Chương
“Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ là bạn tốt.” Hy Nguyệt thẳng thắn nói.
Tiểu Mai chớp mắt: “Hy Nguyệt, cậu bây giờ trở thành một quý bà giàu có, bản thân lại mở một công ty trang sức. Liệu cậu có muốn làm bạn với những người như chúng tôi không?”
Hy Nguyệt nhún vai: “Tiểu Mai, cậu lại cười tôi rồi, tình bạn của chúng ta sao có thể lấy mấy thứ thô tục như vậy ra để so sánh chứ. Cậu mở nhà hàng trở thành bà chủ, phát triển rất tốt mà.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Mĩ càng sâu: “Mấy ngày nữa, mình muốn đến Long Minh chơi, đến lúc đó nhất định sẽ gọi cho cậu.”
“Được.” Hy Nguyệt cười gật đầu.
Tiểu Điệp, ngồi đối diện nói xen vào: “Hy Nguyệt, cậu không biết sao, Tiểu Mai trúng số rồi giàu lên chỉ trong một đêm, nếu không cũng sẽ không thể mở nhà hàng của riêng mình.”
“Ồ?” Hy Nguyệt nhướng mày: “Mình còn tưởng trúng số chỉ là truyền thuyết.”
Trước đây cô cũng đã từng lén mua vé số với hy vọng được giải Thần Tài, để có tiền cứu Hoa Phi, nhưng chưa bao giờ trúng giải gì cả.
Tiểu Điệp duỗi một ngón tay ra: “Tiểu Mai thắng ba tỷ, khiến chúng mình ai ai cũng ghen tị.”
Tiểu Mai cười khúc khích, một ánh nhìn khó tả lặng lẽ lướt qua khuôn mặt cô ấy.
Trên thực tế, cô ấy chưa bao giờ trúng xổ số, cô ấy có thể nhận được ba tỷ, đó là “may mắn” của Hy Nguyệt.
Nhưng cô ấy không thể nói, cô ấy chỉ có thể dùng nó như bùa hộ mệnh.
“Thôi, tất cả đều là quá khứ. Mọi người đừng cứ khi nào gặp lại nhau lại nhắc đến chuyện này nữa được không, mình bây giờ đang tự thân vận động rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, anh hùng đừng nói tới bản lĩnh, chúng ta cùng nhau kính thầy hiệu trưởng một ly.” Tiểu Bắc nói.
Mọi người lần lượt nâng cốc, âm thanh giòn giã vang vọng trên mặt bàn.
Sau khi buổi họp kết thúc, Hy Nguyệt trở về nhà ở Giang Thành, Tần Như Thông trở về nhà cũ.
Sáng hôm sau, Hy Nguyệt đến nhà cũ tìm anh ta.
Cây táo tàu trong sân trĩu quả, Tần Như Thông đã hái rất nhiều, rửa sạch rồi mang đến cho cô.
Cô ăn một cái là cười toe toét, để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Thơm quá, quả từ cây đại thụ thế này vẫn là ngọt nhất.”
“Nếu như chúng ta không quay về đây, thật là lãng phí. Anh đặc biệt chuẩn bị cho em cả túi mang về ăn dần” Tần Như Thông cười nói.
“Chuẩn bị trở về Long Minh, chúng ta hãy hái hết quả ở đây mang về. Bà nội chắc hẳn rất nhớ nơi này.” Hy Nguyệt cười.
Cô vốn dĩ muốn cùng Tần Như Thông đến Hồ Nam chơi, không ngờ bác cả gọi điện đến muốn cô qua đó một chuyến.
Bác cả và con trai đã chăm sóc nhà cửa rất tốt, Hy Nguyệt đã sắp xếp một trợ lý ở đây để chăm sóc nhà cửa.
Khi cô đi ngang qua, vị hôn thê của anh ta cũng ở đó.
“Hy Nguyệt, lại đây. Đúng lúc chúng tôi đang có chuyện cần thương lượng
về sổ đỏ với cháu. Bố mẹ của Tiểu Tuyết hy vọng sẽ để Tiểu Tuyết và Tuấn Anh cùng đứng tên trong sổ đỏ. Dù sao, đó là nhà tân hôn của một cặp vợ chồng trẻ, sẽ rất rắc rối nếu không viết tên của bọn nó.” Bác cả nói.