Chương
“Đúng vậy Tiểu Huệ, lâu rồi không gặp.” Hy Nguyệt vui vẻ chào hỏi.
Tần Như Thông nở nụ cười: “Hy Nguyệt, xem ra em ở nhà hàng này cũng có khá nhiều người quen nhỉ.”
“Ngày trước Hy Nguyệt từng ở đây giao đồ ăn, quan hệ với mọi người rất tốt.” Tiểu Huệ cười nói.
Lục Lãnh Phong khẽ lay động: “Em từng ở đây giao đồ ăn sao?”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Công việc này là do Tiểu Mai giới thiệu cho em đó.”
“Hy Nguyệt ngày trước làm mấy công việc liền, thật sự rất vất vả, những việc mà đàn ông làm, cô ấy cũng lao vào làm.” Tiểu Huệ xúc động nói.
“Cô ấy bây giờ gả cho gia đình giàu có trở thành mợ chủ, cũng xem là sự cố gắng của cô ấy.” Tiểu Mai tiếp lời, trong lòng mười phần ngưỡng mộ Hy Nguyệt.
Ánh mắt Lục Lãnh Phong dần dần trở lên thâm trầm, khi ra khỏi nhà hàng, bọn họ liền tách khỏi Tần Như Thông.
Vào trong xe, anh lấy điện thoại rồi kiểm tra bản đồ một chút.
Nhà hàng này cách khách sạn Hilton không xa, khách sạn nằm trong phạm vi giao đồ ăn của nhà hàng.
“Ở gần đây có một khách sạn Hilton, ngày trước em chắc thường xuyên đi giao thức ăn đến đó đúng không?” Anh thản nhiên nói, như thể chỉ hỏi một cách tình cờ.
Hy Nguyệt kịch liệt run rẩy: “Anh làm sao biết được khách sạn Hilton ở gần đây?”
“Khi anh đến Giang Thành có ở đó một lần.” Mắt Lục Lãnh Phong không ngừng nhìn cô, như thể anh muốn thu vào mắt tất cả những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của cô.
Hy Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: “Anh và Hy Mộng Lan chính là vào lúc đó…”
“Người phụ nữ đó không phải Hy Mộng Lan.” Lục Lãnh Phong sửa lại có phần trịnh trọng.
Cô xoa xoa tay: “Em cảm thấy Hy Mộng Lan chắc chắn biết chân tướng, em tìm qua chị ấy, chị ấy không định nói sự thật, lừa dối em nói rằng là bạn học chị ấy Giang Hà, nhưng Giang Phân từ trước tới nay chưa từng đi giao đồ ăn.”
“Đi giao thức ăn từ trước đến nay đa số đều là đàn ông, phụ nữ rất ít, ngoài kiểu người cần tiền gấp như em ra, phần lớn phụ nữ sẽ không làm việc đó.” Lục Lãnh Phong trầm giọng nói.
Hy Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dài dày đặc phủ bóng lên mi mắt trắng nõn.
“Khách ở khách sạn Hilton về cơ bản sẽ không gọi đồ ăn ở nhà hàng nhỏ, em chỉ giao đến đó có một lần.”
Lục Lãnh Phong nhàn nhạt nhìn cô: “Người phụ nữ ngốc, em nói cho anh biết, em có phải đi giao đồ ăn ở khách sạn Hilton bị người ta bắt nạt rồi không?’
Toàn thân Hy Nguyệt trải qua co giật kịch liệt, để cho toàn thân hơi hơi chấn động.
Cô muốn biết chuyện gì xảy ra với anh ở khách sạn Hilton, nhưng lại sợ anh biết được chuyện của mình với Hứa Nhã Thanh.
Thật mâu thuẫn, thật rối ren.
“Không phải, em mới đến đó có một lần, sao có thể bị bắt nạt?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như cố ý tránh ánh mắt thiêu đốt của anh.
Lục Lãnh Phong không bỏ qua bất kì phản ứng tinh tế nào của cô: “Người phụ nữ ngốc nghếch, bất kể là em xảy ra chuyện gì trong quá khứ, anh đều không để ý, em không cần phải giấu anh.”