dương Noãn đang đưa em đi rất nhiều nơi, em quen thuộc với nơi này hơn anh” Anh chần chừ, “Em ăn trước đi, nếu không thức ăn sẽ nguội!” “Không cần lo, nói chuyện với ông chủ một lát hâm nóng đồ ăn, giờ quan trọng là tìm người!” Nói xong tôi chào hỏi ông chủ, sau đó cùng anh rời khỏi nhà hàng.
Vị trí làng Hòa An không lớn lắm, cũng không có nhiều chỗ bán kem, tôi và Phó Thắng Nam nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy ai cả.