Chương : Chúng tôi mỏi mắt mà mong chờ
“Láo toét, chỉ là vẫn hi vọng cô
Thẩm đừng cảm thấy thủ đoạn của
chúng tôi quá tàn nhẫn.”
“Chúng tôi mỏi mắt mong chờ!”
Nói xong câu tiếp theo này, tôi
liền biết Mạc Đình Sinh có chút tức
giận rồi, nét cương nghị trên gương
mặt anh ta dần dần lạnh xuống:
“Nếu như cô Thẩm đã không
thích giải quyết theo kiểu hoà bình
như thế này thì đổi lại chúng tôi
trực tiếp rời đi thôi. Tôi phải cảm ơn
bà xã những năm này tuy rằng có
chút khổ cực, nhưng lại luôn để
cho lòng tôi yên bình như một
vùng đất thanh tịnh, không một
chút bần thỉu.”
Sau khi ra khỏi quán cà phê,
tôi trực tiếp đi tới công ty.
Nói thật lòng tâm trạng của tôi
không hề tốt, nhưng tôi vẫn có thể
nhẫn nhịn được phần nào. Ở tầng
dưới tôi gặp được Trần Húc Diệu,
nhìn dáng vẻ anh ta có chút vội
vàng không có thời gian tôi liền
xem như không nhìn thấy. Không
ngờ anh ta lại chủ động xông tới
chắn trước mặt tôi rồi nói:
“Đã mấy ngày không gặp cô
rồi, mấy ngày nay cô đang bận
chuyện gì vậy?”
“Làm việc.”
Anh ta bĩu môi: “Cô làm cái gì
mà phải lạnh lùng như tảng băng
vậy. Tốt xấu gì tôi cũng là người
hâm mộ cô, cô đối với tôi hoà nhã
vui vẻ một chút thì có làm sao à?”
Nghe anh ta hỏi một đằng như
vậy thì tôi trả lời một nẻo, nhìn anh
ta hỏi:
“Cha ruột cậu đâu?”
Nếu như Lâm Uyên là mẹ đẻ
của Trần Húc Diệu, vậy cha đẻ của
Trần Húc Diệu ở đâu?
Có vẻ như tôi hỏi anh ta hơi
đột ngột, vẻ mặt anh ta hơi trầm
xuống nhìn tôi nói:
“Cô hỏi tôi vấn đề này để làm gì?”
“Tôi thấy tò mò mà thôi.”
Người phụ nữ Lâm Uyên này cũng
khá là hiếm thấy đi, đàn ông xung
quanh cô ta cũng không phải là ít.
” Chết rồi.”
Anh ta đáp lại hai chữ này cho
tôi sau đó tiếp tục nói:
“Buổi tối cùng tôi ăn bữa cơm
đi, cô muốn hỏi cái gì tôi cũng sẽ
nói cho cô.”
“Tôi không có hứng thú.”
Nói xong tôi tránh anh ta ra, đi
thẳng vào thang máy.
“Tôi tự tay làm cơm.” Anh ta lại
vội vàng mở miệng.
Cửa thang máy đóng lại, tự
động cắt ngang những lời nói vớ
vần của anh ta.
Khi quay lại phòng làm việc,
tôi gọi Hoàng Nhược Vi đến, nhìn
thấy sắc mặt cô ấy không được tốt
cho lắm. Tôi không khỏi mở miệng:
“Cô gặp phải chuyện gì rồi sao?”
Cô ấy thờ dài một hơi:
“Chuyện kiểm tra bên công ty An
Cưỡng, tổng giám đốc Phó muốn
đích thân đi thẩm tra, tôi thấy áp
lực lớn quá.”
Tôi lại cảm thấy buồn cười:
“Có cái gì mà áp lực lớn quá,
đều là xem mà thôi. Tôi và anh ta
chẳng phải đều giống nhau sao,
chỉ cần cô kết nối tốt tự nhiên sẽ
chẳng xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
Tôi nghĩ tới ngày hôm qua
nhìn thấy cô ấy và người đàn ông
kia ở tầng dưới, không khỏi hỏi cô ấy:
“Người hôm qua tới đón cô ð
tầng dưới công ty là bạn trai của cô sao?”
Cô ấy đơ là một lúc, có chút kinh ngạc:
“Cái gì?”
“Người đàn ông lái con xe
Cadillac, trông rất đẹp trai, là bạn
trai của cô sao?” Tôi chỉ thuận
miệng hỏi một câu lại nhìn thấy sắc
mặt cô ấy có chút căng thẳng.
Tôi cảm thấy có chút buồn
cười: “Tôi chỉ vô ý nhìn thấy mà
thôi, cô căng thẳng cái gì. Tôi là
một người phụ nữ đã lập gia đình,
còn có thể cướp được của người
yêu của cô sao?”
Cô ấy nở nụ cười nhìn có chút
gượng ép:
“Quản lý ơi, tôi không phải là
có ý đó. Cô cũng biết tôi rất hay
cùng với nhân viên trong công ty
đề cập đến đời sống cá nhân của
tôi mà. Hơn nữa, công ty có nhiều
nhân viên nữ như vậy, thật ra khi
mọi người nhậm chức ai cũng đều
nói trong vòng năm năm sẽ không
kết hôn sinh con.”
Tập đoàn Phó Thiên quả thực
rất tốt, nhưng lúc trước khi ông cụ
Phó nghĩ đến những cô gái sau khi
nhậm chức sẽ xin nghỉ đề kết hôn
sinh con, chuyện này ít nhiều sẽ
làm chậm trễ công việc. Vì vậy, ông
liền đặt ra quy định những con gái
trong vòng năm năm không được
yêu đương, sinh con.
Cái quy định này vốn dĩ không
thích hợp cho lắm, sau khi Phó
Thắng Nam tiếp quản công ty, quy
định này không còn được xem
trọng như trước nữa. Chỉ có điều,
quy định do ông cụ Phó đặt ra, nếu
trực tiếp cắt bỏ thì không ổn lắm.
Tuy rằng quy định vẫn còn đó
nhưng trên thực tế đã được buông
lỏng không ít, không hề làm khó
chuyện xin nghỉ để kết hôn sinh
con nữa.
Chỉ có điều dù sao đây cũng
là chuyện cá nhân của cô ấy, tôi
cũng ngại hỏi sâu về vấn đề này,
cười nói:
“Được rồi, chỉ là ngày hôm qua
tôi vô tình nhìn thấy nên có chút tò
mò mà thôi.”
Nói xong tôi đem tập tài liệu
đã xử lý xong cho cô ấy, tôi nói:
“Cô đi làm việc trước đi. Nếu
Phó Thắng Nam đã đích thân
muốn thẩm tra công ty An Cường
thì cô cũng nên chuẩn bị kĩ một
chút. Mặt khác báo cáo xét duyệt
hoạt động tín dụng cũng phải làm
một bản tổng kết.”
“Được, tôi biết rồi.”
Nhìn thấy cô ấy đi ra khỏi văn
phòng, tôi ngước mắt nhìn đồng hồ
đã đến giữa trưa rồi.
Nhưng tôi lại cảm thấy kì quái,
dựa theo thái độ gần đây của Phó
Thắng Nam, đáng ra hôm nay phải
sớm xuống đây đón tôi đi ăn cơm
rồi chứ.
Cửa văn phòng bị gõ vài tiếng,
tôi hơi ngần ra một lúc, ngước lên
thì thấy Trịnh Tuấn Anh đang vội
vội vàng vàng, tôi còn chưa kịp mở
miệng nói chuyện anh ta đã trực
tiếp chạy vào, kéo tôi đi
“Bác sĩ Trịnh, có chuyện gì vậy?”
Dáng người của tôi nhỏ nên
có chút không theo kịp anh ra, hầu
như chỉ có thể chạy sau anh ta.
Sau khi tiến vào thang máy,
anh ta nhíu mày, trầm giọng nói:
“Phó Thắng Nam xảy ra tai
nạn xe hơi rồi, đã đưa đi bệnh viện
cấp cứu.”
Tai nạn xe hơi?
Tôi cảm thấy có chút mơ hồ
rồi, tối hôm qua không phải vẫn rất
ồn hay sao?
“Vậy anh ấy thế nào rồi? Sao
anh ấy có thể xảy ra tai nạn xe hơi
được. Tài xế của anh ấy thật sự có
thể tham gia cuộc thi đua xe toàn
quốc được, tại sao có thể để xảy ra
tai nạn được chứ.”
“Chúng ta đến đó xem tình
trạng của anh ấy trước đã.”
Sau khi ra khỏi thang máy,
Trịnh Tuấn Anh không nói nhiều lời,
để tôi lên xe.
Trịnh Tuấn Anh lái xe rất
nhanh, không bao lâu đã đến bệnh
viện rồi. Tôi vội vã theo anh ta chạy
đến cửa phòng cấp cứu thì thấy
Kiều Cảnh Thần đang đứng trông
coi trước cửa phòng.
“Chuyện này xảy ra như thế
nào vậy?” Trịnh Tuấn Anh hỏi, vừa
nãy do chạy quá nhanh, đến giờ
anh ta vẫn chưa hồi phục lại sức
Kiều Cảnh Thần nhìn có vẻ
không có vấn đề gì, bị Trịnh Tuấn
Anh hỏi như vậy, anh ta không trả
lời lại nhìn tôi có chút gượng gạo,
sau đó hướng mắt về phía hành
lang.
Tôi cũng thuận mắt nhìn theo
anh ta, tôi không khỏi ngần người
ra. Đầu tóc của Lâm Hạnh Nguyên
có chút rối loạn, trên mu bàn tay có
một số vết thương, nhìn có phần
thảm hại.
“Tôi cũng không có ở tại hiện
trường nên không biết đã xảy ra
chuyện gì” Kiểu Cảnh Thần nói
xong liền đi tới bên cạnh Lâm Hạnh Nguyên.
Hừ!
Không cần nghĩ cũng biết cụ
thể đã xảy ra chuyện gì. Phó Thắng
Nam ở cùng với Lâm Hạnh Nguyên
nên mới bị thương như vậy.
“Người nhà bệnh nhân đâu?”
Một bác sĩ mặc đồ trắng ôm bệnh
án từ trong phòng cấp cứu đi ra.
“Sao rồi? Phó Thắng Nam
không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Hạnh
Nguyên lập tức đứng dậy hỏi.
Trịnh Tuấn Anh là bác sĩ nên
anh ta bình tĩnh hơn một chút, nhìn
vị bác sĩ kia hỏi:
“Tình trạng của bệnh nhân
thế nào rồi ạ?”
“Chấn thương lên tới phần
đầu, bệnh nhân bây giờ vẫn đang
hôn mê, tình trạng cụ thể thế nào
phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới biết
rõ được. Mặt khác, dưới xương
sườn của bệnh nhân bị thuỷ tỉnh
đâm vào, tương đối sâu, chúng tôi
cần thực hiện một cuộc phẫu thuật
nhỏ cần người nhà kí tên. Người
nhà bệnh nhân có ð đây không?”
Bác sĩ nhìn đoàn người chúng
tôi rồi lật tập bệnh án trong tay.
Lâm Hạnh Nguyên vừa khẩn
trương vừa nói:
“Tôi, để tôi kí tên.”
Bác sĩ gật đầu, hỏi:
“Cô với bệnh nhân có quan hệ gì?”
Lâm Hạnh Nguyên hơi ngần
người ra, không khỏi cắn môi.
Tôi đứng một bên khoanh tay nói:
“Để người yêu của bệnh nhân
ký tên có hiệu quả về mặt pháp
luật phải không?”
Vị bác sĩ đó hơi sửng sốt sau
đó lắc đầu:
“Mọi người, tình trạng của
bệnh nhân tương đối nguy hiểm.
Chúng ta nên nghiêm túc thực
hiện các thủ tục. Mặt khác, giấy
cam đoan về rủi ro trong lúc phẫu
thuật chỉ có thể do cha mẹ bệnh
nhân, vợ, hoặc con của bệnh nhân
kí tên mới có hiệu quả.”
Tôi đi tới, nhận lấy tờ giấy cam
kết trong tay bác sĩ, tuỳ tiện mà kí
tên, vẻ mặt còn có chút lạnh: “Còn
giấy tờ gì khác phải kí nữa không?”
Bác sĩ có chút sửng sốt, hỏi:
“Cô là gì của bệnh nhân?”
“Vợ bệnh nhân.”
Nói xong tôi nói tiếp:
“Nếu như không có gì cần kí
thì tôi trở về làm việc trước, tôi vẫn
còn bận một số chuyện.”
Vị bác sĩ đại khái cảm thấy
quan hệ có chút rối rắm, bác sĩ lại
nhìn tôi và Lâm Hạnh Nguyên một
vòng. Một lát sau bác sĩ nói:
“Lát nữa còn phải làm thủ tục
nhập viện, cô là vợ của bệnh nhân
nên ở lại muộn một chút đề chăm
sóc cho bệnh nhân.”
Tôi ngược lại cảm thấy có chút
phiền toái:
“Sẽ chết sao?”
Một câu nói làm cho mọi
người đơ cả ra nhìn chằm chằm tôi.
Vị bác sĩ nhíu mày:
“Sẽ không xảy ra chuyện chết
đâu, tình trạng bệnh nhân cũng
không nghiêm trọng lắm. Tất cả
đều là vết thương ngoài da.”
“Ừm”