Chương : Rời khỏi Phó Thiên (một)
Thành phố Giang Ninh nói lớn
không lớn, nói nhỏ không nhỏ,
internet phát triển, bất cứ việc gì
mọi người cũng đều biết được.
Tôi không trở về biệt thự bên
kia, dì Triệu gọi điện thoại tới, nói
có không ít phóng viên ð ngoài
cửa, bảo tôi đừng về.
Cũng may chung cư Hương
Uyền không có ai biết tới, ở lại chỗ
này cũng an toàn.
Tôi vẫn không có cách nào
liên hệ được với Phó Thắng
Nam.Trần Húc Diệu gọi điện thoại
tới nói là vẫn đang ở trong phòng
ICU, tình huống cụ thể anh ta cũng
không rõ lắm.
Thị trường chứng khoán của
Phó Thiên đúng như tôi nghĩ, chỉ
trong hai ngày ngắn ngủi đã giảm
tới chạm đáy, không ít người chơi
chứng khoán phá sản, có người
còn náo đòi tự sát.
Trần Văn Nghĩa mờ họp báo
trấn an, bời vì có cục Công Thương
tham gia điều tra cho nên các hoạt
động của Phó Thiên đều bị đình chỉ.
Hơn nửa cửa hàng, công
trường, bệnh viện ð thành phố
Giang Ninh đều là của Phó Thiên,
một khi đình chỉ thì hơn nửa thành
phố đều trong trạng thái tê liệt.
Mỗi ngày Vũ Linh đều ra ngoài
mua đồ ăn, sau đó lượn một vòng
quanh cao ốc Phó Thiên, lúc trở về
lại kể tình hình cụ thể cho tôi.
Trong đó có rất nhiều thứ tôi
chưa xem xét kỹ càng, nhưng
không vào được công ty, cho nên
chỉ có thề tạm thời chờ đợi.
“Cậu cũng đừng suy nghĩ lung
tung. Bây giờ quan trong nhất
chính là ngoan ngoãn ở chỗ này
đợi, chăm sóc cho bản thân mình.
Cậu xem bụng cũng lớn vậy rồi,
qua mấy tháng nữa là sẽ sinh.” Tài
nấu nướng của Vũ Linh gần đây tốt
hơn nhiều, vừa nấu đồ ăn, vừa an ủi tôi.
Tôi gật đầu, nói thì nói thế,
nhưng chuyện đến mức này sao
mà an tâm cho được: “Ngày mai
cục Công thương sẽ điều tra ra kết
qua, cũng không biết tình hình thế nào.
“Cậu đừng nghĩ nữa, kết quả
thảm nhất chính là Phó Thiên phá
sản, nhiều lắm thì cậu chịu một
tiếng oan, Phó Thắng Nam vừa là
chủ tịch vừa là tổng giám đốc, thứ
anh ta phải gánh là món nợ hàng
nghìn tỷ sau khi Phó Thiên phá
sản. Anh ta còn thảm hơn cậu
nhiều, cậu vẫn nên nghĩ các đề anh
ta ký vào đơn ly hôn. Nợ nần cả
nghìn tỷ thì cả đồi cũng không trả
hết được.” Lời của Vũ Linh rất chân
thật, con người đều phải tự tư, tôi
có thể hiểu được, nhưng mà không
tán thành.
Khẽ thờ dài một cái, tôi nói:
“Bây giờ tớ tính toán cái gì? Ông cụ
Phó năm đó đối tốt với tớ như thế,
nếu tớ rời đi vào lúc này thì về sau
sợ là phải áy náy cả đời.”
Cô ấy lại gật đầu, xoa cằm
nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, cậu có
nghĩ tới không, chuyện này liệu có
phải do Kiều Cảnh Thần thiết kế?
Trước đó, anh ta quản lý Hạ Vỹ thì
xảy ra chuyện, anh ta biết rõ vấn
đề nhưng mà không báo cáo lên
công ty. Còn cả An Cường và
Credit, đa phần đều xảy ra vấn đề
ð Kiểu thị. Cậu có nghĩ là anh ta
muốn đối phó với Phó Thắng Nam,
cho nên dùng cậu tới…”
Những lời này không phải tôi
chưa từng nghĩ tới, nhưng mà Phó
Thắng Nam không phải kẻ ngu.
Trước đó tôi cũng đề cập những
chuyện này với anh, anh cũng
không để trong lòng. Nếu như là
Kiều Cảnh Thần làm thì anh ta
không có khả năng không nghĩ tới
Kiều thị. Thị trường của Phó Thiên
và Kiều thị là cùng một thể.
Kiều Cảnh Thần là người
thông minh, anh ta không có khả
năng làm ra chuyện đả thương kẻ
thù một ngàn mà tự tổn thương
mình tới tám trăm. Việc này tình ra
thì anh ta cũng không thu được lợi gì.
Càng nghĩ, đầu tôi càng đau.
Phó Thiên quá lớn, không có Phó
Thắng Nam ở đây, bây giờ tôi thật
chẳng biết làm sao.
Thấy tôi có chút uể oải, Vũ
Linh vỗ vai tôi, nói: “Được rồi, cậu
không cần nghĩ nữa. Dù sao cậu
cũng hai mươi sáu tuổi rồi, trên
thương trường người lừa ta gạt có
thể biết ít nhiều. Mà Phó Thiên lại
vừa hay xảy ra chuyện vào thời
điểm này, tuyệt đối không đơn giản
giống như trong tường tượng.”
Đúng vậy, vì sao đột nhiên
Phó Thắng Nam vừa xảy ra
chuyện, Kiều Cảnh Thần và Trịnh
Tuấn Anh cũng không có ở đây lại
xảy ra chuyện lớn như vậy?
Bây gið suy nghĩ kỹ lại, đây
giống như là đã sớm tính kỹ, đột
nhiên liền xảy ra.
Mạc Đình Sinh!
Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra
cái tên này, trong lòng đột nhiên
lạnh xuống.
Đúng vậy, nếu Phó Thiên xảy
ra chuyện thì người có thực lực
giúp đỡ Phó Thắng Nam nhất chỉ
có Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên.
Hai người này cho dù là thực lực
kinh tế và quan hệ đều không
thành vấn đề.
Con gái bị mất tích hơn hai
mươi năm đột nhiên trở về, cô ta
muốn cái gì, cha mẹ sao có thể
không vì cô ta mà mưu tính?
Lâm Hạnh Nguyên yêu Phố
Thắng Nam, loại yêu này xem
chừng đã thành cố chấp. Nếu như
không có sự cố kia thì Phó Thắng
Nam không có khả năng cùng một
người phụ nữ có thai là tôi ly hôn.
Nhưng bây giờ không giống.
“Cậu nghĩ gì thế?” Vũ Linh
nhìn về phía tôi, giật giật ống tay áo
tôi hỏi.
“Âm mưu!” Tôi nói, nếu không
ăn được thì phải đạp đổ. Tôi nhìn
về phía Vũ Linh: “Lần này sợ là
không phải nhằm vào Phó Thắng
Nam, mà là tớ.”
Cô ấy không biết nguyên do
bên trong, nhìn tôi nói: “Chuyện là
sao? Cậu nói gì tớ không hiểu.”
Không đề ý tới cô ấy nữa, đầu
tôi có chút đau, nhưng mà vì sao
_ Mạc Đình Sinh và Lâm Uyền cũng
đồng thời gặp sự cố máy bay. Cho
dù có vì Lâm Hạnh Nguyên thì hai
người cũng không sẽ hi sinh cả
tính mạng mà giúp con gái lập mưu chứ.
“Không có gì, là tố nghĩ nhiều
rồi.” Đáp lại cô ấy một câu, tôi
đứng dậy trở về phòng ngủ.
Sau đó tôi gọi cho Trần Húc
Diệu, điện thoại kêu vài lần thì
thông: “Thầm Xuân Hinh, cô không
sao chứ?”
“Ừm!” Tôi đứng trên ban công,
nhìn khung cảnh dưới lầu, mờ
miệng hỏi: “Bên cậu sao rồi?”
“Người vẫn còn ở trong ICU.
Tôi cũng không có cách gì, chỉ có
thể chờ đợi. Với lại, hôm nay tôi về,
ờ chỗ này trông cũng vô dụng,
hoạt động tín dụng bị điều tra, có
quá nhiều việc, nếu cứ ở đây thì
hỏng việc mất.”
Cũng đúng, không gặp được
bệnh nhân thì ở lại cùng vô dụng.
Nghĩ tới Kiều Cảnh Thần và
Trịnh Tuấn Anh, tôi không khỏi mờ
miệng: “Cậu ð đó có thấy Kiểu
Cảnh Thần và Trịnh Tuấn Anh không?”
Hai người họ cũng không thề
cứ mãi ở đó, công ty xảy ra chuyện
lớn như vậy mà bọn họ tính ở lại
thủ đô chăm sóc Phó Thắng Nam à?
Chuyện này không hợp logic!
“Trịnh Tuấn Anh đang ở trong
ICU, Kiều Cảnh Thần hôm nay sắp
xếp một người tới, buổi sáng vừa di
rồi. Chuyện của Phó Thiên cô đừng
lo, chỉ là một trận thanh tầy lớn,
nhiều lắm thì nửa tháng là khôi phục.”
Có lẽ anh ta đang ở trong
hành lang, thỉnh thoảng lại có tiếng
vọng tới.
Tôi nhíu mày: “Ừm, được!” Tôi
không tò mò là chuyện gì xảy ra, dù
sao tầm nhìn Thương nghiệp có
hạn, tôi không hiều thấu đáo được.
Nói chuyện vài câu thì cúp
điện thoại.
Tôi dọn dẹp một chút rồi
chuẩn bị ra ngoài.
Nếu như hôm nay Kiều Cảnh
Thần về thì trước tiên anh ta nhất
định là tới Phó Thiên.
Thấy tôi cầm theo túi xách ra
ngoài, Vũ Linh sững sờ, cô ấy ngăn
ð cửa, nói với tôi: “Cậu điên rồi à
mà bây giờ đi ra ngoài?”
“Kiểu Cảnh Thần về rồi, tớ
phải tới công ty một chuyến.”
Cô ấy im lặng rồi nói: “Anh ta
về thì để anh ta xử lý đi. Một bà
bầu như cậu, vác cái bụng lớn ra
ngoài, lố như gặp chuyện gì thì
phải làm sao?”
“Không sao đâu!” Chuyện hẳn
không nghiêm trọng như tôi tường
tượng, vì đã qua vài ngày, Kiều
Cảnh Thần mới về. Điều này nói rõ,
có một số việc trong lòng anh ta rõ
hơn tôi rất nhiều.
“Tớ đi cùng cậu!” Cô ấy nghĩ
không nói lại tôi nên dứt khoát cầm
áo khoác cùng tôi ra ngoài.
Tòa cao ốc của Phó Thiên vẫn
bị chặn bởi vô số phóng viên và
dân chơi cổ phiếu, cơ bản là không
vào được.
Cũng may Vũ Linh nhanh trí,
lái xe của tôi dừng ở trước cửa cao
ốc, không bao lâu sau liền có người
chú ý tới, không biết là ai trong
đám người hô to một câu: “Đây
chẳng phải là xe của Thẩm Xuân
Hinh, vợ của tổng giám đốc sao?”